chuyện tình thời thơ ấu 10
【Thêm luyện tập, con cần thêm luyện tập】
Giáo sư Snape cưỡi xe bay đến lâu đài đã lan truyền nhanh chóng trong đám học sinh, mọi người đều rất tò mò về việc lái xe bay đến Hogwarts sẽ như thế nào, chỉ là nhìn thấy vị giáo sư với khuôn mặt u ám, những câu hỏi khác cũng bị nuốt vào trong, biến thành những tiếng "chào buổi sáng, Giáo sư Snape" đầy tò mò và thăm dò.
Severus lạnh nhạt gật đầu với học sinh, vung vẩy áo choàng bước vào phòng lớn, ngồi xuống bàn giáo viên, liếc nhìn người đàn ông tóc đỏ ở giữa bàn, Albus Dumbledore, trong đầu vang vọng một phỏng đoán điên cuồng mà Sirius đã nói với họ đêm qua: Nếu là thật, thì hắn bắt đầu lên kế hoạch mọi chuyện này từ khi nào? Và, tất cả những gì đã xảy ra vào năm ngoái, rốt cuộc có quan hệ gì với hắn?
Giáo sư Snape trên bục cao trầm tư ăn cơm, học sinh ở bốn chiếc bàn dài phía dưới lại có vẻ thoải mái hơn một chút, ai nấy đều đang bàn luận về những trải nghiệm thú vị trong kỳ nghỉ, mang đến cho bạn học những món đồ nhỏ nhặt mà mình tìm được, bọn họ cầm lấy thời khóa biểu mới của học kỳ mới mà hiệu trưởng vừa phát, tụm năm tụm ba thảo luận về những câu thần chú kỳ diệu nào sẽ được học trong năm học mới.
Ở bàn dài Gryffindor, Hermione ôm một cuốn "Lịch sử Phù thủy Cận đại" dày cộp đọc say sưa, trên đùi cô còn đặt một cuốn sách về "Lịch sử Muggle Cận đại", xem ra, phù thủy nhỏ tóc nâu muốn tìm ra một đoạn lịch sử có thể chứng minh lẫn nhau từ hai cuốn sách này.
"Tớ nói Hermione," Ron ngồi đối diện ngẩng đầu khỏi đĩa của mình, tay cầm dao nĩa gõ gõ vào đĩa thức ăn đã lâu không động đến của Hermione, "Cậu không cần phải nghiêm túc như vậy vào ngày đầu tiên khai giảng chứ? Hơn nữa chúng ta năm nay cũng không học lịch sử cận đại mà?"
"Đây là nhiệm vụ ngoại khóa tớ tự đặt ra cho mình." Hermione đặt sách sang một bên, nhanh chóng ăn vài miếng bánh mì nướng phết mứt việt quất, dùng ngón tay sạch sẽ lật một trang sách, cô trả lời Ron một cách mơ hồ, "Tớ định trong năm nay sẽ tìm hiểu rõ về quá khứ của Grindelwald và Giáo sư Dumbledore, nếu có thể tìm hiểu rõ nguyên nhân và kết quả của cuộc chiến giữa họ thì càng tốt."
"Một chủ đề hay đấy!" Harry tham gia vào cuộc trò chuyện, cậu thò đầu ra từ vai Hermione, cẩn thận nhìn vào cuốn sách bên cạnh Hermione, đề xuất họ có thể đến thư viện tìm xem có tiểu sử cá nhân của Hiệu trưởng Dumbledore không, "Chỉ xem lịch sử thì luôn quá đơn điệu, biết đâu chúng ta có thể tìm thấy manh mối từ tiểu sử cá nhân, Hermione!"
Hermione suy nghĩ hai giây, dứt khoát gập sách lại, kéo Harry chạy ra khỏi phòng lớn, cũng mặc kệ cháo yến mạch trong bát của Harry mới ăn được một nửa, bánh nhân trong đĩa mới chỉ gặm xong vỏ bánh.
"A, bánh nhân của tớ! Hermione, bánh nhân của tớ!"
"Không kịp rồi, Harry, chúng ta còn phải đến thư viện trước tiết Thảo dược học đầu tiên nữa!"
Hermione không chút lưu tình kéo Harry đi về phía thư viện, Harry đau khổ nhìn bánh nhân và cháo yến mạch bị bỏ lại của mình, Ron thì vui vẻ bưng đĩa của Harry, cắt bánh nhân đã bị Harry cắn một miếng, ngon lành thưởng thức bánh nhân toàn nhân, thậm chí còn rất hào phóng chia cho Dean Thomas và Neville Longbottom đang xem kịch.
Năm phút sau, Draco đến muộn nhìn vào chỗ trống trước mặt Ron, suy nghĩ xem Harry rốt cuộc là đi trước hay là hoàn toàn không dậy.
"Đi rồi, năm phút trước bị Hermione kéo đến thư viện rồi." Ron vừa lòng uống sữa nóng có mật ong, xung quanh môi có một vòng bọt trắng, "Hình như họ rất hứng thú với chuyện của Giáo sư Dumbledore và Grindelwald, nói là muốn làm đề tài phụ trong năm học này."
"Vậy sao?" Draco bỏ kẹo trong tay vào túi, hất cằm về phía Ron, "Nhớ mang chút đồ ăn cho Harry, tớ dám cá, Granger nhất định không để cậu ta ăn no."
Sờ cái bụng tròn vo, Ron giơ ngón tay cái với Draco: "Không sai, quả thực không ăn no, yên tâm đi, tớ sẽ mang bữa sáng cho hai người họ."
Một hàng học sinh Slytherin đứng ở cửa phòng lớn, Pansy và Blaise tò mò nhìn Draco không xa, Crabbe và Goyle phía sau thì rướn cổ nhìn món tráng miệng trên bàn dài Ravenclaw.
"Này, Goyle, tớ thấy trên bàn của chúng ta hình như không có món bánh pudding này."
Goyle nhìn theo hướng ngón tay của Crabbe, gật đầu tán thành, ngay sau đó hai người chen đến bên cạnh một học sinh Ravenclaw, xin anh ta cho họ nếm thử chút bánh pudding, chưa kịp ăn được mấy miếng thì Draco đã mang kẹo chưa đưa đi trở lại, cầm cặp sách từ tay Crabbe, kéo họ đi học.
"Được rồi, đừng ăn nữa, bữa trưa còn có."
Tuần đầu tiên khai giảng luôn trôi qua một cách mới mẻ và đầy đủ, các phù thủy nhỏ phải trong tuần này khẩn trương ôn lại những câu thần chú và công thức pha chế thuốc đã học trong năm học trước để đối phó với việc kiểm tra đột xuất của các giáo sư. Đương nhiên, những học sinh chăm chỉ như Hermione, người chỉ muốn học 25 tiếng một ngày, tự nhiên không có những lo lắng này, cô đã trả lời trôi chảy tất cả các câu hỏi mà các giáo sư đưa ra, bất kể là về kiến thức của năm học trước hay kiến thức mới mà họ sắp học, Hermione luôn có thể trình bày các điểm kiến thức liên quan một cách có trật tự, Gryffindor cũng được cộng thêm không ít điểm vì cô.
Có những học sinh chăm chỉ như Hermione, những người sẽ ôn lại bài tập trong kỳ nghỉ, thì tự nhiên cũng có những học sinh đối lập chỉ biết vui chơi trong kỳ nghỉ, thậm chí bài tập về nhà cũng chỉ làm qua loa trong tuần cuối cùng, ở đây, chúng ta rất vinh dự được mời Ron Weasley làm nhóm đối chứng của Hermione.
Trong tiết Biến hình, Giáo sư McGonagall lấy ra một hộp bọ cánh cứng, lần lượt phát cho các phù thủy nhỏ, bảo họ biến những con bọ cánh cứng này thành cúc áo, ai biến được càng nhiều bọ cánh cứng thành cúc áo giống nhau thì sẽ được cộng điểm.
Trong lớp học, Giáo sư McGonagall với mái tóc búi thành búi nhỏ đang lần lượt kiểm tra bọ cánh cứng của các phù thủy nhỏ, Seamus và Dean cầm đũa phép chọc chọc bọ cánh cứng trên bàn, nhưng bọ cánh cứng chạy rất nhanh, họ đuổi theo cả một tiết học mới miễn cưỡng biến ra được một chiếc cúc áo; Harry đã biến ra thành công ba chiếc cúc áo bốn mắt xinh đẹp, chúng có màu hổ phách, bên trên còn có những chấm tròn màu nâu lớn nhỏ khác nhau, Giáo sư McGonagall gật đầu với Harry, lộ ra vẻ mặt hài lòng; đi đến trước mặt Hermione, Giáo sư McGonagall càng hài lòng hơn, nữ phù thủy vốn nghiêm khắc nhìn thấy một nắm cúc áo xinh đẹp, có hoa văn đối xứng, màu sắc tươi tắn trong tay Hermione, không chút do dự cộng cho Gryffindor năm điểm, và khi bà đi đến trước mặt Ron...
"Weasley, cúc áo của cậu sao còn có ba chân?"
"Ôi, giáo sư!" Ron không để ý gạt gạt chân bọ cánh cứng vẫn đang run rẩy, cố gắng tàn nhẫn nhổ chúng ra, "Đây chỉ là chỉ thừa mà!"
"Weasley," Giáo sư McGonagall bất lực lắc đầu, lông mày thanh tú nhíu lại, bà cứu con bọ cánh cứng vô tội khỏi tay Ron, "more practice, you need more practice."
So với các giáo sư luôn thích mang học sinh ôn lại kiến thức trong các tiết Thần chú, Biến hình và Độc dược, Giáo sư Sprout trong tiết Thảo dược học của học kỳ mới đã không để học sinh Gryffindor và Hufflepuff lặp lại kiến thức mà họ đã học năm ngoái, mà trực tiếp dạy các khóa học mới, họ đã học cách thay chậu cho cây Mandragora trong tiết Thảo dược học đầu tiên, và tìm hiểu không ít kiến thức liên quan đến cây Mandragora.
Tuần đầu tiên của học kỳ mới nhanh chóng kết thúc, những con vật nhỏ vừa tìm thấy trạng thái học tập từ cuộc sống vui vẻ trong kỳ nghỉ hè lại một lần nữa giải phóng bản tính thích vui chơi, chúng ngủ đến mười giờ sáng mới uể oải đến phòng lớn tìm đồ ăn, buổi chiều thì kéo theo vài người bạn đi trên bãi cỏ nói chuyện phiếm hoặc đến thư viện đấu trí với những bài luận mà các giáo sư giao: Hầu hết các giáo sư đều không giao bài tập về nhà trong tuần đầu tiên khai giảng, chỉ có Giáo sư McGonagall, không ngoài dự đoán, đã để lại một bài luận cho họ với lý do "giúp học sinh của tôi nhanh chóng tìm lại trạng thái học tập".
Nhưng sau khi giải quyết xong bài luận này, họ có thể có một ngày cuối tuần hoàn hảo.
Ừm, nhưng một số người thì không, ở đây, tôi muốn nói đến một số người là những người may mắn bị gọi dậy từ sáng sớm thứ Bảy để tham gia huấn luyện Quidditch và vào buổi tối giúp một giáo sư bị bạn trai hãm hại và nhận một suất cấm túc hoàn thành cấm túc và trong ngày còn lại cố gắng hoàn thành bài luận Biến hình.
Sáng sớm thứ Bảy, Oliver Wood, đội trưởng đội Quidditch Gryffindor, đã kéo Harry ra khỏi chăn bông—"Trời còn chưa sáng mà, Wood!" Harry oán giận như vậy—Khi Harry xuống lầu, cậu phát hiện ra một nhóm người trong phòng sinh hoạt chung đều viết sự buồn ngủ lên mặt: George yếu ớt nói "chào" với Harry, sau đó há miệng thật to ngáp một cái thật to; Fred dựa vào vai Angelina, không ngẩng đầu lên vẫy tay về phía Harry; Katie, Angelina và Alicia đứng cùng nhau, trên mặt các cô gái cũng không giấu được vẻ buồn ngủ.
Dường như chỉ có Wood, tràn đầy nhiệt huyết với việc dậy lúc sáu giờ sáng thứ Bảy để tập luyện.
Oliver dẫn các thành viên đi đến sân Quidditch, vì họ dậy quá sớm, bên ngoài vẫn còn một màn sương mù, ẩm ướt và có chút lạnh lẽo. Harry cầm cây chổi Nimbus 2000 của mình đi sau hai anh em nhà Weasley, George và Fred đang đùa giỡn, cầu nguyện trong màn sương mù tầm nhìn không quá năm mét này, đừng đụng phải Filch và con mèo của ông ta, Bà Norris.
Họ quả thực không đụng phải Filch, nhưng họ đã đụng phải một học sinh năm nhất Gryffindor đang cầm một chiếc máy ảnh lớn.
"Ôi, Harry! Chào buổi sáng! George và Fred cũng ở đây! Chào mọi người! Đi đâu vậy?"
"Chào buổi sáng, Colin." Harry ngáp một cái thật to, chỉ vào Wood đang dẫn đường phía trước, "Đội trưởng đang dẫn chúng tôi đến sân Quidditch để tập luyện."
"Huấn luyện Quidditch! Thật tuyệt vời!" Colin có vẻ rất phấn khích, chạy đến trước mặt Wood, xin phép anh ta được đến xem đội tập luyện, "Nếu có thể, các cậu có muốn nhận phỏng vấn không? Tớ và Ginny đã thành lập "Tuần san Hogwarts", đang lo không có trang nhất đầu tiên đủ sức nặng!"
Wood nhìn Colin trước mặt với vẻ mặt ngơ ngác, quay đầu nhìn Harry: "Cậu ta là ai?"
"Colin Creevey, học sinh năm nhất của nhà chúng ta." Harry đặt tay lên vai Colin, giới thiệu cho hai người, "Đây là đội trưởng đội Quidditch Gryffindor của chúng ta, Oliver Wood."
Gặp Colin là chuyện đã xảy ra vài ngày trước, Harry và những người khác vừa tan học đến phòng lớn, Ginny và Colin bên cạnh cô đã gặp nhau ở hành lang, năm người họ cùng đến phòng lớn. Hai học sinh năm nhất rất hợp nhau đã thảo luận về Quidditch và việc lựa chọn nghề nghiệp trong tương lai, Ginny nói cô muốn trở thành một vận động viên Quidditch chuyên nghiệp, nhưng trở thành một phóng viên thể thao cũng là một lựa chọn không tồi, so với Ginny, Colin thì thẳng thắn hơn nhiều, cậu nói rằng cậu thích chụp ảnh và thể thao từ nhỏ, trước khi đến Hogwarts, cậu luôn muốn trở thành một phóng viên thể thao, chụp những bức ảnh sự kiện tuyệt vời nhất, và sau khi đến Hogwarts, lý tưởng của cậu đã thay đổi từ việc trở thành một phóng viên thể thao thành một phóng viên thể thao có thể dùng phép thuật.
"Vậy không phải vẫn là làm phóng viên sao?" Ron thì thầm với Harry.
Ginny không để ý đến điều này, cô nhiệt tình bắt tay với Colin, hoàn toàn là một bộ dạng vui mừng và phấn khích khi tìm thấy người cùng chí hướng, nói rằng sẽ cùng Colin, cùng nhau nỗ lực để trở thành một phóng viên thể thao nổi tiếng trong tương lai. Hermione, người chị chu đáo, đã đưa ra một đề xuất theo chủ đề của họ, vì Colin đã mang máy ảnh đến trường, vậy thì hãy thử viết một bài báo, có thể bắt đầu từ những việc nhỏ xung quanh, rèn luyện khả năng.
"Đây là một đề xuất hay, cảm ơn cậu, Granger!" Colin kích động nắm tay Hermione.
"Aiya, cứ gọi tớ là Hermione là được rồi." Hermione hiếm khi đối phó với một học sinh năm nhất nhiệt tình như Colin, mặt đỏ bừng lên ngay lập tức, không biết phải nói gì.
Ginny ở một bên, sau khi Colin buông tay, đã thảo luận với cậu về việc viết tin tức gì, và làm thế nào để xuất bản sau khi viết tin tức.
"Tớ thấy họ sẽ thành lập một tờ báo hàng tuần ngay giây tiếp theo." Ron vẫn thì thầm với Harry.
Ừm, quả nhiên, đã thành lập một tờ báo hàng tuần. Suy nghĩ quay lại hiện tại, Harry nhìn Colin, trong lòng khẽ gật đầu: Ron quả là một nhà tiên tri, một ngày nào đó phải để cậu ta tiên đoán xem năm nay có những câu hỏi gì trong kỳ thi!
Tham quan buổi tập của đội? Điều này không đúng! Khi Wood nghe Colin muốn đến sân Quidditch để xem họ tập luyện, phản ứng đầu tiên của vị đội trưởng đội Quidditch Gryffindor này là học sinh năm nhất này chắc chắn là gián điệp mà ba nhà còn lại phái đến để do thám chiến thuật mới của họ! May mắn thay, có Harry và song sinh chứng minh, Colin mới tránh được số phận bi thảm bị Wood túm cổ áo ném sang một bên, chỉ là nguyện vọng muốn xem buổi tập của Colin cũng không thành hiện thực, Wood lắc đầu với học sinh năm nhất này, cho biết chiến thuật bí mật của anh ta tuyệt đối không thể công khai với người ngoài trước trận đấu Quidditch đầu tiên.
"Được rồi, tớ hiểu, vậy tớ có thể chụp ảnh toàn đội làm trang nhất không? Phỏng vấn đặc biệt thì sao? Đội trưởng Wood, cậu có thời gian không, một giờ, không, chỉ cần nửa giờ thôi!" Colin vẫn không chịu từ bỏ, ôm máy ảnh chạy theo Wood, không ngừng chào hàng số đầu tiên của "Tuần san Hogwarts" về loạt bài đặc biệt Quidditch.
"Phỏng vấn đặc biệt? Là nhắm vào bốn đội của chúng ta sao?"
"Đúng vậy, tớ định hoàn thành bài báo trước khi trận đấu Quidditch năm nay bắt đầu! Sau khi trận đấu bắt đầu, có thể thực hiện một loạt phỏng vấn về trận đấu, tớ nghĩ các bạn học sinh chắc chắn sẽ quan tâm đến việc huấn luyện và cuộc sống hàng ngày của đội Quidditch!"
"Đây quả là một đề xuất hay, nhưng chúng ta hiện đang tiến hành giải thích chiến thuật, thực sự không thể công khai," Wood gãi đầu, dừng lại trước bãi cỏ, nhìn Colin một cách khó xử, "Ừm, hay là cậu đến sân sau khi chúng ta giải thích chiến thuật? Cậu có thể xem buổi tập của chúng ta, nhưng không được chụp ảnh, được không?"
"Được được được!" Colin nhanh chóng gật đầu, sợ rằng Wood sẽ thu hồi lời hứa của anh ta trong giây tiếp theo, "Vậy sau khi tập luyện xong tớ có thể phỏng vấn các cậu không? Nhanh thôi, tớ đảm bảo! Mỗi người không quá năm phút!"
Nhưng học sinh năm nhất với vẻ mặt lo lắng trên ngực cao, anh ta giơ năm ngón tay trái ra, thấy Wood vẫn không phản ứng, Colin lại thu một ngón tay lại, cho biết phỏng vấn một người đảm bảo không quá bốn phút.
"Tuyệt đối không làm chậm trễ việc tập luyện của các cậu, tớ đảm bảo!"
Trong mắt Harry, Wood hầu hết thời gian đều có vẻ mặt nghiêm túc, đặc biệt là trong những việc liên quan đến Quidditch và huấn luyện Quidditch, ngoại trừ việc đội Gryffindor thắng trận, dường như anh ta hiếm khi bộc lộ những biểu cảm vui vẻ—Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng Harry chỉ gặp Wood khi tập luyện Quidditch—Nhưng hiện tại, anh ta đã bị Colin, người đang sốt ruột giành quyền phỏng vấn, chọc cười, Wood ôm chổi của mình cười, cho biết anh rất sẵn lòng chấp nhận cuộc phỏng vấn của Colin.
"Chỉ cần không làm chậm trễ việc tập luyện, cậu muốn phỏng vấn bao lâu cũng được, tớ muốn để ba đội khác xem đội Gryffindor của chúng ta có thể bỏ ra bao nhiêu vì Cúp Quidditch! Chúng ta có chiến thuật mới, cuối tuần còn có buổi tập luyện dày đặc, hừ, Cúp Quidditch năm nay, chúng ta nhất định phải giành được!"
Wood nắm chặt tay, các thành viên phía sau anh ta hùa theo một cách thưa thớt, Wood lại mặc kệ nhóm đồng đội đang buồn ngủ phía sau, anh ta dẫn đầu đội đi về phía sân, như một đội đang tiến về bục vinh quang.
"A—buồn ngủ chết mất," Fred ngáp một cái, đi ngang qua Colin, vỗ vai cậu, "Này, Colin, nghe này, cậu có thể đến sân sau hai tiếng nữa, đừng đến quá sớm, nếu không cậu chỉ có thể ngớ ngẩn ngồi trên khán đài chịu gió lạnh thôi."
"Fred nói không sai, chiến thuật mới của Wood e là không nói xong trong chốc lát, cho nên cậu cứ đến muộn một chút đi." Harry cũng vỗ vai Colin, "À đúng rồi, khi cậu đến có thể mang chút đồ ăn từ phòng lớn cho tớ không, bánh mì nướng bánh nhân sandwich, cái gì cũng được, tớ thực sự không thể nghe xong hai tiếng giải thích chiến thuật mà còn phải tập luyện với cái bụng đói."
"Tớ cũng muốn!" George giơ hai tay lên cao.
"Còn tớ nữa!"
"Mang cho tớ một phần nữa đi, Colin, cậu muốn phỏng vấn tớ bao lâu cũng được!"
Angelina và Katie vẫy tay với Colin ở phía trước.
"Được, không vấn đề gì." Colin phấn khích nhận đơn đặt hàng thức ăn từ đội Gryffindor, cậu ôm máy ảnh đứng trên bậc thềm của lâu đài vẫy tay với các thành viên đang đi xa, "Tớ nhất định sẽ mang bữa sáng cho các cậu!"
Fred bảo Colin đợi hai tiếng rồi mới đến là một quyết định hoàn toàn chính xác, trong phòng nghỉ của đội, Wood đầu tiên dùng mười lăm phút để cổ vũ các thành viên, đặt ra mục tiêu của năm học này và tiêm một liều thuốc kích thích tinh thần cho tất cả mọi người; trong một tiếng rưỡi tiếp theo, Wood đã giải thích đi giải thích lại ba lần chiến thuật mà anh đã nghiên cứu trong kỳ nghỉ hè, cho đến khi tất cả các thành viên có thể nói tiếp nửa câu sau của anh ta khi nhắm mắt lại, Wood cuối cùng mới buông tha cho họ; sau đó trong mười lăm phút cuối cùng, anh lại cổ vũ các thành viên, cuối cùng nhấn mạnh đến cây chổi Nimbus 2000 của Harry.
"Harry có Nimbus 2000, chúng ta có thể làm được!"
"Nhưng Draco có Nimbus 2001 mà."
George phản bác lớn tiếng, ánh mắt Wood nhìn George rất ngạc nhiên: "Draco? Là ai?"
"Không ngoài dự đoán là người tìm kiếm mới của Slytherin," Fred nhiệt tình giới thiệu với Wood, "Cậu không ở đó trong bài kiểm tra của học sinh năm nhất năm ngoái sao, Draco chính là học sinh năm nhất Slytherin bay không kém Harry, chỉ là người tìm kiếm của Slytherin năm ngoái chưa tốt nghiệp nên cậu ta mới không vào đội."
"Nhưng vị trí người tìm kiếm của Slytherin năm nay đã trống, Draco chắc chắn có thể vào đội."
Harry đứng sau song sinh gật đầu liên tục, dùng biểu cảm để chứng minh Draco quả thực là một người tìm kiếm không tồi, còn là một người tìm kiếm có Nimbus 2001.
Wood im lặng vài giây, sau đó lại tràn đầy nhiệt tình vỗ vai Harry, lớn tiếng nói rằng anh tin Harry.
Sau một hồi cổ vũ, Wood cuối cùng đã kết thúc phần giải thích chiến thuật của mình, dẫn các thành viên vào sân, chỉ là các thành viên bụng đói đã chạy đến khán đài ngay lập tức, đứng bên dưới chờ Colin ném sandwich cho họ, Hermione và Ron đứng bên cạnh, chào hỏi những người bạn bên dưới.
"Đây là giờ nghỉ giữa hiệp của buổi tập sao, Harry?"
"Cái gì, chúng ta vừa học xong chiến thuật mới, còn chưa bắt đầu tập luyện mà." Harry nhanh tay lẹ mắt bắt lấy chiếc sandwich đầu tiên, ăn ngấu nghiến trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
"Các cậu đang làm... thôi bỏ đi, cho tớ một cái sandwich được không?"
Ba giây sau, đội trưởng Wood cũng tham gia vào hàng ngũ chờ được cho ăn.
Ngay khi các thành viên Gryffindor xếp thành một hàng ngay ngắn ngồi trên bãi cỏ ăn sandwich, một hàng bóng dáng màu xanh lá cây lấp lánh đã đến từ phía bên kia sân, người dẫn đầu là Marcus Flint, đội trưởng đội Quidditch Slytherin, anh ta nhìn hàng bóng dáng dưới khán đài Gryffindor với vẻ nghi ngờ và buồn cười, ngẩng cằm lên hỏi Wood đây có phải là truyền thống mới của Gryffindor không.
"Việc gì đến cậu. Sân này tớ đã bao trọn một ngày, các cậu mau đi đi, đừng cản trở chúng ta tập luyện." Wood phồng má, nhai ngấu nghiến sandwich, vẫy tay với những người Slytherin.
"Thật không may, đội trưởng Wood," Flint lấy ra một cuộn giấy da từ trong túi, "Giáo sư Severus Snape, hiệu trưởng của chúng ta, đã phê duyệt cho chúng ta một tờ giấy, cho phép chúng ta sử dụng sân hôm nay để huấn luyện người tìm kiếm mới của chúng ta."
"Người tìm kiếm mới?" Wood nhíu mày, nhớ lại cuộc nói chuyện không lâu trước đó, "Nhà Malfoy sao?"
"Yes! Hãy gặp người tìm kiếm mới của chúng ta, Draco và Nimbus 2001 của cậu ấy, Wood."
"Tớ nghĩ người tìm kiếm nên xem xét kỹ năng và tài năng của bản thân? Không có tài năng, có chổi tốt đến đâu thì có ích gì."
"Nhưng người tìm kiếm giỏi nhất chẳng phải là một người có tài năng tuyệt vời với cây chổi nhanh nhất sao? Thật trùng hợp, Wood, người tìm kiếm mới của chúng ta chính là người như vậy."
Flint tự hào nghiêng người, các thành viên bên cạnh cũng cùng nhau di chuyển sang một bên, nhường đủ không gian để Draco và Nimbus 2001 của cậu ta thể hiện. Các thành viên Slytherin ngẩng cao cằm, vẻ mặt đắc ý nhìn các thành viên Gryffindor đối diện, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận sự ngưỡng mộ.
Nhưng những người đã đoán trước được người tìm kiếm mới của Slytherin không có nhiều phản ứng với điều này, Harry và song sinh thậm chí còn chạy đến bên cạnh Draco trong giây tiếp theo, sờ mó cây Nimbus 2001 đó, Draco ở một bên cũng không để ý lắm, thiếu niên tóc vàng hiện đang đến gần Harry và hỏi bạn thân có muốn cưỡi Nimbus 2001 bay một vòng không.
"Được thôi, cứ như vậy đi, tớ cưỡi chổi của cậu, cậu cưỡi chổi của tớ, chúng ta cùng nhau bay một vòng thử xem?"
"Được."
Draco nhận lấy Nimbus 2000 của Harry, hai đứa trẻ chạy sang một bên tự vạch vạch điểm xuất phát, Fred và George ở một bên đóng vai trọng tài, Colin thì rất tinh ý nắm bắt thời cơ, nhân cơ hội này chụp ảnh phỏng vấn cá nhân cho các thành viên Gryffindor, thậm chí còn xúi giục các thành viên Slytherin nhận phỏng vấn, còn những thành viên không đến lượt chụp ảnh thì đánh cược xem người tìm kiếm của nhà ai có thể bay một vòng quanh sân trước, nhất thời, trên sân hài hòa khác thường, chỉ có Flint, người không xa, hét lên "Đừng cho cậu ta cưỡi Nimbus 2001, Draco, đó là vũ khí bí mật của chúng ta, các cậu đang nhận phỏng vấn sao? Đợi đã, tớ là đội trưởng tớ đến trước!" và Wood, người đã cổ vũ cho Harry và đánh cược với Flint.
"Cứ như vậy đi, người tìm kiếm của ai thắng thì người đó có quyền sử dụng sân trước, thế nào?"
"Này! Người tìm kiếm của các cậu đang cưỡi Nimbus 2001 của chúng ta đấy, điều này không công bằng!"
"Họ tự nguyện mà, Flint!"
Trong cuộc tranh cãi của hai đội trưởng, Draco và Harry cùng xuất phát, hai người tìm kiếm nhanh chóng biến thành hai bóng người mờ nhạt, bóng người màu đỏ và màu xanh lá cây liên tục đổi chỗ trên không trung, nhưng bóng người màu đỏ luôn dẫn trước bóng người màu xanh lá cây. Colin, người đã chụp xong ảnh cá nhân của Angelina, cũng tiện tay chụp một bức ảnh Draco và Harry, hai bóng người ở xa trông giống như hai con Snitch đổi màu.
"Cuộc đấu tay đôi trước trận đấu giữa người tìm kiếm Gryffindor và Slytherin, chà, đây chắc chắn là một bài báo hay!" Colin gật đầu hài lòng, vẫy tay với các thành viên đang chờ chụp ảnh cá nhân ở đằng xa, "Người tiếp theo!"
Cuộc thi người tìm kiếm bất ngờ đã nhanh chóng kết thúc, Harry, người cưỡi Nimbus 2001, đã giành chiến thắng không ngoài dự kiến, cũng giành được quyền sử dụng sân vào buổi sáng cho đội của mình, Flint không cam lòng mang các thành viên rời đi, miệng không ngừng lẩm bẩm rằng nhất định phải để Gryffindor trông đẹp mắt trong trận đấu chính thức.
Nhưng Wood đã không cãi lại anh ta, đội trưởng Gryffindor này đang bận ngăn cản song sinh Weasley chụp ảnh phỏng vấn đôi kỳ lạ: Fred và George đang cố gắng tạo dáng chữ W tượng trưng cho Weasley, họ nằm sấp trên mặt đất chống đỡ nửa thân trên và hai chân, Ron thì bận rộn đặt hai chân của hai anh trai lại với nhau, tạo thành chữ W viết hoa thay vì hai chữ V tách rời và kỳ quặc. Tất cả những người đứng bên cạnh đều cười nghiêng ngả, chỉ có Wood, người chỉ nghĩ đến việc tập luyện, đã cưỡng chế kéo song sinh Weasley đến bên chổi, ra lệnh cho họ ngừng làm trò và bắt đầu tập luyện.
"Đừng làm ồn nữa, chúng ta chỉ có một buổi sáng để tập luyện!"
Trong sân Quidditch, Oliver Wood lớn tiếng hét lên.
Hogwarts vào đêm thứ Bảy rất yên tĩnh, các phù thủy nhỏ bận rộn làm bài tập và viết luận đều chen chúc trong thư viện và phòng sinh hoạt chung, những phù thủy nhỏ đã viết xong luận văn từ lâu thì nhàn rỗi, chơi trò chơi và trò chuyện với bạn bè bên lò sưởi. Hành lang sau bữa tối không chỉ yên tĩnh, mà còn rất khó gặp các phù thủy nhỏ. Severus vung vẩy áo choàng đen, bước chân vội vã, trông như đang đến một buổi tụ tập rất quan trọng.
Nhưng Severus tự biết, thứ mà anh ta phải đến không phải là một buổi tụ tập cuối tuần vui vẻ với bạn bè, ngược lại, vị giáo sư môn Độc dược trẻ tuổi của Hogwarts này, sắp phải nhận cấm túc của mình.
Đúng vậy, cậu không nhìn lầm đâu, Giáo sư Snape đã nhận một suất cấm túc vì một số chuyện đã xảy ra vào đầu năm học.
Vị giáo sư xui xẻo nào vào tối thứ Bảy còn phải đi cấm túc? Ồ, là tớ đây, Severus vừa nghĩ vừa tức giận bước về phía trước, đèn tường nhanh chóng lùi lại, bộ giáp đứng bên cạnh hành lang phản chiếu sự bất mãn trên khuôn mặt Giáo sư Snape dưới ánh đèn vàng.
Nhưng may mắn thay, Dumbledore là một hiệu trưởng tốt, sáng suốt và chu đáo với cấp dưới, ông đã không nói với người khác về việc Severus phải cấm túc, mà chỉ lặng lẽ gửi thư cho Severus vào ngày hôm trước, bảo anh đến Phòng trưng bày giải thưởng vào lúc tám giờ tối thứ Bảy để nhận cấm túc của mình.
Năm phút trước tám giờ, Severus cuối cùng đã đến Phòng trưng bày giải thưởng, không lâu sau khi Severus đến, Dumbledore cầm theo một cái xô và giẻ lau từ phía bên kia hành lang từ từ đi tới, ông mỉm cười chào Severus.
"Chào buổi tối, Severus."
"Chào buổi tối, Giáo sư Dumbledore." Severus mượn cái xô và giẻ lau từ tay Dumbledore, thở dài một hơi trước cửa Phòng trưng bày giải thưởng, "Nhiệm vụ cấm túc của tôi tối nay là lau chùi tất cả các cúp và huy chương bên trong sao?"
"Đoán không sai, tớ nên cộng cho Slytherin năm điểm sao?" Dumbledore lấy một đôi găng tay từ trong túi, trong lời nói mang theo vài phần trêu chọc, "Số cúp trong này không ít, lẽ ra đây là trách nhiệm của người quản lý, nhưng trước đây ngài Filch làm người quản lý thì luôn bận rộn bắt những cặp tình nhân đi đêm, đến khi Argus trở thành người quản lý mới thì lại bận rộn chiến đấu với Peeves và những học sinh nghịch ngợm, việc này đã bị bỏ quên, cho nên các cúp và huy chương bên trong ước chừng phải lau chùi cả một đêm mới xong, cầm đôi găng tay này đi, Severus."
"......Cảm ơn ngài, Giáo sư Dumbledore, ngài quả là một hiệu trưởng chu đáo." Severus nhận lấy găng tay, im lặng hồi lâu, mới nói một câu.
"Đa tạ lời khen, giáo sư Snape. À phải rồi, nếu giáo sư trong lúc lau cúp mà thấy cái cúp hoặc huy chương nào có tên ta, có thể giúp ta đưa đến văn phòng không? Hôm qua ta kiểm kê, phát hiện số lượng không khớp, thiếu mấy cái."
"Không vấn đề gì, nếu tìm thấy, tôi sẽ đưa đến cho ngài."
"Vậy thì làm phiền ngươi rồi, Severus." Dumbledore xoay người muốn rời đi, trước khi đi lại nhớ ra điều gì, Hiệu trưởng Dumbledore nhìn hành lang không một bóng người sau lưng, đầy thâm ý quay đầu nhìn Severus, "Lau chùi tất cả cúp trong phòng trưng bày cúp quả thật là một việc phiền phức, tuy đây là hình phạt của ngươi, nhưng Severus, nếu ngươi cần tìm người giúp đỡ, ta cho rằng đó cũng là một lựa chọn khá hợp lý."
Nói xong, Albus chớp mắt với Severus, vị hiệu trưởng tóc đỏ nhanh chóng biến mất trong hành lang u ám, chỉ để lại Severus Snape với vẻ mặt khó hiểu xách theo xô nước và giẻ lau suy nghĩ xem Dumbledore có phải đang ám chỉ mình có thể bắt Sirius đến lâu đài hoàn thành hình phạt thuộc về hai người bọn họ hay không.
Việc này quả thật rất hợp tình hợp lý phải không? Rõ ràng là Sirius, tên kia lái xe, là con thú Sirius kia làm gãy cành Liễu Roi, nhưng tại sao vào tối thứ Bảy lại là hắn, Severus Snape lau cúp! Giáo sư Snape càng nghĩ càng tức giận, hắn đẩy cửa phòng trưng bày cúp ra, nhìn thấy cúp và huy chương chất thành núi bên trong, có những huy chương thậm chí còn treo đầy mạng nhện không biết bao nhiêu lớp, nhất thời, Severus phát hiện mình càng tức giận hơn.
Tức giận thì tức giận, cúp vẫn phải lau, ngay khi Severus đeo găng tay chuẩn bị bắt đầu công việc gian khổ tối nay, sau lưng hắn truyền đến một trận bước chân nhẹ nhàng, giáo sư Snape quay đầu, không bao lâu sau liền nhìn thấy những cái đầu nhỏ màu vàng, đỏ, đen, nâu thò ra ở cửa phòng trưng bày cúp, con đỡ đầu của hắn và con đỡ đầu của bạn trai cùng với con cái của bạn bè và học sinh xuất hiện ngay ngắn ở cửa, vẻ mặt vui vẻ hô "surprise" với hắn.
"Sao các con lại đến đây?" Severus vẫy tay để bọn trẻ vào phòng trưng bày cúp, khóe miệng nhếch lên được vài giây liền nhớ đến lời Sirius đã nói trước khi đi, "Các con không phải đã hứa với Sirius sẽ không thám hiểm lâu đài nữa sao?"
"Nhưng chúng con cũng đã hứa với Sirius sẽ giúp thầy hoàn thành hình phạt!" Harry đến gần Severus, cố ý chững chạc vỗ tay của cha đỡ đầu bạn trai, "Lau chùi toàn bộ cúp trong phòng trưng bày cúp, nhiệm vụ trọng đại như vậy sao thầy không nói với chúng con, Severus, chúng ta chẳng phải là bạn tốt có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu sao?"
Draco cũng phụ họa một bên, nói một cách nghiêm túc rằng mình đã lớn rồi, có thể gánh vác giúp đỡ cha đỡ đầu của mình. Ron, Hermione và song sinh cũng gật đầu, học sinh giỏi Hermione tuyên bố rằng lau cúp có thể giúp cô tìm hiểu lịch sử Hogwarts, Ron rất tán thành phụ họa hai câu, song sinh một bên cũng lặng lẽ gật đầu, chỉ là ánh mắt của bọn họ đảo quanh trong phòng, rõ ràng là có ý định khác.
Severus vốn muốn từ chối sự giúp đỡ chủ động của bọn trẻ, nhưng nghĩ đến khối lượng công việc tối nay quả thật lớn, hơn nữa hiện tại để bọn trẻ tự mình về phòng sinh hoạt chung, hắn chắc chắn cũng không yên tâm, tuy rằng không thể xác định tính đúng đắn trong suy luận của Sirius, nhưng vạn nhất người kia thật sự ở Hogwarts, trên đường bọn trẻ trở về không cẩn thận thì phải làm sao; nếu phải đưa bọn họ về trước rồi quay lại lau cúp... cho dù là tối nay cũng không cần ngủ, chi bằng cứ để bọn trẻ cùng nhau lau xong cúp, mình lại "nhốt" bọn họ về phòng sinh hoạt chung từng người một.
Dù sao, Dumbledore cũng nói cho phép tìm kiếm viện trợ bên ngoài phải không? Severus càng nghĩ càng đường hoàng, càng nghĩ lưng càng thẳng, giáo sư Snape vung tay, sao chép ra vài đôi găng tay, đưa cho mỗi đứa trẻ một đôi, lấy ra khí thế khi hắn lên lớp Độc dược, chia mấy đứa nhỏ thành ba tổ, lần lượt phụ trách một phần tư huy chương và cúp.
"Được, vậy thì chia tổ như vậy. Ghi nhớ, nếu nhìn thấy cúp hoặc huy chương nào có tên giáo sư Dumbledore thì nhất định phải nói cho ta biết, sau đó ta sẽ đưa cho ông ấy, nhớ chưa?"
"Dạ!" Bọn trẻ cầm giẻ lau xách xô nước nhỏ, vung tay đeo găng tay, "Chúng con nhớ rồi!"
Mặc dù Dumbledore đưa cho Severus xô, giẻ lau và găng tay, nhưng hiệu trưởng thấu hiểu lòng người không yêu cầu Severus nhất định phải lau bằng tay, cho nên sau khi mọi người bận rộn nửa tiếng đồng hồ, Severus nhìn mái tóc rối bù của Hermione, đôi tay dính đầy mạng nhện của Ron, song sinh cầm cúp làm vũ khí đấu kiếm và Draco và Harry hắt hơi liên tục vì đầy bụi, giáo sư Snape lại vung tay, tuyên bố hắn sẽ dạy bọn trẻ một câu thần chú dùng để làm sạch.
"Yeah! Vậy có thần chú nào có thể tự dọn dẹp phòng không? Ta rất cần cái này, Severus! Ta không muốn bị mẹ túm tai lôi từ trên giường xuống dọn phòng vào kỳ nghỉ nữa!"
"Nhưng nhà các con không có gia tinh sao?" Fred dừng cuộc thi đấu kiếm, cầm một cái cúp không biết là giải thưởng gì nhìn Harry.
"Đúng là như vậy, nhưng mẹ nói ta phải có năng lực tự lập, không thể cái gì cũng dựa vào gia tinh, cho nên trong một kỳ nghỉ luôn có hai ba lần, bà sẽ đứng ở cửa phòng nhìn ta dọn dẹp phòng."
Harry nhảy xuống từ thang gỗ, không đứng vững khi đáp xuống, túm lấy Draco một cái, dọa Draco dịch sang một bên, làm đổ huy chương sạch sẽ mà bọn họ đã đặt, huy chương nhiều màu sắc rơi vãi đầy đất, trộn lẫn với phần thưởng chưa lau, Draco không vui phàn nàn về sự bất cẩn của Harry.
"Thế này thì xong rồi, chúng ta còn phải lau lại một lần nữa! Cậu có biết tớ vừa lau sạch một nửa huy chương đóng góp đặc biệt cho trường mất bao lâu không!"
"Đừng giận đừng giận, Draco, tớ sẽ giúp cậu lau!" Harry vội vàng chạy đến bên cạnh Draco, nhận lấy huy chương trong tay bạn tốt, vuốt lông cho người bạn thân thiết - việc này cậu đã làm được mấy năm, đã ngày càng thành thạo hơn.
Nhìn huy chương một nửa sạch sẽ một nửa bẩn thỉu trong tay, Harry đảo mắt, rất nhanh đã nghĩ ra một biện pháp tuyệt vời. Cậu cầm huy chương đi đến bên cạnh Severus, rất thản nhiên để Severus dùng huy chương trong tay cậu làm mẫu giảng dạy.
"Cậu thật biết cách trốn việc đấy, Harry."
Severus tháo găng tay, dở khóc dở cười xoa đầu Harry, vẫy tay với Draco, song sinh và Ron, Hermione, bảo bọn họ tụ tập bên cạnh mình xem cách dùng thần chú làm sạch huy chương.
Với sự giúp đỡ của ma thuật, huy chương bẩn thỉu dần lộ ra bộ dạng ban đầu, theo nét chữ trên đó dần dần hiện ra rõ ràng, mọi người cũng nhìn rõ người đạt giải "Đóng góp đặc biệt cho trường" này rốt cuộc là ai.
Trên huy chương sạch sẽ không một hạt bụi khắc một cái tên mà tất cả mọi người có mặt đều quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn: Albus Dumbledore.
Sau khi sử dụng thần chú, lau sạch cúp và huy chương chỉ là chuyện trong vài phút, Severus rất nhanh đã kết thúc hình phạt của mình, đặt xô và giẻ lau vào phòng dụng cụ, mang theo huy chương "Đóng góp đặc biệt cho trường" có tên Dumbledore rời khỏi phòng trưng bày cúp.
"Được rồi được rồi, chúng ta đi tháp Gryffindor trước đi, đi nhanh lên, bây giờ không còn sớm nữa, thường ngày giờ này các con đều nên nằm trên giường rồi."
Severus đẩy mấy đứa trẻ đi về hướng tháp, rất lạnh lùng bịt miệng song sinh đang la hét "Khó khăn lắm mới ra được một chuyến, Severus, thầy dẫn chúng ta đi dạo lâu đài đi".
"Không được, bây giờ các con về phòng sinh hoạt chung, sau khi về không được ra ngoài đi đêm nữa," Giáo sư Snape vung chiếc áo choàng đen lớn của mình, lại lấy ra vũ khí bí mật của mình, "Nếu không ta đảm bảo, ngày mai các con sẽ nhận được thư rống của Molly."
Harry và Draco trốn sau lưng Severus cười khúc khích, hả hê nhìn song sinh kế hoạch đi đêm tan vỡ, tụm lại thì thầm to nhỏ.
"Lúc này thể hiện tầm quan trọng của việc có một chiếc áo choàng tàng hình rồi."
Harry liên tục gật đầu, cùng Draco lên kế hoạch đi đêm: "Tớ nghe nói sau nhiều bức tranh ở Hogwarts đều có không gian bí ẩn, chúng ta có muốn thử không?"
"Nhưng các cậu không phải đã nói sẽ không chọc giận giáo sư Snape sao?" Hermione với đôi tai thính nhạy đi đến bên cạnh Harry, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu, "Nếu giáo sư Snape biết các cậu đi đêm, nhất định sẽ không vui đâu."
"Cậu cũng nói là nếu Severus biết, phải không?"
Harry đắc ý cười với Hermione, Draco một bên dựa vào sự ăn ý đoán ra ý của Harry: "Áo choàng tàng hình, Hermione, đừng đánh giá thấp chúng ta."
"Nhưng mà..."
Hermione còn muốn ngăn cản bạn tốt đi đêm, mặc dù đã cùng nhau trải qua một năm, tiểu thư Granger không còn quan tâm đến việc vi phạm nội quy trường học nữa, nhưng cô vẫn theo bản năng ngăn cản, sợ hành động của Harry và những người khác bị các giáo sư hoặc Filch phát hiện, mà khiến Gryffindor bị trừ một đống điểm ngay khi bắt đầu học kỳ.
"Cậu không tò mò về không gian bí ẩn sau bức tranh sao? Biết đâu có một thư viện ẩn giấu đấy!"
Đòn tấn công chính xác của Harry khiến Hermione gạt bỏ mối bận tâm cuối cùng, nữ phù thủy tóc nâu không nói nữa, coi như ngầm đồng ý tham gia hoạt động đi đêm của Draco và Harry.
Chỉ là hoạt động đi đêm của Draco và Harry không được suôn sẻ cho lắm, Severus vừa giáo huấn song sinh xong đột nhiên quay người chỉ vào Harry và Draco, bảo bọn họ đừng gây chuyện.
"Cất những đạo cụ ma thuật nhỏ của cậu đi, Harry." Severus lắc đầu, ngón tay cũng lắc lư theo, "Năm nay không có mạo hiểm, không có đi đêm, không có vi phạm nội quy trường học."
Sao Severus biết được! Chẳng lẽ hắn đã lắp đặt một loại radar đi đêm nào đó sao!
Sao tớ biết được! Có phải cậu nói to quá không?
Harry và Draco điên cuồng liếc mắt đưa tình với đối phương, dùng lông mày và mắt thầm gửi lời phàn nàn.
Nhưng dù sao, ít nhất kế hoạch đi đêm của đám trẻ này tối nay đã hoàn toàn tan vỡ.
Sau khi đưa bọn trẻ về phòng sinh hoạt chung của từng người, Severus nhìn thời gian còn sớm, nghĩ rằng Dumbledore hẳn là chưa nghỉ ngơi, cho nên liền mang theo huy chương mà hắn vất vả lắm mới tìm được từ đống cúp đi từ tháp Gryffindor đến văn phòng hiệu trưởng trên một tháp nhỏ khác.
Dường như biết được ý định của Severus, con thú đá khổng lồ canh giữ tháp không đợi Severus nói mật khẩu đã tự động lộ ra cầu thang xoắn ốc phía sau, Severus đi theo bậc thang lên trên, gõ vào vòng cửa, có lẽ vì dùng sức hơi lớn, cánh cửa lớn từ từ mở ra, Severus nghe thấy một giọng nói quen thuộc nhưng không thuộc về Dumbledore.
"Dumbledore không ở đây đâu, cậu tìm ông ấy... ồ, là Severus à, vào đi vào đi."
Nguồn gốc của giọng nói là một bức chân dung trên tường, đó là hiệu trưởng của Hogwarts trước đây, cũng là một thành viên của gia tộc Black cổ xưa, Phineas Nigellus Black, cụ cố của Sirius Black.
Vị hiệu trưởng từng là Hiệu trưởng Slytherin này rất thích Severus, người cũng là Hiệu trưởng Slytherin, thậm chí vì vậy mà trong lúc Sirius công khai với Walburga, ông còn hết lòng khen ngợi Sirius, trong khung tranh hét lớn rằng tuy Sirius vào Gryffindor làm mất mặt gia tộc nhưng ánh mắt chọn người yêu thì không có gì để nói.
"Chào buổi tối, ngài Black." Severus gật đầu với bức tranh của Phineas, hắn nhìn xung quanh, không tìm thấy bóng dáng Dumbledore, chỉ nhìn thấy Fawkes đang nghỉ ngơi trên giá sách.
"Sao lại gọi xa lạ như vậy! Quan hệ của chúng ta không tốt lắm sao?"
"...Good evening, great-great-grandpa."
"Như vậy mới đúng," Phineas cười tủm tỉm gật đầu, sau đó hỏi về tình hình sức khỏe của Severus, "Walburga nói cậu bị bệnh không lâu trước đây, ngay cả bữa tiệc gia đình trước khi khai giảng cũng không đi được, thế nào, sức khỏe đã tốt hơn chưa?"
"Đã khỏe rồi, đa tạ ngài quan tâm, vốn không phải chuyện gì lớn, chỉ là lo lây cho Regulus nên không đi." Severus cười với bức chân dung của Phineas, đối với vị cụ cố này, hắn luôn kính trọng, dù sao đối phương cũng là hiệu trưởng Hogwarts trước đây, "Bữa tiệc gia đình tháng này tôi và Sirius nhất định sẽ tham gia."
"Vậy thì tốt, Walburga vẫn còn lo lắng cho cậu. Đúng rồi, Sirius dạo này thế nào, nó vẫn đang mày mò những thứ Muggle đó với con trai của Cedrella và bạn trai của Narcissa sao?" Phineas chuyển chủ đề, hỏi về Sirius, "Tôi luôn không nhớ tên của bọn họ!"
Severus suy nghĩ một chút, vẫn quyết định báo tin vui không báo tin buồn, giúp Sirius giấu chuyện bọn họ từng bị Bộ Pháp thuật điều tra vì xe bay, nếu không lần tụ tập gia đình tiếp theo hắn nhất định sẽ bị Phineas gọi đến trước khung tranh nói chuyện nửa tiếng đồng hồ.
Nhưng Sirius sẽ rất bất hiếu dùng chăn che khung tranh của cụ cố để trốn tránh việc bị giáo huấn.
"Ngài đang nói đến Arthur và Lucius sao? Bọn họ mày mò khá tốt, kiếm được không ít Galleon vàng." Severus dừng lại một lát, quyết định tranh thủ danh phận cho bạn tốt của mình, "Lucius không còn là bạn trai của Narcissa nữa, bọn họ đã kết hôn hơn mười năm rồi, con trai cũng đã học năm hai ở Hogwarts rồi."
"Đúng đúng đúng, chính là bọn họ, Arthur và Lucius. Kết hôn, Narcissa quả thật có một cái đầu tỉnh táo, biết tìm phù thủy của gia tộc Malfoy, nhìn Cedrella, gả cho một Weasley! Còn Andromeda, gả cho một... phù thủy gốc Muggle! Thật là mất mặt gia tộc Black!"
Phineas hét lớn trong khung tranh, các hiệu trưởng đang ngủ xung quanh bị ông đánh thức, rất không kiên nhẫn liếc nhìn ông, Phineas đành phải nén giận im lặng. Mà Severus rất chắc chắn, sự dừng lại kỳ lạ của Phineas vừa rồi chắc chắn là vì ông đã nghĩ đến một từ rất khó nghe.
Hai người lại nói chuyện vài câu, Phineas lúc này mới nhớ ra việc hỏi ý định của Severus, biết rằng hắn đến đưa huy chương cho Dumbledore sau đó nghi ngờ nói một câu "Ông ấy có kiểm kê số lượng huy chương gần đây không, sao tôi không nhớ có chuyện này?".
"Lúc đó ngài đang ngủ đấy, Phineas." Dumbledore xuất hiện sau lưng Severus, ông từ từ bước tới, Fawkes trên giá sách mở mắt, kêu vài tiếng nhỏ, thân thiết cắn ngón tay của Albus.
"Vậy sao?" Phineas thì thầm trong bức tranh, dựa vào khung tranh nhìn bọn họ.
Đặt huy chương được lau chùi sáng bóng lên bàn, Severus nói với Dumbledore rằng hắn đã tìm thấy huy chương này thuộc về Dumbledore trong phòng trưng bày cúp, và tò mò hỏi Dumbledore đã làm gì vào năm đó mà có được huy chương này.
"Đã làm gì? Năm đó ta đã làm một việc lớn đấy, Severus." Albus vuốt ve huy chương, khóe miệng nhếch lên, ông nhìn Severus, "Mặc dù tốn chút thời gian và tinh lực, nhưng cuối cùng ta đã tiêu diệt nó."
"Nó?" Severus nhạy bén nắm bắt được từ khóa trong lời nói của Dumbledore.
"Ừm, là một con quái vật đáng sợ."
Dumbledore cười, không nói thêm gì nữa, ông nói lời chào tạm biệt với Severus, cánh cửa văn phòng từ từ mở ra, nói lời từ biệt trong im lặng.
Thời gian rất nhanh đã đến tháng Mười, sau khi vào mùa mưa, thời tiết ở Anh hầu như không có nắng, cho dù là ở Hogwarts cũng vậy, gần như ngày nào cũng mưa, ngay cả không khí cũng ẩm ướt đến mức quần áo cũng nhăn nhúm. Không ít phù thủy nhỏ vì vậy mà liên tục bị cảm, mỗi ngày trong lâu đài đều có thể nhìn thấy học sinh xoa mũi đi đến phòng y tế, trong giờ học trong lớp luôn có tiếng hỉ mũi liên tiếp, các giáo sư ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cả lớp mũi đỏ. May mắn là Hogwarts có phu nhân Pomfrey, học sinh bị cảm uống thuốc của bà sẽ nhanh chóng hồi phục sức khỏe.
Mưa liên miên khiến nhiều học sinh không có tâm trạng ra ngoài trời, Harry lặng lẽ hỏi thăm, phát hiện ra rằng kể từ khi mùa mưa đến, đội Quidditch Hufflepuff và Ravenclaw đã không còn luyện tập nữa, các thành viên đều thu mình trong phòng sinh hoạt chung ấm áp uống trà sữa ăn bánh ngọt.
Ồ, đó là thành viên Hufflepuff, thành viên Ravenclaw không ngoài dự đoán đã đến thư viện.
Chỉ có Slytherin và Gryffindor, Flint và Wood không biết là chuyện gì, kể từ sau khi Draco và Harry thi đấu đổi chổi bay quanh sân, hai đội trưởng đối với trận đấu Quidditch tiếp theo một cách kỳ lạ tràn đầy ý chí chiến đấu. George và Fred thề rằng chắc chắn là do hai đội trưởng cá cược.
"Cậu biết đấy, ví dụ như đội nào thắng thì phải mua cho đối phương một cây Chổi Tốc Độ 2001 chẳng hạn." Trong bữa sáng, Fred ngồi bên cạnh Harry nói như vậy.
"Thật sao?" Harry nghi ngờ nhìn anh.
"Ai mà biết được. Dù sao thì tớ và George đã cá cược rồi," Fred nhét bánh mì phết mứt vào miệng, nói không rõ ràng, chỉ là khoang miệng của anh đều bị bánh mì nướng và thịt xông khói nhét đầy, Harry nghe mãi mà không hiểu anh đang nói gì.
"Tớ nói, tớ và George cá cược cậu và Draco ai có thể bắt được Kim Phi Tiễn, người thắng phải mua cho người thua một cây Chổi Tốc Độ 2001." Fred uống hai ngụm sữa nóng, cố gắng nuốt thức ăn trong miệng, anh vỗ vai Harry, trong mắt tràn đầy nhiệt tình, dường như Harry chính là một cây Chổi Tốc Độ 2001, "Tớ đặt cược vào cậu, đừng để tớ thất vọng nhé, Harry."
"Nhưng, các cậu thật sự có tiền mua chổi mới sao?" Ron nghiêng đầu, đặt ra một câu hỏi chí mạng với anh trai, "Tiền tiêu vặt của các cậu không phải đã bị mẹ tịch thu từ lâu rồi sao, ừm, vì các cậu coi cả nhà chúng ta là vật thí nghiệm sao?"
"Hừ, nói như vậy là đúng, nhưng chỉ cần Harry bắt được Kim Phi Tiễn là được rồi mà?" Fred nhún vai không quan tâm, "Cây chổi mới đó là chuyện George phải cân nhắc rồi!"
"Tớ sẽ không thua, đừng quên, Draco có Chổi Tốc Độ 2001 đấy!" George đắc ý nhìn Fred, khuỷu tay đặt lên vai anh, đẩy chuyện thiếu tiền cho em trai.
"Nhưng cậu là đội Gryffindor mà!" Ron không thể tin được nhìn George.
"Không sao, bắt được Kim Phi Tiễn cộng một trăm năm mươi điểm, chỉ cần chúng ta dẫn trước một trăm sáu mươi điểm trở lên, cho dù Draco bắt được Kim Phi Tiễn thì chúng ta vẫn sẽ thắng, hơn nữa tớ còn có thể có được một cây chổi mới!" George tràn đầy hy vọng vào tương lai, dường như dẫn trước một trăm sáu mươi điểm là một việc cực kỳ đơn giản.
Lại là một ngày thứ Bảy, Harry như thường lệ kết thúc buổi tập Quidditch trở về lâu đài, vừa bước lên bậc thềm đã nhìn thấy Draco đang đợi cậu ở cửa, cậu bé tóc vàng nhìn thấy Harry đầy bùn đất, ghét bỏ lùi lại mấy bước, cách Harry hai mét ném cho cậu hai thanh sô cô la.
"Chậc, toàn bùn đất... Tránh xa tớ ra, tớ vừa thay quần áo."
"Cảm ơn." Harry không để ý đến việc Draco lùi lại và ngữ khí của cậu, dùng răng cắn một đầu thanh năng lượng xé bao bì ăn ngấu nghiến, "Các cậu tập vào ngày mai sao?"
Draco gật đầu, đi trước Harry mấy bước, cậu nghiêng người quay đầu nói chuyện với Harry.
"Vốn dĩ Flint nói hôm nay tập, nhưng sáng nay thấy trời mưa nên đã hoãn lại, chắc là đến ngày mai."
"Vạn nhất ngày mai cũng mưa thì sao?"
"Vậy thì tập dưới mưa thôi, giống như các cậu." Draco nhún vai không quan tâm, sau đó nói về hai đội trưởng kiên trì tập luyện trong mùa mưa, "Cậu nói xem hai người bọn họ rốt cuộc là thế nào?"
"Còn có thể thế nào, đương nhiên là vì giành cúp Quidditch rồi, nếu không... Này, Nick!"
Draco dừng bước, Harry suýt chút nữa thì phanh gấp, suýt chút nữa thì đụng vào lưng Draco, đối diện bọn họ là Nick, hồn ma của Gryffindor, vẻ mặt đầy thất vọng, trong tay cầm một tờ giấy trong suốt giống như cơ thể của anh.
"Chào hai vị thiếu niên." Nick vẫy tay với Draco và Harry, anh nhìn Harry đầy bùn đất và một chuỗi dấu chân bùn phía sau cậu một lúc lâu, mới từ từ lên tiếng, "Học sinh bây giờ đều thích mặc quần áo đi lăn lộn trong bùn sao?"
"Cũng gần như vậy, chỉ là bây giờ chúng ta gọi cái đó là tập Quidditch." Harry thở dài một hơi, cậu nắm lấy quần áo ướt sũng của mình, nhìn bùn đất trên lòng bàn tay, hơi gật đầu, Draco một bên phát ra một tiếng cười rõ ràng, ngay sau đó liền chuyển tiếng cười thành vài tiếng ho khan đột ngột, cậu ngẩng đầu nhìn hồn ma trước mặt, hỏi anh có chuyện gì phiền lòng không.
"Cậu trông không vui vẻ cho lắm, Nick."
"Đúng vậy đúng vậy, không chỉ không vui vẻ cho lắm, Tử tước Bodmore đã từ chối tôi gia nhập đội Thợ săn không đầu với lý do đầu và thân thể của tôi không tách rời! Merlin chứng giám, đao phủ không có đá mài thì không phải lỗi của tôi, chẳng lẽ là tôi đề nghị ông ta chém bốn mươi bốn nhát sao!" Nick cầm tờ giấy trong suốt đó hét lên trong hành lang, anh kéo tóc mình kéo đầu xuống, để Draco và Harry nhìn chỗ cổ của anh chỉ có một chút da nối liền, "Đây còn chưa gọi là đứt đầu sao!"
Harry và Draco điên cuồng gật đầu, Harry chân thành nhìn Nick, nói với anh rằng cậu cảm thấy Nick còn đáng sợ hơn cả những hồn ma đã đứt đầu hoàn toàn.
"Không có cách nào khác để gia nhập đội Thợ săn không đầu sao?"
"Tôi nghĩ là không có cách nào khác ngoài việc đứt đầu hoàn toàn, thưa ngài Malfoy." Nick cảm thấy dễ chịu hơn một chút sau khi được Harry an ủi, anh bỏ giấy vào túi, ngữ khí cũng khôi phục lại sự vui vẻ như trước, "Không sao đâu, tôi cũng không nhất thiết phải gia nhập đội Thợ săn không đầu."
"Có lẽ..."
"Meo!"
Lời của Harry còn chưa dứt, một tiếng mèo kêu đột ngột và chói tai vang lên sau lưng bọn họ, phu nhân Norris không biết từ đâu chui ra, hiện tại đang kêu to không ngừng, mắt chăm chú nhìn Harry.
"Ôi không xong rồi! Là phu nhân Norris! Các cậu phải đi nhanh lên!" Nick thúc giục Draco và Harry, anh bay trên không nhìn xung quanh, nhỏ giọng và vội vàng nói với hai người rằng Filch đang không vui, "Gần đây trời luôn mưa, trong lâu đài luôn ẩm ướt, đặc biệt là hành lang, tôi tận mắt nhìn thấy ông ta vì đuổi theo học sinh mà trượt ngã mấy lần, trong đó có một lần còn làm đổ xô nước, nước bẩn tạt vào người ông ta! Ông ta đang lo không có chỗ trút giận đây!"
"Cảm ơn đã nhắc nhở, Nick! Chúng ta đi trước đây!"
Harry liên tục lùi lại, tránh phu nhân Norris đang bám theo cậu, Draco cũng đi nhanh hơn mấy bước về phía cầu thang, chỉ là vận may của bọn họ không tốt, Draco còn chưa kịp xuống lầu đã đụng mặt Filch, ông mang găng tay, trong tay cầm một cuộn thảm cũ đã giặt một nửa, không nói hai lời đã túm lấy tay Draco, in một dấu tay bẩn thỉu lên tay áo sạch sẽ của cậu.
"Quần áo của tôi!" Draco hét lên.
"Bùn đất bùn nước, đồ bẩn thỉu! Hai đứa bẩn thỉu các người!" Filch gào lên, ông kéo Draco đi bắt Harry, tấm thảm ướt sũng bị ông ném xuống đất phát ra tiếng động lớn, nước bắn tung tóe làm bẩn giày da của Draco, "Đi với tôi! Tôi phải trừng phạt hai đứa đã làm bẩn hành lang này!"
"Giày da tôi vừa lau sạch!" Giọng nói của Draco có thêm vài phần tuyệt vọng, "Đâu phải tôi làm, tại sao tôi cũng phải bị trừng phạt!"
"Ai biết cậu nói thật hay nói dối chứ?" Filch độc ác nhìn Draco, dùng sức kéo cổ tay Harry và Draco, kéo hai người bọn họ về văn phòng của mình, phu nhân Norris thì như một vị tướng đắc thắng, kiêu ngạo đi bên cạnh hai người, thỉnh thoảng lại hừ vào mặt bọn họ, "Đã ở hiện trường thì tôi có lý do để nghi ngờ cậu cũng tham gia vào việc ác này!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip