chương 45: An ủi bé cưng
Ngày hôm sau, sau khi sự việc với Elise được giải quyết, không khí trong cung điện vẫn nặng nề. Mặc dù mọi chuyện đã kết thúc nhanh chóng và không có ai dám bàn tán thêm, nhưng Thanh Thanh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Lòng bé vẫn không thể thoát khỏi những lời nói của Elise, dù cho chúng không phải là những điều đáng nghe. Cảm giác bị khinh miệt, bị coi thường như một đứa trẻ vô dụng khiến Thanh Thanh khó mà xua tan được. Mặc dù không còn nghe thấy giọng Elise nữa, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn vương lại trong tâm trí bé.
Bé ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài vườn, nơi những đóa hoa nở rộ, nhưng ánh mắt bé lại mơ màng, dường như không thể tìm thấy niềm vui trong những cảnh vật xung quanh. Đôi tay nhỏ bé không ngừng nắm chặt vạt áo, như thể muốn giữ lại sự bình yên, nhưng lại cảm thấy mọi thứ quanh mình thật xa lạ.
[Bé cưng, đừng lo lắng. Cô ta đã không còn ở đây nữa rồi.] Hệ thống 1030 dịu dàng an ủi, nhưng cũng biết rằng lời nói chưa đủ để xua đi những cơn sóng trong lòng Thanh Thanh.
Thanh Thanh chỉ mím môi, mắt vẫn không rời khỏi khung cảnh bên ngoài. Bé không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu. Cảm giác ấy, cảm giác bị coi là yếu đuối, lại lần nữa khiến bé thấy mình thật nhỏ bé trong thế giới này. Hệ thống cũng biết rằng dù bé có vẻ ngây thơ, nhưng trong trái tim bé vẫn có một nỗi đau mà không dễ dàng có thể chữa lành.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng bé khẽ mở ra. Darius đứng ở ngưỡng cửa, bóng dáng cao lớn của hắn khiến không gian như trở nên nghiêm trang. Ánh mắt vàng lấp lánh nhưng lại ẩn chứa một sự dịu dàng khó nhận ra. Hắn không bước vào ngay, chỉ đứng lặng ở cửa, quan sát Thanh Thanh.
“Bé cưng,” giọng của hắn vang lên, trầm ấm nhưng đầy sự quan tâm. “Lại có điều gì làm bé không vui sao?”
Thanh Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn vào Darius, nhưng chỉ thấy được sự lạnh lùng trong ánh mắt hắn. Bé không muốn nói về Elise, không muốn chia sẻ sự uể oải trong lòng mình. “Không có gì đâu, chỉ là hơi mệt một chút thôi.”
Darius không tin, nhưng hắn không vội phản bác. Hắn bước vào, khép cửa nhẹ nhàng phía sau. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khiến mái tóc bạc của hắn sáng lên, tạo nên một vẻ huyền bí không thể tả. Hắn ngồi xuống gần Thanh Thanh, đôi mắt vàng như muốn tìm kiếm từng ngóc ngách trong tâm hồn bé.
“Đừng che giấu cảm xúc của mình,” Darius nói, giọng hắn nhẹ nhàng hơn thường lệ. “Bé không phải lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ. Đôi khi, để cho chính mình cảm thấy yếu đuối một chút cũng không sao.”
Thanh Thanh nhìn Darius, bất giác cảm thấy có chút gì đó ấm áp từ lời nói của hắn, nhưng bé vẫn không thể buông bỏ hoàn toàn cảm giác bị tổn thương. Bé quay đầu, nhìn vào khoảng không vắng vẻ trong phòng. “Chỉ là… bé cảm thấy mình nhỏ bé quá… Không giống như những người khác, chẳng làm được gì cả.”
Darius im lặng một lúc, hắn vươn tay, khẽ đặt lên vai bé, một hành động đơn giản nhưng mang đến cảm giác vô cùng vững chãi. “Bé cưng, sự lớn mạnh của một sinh mệnh không phải chỉ tính bằng tuổi tác hay sức mạnh. Đôi khi, những gì quan trọng hơn là lòng kiên cường, sự thuần khiết mà bé mang trong mình.”
Thanh Thanh cảm thấy một chút nhẹ nhõm, dù chưa hoàn toàn hiểu hết lời hắn nói. Bé quay lại nhìn Darius, rồi khẽ hỏi, giọng không được tự nhiên lắm: “Ngài… Ngài nghĩ bé còn nhỏ lắm phải không?”
Darius nhướng mày, cảm thấy câu hỏi của bé thật kỳ lạ. “Ý bé là sao? Bé có cảm thấy mình quá nhỏ không?”
Thanh Thanh chần chừ một chút, rồi mới cất tiếng: “Bé chỉ cảm thấy… nếu như có thể lớn hơn, có thể mạnh mẽ hơn, thì có lẽ bé sẽ không cảm thấy yếu đuối nữa.”
Darius hơi mỉm cười, nhưng nụ cười của hắn lại rất phức tạp. Hắn cúi xuống, ánh mắt đầy sự quan tâm nhìn vào đôi mắt trong veo của Thanh Thanh. “Lớn hơn, mạnh mẽ hơn… Bé có biết không, đối với một số loài, sự trưởng thành không chỉ tính theo tuổi tác mà còn là cảm nhận của bản thân mình.”
Bé ngẩng lên nhìn hắn, không hiểu rõ, nhưng lại tò mò hỏi: “Ngài nói vậy là sao?”
Darius im lặng một chút rồi mới trả lời: “Tuổi tác của một tinh linh như bé… rất khác so với con người. Một trăm năm, một nghìn năm… những năm tháng đó có thể chỉ là một phần nhỏ trong quá trình phát triển của bé. Nhưng dù cho bé có sống lâu thế nào, bé vẫn chỉ là một đứa trẻ trong mắt bọn ta.”
Thanh Thanh ngẩn người.
Darius nhìn sâu vào mắt bé, không hề giấu giếm sự chân thành trong đôi mắt mình. “Vậy, bé bao nhiêu tuổi rồi?” hắn hỏi nhẹ nhàng, giọng không hề có sự bỡn cợt, chỉ là một sự tò mò chân thành.
Thanh Thanh ngập ngừng, sau đó mím môi: “Theo cách tính của tộc tinh linh, thì bé mới chỉ là một đứa trẻ... khoảng một ngàn năm tuổi thôi.”
Darius hơi nhướng mày, một chút ngạc nhiên lóe lên trong đôi mắt vàng của hắn. Nhưng chỉ một giây sau, hắn gật đầu, rồi khẽ mỉm cười: “Vậy là bé còn rất nhiều thời gian để trưởng thành. Còn rất nhiều điều để học hỏi.”
Thanh Thanh nghe vậy, dù cảm thấy có chút lạ lẫm, nhưng cũng không giấu nổi sự nhẹ nhõm trong lòng. Một nghìn năm, trong mắt Darius, bé vẫn là một đứa trẻ. Cảm giác đó, dù sao cũng khiến bé bớt đi sự tự ti, phần nào cảm thấy an ủi.
Bé không nói gì nữa, chỉ mỉm cười với Darius, cảm nhận sự vững chãi và ấm áp mà hắn mang lại. Hóa ra, đôi khi, không cần phải mạnh mẽ ngay lập tức. Chỉ cần có người ở bên, là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip