Chương 11: Hồ ly và ông nội yêu quỷ (1)

Chu Ẩn làm bộ không nghe thấy hồ ly phản bác mà nói tiếp: "Tàn hồn trở về thiên địa, hồi phục linh khí rồi những sinh linh đó mới sống lại, chúng có thể vẫn nhớ quá khứ."

"Chúng ta giúp chúng luân hồi để hình thành quan hệ tốt đẹp, hơn mấy trăm ngàn năm sau chúng xuất hiện ở thế giới, nếu mảnh đất, nước nhà này cần chúng, chắc chắn chúng sẽ ra tay hỗ trợ."

Lưu Phục Phương gật đầu: "Đúng, chúng ta phải suy tính cho thế hệ mai sau."

Nhóm bốn người Chu Ẩn tiếp tục trò chuyện về hiện tại, mong chờ ở tương lai, tưởng tượng hơn mấy trăm ngàn năm tiếp lúc linh khí phục hồi, các sinh mệnh thần thoại khác nhau trở lại thiên địa, khung cảnh thú vị xen lẫn nguy hiểm.

Dịch Tiểu Hiên im lặng bước đi giữa nhóm người náo nhiệt như bị ngăn cách với xung quanh bởi lớp vải mỏng, tuy rằng mỏng nhưng nó ngăn cách ra hai thế giới.

Cậu cứ tưởng khi gặp được người thấy những sinh vật phi nhân loại giống cậu thì cậu sẽ hưng phấn, vui vẻ, bật ra vô số lời phàn nàn. Bây giờ đã gặp, cậu vẫn không có cảm giác gì.

Có khi mình hỏng hóc chỗ nào rồi, Dịch Tiểu Hiên nhận ra vấn đề này.

"Soạt." Không rõ có phải vì Dịch Tiểu Hiên đi chậm hay không, hồ ly nằm trên đầu cậu "chảy" xuống mặt cậu hệt chất lỏng.

Dịch Tiểu Hiên giật mình hấp tấp giơ tay đỡ hồ ly: "Sao vậy?"

Khoảnh khắc cậu mở miệng, rào cản giữa hai thế giới sụp đổ, tiếng gió rít giữa mùa thu xen lẫn mùi lá khô cùng bùn đất, ào thẳng vào mặt Dịch Tiểu Hiên khiến cậu rùng mình.

Hồ ly nhảy xuống khỏi tay Dịch Tiểu Hiên, biến thành một người mặc áo có ống tay áo rộng. Hắn lấy một chiếc áo măng tô từ trong hư không ta, phủ lên đầu Dịch Tiểu Hiên: "Ra ngoài không mang áo khoác để đợi tôi dùng đuôi to xinh đẹp sưởi ấm cho cậu phải không? Mơ mộng hão huyền!"

Dịch Tiểu Hiên kéo áo trên đầu xuống, cậu khựng một lúc mới nói: "Tôi không nghĩ thế."

Trọng Mộng Thần lắc đuôi, ôm cái đuôi to của mình đưa đến trước mặt Dịch Tiểu Hiên: "Thật không?"

Lắc lắc rồi lại lắc lắc.

Dịch Tiểu Hiên như mất quyền khống chế tay, bị cái đuôi to bông xù của Trọng Mộng Thần hút tới. Cảm giác chạm vào mềm hơn cả tấm vải bông mới kéo được phơi nắng trong ký ức của cậu.

"Sờ đã không?" Trọng Mộng Thần liếc mắt hỏi.

Dịch Tiểu Hiên lập tức rút tay về như bị điện giật, lắc đầu thật mạnh: "Không đã!"

Dứt lời, nhiệt độ trên mặt cậu dần tăng lên, hiển nhiên chính cậu cũng nhận ra câu trả lời này quá ngốc.

Trọng Mộng Thần buông đuôi, chậm rãi đung đưa đuôi đằng sau: "Ha."

Dịch Tiểu Hiên thấy nhiệt độ trên mặt mình tăng lên đến con số đáng sợ, cậu chưa bao giờ ngại ngùng đến thế. Sao đôi tay này tự dưng mất kiểm soát!

Não: Cậu không thích bông xù.

Cả hai tay: Khỉ mốc!

"Gì đấy gì đấy?" Chu Ẩn đến gần: "Sao mặt Tiểu Hiên đỏ vậy?"

Dịch Tiểu Hiên che mặt làm áo khoác tụt khỏi vai.

Trọng Mộng Thần lập tức bắt lấy áo, khoác lại lên đầu Dịch Tiểu Hiên: "Làm bẩn áo tôi thì cậu có chịu phí giặt không?"

Chu Ẩn: "... Cho hỏi đại ca hồ ly lấy tuyên ngôn đần độn này từ đâu?"

Trọng Mộng Thần hất cằm: "Cậu muốn được hồ ly đốt lửa nướng chín phải không? Để tôi thành toàn cho cậu."

Chu Ẩn khinh bỉ: "Thẹn quá hóa giận không phải thói quen tốt đâu đại ca hồ ly kiêu ngạo."

Trọng Mộng Thần giơ nắm đấm, Chu Ẩn nhanh chóng trốn sau lưng Dịch Tiểu Hiên không cao lắm.

"Tiểu Hiên bị cảm à? Gió trên núi khá lạnh." Triệu Cương mang suy nghĩ trong sáng chất phác, ân cần nói: "Lát nữa xuống núi vào huyện, tôi sẽ mua cho Tiểu Hiên ít thuốc cảm."

"Tôi không... hắt xì." Dịch Tiểu Hiên chưa kịp nói hết đã hắt hơi.

Trọng Mộng Thần lập tức lấy ra một gói khăn giấy như ảo thuật, chụp vào mũi Dịch Tiểu Hiên. Dịch Tiểu Hiên mặc áo khoác Trọng Mộng Thần cho trước rồi mới nhận khăn giấy lặng lẽ lau mũi.

Mình bị cảm thật à?

"Nồng độ ô uế đột nhiên tăng mạnh." Trọng Mộng Thần nghiêm mặt, hắn bấm tay phải giống đang diễn bộ phim tiên hiệp, có vẻ hắn đang tính toán gì đó.

Mái tóc đen tuyền của hắn chuyển sang màu đen xám, đôi ngươi màu đen kịt lẫn đỏ sẫm dựng thẳng, khóe mắt phượng khẽ nhếch hiện vệt đỏ nhạt, rồi nó dần phai đi tựa máu chưa khô.

Tim Dịch Tiểu Hiên đập thình thịch, tự thấy khó hiểu vì bản thân so sánh mắt hồ ly với máu.

"Chúng đang đi về phía chúng ta." Trọng Mộng Thần phất nhẹ tay, quấn ống tay áo rộng, bảo vệ Dịch Tiểu Hiên trong ngực: "Tôi biết ngay mà, chúng liên quan đến cậu nên đang xông tới cậu."

Dịch Tiểu Hiên đứng không vững, cậu loạng choạng va vào lòng Trọng Mộng Thần, bên mặt cọ trúng tai Trọng Mộng Thần. Cậu đang định đứng thẳng dậy thì đầu óc "ù ù", khung cảnh trước mắt vỡ tan rền vang cứ như bị một vòng xoáy đen hút vào.

Ý thức của cậu cũng lặng lẽ biến mất vào lúc ấy.

———

"Tiểu Hiên."

Ai đang gọi mình? Dịch Tiểu Hiên choàng mở mắt, thở hổn hển.

Đập vào mắt cậu là một bệnh viện thô sơ, lớp sơn trên bức tường vôi màu xám trắng đã bong ra để lộ các mảng đen loang lổ. Người đàn ông ngồi đợi trên ghế gỗ với nét mặt uể oải, chống khuỷu tay lên đôi chân dang rộng, trông ngay cả việc ngồi cũng rút cạn sức lực.

Dịch Tiểu Hiên đã nhìn thấy người này trong ảnh, cậu rất ít khi lấy ảnh ba mẹ ra xem, trong trí nhớ cậu không có hình ảnh cuộc sống với ba mẹ, nhưng khoảnh khắc cậu nhìn người đàn ông này, cậu biết ngay đó là ai.

Chính là ba ruột của cậu.

Trước mặt người đàn ông là phòng phẫu thuật, đôi mắt ông rã rời nhìn chòng chọc cửa phòng, thậm chí không dám chớp mắt.

Dịch Tiểu Hiên dõi theo tầm mắt đó, nhìn về phía phòng phẫu thuật, cậu đoán được còn có ai ở đây.

Hàng xóm từng lắm lời với cậu khi cậu còn nhỏ, hồi mang thai mẹ cậu bị cao huyết áp, lúc sinh cậu suýt chết trên giường bệnh.

"Mày là sao chổi."

Mọi khung cảnh đều bị bọc bởi tấm kính lọc màu xám, bất kể là người đến kẻ đi hay ngọn gió thổi tung tấm rèm rách nát đều không hề phát ra âm thanh nào. Dịch Tiểu Hiên ngỡ mình đang xem vở kịch câm, đầu óc cậu rối loạn, không biết vì sao mình ở đây.

Đây có phải là tàn hồn thần thú gì đó giở trò không? Mục đích là gì?

"Oa!"

Tiếng đứa bé sơ sinh khóc như nhấn nút khởi động, phá vỡ bầu không khí yên lặng của cả vở kịch. Đi đôi với tiếng khóc ấy là tiếng bước chân đi tới cửa, tiếng gió rít xuyên qua cửa sổ vỡ, tiếng thở gấp gáp đầy lo lắng của người đàn ông, tất cả đồng thời xuất hiện.

Không chỉ vậy, tấm kính lọc màu xám biến mất, ngay cả những mảng đen lốm đốm trên tường cũng trở nên ấm áp dưới ánh đèn mờ ảo.

Cả thế giới như sống lại.

Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, người đàn ông đứng phắt dậy lao tới.

"Chúc mừng, cứu về được rồi!" Vị bác sĩ già với mái tóc bạc trắng bước ra khỏi phòng phẫu thuật, sắc mặt vô cùng mệt mỏi nhưng môi nở nụ cười rạng rỡ: "Cả người lớn và con nhỏ đều được cứu!"

"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!" Người đàn ông bật khóc làm ướt đẫm gương mặt, ông quỳ phịch xuống, đập mạnh trán xuống đất.

Vị bác sĩ già vội ngăn người đàn ông lại: "Đây là việc tôi phải làm, anh mau vào thăm vợ con đi. Vợ anh sinh một đứa bé trai mũm mĩm, khóc đầy sức sống."

Người đàn ông lau lung tung hai hàng nước mắt, vừa luôn miệng nói "cảm ơn" vừa lảo đảo đi vào phòng mổ.

Dịch Tiểu Hiên sửng sốt một lúc, đôi chân bắt đầu tự di chuyển, cậu muốn cùng người đàn ông vào phòng nhưng bị bức tường vô hình ở cửa chặn lại. Ngay khi cậu định thử xem mình vào phòng được không thì tầm nhìn tối sầm, đầu lại choáng váng, đến khi đôi mắt trở lại, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi, cậu xuất hiện trong căn phòng nhỏ xa lạ.

Sàn phòng được trải tấm thảm bị mọt ăn, trên thảm vương vãi những miếng xếp gỗ và xe hơi đồ chơi, một đứa bé mập mạp đang nghiêng mặt nằm sấp ngủ dưới đất.

Người đàn ông suy sụp lúc trước bây giờ trông đầy sức sống, trên mặt ông nở nụ cười, vươn ngón tay chọc đôi má mềm của đứa bé, sau đó đổi sang chọc cái mông đang chu lên, liên tục làm phiền đứa bé đang ngủ.

Đứa bé nhíu mày, mở mắt khóc òa.

Người đàn ông bối rối lập tức bế đứa bé lên, đung đưa trái phái. Lúc này một người phụ nữ tóc xoăn gợn sóng, đeo tạp dề lao vào, giành lấy đứa bé đang khóc trên tay người đàn ông rồi đá người đàn ông đang định đứng dậy bỏ chạy. Người đàn ông cố ý ngã xuống đất khoa trương, tiếng ông kêu la còn lớn hơn tiếng đứa bé khóc.

"Mẹ..." Dịch Tiểu Hiên thì thào.

Lời còn chưa dứt, ánh mắt cậu lại tối đen.

Thứ xuất hiện trước mặt cậu lần này là phòng khách nhỏ mà cậu quen thuộc, cậu đã sống ở ngôi nhà này khi còn học ở huyện. Trong ảo cảnh, người đàn ông để đứa bé ngồi trên cổ mình, đứa bé ôm đầu ông la hét vui vẻ.

"Tiểu Hiên à Tiểu Hiên, đây là nhà mới, là nhà mới đó, to đẹp lắm phải không! Sau này Tiểu Hiên cũng có phòng riêng, đừng giành giường ngủ với ba mẹ, nếu không ba sẽ ném con ra khỏi nhà."

Người phụ nữ tức giận nói: "Tiểu Hiên mới một tuổi, anh dám ném thằng bé ra ngoài, em cũng dám ném anh ra ngoài."

Người đàn ông làm mặt nhăn nhó với người phụ nữ, tiếp tục cõng đứa bé chạy khắp nhà. Đứa bé không biết trần gian hiểm ác, cũng không biết người lớn đáng ghét muốn ném mình ra khỏi nhà, tiếng nó cười vẫn luôn vang dội.

...

Thì ra ba mẹ cậu từng sống trong căn nhà này, cánh cửa đóng kín trong tim Dịch Tiểu Hiên nứt ra một kẽ nhỏ, cậu không biết trong đó có gì.

"Mẹ nó vốn rất khỏe nhưng sinh nó ra thì sụp đổ hoàn toàn, nên mẹ nó chưa bao giờ thích nó."

"Nghe nói vợ chồng son nhà họ Dịch lúc còn sống rất ghét đứa bé đó, nó không khóc không cười, chẳng khác gì kẻ đần."

Lời đàm tiếu vỡ ra trong lòng Dịch Tiểu Hiên tựa thủy triều thấm vào tâm trí cậu, linh hồn cậu bị ngâm trong nước băng, cơn lạnh thấm sâu vào từng ngóc ngách tâm hồn, thậm chí cảm giác ngạt thở cũng trở nên tê liệt.

Như thể đã chết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip