Những Vết Thương.
căn phòng bỏ hoang lạnh lẽo, bị nhấn chìm trong vực sâu của ký ức và tuyệt vọng, thì một cuộc chạy đua âm thầm nhưng khẩn trương lại diễn ra khắp Hogwarts – cuộc tìm kiếm mang tên em.
Ngay khi Druella Rosier rời khỏi văn phòng Hiệu trưởng, Cedric đã vội vã lao đi. Anh như kẻ mộng du, lật tung từng góc quen thuộc mà em hay lui tới – thư viện, bờ hồ, cả những hành lang vắng nơi em từng đứng nhìn bầu trời mùa đông. Cedric hỏi từng học sinh nhà Hufflepuff, ngó qua từng chỗ ngồi trong phòng sinh hoạt chung, hy vọng nhìn thấy dáng hình nhỏ nhắn với mái tóc đen và đôi mắt tím đã quá đỗi thân quen.
Không thấy.
Một nỗi lo sợ âm ỉ bắt đầu dâng lên trong lòng Cedric. Anh không thể chờ đợi. Cedric tìm đến các bạn Gryffindor – những người dũng cảm và hay giúp đỡ, tìm đến cả học sinh Ravenclaw – những người có trí óc nhanh nhạy và ánh mắt tinh tường. Khi anh kể về cuộc chạm trán giữa Druella và Dmitri, về ánh nhìn đau đớn của cô bé, và về nỗi sợ hãi anh đọc thấy trong mắt em trước khi em bỏ chạy – tất cả họ đều bàng hoàng.
Không ai bảo ai, mọi người tỏa ra khắp các tầng Hogwarts để tìm Dmitri. Những bước chân khẽ khàng, những cây đũa phép được thắp sáng bằng câu thần chú Lumos, như những con đom đóm nhỏ giữa màn đêm, mang theo một hy vọng lặng lẽ: rằng họ sẽ tìm thấy em – kịp lúc.
Trong một căn phòng cũ kỹ, nơi ánh sáng ngọn nến không đủ để xua tan bóng tối, Dmitri co mình lại, run rẩy và kiệt quệ. Em không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Trong đầu em chỉ còn âm vang tiếng gậy gỗ, tiếng mẹ quát, và ánh mắt khinh miệt đâm xuyên qua từng lớp phòng ngự yếu ớt mà em cố dựng lên.
Và rồi, tiếng bước chân vang lên. Dừng lại. Rồi khe khẽ bước vào.
Cedric.
Khi ánh sáng đầu đũa của anh rọi vào góc phòng, nhìn thấy Dmitri – nhỏ bé, co ro, mái tóc xõa rối bời, và... những vệt đỏ rướm máu trên cổ tay – trái tim Cedric như bị bóp nghẹt.
Anh lặng người. Một cơn bão cảm xúc trào dâng: kinh hoàng, xót xa, và cả tức giận – không phải với em, mà với tất cả những gì đã khiến em đi đến bước đường này. Anh không thể tin nổi, cô bé thông minh, lương thiện và đầy tài năng ấy – người từng khiến anh mỉm cười với chỉ một nét vẽ ngây ngô – lại đang ngồi đây, giữa lạnh lẽo và bóng tối, cố gắng khiến bản thân... im lặng mãi mãi.
Cedric nhẹ nhàng tiến lại gần, như sợ phá vỡ một thế giới mong manh. Anh ngồi xuống bên em, cẩn trọng nâng bàn tay run rẩy đang ướt máu kia lên. Những ngón tay anh khẽ chạm vào vết thương, như đang dỗ dành một sinh vật hoảng loạn vừa thoát khỏi nanh vuốt của quái vật.
"Dmitri," Cedric khẽ gọi, giọng anh run nhẹ. "Tại sao em lại làm thế này...?"
Dmitri cúi gằm mặt, giấu khuôn mặt đẫm nước trong mái tóc rối. Em không dám nhìn Cedric. Em sợ ánh mắt ấy sẽ thay đổi – từ trìu mến sang thương hại, từ ngưỡng mộ sang ghê tởm. Em sợ mình đã vỡ vụn rồi, và người đối diện sẽ chẳng còn muốn cầm lấy những mảnh vỡ ấy nữa.
"Em... không biết," giọng em thổn thức. "Em chỉ thấy... đau quá. Em không chịu được nữa."
Cedric không trách em. Anh không nói rằng em sai. Không hỏi tại sao em không đến tìm anh.
Thay vào đó, anh lặng lẽ đưa em lại gần, siết lấy em bằng một cái ôm vừa vững chãi vừa dịu dàng. Một cái ôm không có lời giảng giải, chỉ có hơi ấm – thứ mà em đã thiếu từ rất lâu rồi.
Em bật khóc. Trong vòng tay Cedric, Dmitri bắt đầu kể – không cần suy nghĩ hay lựa lời. Em kể về mẹ mình, về những kỳ vọng hà khắc, những trận đòn lặng lẽ, về những lần đứng run trong hành lang nhà Rosier khi biết mình lại làm sai "chuẩn mực" nào đó.
Em kể về những đêm không ngủ, về những giấc mơ bị cắt vụn, về cảm giác bị cả thế giới quay lưng. Và em kể về nỗi sợ – rằng em sẽ không bao giờ được là chính mình, rằng em sẽ luôn phải giả vờ, phải cúi đầu, phải từ bỏ những điều em yêu thương nhất.
Cedric không ngắt lời em. Anh lắng nghe, như thể từng lời em nói đều là một khúc nhạc buồn cần được tấu trọn. Khi em khóc, anh để em khóc. Khi em lặng đi, anh vẫn ở đó – không rời.
Khi em kể xong, Cedric nhẹ nhàng lau nước mắt cho em, rồi thì thầm:
"Anh rất tiếc vì em phải trải qua tất cả những chuyện đó. Nhưng em không đáng bị đối xử như thế. Em là em – một người tuyệt vời, một nghệ sĩ tài hoa, một người bạn can đảm."
Dmitri ngập ngừng, giọng vẫn khản đặc:
"Nhưng em không biết phải làm gì... Em không thể thay đổi gia đình mình."
"Không cần thay đổi họ," Cedric đáp. "Chỉ cần em học cách tự bảo vệ mình. Và em không phải làm điều đó một mình. Em có anh."
Một lần nữa, anh ôm em vào lòng. Cái ôm này chặt hơn, như muốn thay lời thề: rằng dù phía trước có là giông tố, anh vẫn sẽ ở cạnh em.
Trong bóng tối đặc quánh của căn phòng bỏ hoang, một ngọn lửa mảnh mai đã được thắp lên – là niềm tin, là tình cảm, là sự gắn kết khó gọi tên giữa hai tâm hồn đang cố gắng chữa lành.
Cedric biết, cảm xúc anh dành cho Dmitri từ lâu đã vượt qua tình bạn đơn thuần. Anh không chỉ muốn bảo vệ em như một người anh trai. Anh muốn em cười, muốn em vẽ lại, muốn nhìn thấy em sống chứ không chỉ tồn tại.
Dmitri cũng cảm thấy vậy. Nhưng em chưa dám gọi tên nó. Trong tim em, tình cảm ấy đang lớn lên từng chút, nhưng đi kèm là nỗi sợ mơ hồ – sợ mất, sợ bị từ chối, sợ phá vỡ mối liên kết đẹp đẽ hiện tại.
Và thế là, cả hai giữ lại trong lòng mình những điều chưa nói. Một cái siết tay. Một ánh nhìn chạm nhau trong yên lặng. Một lời hứa không cần thành tiếng.
Dưới ánh nến chập chờn, hai bóng hình ngồi bên nhau – một người vừa thoát khỏi tuyệt vọng, một người đang dang tay chở che. Họ chưa thổ lộ. Nhưng họ hiểu nhau hơn bất kỳ lời nào có thể diễn đạt.
Và có lẽ, như thế là đủ – cho đêm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip