Thế giới 2: Thanh xuân diễm lệ (12)

   Dẫu sao vẫn là mùa hè, dù cho điều hòa có triển khai hết công lực thì mặc đồ dày nặng vẫn sẽ thấy rất nóng. Bên cạnh nhóm kịch của lớp bọn họ là lớp chọn 12D1, bọn họ biểu diễn một màn múa mặc cổ trang, nhìn qua hình như là áo giao lĩnh vạt ngắn nhiều lớp thịnh hành trong triều Lê, lại khoác thêm áo đối khâm.

   Hoa Nguyệt nhìn lớp bọn họ chuẩn bị kĩ càng như vậy, bị đống váy áo tỉ mỉ kia thu hút, không kìm được chạy qua hỏi thăm về trang phục.

   Lớp trưởng 12D1 là một bạn nữ giỏi giao tiếp, thấy Hoa Nguyệt có hứng thú cũng không ngại mà tiết lộ một chút thông tin:

   - Là cô giáo đích thân chọn đồ đấy, cô bảo lần cuối lên sân khấu rồi, cũng không ngại mà làm lớn một chút, kẻo lại bị chê cười.

   Hoa Nguyêt cười cợt:

   - Gì mà chê cười? Ngưỡng mộ muốn chết, đồ đẹp mà. Thuê tốn tiền lắm đúng không?

   Bạn nữ lớp trưởng kia cười cười, nhưng cũng không có ý tiết lộ rốt cuộc bọn họ đã chi ra bao nhiêu tiền. Chắc chắn là rất đắt, giờ chưa gì đã nói ra số tiền đầu tư, nhỡ như lên sân khấu không đoạt được giải gì, không thu được tiền thưởng về cũng rất ngại ngùng.

   Hoa Nguyệt quả thực cũng có phần kiêng kị bọn họ. 12D1 là lớp chọn ban D, nhiều con gái, dĩ nhiên con gái thường có tế bào nghệ thuật hơn, chắc chắn múa rất đẹp, lại thêm đầu tư về trang phục như vậy...

   Hùng hùng hổ hổ chạy về phía lớp mình, thấy cả Đăng Dương lẫn Tu Trầm đều bày ra dáng vẻ không quan tâm, giờ này rồi mà còn chơi game, Hoa Nguyệt tức tối cầm bộ trang điểm lên, kiên quyết bắt cả hai ngẩng đầu trang điểm lại một chút.

   Hừ hừ, dùng nhan sắc đè bẹp bọn họ!

  

   Đèn sân khấu lóe sáng, để tiện cho đèn màu thể hiện, nên đèn trong phòng tập trung tất cả đều tắt hết, bên ngoài trời lại còn tối đen, hiệu ứng đèn này đẹp khỏi chê.

   Sau khi nghe mấy màn phát biểu của các thầy cô, lại chiếu ảnh chụp chung của các lớp mà nhà trường cố tình săn từ trên mạng xuống, là đến tiết mục văn nghệ. Cũng không hiểu hôm đi bốc thăm tay của Hoa Nguyệt đen đủi như thế nào, lại để tiết mục bọn họ xếp ngay vị trí đầu tiên.

   Hoa Nguyệt chỉnh lại bộ quần áo bà ba trên người mình, buộc chặt cái độn bụng, một lần nữa lấy chiếc gương con mang theo người ra soi, lại quấn lấy cả lớp hỏi mình ăn mặc bà bầu giản dị như thế này có xấu không, phải đợi cả lũ con trai đều thể hiện rằng mình có thể vì nhan sắc tuyệt trần của cô mà đi chết thì mới hài lòng. Tuy tốn nhiều thời gian vớ vẩn như vậy, nhưng dù sao cũng lăn lộn trong ngành này lâu vậy rồi, cô nàng nhập vai rất nhanh.

   Hoa Nguyệt chạy ra sân khấu, thể hiện phần tiền truyện, câu chuyện về cha mẹ nam chính số một. Cô diễn cảnh chạy trốn khi bị bọn mật thám Pháp săn lùng, thân mang gồng gánh bao nhiêu cái án trên lưng, bị bọn giặc kết đủ thứ tội như vậy, bị săn lùng khắp nơi nhưng vẫn cố gắng ra mặt xông pha vì cách mạng. Bọn mật thám đã nắm được thông tin khá chi tiết về cô, có cả ảnh chụp nhưng chung quy vẫn không thể bắt được con cá trạch này, chúng hạ đủ thứ án lên đầu cô, nhưng chẳng thể bắt được "tội phạm" về quy án. Đến khi cô sinh đứa trẻ ra, mới được nghe đồng đội báo tin, chồng mình trong một lần đưa tin tình báo quan trọng thì bị bọn giặc bắt được, tra tấn cho đến chết.

   Trên sân khấu ánh đèn u ám, tiếng nhạc đệm bi ai vang lên, Hoa Nguyệt ôm "con trai" trong tay, đầu ngẩng cao, ánh đèn chiếu xuống gương mặt cô phác họa lên đường nét khuôn mặt đờ đẫn. Cô tuôn rơi từng giọt từng giọt nước mắt, không kêu khóc thành tiếng nhưng tạo nên một cảm giác tan nát cõi lòng.

   Đăng Dương tặc lưỡi:

   - Mẹ, nhân vật phụ thôi mà deep như thế, nhân vật chính áp lực vãi!

  Cậu nghiêm túc hơn một chút, lấy kịch bản ra đọc lại một lần, lại kiểm tra lại lớp trang điểm tỉ mỉ trên mặt.

   Đến lúc nhìn qua, không biết Tu Trầm đã đi lên sân khấu từ khi nào, hắn đang giơ tay lên chào theo nghi thức quân đội với nhân vật đóng vai Đại tướng Quân đội nhân dân Việt Nam. Người nào giao cho hắn nhiệm vụ tiếp cận nguồn thông tin từ Đăng Dương. Tu Trầm chào người kia xong liền đi vào góc sân khấu đã dựng hình một quán coffee.

   Bây giờ đến lượt Đăng Dương.

   Ánh đèn màu tập trung tại người Đăng Dương. Cậu đứng trong ánh sáng rực rỡ, trang phục quý giá, nét đẹp họa quốc, tạo nên cảm giác đây căn bản không phải người, mà là trân bảo.

   Đúng như Hoa Nguyệt tính toán, Đăng Dương vừa lên sân khấu, lập tức có thể hớp hồn cả khán đài.

   Đăng Dương bước vào ngồi trong quán coffee, đưa mắt nhìn liền có thể thấy dáng người cao lớn nghiêm nghị của thanh niên mặc vest đang ngồi đọc sách kia. Cậu ngang ngược cười một tiếng, bước lại gần, đá vào chân ghế người kia.

   - Hé, bonjour? (Hey, xin chào?)

   Người kia ngẩng đầu:

  - Bonjour. Qui es tu? Est-ce que nous nous connaissons? (Xin chào. Anh là ai? Chúng ta quen nhau à?)

   - Non. Mais nous apprendrons à nous connaître bientôt. (Không. Nhưng chúng ta sẽ sớm quen.)- Đăng Dương mỉm cười yêu diễm, nét cười lại chẳng đạt đến đáy mắt, nét cười nồng nhiệt nhưng ánh mắt lại nhạt nhẽo vô tâm.

  -Vous êtes impoli. (Anh thật thất lễ.)

   Có vẻ Tu Trầm không thể ngờ mình chưa chủ động tiếp cận đã khiến mục tiêu tiếp cận ngược. Đăng Dương mỉm cười yêu diễm, lui mình về sau một chút, đánh giá Tu Trầm, sau đó đột ngột nói tiếng Việt.

   - Vừa đi du học về? Đang tìm việc?

   - Đúng.

   - Muốn đến sở bảo vệ quân không?

   Tu Trầm hơi ngẩng đầu nhìn Đăng Dương, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, một tươi cười cợt nhả, một cứng nhắc lạnh lùng.

   - Anh là?

   - Người quyền lực nhất nhì nơi này, Đăng Dương.

  

   Nhìn mấy người thân thể đầy vết thương bị ép quỳ trước mặt mình, Đăng Dương vắt chéo đôi chân đi đôi giày da sáng bóng của mình. Cậu nâng một bàn chân lên, dùng bàn chân đó để đá vào đầu của một người trong số kia, bắt người đó ngẩng đầu lên. Cậu bật cười, đôi mắt lấp lánh.

   - Có phải các điệp viên Việt Minh các ngươi đều đẹp thế không? Tu Trầm, anh nói xem, anh đẹp như vậy, có phải, anh cũng là Việt Minh?

   - Ngài đừng đùa cợt khi đang làm việc.

   - Không sợ? Xem ra không phải rồi ha?

   - Ngài nghi ngờ tôi?

   Đăng Dương nghiêng đầu nhìn Tu Trầm, đột nhiên bật cười, không nói thêm lời nào nữa. Chẳng qua ánh mắt đùa cợt kia lại sáng rõ thêm mấy phần. Cậu đột ngột nhấc bàn chân vừa đạp lên đầu người kia lên bàn, Tu Trầm dường như đã quen, không nói lời nào, lấy khăn tay giúp cậu lau giày.

  

  Sau đó là một cảnh hành động, diễn tả Đăng Dương bị ám sát, Tu Trầm theo sát bảo vệ, còn thay cậu nhận một viên đạn. Đăng Dương nhìn Tu Trầm được bác sĩ băng bó vết thương, khuôn mặt hiếm khi không mỉm cười, sau đó nói ra lời hứa hẹn:

   - Sau ngày hôm nay, anh chính là trợ thủ trung thành ta coi trọng nhất.

   Sau ngày hôm đó, dựa hơi Đăng Dương, Tu Trầm lùng sục khắp nơi, có được thông tin tình báo quý giá, lúc ban đầu chỉ tạo lên những tổn hại nhỏ cho đám Việt gian, càng về sau càng nghiêm trọng, một số chốt Bảo vệ quân đã bị đánh sập.

   Đã có người đứng lên tố cáo nghi ngờ Tu Trầm, nhưng Đăng Dương chẳng hề tin tưởng:

   - Tu Trầm chính là con chó không bao giờ phản chủ.

   Cuối cùng, chốt lại vở kịch chính là cảnh quân đội Việt Minh xông vào tận dinh thự của Đăng Dương. Lúc này, cậu vẫn có thể bình tĩnh nhàn nhã mỉm cười thờ ơ, quay qua nhìn Tu Trầm, sau đó ra lệnh:

   - Lau giày cho ta.

   Tu Trầm lạnh nhạt nhìn gương mặt mê hoặc kinh người của tên tướng giặc, sau đó lạnh lùng nói:

   - Hẳn là ngài cũng đã nhận ra.

   Đăng Dương bật cười khanh khách, tiếng cười thôi cũng rất quyến rũ.

   - Hóa ra là thật à? Ta đã không thể tin nổi.

   Tu Trầm bắt đầu theo kịch bản mà đọc một tràng thuyết phục Đăng Dương hàng binh, đầu hàng quân đội Việt Minh, giao nộp tất cả thông tin. Dựa theo những tội ác mà Đăng Dương đã làm ra, nếu bị bắt thì chỉ có đường chết, nếu cậu biết quay đầu may ra còn có đường sống.

   Đăng Dương cười cợt nhìn Tu Trầm, đợi hắn nói hết mới lấy khẩu súng lục dắt trên đai lưng ra, nhắm thẳng vào Tu Trầm.

   Tu Trầm cười nhạt:

   - Ngài có bắn ta cũng né được. Ngài không phải đối thủ của ta.

   Đăng Dương hờ hững cười.

   - Ta chính là kẻ quyết định, không phải anh. Vận mệnh của ta, tuyệt đối không để bàn tay ti tiện nào nhúng vào.

   Một súng tự kết liễu.

   Mắt Tu Trầm mở to, thân người hơi run rẩy, dường như không thể tin Đăng Dương lại tự mình đưa ra được quyết định như vậy. Quân đội Việt Minh xông vào, người đứng đầu cung kính cúi đầu chào Tu Trầm, sau đó bật cười ha hả nhìn xác Đăng Dương.

   - Tên này, tốt nhất phải phơi thây hắn cho muôn dân thấy để hả dạ!

   Tu Trầm đưa tay ra ngăn lại, trầm giọng ra lệnh:

   - Ta sẽ an táng hắn.

   - Nhưng... Tại sao...?!

   - Trong đám quân Pháp, hắn là kẻ hiếm hoi, có thể được coi là kiêu hùng.

  

   Kịch đã hạ màn.

  

   Giao lĩnh vạt ngắn quấn thường. Nguồn: Nam Văn Hội Quán

   Dạng áo giao lĩnh vạt ngắn nhiều lớp với vạt áo phủ ngoài thường và khoác áo đối khâm. Nguồn: Pinterest.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip