Thế giới 2: Thanh xuân diễm lệ (15)
"Ngày khai giảng hôm nay cũng giống như chúng ta hôm nay, trong vắt sạch sẽ, êm đềm không sóng gió, dẫu cho ngày mai có mưa giông bão táp, đó cũng chính là phần thưởng trời ban. Có mưa có nắng, có bão có hạn, trải qua đủ thăng trầm, chúng ta sẽ như chồi xanh vươn lên từ trong nền đất lạnh lẽo, dẫu có thân đầy thương tích, nhất định cũng sẽ là một cây non đầy thương tích vươn xa hơn những cây khác. Tin tưởng trường Đại học Khoa học kĩ thuật V sẽ là nơi cho cũng ta môi trường tốt nhất để trưởng thành, cố gắng phấn đấu trong 4 năm Đại học."
Nghe bài phát biểu với giọng nói trơn tru thanh nhẹ của Đăng Dương Dương trên sân khấu ngày khai giảng, Tu Trầm ngồi bên dưới, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên. Hắn nhìn xung quanh các bạn học, từ khi người kia bước lên sân khấu, không một ai có thể để tâm đến chuyện khác, chỉ chăm chú nhìn vào nhan sắc điệt lệ kia, sự tham lam trong mắt như tràn cả ra ngoài.
Ai cũng vậy.
Chỉ cần là Đăng Dương, thì ai cũng như vậy.
Nắm giữ một người như vậy...
Vừa bước xuống sân khấu, Đăng Dương đã ngay lập tức chạy đến chỗ Tu Trầm, ngồi xuống uống nước, thấp giọng than thở rằng khô cổ. Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ thoát ra được khỏi cái khóa huấn luyện quân sự chết tiệt đó, từ kí túc xá đi thẳng đến đây, cũng là lần đầu bọn họ gặp lại nhau sau 1 tháng tách ra.
Thế nhưng... Người này vẫn còn có thể bình thản như vậy.
Không lộ ra chút nhớ nhung nào.
Tu Trầm mỉm cười, đưa tay vắt ra sau vai Đăng Dương.
- Muốn uống nước?
- Đằng kia có máy bán nước tự động kìa.
Nhìn theo hướng ngón tay Đăng Dương chỉ, đúng là có một cái, chỉ là xếp hàng tương đối tốn thời gian. Tu Trầm cúi đầu dặn một tiếng sau đó liền đứng dậy đi mua nước. Trời mùa hè nắng nóng, xếp hàng mua nước tương đối tốn thời gian, khi hắn quay trở lại, nhìn thấy người yêu đang cười với kẻ khác, tâm trạng không thể nào tốt nổi.
Cái tên đứng trước mắt Đăng Dương, hắn vô cùng quen thuộc, là hội trưởng hội học sinh trường Tam Nhật. Ngày đó, hắn tận mắt nhìn thấy gương mặt thất vọng điên cuồng của gã cùng với nét cười điệt lệ mê hoặc của Đăng Dương.
Hôm nay, Đăng Dương vẫn là cười như vậy, nhưng tên kia lại chẳng giống bị từ chối một chút nào.
Hắn tiến lại gần thêm mấy bước, đứng ngay sau lưng Đăng Dương, nhưng hai người kia chẳng có vẻ gì là nhận ra hắn. Trước đây, không phải thế này.
Trước đây, Đăng Dương có cảm ứng về hắn vô cùng mạnh.
Mắt Tu Trầm tối đen, hắn không biết tại sao lại nhếch môi cười.
Giọng Đăng Dương vang lên vô cùng rõ ràng:
- Cậu yêu tôi đến vậy? Thật sự?
- Tôi thực sự, thực sự rất yêu cậu! Tôi... Tôi...
Niềm vui đến quá bất ngờ khiến kẻ kia ăn nói gấp gáp, nói lắp, dáng vẻ lúng túng vô cùng.
Đăng Dương bật cười, tiếng cười trầm thanh.
- Được rồi, có gì nói sau.
Kẻ kia vừa khuất bóng, cậu liền quay đầu lại, ánh mắt không giấu được giật mình khi thấy Tu Trầm đã đứng đó từ khi nào. Tu Trầm nhìn gương mặt người kia, ánh mắt lạnh nhạt, nhưng rồi lại vô thức cười ngang ngược một tiếng.
- Khát lắm phải không. Uống nước đi.
Uống từng ngụm, ánh mắt Đăng Dương vẫn luôn thờ ơ bình thản, chẳng có vẻ gì của một người vừa bị người yêu nhìn thấy đang mờ ám cùng kẻ khác. Tu Trầm không nói gì nhưng ánh mắt thâm trầm vô hạn.
Khi bọn họ dọn vào trong kí túc xá, nhà trường đã dặn dò chỉ cần mang đồ lót và một số vật dụng cần thiết, tổng đồ mang vào cân nặng không được quá 4kg, còn đồ quân phục hàng ngày để tập luyện, mỗi người được phát hai bộ, đều là truyền xuống từ các anh chị khóa trước.
Vậy nên, đồ đạc đi vào đã gọn, đồ đi ra lại càng ít ỏi, mang đi rất tiện.
Đăng Dương khoác ba lô, ngồi xuống xe Tu Trầm. Con xe này quả thực vô cùng gây chú ý, mấy sinh viên liên tục nhìn qua hướng bọn họ.
Trường học mới thật sự cách không xa nhà bọn họ, từ khi hai người chính thức yêu nhau, Đăng Dương đã dọn đồ qua nhà Tu Trầm ở. Tuy vậy, bọn họ cũng không làm gì, chỉ là đơn thuần cùng nhau ngủ trên một chiếc giường.
Dù sao nhà Đăng Dương cũng chẳng có một ai, cậu không biết là Từ Quân Trầm xây dựng thế giới này xây khuyết cho cậu một đôi bố mẹ hay là như nào, nhưng tiền trong tài khoản vẫn được gửi theo tháng đều đặn nên Đăng Dương cũng không quan tâm mấy.
Về đến nhà đã là giữa trưa, Tu Trầm đi tắm trước, Đăng Dương đi tắm sau. Trong lúc cậu đi tắm, hắn ngồi kiểm tra lại một chút sách giáo khoa mua từ nhà trường hôm nay.
Điện thoại reo.
Là điện thoại Đăng Dương.
Tên người gọi là "Phong".
Gọi rất thân thiết.
Tu Trầm không nói hai lời, thản nhiên nhấc máy, bên môi xuất hiện nụ cười u ám. Một tay hắn giữ điện thoại của Đăng Dương, một tay nhấc điện thoại của mình, dò tìm đến số của các anh em bạn hữu.
"Dương, cậu để quên đồ chỗ tôi. Mau đến đây đi, tôi nhớ cậu."
Khóe môi Tu Trầm vẽ lên nụ cười ác liệt.
"Chúng ta đã ở cạnh nhau lâu như vậy...".
- Tao và Dương đang ở trên giường.
Nhẹ nhàng tắt máy,ánh mắt Tu Trầm lia ra sau lưng, quả nhiên đã thấy Đăng Dương sững sờ đứng đó từ khi nào, ánh mắt hoảng loạn, thân thể cứng ngắc.
Cậu đã thay quần áo, trên người mặc áo phông trắng rộng rãi, quần tây. Tóc vẫn còn ướt, trùm chiếc khăn lau lên trên.
- Tu Trầm.
- Ừ?
- Anh nghe thấy hết rồi?
- Phải.
- Anh...
Tu Trầm tiến lại gần, tự mình lấy khăn lau khô tóc cho Đăng Dương. Động tác rất nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng cậu có ảo giác khi vô số lần ngón tay lạnh lẽo của hắn lướt qua cổ, dường như mang theo vô số ác ý.
Lau tóc xong, lại cẩn thận sấy khô, ánh mắt Tu Trầm tối tăm, nhẹ nhàng nói:
- Anh yêu em. Em muốn cái gì anh đều có thể cho em, chỉ cần em ngoan ngoãn mà tiếp tục yêu anh.
Đăng Dương dường như không hiểu ý, cố chấp nói:
- Tu Trầm, chúng ta chia tay, nhé?
Ánh mắt Tu Trầm như đầm sâu tối tăm, nhưng hắn vẫn giữ giọng điệu hết sức dịu dàng:
- Anh yêu em. Từ lần đầu chạm mắt năm lớp 12, anh vẫn luôn yêu em. Anh không biết em với "Đăng Dương" trước kia có quan hệ gì, nhưng anh vẫn yêu em. Anh vì em đã từ bỏ bản thân, từ bỏ hết tất cả cẩn thận, từ bỏ con người mà mình muốn trở thành. Đã đến đây rồi, anh không thể buông tay được nữa.
Quả nhiên.
Từ bức ảnh đăng kí cuộc thi bầu chọn hoa khôi, Đăng Dương vẫn luôn đoán, tất cả phản ứng của Tu Trầm chỉ là giả bộ, kì thực hắn đã sớm yêu cậu.
- Em phản bội lần này, anh sẽ tha thứ. Nhưng Đăng Dương, anh không nỡ làm gì em, không có nghĩa là anh không dám làm gì gã kia.
Uy hiếp trắng trợn.
- Anh yêu em. Cho dù em có phản bội, anh vẫn sẽ tha thứ, vì anh yêu em.
Đăng Dương bật cười.
Cậu quay người, ôm lấy hắn.
- Em cũng yêu anh. Vô cùng, vô cùng yêu anh. Chính vì yêu anh, nên em mới phản bội.
Trong thân thể truyền đến cảm giác quen thuộc, bên tai dường như truyền đến lời nhắc nhở.
Thời điểm đã đến.
Khi mà cả yêu và hận đều đã lên cao.
Khi mà cảm xúc của hắn bị cậu nắm gọn.
Nhân lúc Tu Trầm đang lạnh nhạt đưa mắt nhìn Đăng Dương, cậu tiếp tục nói:
- Em chưa từng nói dối anh đâu.
- Em lại đang bày trò gì?
Ánh mắt Tu Trầm rất lạnh, dường như hắn đã nhận ra điều gì đó, khuôn mặt lộ ra chút hoảng hốt.
Đăng Dương lùi ra vài bước, cậu mỉm cười, cả khuôn mặt như bừng sáng.
- Em chờ anh trong giấc mộng tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip