Chương 6
"Chậc chậc, đồ đúng là không tệ." Ngô Tà đào mấy thùng hàng đã được mở ra, cảm thán một câu, lại hỏi, "Tổng cộng đưa tới bao nhiêu? "
"Tôi mở ba cái, trong phòng còn năm cái, tự mình xem đi." Bàn Tử chất mình vào một cái ghế mây, trên tay cầm cái quạt bồ lớn*.
*là quạt này
Hôm qua mưa vẫn rơi đến nửa đêm mới dừng lại, hôm nay trời như được gột rửa bằng nước vậy, một màu xanh trong suốt, chẳng qua trên mặt đất có một vũng nước lớn chưa khô, lại bị ánh mặt trời trên cao chiếu rọi, thật sự là phòng xông hơi nhân gian, khiến người ta chỉ muốn nằm xuống.
Vốn dĩ Tô Vạn muốn ở trong nhà tháo dỡ, bật điều hòa mát lạnh rồi từ từ xem cho mát, kết quả bị Bàn Tử quở trách một trận, nói cái gì bây giờ người trẻ tuổi chính là chịu không nổi tý khổ cực, tiểu viện này của hắn đông ấm hạ mát, điều hòa là cái gì, không cần! Chỉ là hắn quên mất mình đã mấy năm rồi không trở lại, cây cỏ hoa lá chết khô, một cây cổ thụ cong queo vươn ra khỏi bức tường, coi như miễn cưỡng có một bóng râm.
Nhưng mà hành tẩu giang hồ quan trọng nhất chính là chết vì sĩ diện, nóng chết cũng phải nhịn, tuyệt đối không thể để bọn trẻ chê cười, Bàn Tử nghĩ tới đây vội vàng chiếm lấy một cái ghế dựa, kiên định ngồi yên một chỗ để chống lại mồ hôi trộm đang chảy ra như suối, ngoài miệng còn phải làm bộ làm tịch sai người: "Mau mau, đồng chí Tiểu Tô còn không mau giúp sư huynh cậu mang đồ đi, chỉ cần là cái eo già của hắn, lát nữa lại rắc rắc! "
Tô Vạn trong lòng trợn tròn mắt, lời này cậu nghe vô cùng quen thuộc, quả nhiên tư duy của người già cũng không khác biệt lắm, cái gì mà "trong sân mát mẻ như vậy, điều hòa cái gì", cái gì mà "tâm tĩnh tự nhiên mát, cậu chính là trong lòng quá nóng nảy", cái gì mà "cậu tới đây ngồi một lát, gió nhỏ thổi qua lập tức sẽ mát mẻ"... Quả thực là giống nhau!
Đúng, tôi nóng nảy như vậy, sao lại không biết xấu hổ cởi quần áo, đúng là vô lý mà...
Lười lý luận với những người vô văn hóa này, Tô Vạn lau mồ hôi trên trán, xoay người vào nhà nhấc đồ.
Ngày hôm qua mấy cái rương Lê Thốc dọn vào đã bị chuyển vào phòng ăn, trong đó cái lớn nhất cao gần bằng nửa cái bàn, lúc ấy Dương Hảo kỳ kèo nửa ngày không muốn cho, nói là cái này không có nhất định sẽ bị phát hiện, về sau Lê Thốc đành phải đáp ứng cho hắn thêm 10% giá thành mới đoạt được.
Rương tuy lớn, nhấc lên ngược lại nhẹ hơn tưởng tượng rất nhiều, nhẹ nhàng lắc lư, bên trong bao bọc rất rắn chắc, cảm giác mơ hồ hình như có hai thứ. Tô Vạn khiêng rương lên vai, vừa mới đi tới cửa, đang muốn nhấc chân qua ngưỡng cửa, chỉ cảm thấy rương trên vai đột nhiên trầm xuống, một lực rất lớn đổ xuống khiến cậu suýt nữa bị tuột tay.
Cậu theo bản năng hạ thắt lưng xuống, cánh tay vịn rương dùng sức vặn một cái, cơ hình thang tác dụng lực, vậy mà thật sự đủ vững chắc đỡ được đồ.
"Hạ bàn coi như ổn định." Một thanh âm trẻ tuổi nhẹ nhàng từ phía sau truyền tới, dường như không có cảm xúc.
Tô Vạn cố sức quay đầu nhìn thoáng qua, không cần nghĩ cũng biết người tới là ai.
"Tiểu ca, cậu đậu xe sao mất nửa ngày vậy, có phải lại bị mấy bà già hàng xóm giữ chặt muốn mai mối cho cậu không..." Bàn Tử hì hục quạt, không có sức mà mắng, "Mau cầm lấy cái này, trong cái rương lớn này chứa cái gì? "
"Hai cái bình." Trương Khởi Linh không chút do dự nói xong câu này, vai Tô Vạn theo đó nhẹ đi, cái rương trên tay cũng bị người này thuận tay bưng đi.
"Làm sao anh biết..." Tô Vạn nghi hoặc nói.
"Tiểu ca là ai? Đừng nói cách rương, ngay cả cách hai bức tường cũng có thể sờ ra cho cậu." Bàn Tử lắc đầu lải nhải không ngừng, nhưng cái mông cũng không nhúc nhích nửa phần, "Hôm nay cho cậu thưởng thức sự lợi hại của hai ngón tay tiểu ca..."
Lời còn chưa dứt, cái rương lớn kia đã bị ngón tay của tiểu ca chọc vào hai lỗ, trực tiếp vỡ vụn.
"Trương đại thần! Không hổ là Trương đại thần! Quá tuyệt vời!" Tô Vạn nhặt lên một mảnh gỗ vụn, hai mắt lóe sáng, thành khẩn nói: "Trương đại thần, tôi có thể bắt tay với anh không? "
Hắc Hạt Tử cẩn thận trèo lên cây cổ thụ xiêu vẹo kia, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cảnh tượng này, tên đệ tử ngốc nghếch đang nắm chặt một tay họ Trương kia, cứ như muốn tiến lên hôn một cái.
Sau đó liền nghe Trương Khởi Linh hỏi: "Cậu chính là đồ đệ của Hắc Hạt Tử? "
Tô Vạn gật đầu, vừa định thay sư phụ cậu gọi một cuộc thì một cơn gió ập đến, muốn tách tay cậu ra cướp miếng gỗ trong tay cậu. Tốc độ quá nhanh, Tô Vạn mở to hai mắt cũng không thấy rõ động tác của người này, đành phải nín thở không chịu buông tay, thuận theo lực đạo của người tới đưa về phía trước, trước khi trọng tâm bất ổn sắp ngã xuống, một tay chống đỡ lật đầu.
Khi tiếp đất có chút bối rối, cậu loạng choạng muốn ổn định bước chân, vậy mà miếng gỗ vẫn không rời tay.
Trương Khởi Linh gật đầu, nói: "Lực đạo không tệ, độ dẻo dai của cơ bắp cũng khá ổn."
Tô Vạn mừng rỡ, hỏi: "Có phải tôi chính là kỳ tài luyện võ trong truyền thuyết không? "
Trương Khởi Linh lắc đầu, nói: "Không phải. "
Tô Vạn: "Ồ..."
"Cậu chủ yếu là ăn một mình.*" Ngô Tà ôm một cái bình, chậm rãi nói.
*cách nói bóng gió về việc có lợi ích đặc biệt mà không chia sẻ với người khác
Bàn Tử ôm một cái bình khác cười rất vui vẻ, dùng cùi chỏ đâm Ngô Tà hai cái, rồi kết luận: "Con nuôi chính là không bằng con ruột của người ta. "
Trương Khởi Linh lại hỏi: "Tên cậu là gì? "
Tô Vạn nói: "Là Tô Vạn, 'Vạn' trong..."
"Bạc triệu gia tài." Ngô Tà nói.
"Ngàn vạn biệt thự." Bàn Tử nói.
Trương Khởi Linh gật đầu, nói: "Kiên trì rèn luyện, đừng lãng phí. "
Tô Vạn vẻ mặt mừng rỡ, vô cùng khoa trương ôm quyền nói: "Tạ Trương đại thần chỉ điểm! "
Trương đại thần Trương đại thần... Tại sao ở nhà không thấy miệng cậu ngọt như vậy... Một vị sư phụ ngồi xổm trên cây rốt cuộc không thể nhịn được nữa, tức giận rống lên một câu đã kìm nén từ lâu: "Chơi đủ chưa! Về nhà! "
Ba vị đại gia trong sân không chút kinh ngạc, một đám làm như không thấy gì tiếp tục triển khai công tác thẩm định đồ cổ dưới cái nắng như thiêu đốt. Chỉ có Tô Vạn giật nảy mình, sự xuất hiện của hắn khiến cậu có chút luống cuống tay chân.
"Sư phụ! Anh... Sao anh lại tới đây..."
"Còn chưa chơi đủ sao? Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, về nhà với tôi. "
"Ồ, sư phụ... Anh không xuống sao? "
"Có công trình ở ngã tư phía trước, hai chúng ta đi từ bên này tiện hơn!"
"Ồ, vậy anh chờ em một chút, em đi lấy túi xách."
Hắc Hạt Tử cúi đầu nhìn ba người nghiêm túc giả mù trong sân, ho khan một tiếng, hướng về phía bóng lưng tiểu đồ đệ hô: "Đừng quên dây sạc điện thoại ——"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip