Thế giới 2: Thanh xuân diễm lệ (3)
Nhân vật trong ảnh: Trần Hạc Nhất (trái), Thường Ưu Tú (phải).
Bạn hotboy?
Tu Trầm là kẻ ăn chơi phá làng phá xóm đến mức độ dù trai hay gái cũng đều muốn gọi hắn một tiếng "đại ca", nhưng làm bạn thân của kẻ trọng bạn chơi khinh sắc bạn đẹp này... Thôi đi.
Hotboy nào mà lại đến tìm hắn diễn một cảnh cẩu huyết thanh xuân vườn trường thế?
Không chỉ Tu Trầm nhướn mày kinh ngạc, mà cả phòng thi cũng nghển cổ ra ngóng.
Khi thấy ngoài cửa lớp quả thực là một hotboy, hơn nữa còn đẹp đến mức nam nữ không thể so sánh, mọi người đồng loạt hít vào một hơi.
Đăng Dương hơi nghiêng đầu, cằm hơi hất lên, khóe môi cong cong chếch lên một góc 30 độ, nửa thật nửa giả, huyễn hoặc vô tình. Đôi mắt phượng híp lại một đường vừa phải, đủ để thấy rõ lông mi dài cong như đuôi phượng.
Đây là kiểu cười đẹp mắt nhất của khuôn mặt này.
Tu Trầm quả thực không nhận ra người đứng trước cửa là ai, ngẫm nghĩ một lúc mới hỏi:
- Cậu tìm tôi?
Người kia vẫn nghiêng đầu nhìn hắn từ trên xuống dưới, không nói lời nào.
Người kia im lặng khiến hắn không biết đặt trọng tâm vào đâu, nhìn vào nhan sắc đẹp đẽ thiếu đứng đắn kia thì âm thầm nhíu mày. Đây không phải là "thiên thần" mà Tu Thục vừa nhắc đó chứ?
- Nếu cậu không có gì để nói thì về phòng thi đi. Sắp vào giờ rồi.
Lúc này người kia mới giơ tay kéo ống tay áo hắn lại. Bàn tay phải nãy giờ giấu sau lưng của cậu đưa ra, bàn tay cầm một túi giấy, bên trong đựng vài lọ thuốc.
(Không liên quan nhưng đến cả Đăng Dương cũng biết dùng túi giấy thay vì túi nilon đó nha. Mọi người tẩy chay túi nilon nha, vì môi trường ('ε` )♡)
Đều là thuốc bôi giúp tan máu bầm, rồi thì giúp ngừa sẹo gì đó.
Tu Trầm nhìn sơ qua mấy hộp thuốc, sau đó dò tìm bảng tên của người kia, lại thấy trên đó khắc hai chữ rõ ràng "Đăng Dương".
Khác với phản ứng ngạc nhiên giật mình của hầu hết mọi người ở đây khi nhìn thấy sự thay đổi của Đăng Dương, Tu Trầm thản nhiên liếc qua cậu một cái. Hắn nhận lấy túi thuốc, liếc mắt nhìn qua nui cười như ý thấp thoáng trên môi Đăng Dương, lật từng hộp thuốc nhìn nhãn giá, sau đó rút ví ra, đem đúng số tiền Đăng Dương đã chi ra để mua thuốc, nhét vào túi áo nhỏ trước ngực áo đồng phục của cậu.
Đăng Dương nhướn mày nhìn hắn, ý cười trong mắt vẫn không nhạt đi chút nào.
Xem ra mảnh vỡ nhân cách nhìn có vẻ hào phóng phóng túng này còn có nội tâm khép chặt hơn cả mảnh vỡ lạnh lùng kia.
Hắn hành xử dứt khoát, đem trả tiền thuốc ngay lập tức chính là vì không muốn nợ nhân tình, không muốn phải nói hai chữ "cảm ơn".
Đăng Dương nhún vai cười.
- Tên tôi là Đăng Dương.
Tu Trầm hơi nhấc mí mắt, thu vào trong tầm mắt khoảnh khắc tươi cười kia, thản nhiên đáp lời.
- Tôi là Tu Trầm.
- Tu Trầm, tôi sẽ tiếp tục đến tìm cậu.
Tu Trầm bật cười khinh miệt, ánh mắt nhìn Đăng Dương như nhìn một kẻ làm trò hề.
- Lần trước bị ăn đánh chưa chịu tỉnh ra? Tao tưởng mày biết giả bộ như chưa từng gặp tao là đã khôn ra rồi chứ?
Đăng Dương: Excuse me?
Trong lúc tôi không hay biết, giữa nguyên thân và Tu Trầm đã có chuyện gì xảy ra! Ân oán tình thù giành giật cướp người yêu cướp bài tập gì đó... Mấy cái cẩu huyết đó ông đây thật sự là không thích lắm!
Đánh cho một trận là thế nào!
Thiếu niên, đánh bạn học thật sự là không tốt lắm đâu! Cậu đừng tưởng cậu đang trong thời kì phản nghịch là thật sự có thể làm phản trèo lên đầu ông đây mà ngồi!
Đăng Dương cố gắng duy trì nụ cười trên môi vững vàng không sai lệch, kì thật nội tâm đang thét gào. Cậu bật cười khẽ khàng, đem tờ tiền có giá trị nhất trong hai tờ tiền Tu Trầm vừa đưa cậu, đưa lên môi nhẹ hôn một cái.
Tựa như mỹ nhân hôn lên tờ tiền mà mình bán đi thể xác cùng tôn nghiêm để lấy được từ kẻ bao nuôi, vừa trân trọng thành kính lại quyến luyến mê hoặc, hình ảnh gợi lên vô vàn quyến rũ mê đắm.
Bên cạnh vọng lại âm thanh thét gào quỳ dưới nhan sắc mĩ nhân.
Cậu nhẹ nhàng nhét vào túi áo đồng phục của Tu Trầm, thản nhiên cười cợt.
- Coi như tôi trả tiền cho 5' cậu hầu chuyện tôi.
Hầu chuyện?
Coi hắn là trai bao?
Lời vừa dứt, chuông báo hết giờ nghỉ vang lên, Tu Trầm sầm mặt bị bạn kéo trở về chỗ ngồi.
Đăng Dương đưa mắt liếc Tu Trầm một lần nữa, sau đó chạy hộc tốc về phía phòng thi của hắn.
Lạy chúa, rốt cuộc là ông thầy nào sắp xếp phòng thi của hai người cách nhau đến hai dãy nhà vậy chứ?!
Giờ thi môn Toán là 90 phút, nhưng cả Lý và Hóa mỗi môn chỉ thi mất 45 phút nên hai môn học này được sắp xếp thi liền nhau, không có giờ nghỉ ở giữa.
Xoay xoay cây bút trong tay, Đăng Dương gục đầu xuống bàn, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn ánh nắng gay gắt ngoài trời. Thật không ngờ có một ngày phải quay lại quãng đời cấp 3 ác mộng này, lại còn đúng vào lớp 12, sắp thi Đại học!
Nhìn lướt qua bài thi một lần cuối, Đăng Dương tiêu sái nộp bài trước, sau đó chuồn ra quán ăn trước cổng trường mua một cốc trà sữa vị bạc hà, vừa đi vừa chậm rãi hút. Trước kia thời còn chưa lên Đại học, cậu cũng luôn chiếm một vị trí trong top 10 xếp hạng học sinh toàn khối, mỗi tội vị trí luôn không cao lắm, vì mấy môn của ban xã hội Đăng Dương đều mờ tịt, đặc biệt là văn cậu viết, đang tả cầu vồng sau mưa cũng có thể liên tưởng đến tính chất khúc xạ ánh sáng của Vật lí!
Năm đó, cô giáo dạy Văn nếu không phải nể mặt con cưng của cô thì còn lâu mới tha cho cậu.
Nghe nói, "Đăng Dương" cũng nằm trong top con ngoan trò giỏi, giỏi toàn diện tất cả các môn ngoại trừ môn Thể dục, là một con mọt sách chính hiệu. Có cậu ta thi giúp Văn và Ngoại ngữ, không nghi ngờ gì, lần thi này cậu sẽ đứng nhất.
Bước được một đoạn bỗng thấy một bóng người trèo cổng trường ra ngoài, chắc là quen ngành quen nghề từ lâu, thao tác đẹp mắt không chịu được, quần áo cũng không bị bẩn.
Nhảy từ trên vách tường xuống đất, người kia hít sâu, bình ổn lại nhịp thở, sau đó thản nhiên lấy từ trong cặp ra một lon coffee, bật nắp chậm rãi uống.
Rõ ràng cùng tuổi, người ta uống coffee, mình lại đi uống trà sữa, Đăng Dương kiểu: ╮(╯▽╰)╭ , quả nhiên cái thiết lập công thụ này đã được định từ trước rồi có phải hay không! (╯‵□′╯︵┻━┻
Không biết ngại tiến lại gần, Đăng Dương híp mắt cười cợt.
- Bạn Tu Trầm, trốn thi hả?
Tu Trầm chậm rãi xoay người lại, nhướng mày nhìn Đăng Dương.
- Lại thích đi tỏ vẻ con ngoan trò giỏi lo chuyện bao đồng hả?
Chờ đã đại ca, thái độ đừng quyết liệt như vậy có được hay không!
Chuyện giữa cậu và nguyên thân tôi là kẻ vô tội không biết gì có được không!
- Đang muốn đi đâu?- Tu Trầm thái độ với cậu thì cậu cũng không ngại thái độ lồi lõm với hắn, khóe môi cười cợt càng lộ vẻ vô tình.
Thật là, lười nói chuyện với con mọt sách ngu ngốc này.
Tu Trầm không nói nhiều, đặt lon coffee cùng cặp sách xuống đất, sau đó nhanh nhẹn xoay người, nhấc chân, tung một cú vào bụng Đăng Dương.
Đăng Dương: Tu Trầm, thiên đường có lối cậu không đi, địa ngục không cửa cậu lại muốn xông vào? ╮(╯▽╰)╭
Nếu là nguyên thân, chỉ sợ lập tức sẽ khóc lên, im lặng để người ta đập cho một trận.
Nhưng đây là Đăng Dương.
Cặp sách bị cậu không nương tình ném xuống đất, nhào tới.
Cách đánh đấm của Tu Trầm lấy sức làm chủ yếu, rõ ràng là đánh không có bài bản gì cả, chủ yếu là dùng kinh nghiệm cùng sức mạnh.
Còn Đăng Dương là kẻ được huấn luyện bài bản, mỗi một động tác di chuyển đều là theo quy tắc võ học.
Vậy nên, dù cho hai người hai hình thể sai lệch, vẫn có thể đánh ngang cơ.
Tu Trâm vung nắm đấm về phía Đăng Dương lại bị người kia dùng tốc độ kinh nguời tránh được, nắm lấy cổ tay hắn, ý đồ làm một đòn quật Karate, Tu Trầm dĩ nhiên không dễ dàng bị quăng qua vai vậy, chân cố ý ngoắc vào chân Đăng Dương, hai người cùng ngã lăn ra đất.
Ngã xuống rồi, lại vật lộn thêm một hồi nữa xem ai có thể ngồi dậy trước.
Đánh đến cả hai cùng bầm tím mình mẩy, mặt sưng hết cả lên rồi, lúc này chuông báo kết thúc giờ thi mới vang lên.
Để bạn học nhìn thấy mình đang trong tình trạng nhục không chịu nổi thế này...
Thoáng trao nhau một ánh mắt như thỏa hiệp, cả hai cùng buông đối phương ra, nhặt cặp sách lên, chỉnh lại quần áo, lấy khẩu trang đen đeo vào.
Tu Trầm nhìn lại đồng hồ, đã quá giờ hẹn với đối thủ trong game, giờ chắc trên diễn đàn đang có một đống bài post chê hắn sợ nên làm rùa rụt cổ đây mà.
Nhưng thôi, chiến được một trận với một đối thủ ổn như vậy, coi như cũng không phí.
Nhận thấy Tu Trầm đang nhìn mình, Đăng Dương xoay người nhìn qua, liếc hắn qua khóe mắt.
- Coi như cho cậu đánh một lần cuối.
Tu Trầm bật cười, nhưng tiếng cười lại lạnh băng không cảm xúc.
- Mày nghĩ sau này tao không đánh nổi mày?
Đăng Dương cũng vẽ lên nét cười trù lệ, đưa tay chỉnh lại tóc tai rối loạn.
- Sau này, cậu sẽ không nỡ.
Chẳng ai nỡ nặng tay với người trong lòng cả.
Trừ khi hắn có bệnh Sadist (bạo dâm). Mà cái giả thuyết này có thể gạt bỏ.
Không ai vote cho bé saoΣ(っ°Д°;っ ~ Khóc ngập một dòng sông o(TヘTo)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip