Trò chơi trốn tìm 17

Editor: Trân

Beta: Tugney

Trì Sơ báo lại chuyện xảy ra đêm qua cho Triệu Hoằng Văn.

Dù Triệu Hoằng Văn rất khó tiếp thu được những chuyện ma quỷ thế này, nhưng liên tục có người mất tích trên Sơn Cư, hắn không thể không tin.

Hắn gọi điện vào thôn, một lát sau vẻ u ám trên mặt càng trầm trọng: "Hôm qua có người muốn rời khỏi thôn, nhưng là... thuyền đến giữa sông thì đều quay lại, vô luận thế nào cũng không thể qua sông."

Vừa lúc Trì Sơ có việc muốn hỏi hắn, liền nói: "Lúc trước Sơn Cư khởi công là mời công nhân bên ngoài đến xây dựng?"

"Đúng vậy. Là công ty kiến trúc chúng tôi thường xuyên hợp tác. Có vấn đề gì sao?" "

"Trong quá trình thi công có phát hiện gì không? Dù sao nơi này cũng từng là nhà hoàng, có không ít người chết ở đây." Trì Sơ lại nói.

Triệu Hoằng Văn hiểu rõ, lắc đầu: "Bình gốm bể, tiền đồng cũng đào được, nhưng không có hài cốt gì cả. Nơi này rất lớn, đắp nền móng cũng không phải đào một lần hết tất cả."

Nền móng khi khởi công, những chỗ to như đại sảnh chỉ cần dựa theo yêu cầu xây cao hơn hoặc thấp xuống. Còn giữa hai khu nhà chính là một cái sân, vốn dĩ là sân của nhà hoang trước kia, bây giờ vẫn còn giữ lối đi lót đá xanh ở giữa.

"Trì Sơ, có phải cậu nghi ngờ..." Triệu Hoằng Văn không ngốc, lời đồn đãi Thạch Liên biến thành quỷ trả thù không phải bí mật gì, sau mấy câu đối thoại, Triệu Hoằng Văn đã đoán được nguyên do.

"Chúng tôi suy đoán, có lẽ dì ấy chôn ở đây, cho nên khu nhà này mỗi đêm mới gặp chuyện không may." Trì Sơ thản nhiên nói ra.

Triệu Hoằng Văn trầm mặc không nói, thật lâu sau mới rời đi.

Sùng Lăng hỏi: "Cậu nghĩ anh ta có phối hợp không?"

"Sẽ." Trì Sơ kể hết mọi chuyện cho Triệu Hoằng Văn, không phải không có mục đích. Dù sao Sơn Cư cũng là sản nghiệp của Triệu Hoằng Văn, bọn họ muốn đào đất ở đây tốt nhất phải có được sự đồng ý của chủ nhân. Vừa lúc, Triệu Hoằng Văn đến đây "tìm người thân", dù hắn rối rắm thế nào, cũng sẽ không để hài cốt của mẹ mình mãi mãi chôn ở nơi như thế này.

Đơn giản dùng qua bữa sáng, bọn họ đi vào trong thôn.

Mặt trời như cũ không ló dạng, trời âm u, gió lạnh gào thét từng cơn.

Trong thôn đã quen ngủ sớm dậy sớm, dù trời đông giá rét cũng có không ít người bận rộn dọn dẹp nhà cửa, nhưng bây giờ đi lại trong thôn chỉ thấy im ắng, ngẫu nhiên sẽ có tiếng chó sủa và tiếng gà vịt kêu. Cuối cùng, đoàn người đến Thôn Ủy Hội thấy được không ít người tụ tập, chỉ là bọn họ cau mày mím môi, cả phòng toàn mùi thuốc lá. .

Thôn trưởng Giang Tòng Thăng như đã già đi mấy tuổi, trước mặt có hơn mười đầu lọc thuốc lá.

"Mấy cậu tới rồi à, ngồi, mau ngồi." Giang Tòng Thăng nhìn thấy họ thì vô cùng nhiệt tình, vừa nhường chỗ ngồi vừa châm trà, cũng không lòng vòng, thở dài nói: "Mấy cậu đều là người thành phố, có văn hóa có kiến thức, huống chi đây cũng là chuyện lớn liên quan đến tính mạng của mọi người, đúng không? Ai, tuy mê tín dị đoan là không tốt, nhưng bây giờ là giai đoạn đặc thù, vì ổn định tâm người trong thôn, tạm thời thỏa hiệp cũng vì mọi người."

Thôn trưởng vẫn còn nhớ mình là một bộ phận quan chức, ngoài miệng vẫn không thừa nhận có ma quỷ quấy phá.

"Thôn trưởng có chuyện gì cứ nói." Bọn họ nhìn nhau, để Sùng Lăng ra mặt ứng phó, dù sao ban đầu người cổ động toàn thôn đi tìm Thạch Liên chính là Sùng Lăng.

"Là như thế này, chúng ta không tìm thấy Thạch Liên." Thôn trưởng lại thở dài: "Chuyện mấy nhà kia tôi cũng biết, hồ đồ, thật là hồ đồ! Đều do không hiểu pháp luật, cũng do thôn chúng tôi ở nơi hẻo lảnh, mấy chục năm trước trong thôn thì nghèo khó, không ai phổ cập kiến thức, thế nên bọn họ mới làm chuyện hồ đồ như vậy, chôn mầm tai họa đến tận hôm nay."

Thôn trưởng không phải thật sự nói vì chính nghĩa, bất quá là đang trách mấy người kia giải quyết không thỏa đáng để rồi rước lấy tai họa.

"Tôi đã cẩn thận hỏi mấy nhà đó, không ai biết Thạch Liên ở đâu. Chuyện này, còn phải nhờ các cậu giúp chúng tôi phân tích." Thôn trưởng buồn rầu, nếu lúc trước Thạch Liên thật sự bị thú hoang trong rừng tha đi, núi rừng lớn như vậy, biết tìm nơi nào?

Điểm này cũng làm manh mối đứt đoạn.

Từ một ít dấu vết mà suy đoán, chắc chắc lúc đó Thạch Liên chưa chết. Mấy nhà kia đã biết thế nào là sợ hãi và tử vong, sẽ không nói dối, thế nên bọn họ thật không biết rõ. Vấn đề liền xuất hiện, lúc trước ai là người mang Thạch Liên đi? Mục đích là gì?

Sùng Lăng kể ra hai lần gặp quỷ ở Sơn Cư cùng với suy đoán của mình.

Thôn trưởng nhíu mày, có chút ngoài ý muốn, nhưng là...

"Chuyện này... Ai, hy vọng ông chủ Triệu hiểu cho." Thôn trưởng không chần chờ, dẫn theo mấy cán bộ trong thôn vội vàng đi vào Sơn Cư.

Trì Sơ vẫn luôn đứng ở cửa phòng, thật sự là mùi thuốc trong phòng quá nồng.

Đồng thời, cậu cũng hỏi thăm chuyện xảy ra đêm qua trong thôn.

"Kim gia, Giang gia đều có người chết." Người này là một thanh niên đi cùng cha đến, dù sợ hãi nhưng lửa không đốt đến người mình thì lòng hiếu kỳ vẫn chiếm ưu thế. Hắn nhỏ giọng, miêu tả tỉ mỉ về tình huống của hai nhà, lại nói: "Ai cũng biết người kế tiếp là ai. Cha mẹ Lý Thanh Tùng đã không còn nữa, chỉ còn cha mẹ hai anh em Tào Quân Tào Tuấn là còn sống, nhà Tào Quân dán một đống bùa, còn nuôi một con chó mực lớn, không biết có tác dụng hay không."

Thì ra con chó mực kia dùng để trừ tà đuổi quỷ.

Đang nói chuyện, trong thôn đột nhiên vang lên tiếng khóc rống, có tiếng đàn bà nghẹn ngào hô to, nhưng không nghe rõ đang nói cái gì.

Người trẻ tuổi tò mò nhưng không dám đi xem, lấy điện thoại ra gọi vài cuộc, sau đó nói với Trì Sơ: "Cha Tào Tuấn đã chết."

"Chết như thế nào?"

Sắc mặt người nọ rất kỳ lạ, trong giọng nói mang theo vài phần khó hiểu và sợ hãi: "Là, là chết đuối. Nghe đâu ông ấy đang nấu cơm trong bếp, lúc múc nước ngã quỵ trong lu nước, chết ngạt."

Trước kia nông thôn trữ nước đều dùng lu nước to cao gần nửa người, tuy cồng kềnh nhưng thể tích lớn, rất thực dụng. Dù hiện giờ cuộc sống đã tốt hơn, họ cũng sẽ không bỏ lu nước, hoặc tiếp tục đựng nước hoặc dùng để cất vật khác.

Nhưng mà chẳng sợ nước đựng nhiều, người trưởng thành cũng không có khả năng chết đuối trong lu nước.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cha Tào Tuấn chết tất nhiên là bút tích của Thạch Liên.

Dù đã đoán trước, nhưng sự việc vẫn xảy ra nhanh hơn so với dự đoán.

Sùng Lăng nói: "Thạch Liên trả thù có lẽ không phải vì bản thân, mà vì con trai của dì. Kẻ dì hận nhất không phải mấy người Giang Tòng Bình, mà là mấy người Giang Mậu Lâm."

"Cho nên mấy người Giang Mậu Lâm mới sống đến cuối cùng." Trì Sơ hiểu rõ loại tâm lý này.

Chỉ vì một trò đùa dai đã cướp đi đứa con của Thạch Liên, đối với một người mẹ mà nói chẳng khác sụp trời nứt đất. Vậy phải trả thù kẻ thù như thế nào? Đương nhiên để họ chịu đựng những gì mình đã chịu, cướp đi con của họ, để bọn họ cảm nhận nỗi đau mất con. Chỉ là như vậy vẫn không đủ, Thạch Liên lại giết chết cha mẹ của họ, lấy huyết mạch để nói, cha mẹ và con cái tượng trưng cho quá khứ và tương lai, người mang mình đến thế giới, người mình mang đến thế giới, chưa từng thay đổi.

Giết người giết tâm, chính là thế này.

Đối với mấy người Giang Mậu Lâm mà nói, như thế nào còn không đau khổ?

Đến ngày mai, chính tính mạng của họ cũng bị cướp đoạt.

Vô luận là chết lặng chết tâm, hoặc giãy dụa thống khổ, đều khó có thể chạy thoát.

Mấy người Trì Sơ đi đến nhà cha mẹ Tào Tuấn, người giúp họ lo liệu hậu sự đều là người trong họ hàng. Ngoại trừ tiếng khóc nghẹn ngào của mẹ Tào, trong cái sân nhỏ không hề có một âm thanh nào khác, không khí ngưng đọng trầm lặng. Thi thể vẫn chưa hạ táng, phải đặt ở trong nhà, họ hàng xử lý xong cũng không ở lại, từng người một quay về.

Hiện giờ bị ngăn cách với bên ngoài, đồ vật không thể đặt mua, hơn nữa lòng người đang hoảng sợ, cũng không yêu cầu quá nhiều.

Tào Tuấn đỡ mẹ mình, gương mặt tiều tụy bất kham, đôi mắt đầy những tơ máu.

"Trở về đi, chỉ cần tìm được Thạch Liên, tất cả liền kết thúc." Cố Minh Kiều chỉ nhìn thoáng qua liền rời đi. Trường hợp như vậy không phải lần đầu tiên nhìn thấy, cũng không phải lần cuối cùng sẽ thấy, cô không thích xem vì cô bất lực, bởi chính cô có thể mất mạng trong trò chơi bất cứ lúc nào.

Cố Minh Kiều và Ngụy Bộ Phàm đi trước.

Trì Sơ lại nói: "Tôi muốn đến nhà Tào Quân xem thử."

Tuy nói chỉ cần tìm được Thạch Liên nhiệm vụ sẽ kết thúc, nhưng Trì Sơ vẫn khá chú ý mẹ Tào Quân.

Sùng Lăng không có gì dị nghị.

Nào biết đến nhà Tào Quân thì phát hiện cửa sân đóng kín, bị cột chặt từ bên trong.

Từ lúc Tào Quân xảy ra chuyện, mẹ Tào liền đổi tính, ít lời quái gở, ru rú trong nhà, không hề lui tới với người trong thôn, lại cứ mân mê mấy lá bùa tiền âm phủ. Người trong thôn cho là bà vì bị kích thích nên hơi điên, hoặc nghĩ rằng Tào gia chọc phải vật không sạch sẽ. Mẹ Tào đang phòng bị.

Không rõ nguyên do, chỉ là Trì Sơ cảm thấy kỳ lạ.

Chủ yếu là suy xét đến tính tình của mẹ Tào.

Cha mẹ Tào Quân quan hệ không tốt, khi ba Tào còn sống thường xuyên uống rượu đánh vợ, nhưng không có nghĩa mẹ Tào yếu đuối. Thông thường là hai vợ chồng đánh nhau, nhưng mẹ Tào cũng chỉ là phụ nữ, làm sao đủ sức chống lại ba Tào, nên mới trở thành bên yếu hơn. Tính tình mẹ Tào rất cứng rắn, không phải cứ ngồi chịu đựng, nên mỗi lần bị đánh thì đi tìm Thạch Liên, cứ vòng đi vòng lại như vậy, nhưng trước nay vẫn chưa từng phục cha Tào.

Cha Tào qua đời mười mấy năm trước, uống nhiều rượu đánh nhau với người ta nên bị đâm chết.

Ở trong thôn không có đàn ông, cô nhi quả phụ khó tránh khỏi chịu oan ức, nhưng mẹ Tào không hề như vậy, bà biết mình cần phải ra ngoài. Huống chi, bà đâu phải không có chỗ dựa như Thạch Liên, Tào gia ít nhiều cũng chiếu cố, lại có nhà mẹ đẻ chống lưng, mẹ Tào nuôi con không quá vất vả.

Một người phụ nữ kiên cường như vậy, con trai cháu trai liên tiếp xảy ra chuyện, liệu bà ấy có gục ngã hay không?

Nếu thật sự tuyệt vọng, khả năng tự sát lớn hơn, chứ không phải yên lặng quái gở như hiện giờ.

Trên đường quay về Sơn Cư, Cố Minh Kiều gọi điện thoại tới, nói Triệu Hoằng Văn đồng ý cho thôn tìm hài cốt của Thạch Liên. Đồng thời, Triệu Hoằng Văn cũng yêu cầu thôn, để hắn mang hài cốt Thạch Liên đi.

Vừa nghe đã biết hiệp nghị này chỉ để hai bên cùng thỏa hiệp.

Mục đích của người trong thôn chính là thiêu hủy hài cốt để loại bỏ quỷ hồn quấy phá, nhưng Triệu Hoằng Văn không muốn hài cốt của mẹ mình bị người trong thôn hủy diệt. Mà nếu thật muốn hỏa táng, cũng phải đi vào thành phố tìm một nhà tang lễ có tiếng, huống chi hắn muốn điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ mình, đương nhiên sẽ giữ lại hài cốt.

Vì muốn tăng nhanh tốc độ, thôn trưởng kêu gọi trai tráng trong làng, khoảng chừng năm sáu mươi người.

Bọn họ chia ra làm hai đội, một dọn dẹp đồ vật khu nhà phía sau, có khoảng trống mới dễ ra tay. Một đội khác cầm bùa cầm xẻng, đập bể lớp xi măng, đào xuống đất khoảng hai ba mét. Vì tiết kiệm thời gian cũng như giảm bớt hao tổn, bọn không dỡ phòng cũng tránh đi đất nền, dù sao khi trước cũng từng đào lên không thấy hài cốt gì.

Nhiều người tiến trình tăng nhanh, chỉ một hai giờ là có thể đào hết được toàn bộ.

Mấy người Trì Sơ cũng nhìn theo chăm chú.

Khi đào đến phòng bếp, tới gần phòng chứa đồ thì một tiếng giòn tan vang lên, mặt tường vỡ ra một chỗ lớn, bức tường phía tây đột nhiên sụp xuống, Trì Sơ lăn về phía cửa, rầm một tiếng bên tai, bụi bặm bay tứ phía, tiếng kêu thảm thiết khắp nơi, quay đầu nhìn lại, không chỉ phòng chứa mà cả tầng hai cũng sập xuống, những người dân đào đất bên trong đều bị vùi lấp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip