Thế giới 2: Thanh xuân diễm lệ (6)

   Tháo bộ VR ra khỏi người, Đăng Dương mệt mỏi xoa xoa mắt, chơi game một hồi lâu, đúng là có hơi mỏi mắt. Người cận đúng là sống không dễ dàng.

   Bố mẹ của nguyên thân chẳng thấy đâu cả, Đăng Dương cũng lười đi tìm hiểu, nếu họ còn sống thì kiểu gì chẳng đi tìm con họ.

   Bò khỏi giường, lục lọi tủ lạnh một hồi, tùy tiện lấy hộp curry ăn liền ra, cho vào lò vi sóng. Đến lúc mở ra định ăn, cậu bỗng nhíu mày. Nhìn lại hạn sử dụng, quả nhiên...

   Lần nữa đưa mắt nhìn đồng hồ, mới có hơn 7 giờ tối, Đăng Dương uể oải cầm điện thoại lên, lết ra khỏi nhà. Đây là khu nhà cao cấp, nhà hàng đồ Tây rồi đồ ăn truyền thống sang chảnh thì nhiều chứ bảo tìm đồ ăn hàng thì chẳng thấy đâu. Cậu lê bước chầm chậm thoát ra khỏi khu nhà, đi mãi một đoạn mới tìm được một quán ăn đúng nghĩa.

   Đấy, quán ven đường nhưng lại đông khách, dọn dẹp sạch sẽ, thế này mới tin được chứ!

   Ngồi vào quán, tùy tiện lướt mắt qua những món mọi người trong quán gọi nhiều, cậu gọi mỗi món một phần. Bánh đúc nóng, cháo quẩy, bánh gà, bánh tôm, vậy là được.

   Đang chờ đồ, đột nhiên nghe thấy một giọng nói dịu dàng ngọt ngào vang lên:

   - Anh, hình như hết chỗ rồi!

   Người anh đáp lại bằng giọng hờ hững bất cần.

   - Thì mang về nhà ăn!

   - Nhưng ăn trong quán mới thích... 

   Đăng Dương hơi nhướn mày, nhìn 3 chỗ trống trên bàn mình, cậu hơi giơ tay lên, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa.

   - Còn chỗ.

   Nhìn thấy người ngoài cửa, cậu không nhịn được mà cười càng sâu. Hai người kia thì sững sờ đến ngớ cả ra rồi.

  

   - Không ngờ còn có thể gặp lại cậu!- Tu Thục mỉm cười, nhấc đũa lên, nhân tiện lấy đũa hộ Đăng Dương luôn.

   Đăng Dương cười cười, không ngờ Từ Thục Thu trong thế giới ảo mộng của Từ Quân Trầm lại là một cô gái hoạt bát dễ thương thế này, hoàn toàn không có dáng vẻ của một cô gái độc lập tự chủ ở ngoài đời thực.

   Có lẽ, đây mới chính là thời thanh xuân mà Từ Quân Trầm muốn. Không cần phải ngày nào cũng vật lộn với đống bài tập, với áp lực thành tích, với sự so sánh ganh đua càng người này kẻ kia, có thể thoải mái phóng khoáng mà tồn tại.

   Hắn có thể sống phóng túng như một nam sinh cấp 3, ngày ngày lên game, cày bảng đại thần, kiếm tiền bằng khả năng chơi game của mình, hắn cũng có thể kết bạn với một đám bạn ăn chơi lêu lổng nhưng tình anh em vững bền, hắn có thể trốn học đi chơi, có thể đánh nhau với kẻ mình ghét, có thể dành nhiều thời gian cho em gái. Hai người không đi đến điểm cao nhất của thành tích, nhưng có thể dành nhiều thời gian cho nhau, cảm nhận được thanh xuân trôi qua trong vui vẻ rực rỡ.

   Nhớ đến Từ Quân Trầm và Từ Thục Thu, nghe nói để không bị mất mặt, hai người họ vì không được đầu tư hẳn hoi về khoản học hành, chỉ học chính khóa không học thêm, không bổ trợ, hai người bọn họ chỉ có thể gồng mình cố gắng. Họ lúc nào cũng cầm sách theo người, mượn được bộ sách tham khảo nào hay liền cố gắng học được với tốc độ nhanh nhất, hai anh em ngồi cạnh nhau trong một gian phòng nhưng chẳng tâm sự với nhau lấy một lời, chỉ chăm chú làm bài tập, đọc sách riêng của cả hai. Từ Thục Thu còn đỡ, nhưng EQ Từ Quân Trầm thấp, có một thời gian bị cô lập, bởi hắn chỉ chung đụng với những người học giỏi bằng hoặc hơn, hơn nữa quá mức khắc kỉ, khiến người ta khó gần. Hắn lúc nào cũng phải nhịn này nhịn kia, nghĩ này nghĩ nọ, thân ăn nhờ ở đợ nhà bác khiến hắn không thể nào không suy tính mọi bề.

   Có lẽ, điều Từ Quân Trầm muốn mà không thể làm, đều gửi gắm lên Tu Trầm.

   Đăng Dương mỉm cười.

   - Cùng một trường mà, kiểu gì chả có ngày gặp lại.

   Tu Thục hơi ngây người nhìn Đăng Dương, gò má e lệ thoáng ửng hồng.

   - Mà, hôm đó cậu tìm anh tôi có chuyện gì thế?

   Nhìn liếc qua vị nào đó đang cắm đầu vào cày game 2D không thèm chú ý đến xung quanh, Đăng Dương nhàn nhạt cười.

   - Nhiệm vụ thôi.

   Nhiệm vụ của cậu, chính là vượt qua muôn ngàn sóng gió, muôn ngàn ngăn cách, đến bên hắn, kéo hắn rời khỏi đây; phá vỡ tất cả, hủy bỏ tất cả mộng tưởng viển vông của hắn, kéo hắn trở về hiện thực tàn nhẫn nhất.

   Ngẫm lại, hình như cũng có chút ác... Nhỉ?

   Tu Trầm thấy đồ ăn đã được mang lên hết thì mới bỏ điện thoại xuống, cài đặt cho nhân vật trong game khả năng đánh quái tự động, sau đó mới cầm đũa lên. Hắn liếc mắt nhìn Tu Thục và Đăng Dương đang ríu rít trò chuyện, hơi khó chịu:

   - Ăn đi!

   Cả ba người đều có thói quen khi ăn không nói, thế nên bầu không khí khi ăn lại vô cùng yên tĩnh. Ăn xong, Đăng Dương vẫn còn kịp xin được số điện thoại của Tu Trầm và Tu Thục rồi mới về nhà.

  

   - Thưa thầy, thầy cho gọi em ạ?- Khép cánh cửa phòng giáo vụ đóng lại sau lưng, Đăng Dương mỉm cười nhìn thầy giáo chủ nhiệm của mình. 

   Thầy giáo chủ nhiệm lớp Đăng Dương tên là Tuấn, là giáo viên dạy môn Hóa học, tính cách nghiêm khắc đến mức khó ở, là người trọng thành tích đến hơn ai hết. Vì điểm thành tích của lớp và của bản thân, ông cực kì nghiêm khắc với bản thân và học trò, cũng cực kì bao che, học trò có lỡ phạm lỗi rồi thì cũng chỉ phạt trong nội bộ lớp, tuyệt đối không đến tai nhà trường.

   Vậy nên, có một thành phần như Tu Trầm ở trong lớp thật sự là cái gai trong mắt cái xương trong thịt của một người cầu toàn như ông. Ừ thì thằng oắt đấy học giỏi mấy môn Toán Lý Hóa thật đấy, bài tập giải cực nhanh, tư duy cực cao. Nhưng riêng mấy môn tự nhiên, rồi mấy môn văn vẻ cần học thuộc nhiều, nó đa số đều nộp giấy trắng vì lý do không có thời gian cho học thuộc.

   Thế nên, thầy Tuấn của chúng ta đã giao cho thủ khoa của khối- Đăng Dương một nhiệm vụ hết sức cao cả, cũng hết sức nguy hiểm: Đi kèm cặp Tu Trầm, làm đôi bạn cùng tiến với hắn.

   Thầy vuốt vuốt cái trán, vẻ mặt bi tráng nhìn Đăng Dương, lời lẽ động viên tha thiết.

  - Thầy biết lần trước em vì khuyên nó không nên bỏ học mà bị nó đấm một cái đã để lại bóng ma trong lòng em, nhưng em đừng có bóng ma trong lòng, thầy đã mắng nó rồi, lần này chắc chắn Tu Trầm không dám ra tay đánh bạn nữa đâu! Em giúp thầy kèm cặp thêm cho Tu Trầm, nâng thành tích lớp lên nhé!

   Đăng Dương: ?

   Vậy ra giữa nguyên thân và Tu Trầm còn có một mẩu chuyện xưa bi tráng như vậy hả?!

   Làm sao bây giờ, từ chối tiếp thu có còn kịp không?

   Có thể từ chối nhiệm vụ quái gở này không, thầy ơi! Em còn đang muốn ăn chơi lêu lổng cùng với Tu Trầm đấy! 

   Em không muốn học! Không muốn kèm cặp!

   Thầy Tuấn cười đến là quái gở, giơ tay vỗ vỗ vai Đăng Dương.

   - Thầy tin vào năng lực của em đó thủ khoa.

   Không! Đừng tin em!

   Kết quả của cuộc nói chuyện chính là Đăng Dương vẫn phải nhận mệnh, chịu trách nhiệm về điểm số của Tu Trầm cho đến hết lớp 12. Nếu điểm số của Tu Trầm vẫn không suy suyển, Đăng Dương cũng sẽ bị đánh giá không tốt.

   Đăng Dương: Đây là cái điều khoản cường hào gì vậy? Trong trường học bây giờ cũng thịnh hành kiểu ép buộc vô nhân tính như vậy à?

   

   Mệt mỏi lết về lớp học, vừa hay thấy các thầy cô đã chấm điểm khảo sát xong từ bao giờ, trên bảng thông báo đã thông báo xếp hạng điểm số của học sinh các khối rồi.

   Nhìn sang, Đăng Dương quả nhiên như dự đoán, là số 1.

   Còn Tu Trầm, nhìn mòn con mắt, là số 200 trên tổng số 564 học sinh khối 12.

   Đăng Dương: Cả lớp chọn 12A13 đều xếp trong top 100, riêng một mình cậu ta chơi trội lên đến cái thứ hạng nát bét này.

   Cái thể loại này thì cứu vãn thế peep nào được chứ?












Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip