Chương 42: Eman đi học lại
POV của Jay-jay
Hai tuần! Đã hai tuần tôi phụ giúp ở quán ăn của Eman. Mệt thì mệt thật, nhưng cũng coi như là cơ hội để tụi tôi gắn bó với nhau hơn.
Với lại, tiền công anh ấy trả cũng xứng đáng. Chưa kể anh ấy còn nấu đồ ăn cho tụi tôi.
Tôi bước đến bàn số hai gần cửa. Trong lúc đang lau bàn, tôi thấy bên ngoài có một chiếc xe vừa tới.
Xe của Aries!
Mà còn đi cùng là ổ quỷ- đám bạn cùng lớp của anh ấy nữa.
Tôi lập tức mang khay đựng chén đĩa vào bếp rồi hét lên báo với mọi người:
"Guys! Ổ quỷ của Aries tới rồi đó!"
Ai nấy đều khựng lại, chờ đợi Keifer lên tiếng. Nhưng Eman là người đầu tiên phản ứng.
"Làm ơn đừng gây chuyện ở đây!" Cậu ấy cầu xin.
Mọi người lại nhìn về phía Keifer, nhưng cậu ấy chỉ im lặng, nhìn tôi chằm chằm.
"Tụi tôi không được gây rối! Hiểu chưa?" Cuối cùng Keifer cũng lên tiếng.
Tôi bước ra ngoài để lo cho các khách khác, nhưng dường như chỉ có bàn của họ là cần phục vụ.
Tất cả các nhân viên khác đều bận. Tôi hít sâu một hơi, cầm lấy menu rồi tiến lại gần nhóm của Aries. Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng chào theo quy định, thì Freya đã cười tươi như hoa:
"O.M.G! Thì ra là thật! Cậu đi làm bồi bàn luôn rồi!" Freya vừa cười vừa nói.
Tôi cũng mỉm cười với cô ta, nhưng là kiểu cười giả tạo. Người đối diện tôi giả tạo quá mà!
Có người mang khay nước ra bàn họ. Ban đầu tôi nghĩ là Yuri, vì thường ngày anh ấy làm chuyện đó.
Nhưng hóa ra là Keifer.
"Hahahaha... Keifer Watson? Thiệt vậy hả?!" Mykel cười lớn, tay còn đập đập xuống bàn.
Mấy khách khác bắt đầu nhìn về phía tụi mình, chắc vì Mykel trông như một tên ngốc. Tôi để ý thấy Kiko nhoẻn một nụ cười gượng gạo với mình, như thể muốn nói gì đó.
Keifer vẫn giữ khuôn mặt mặt lanh, nhìn đám người kia. Còn Ella thì rõ ràng là khó xử, đến mức Aries phải choàng tay qua vai cô ấy.
"Keifer... Nghiêm túc đi? Nhà cậu nghèo tới mức này rồi à?" Mykel châm chọc.
"Tôi không biết..." Keifer trả lời, giọng thản nhiên.
"Uhmmm... Jay, để mình nhận order bàn họ cho." Mica đề nghị.
"Không! Chúng tôi muốn Jay và Keifer phục vụ!" Aries yêu cầu.
Tôi nhìn Keifer, định hỏi xem cậu ấy có ổn không, nhưng Keifer đã trả lời trước:
"Được thôi."
Bọn tôi đứng trước mặt họ, chờ họ gọi món. Nhưng rõ ràng là họ cố tình kéo dài thời gian để trêu chọc.
Tôi liếc qua phía bên kia, nơi Yuri đang đứng trò chuyện với khách khác. Tôi đang suy nghĩ có nên gọi Yuri đến đây đứng hưởng phúc cùng chúng tôi hay không nữa?
Đáng ghét! Tụi này rõ ràng đang chơi trò mèo vờn chuột!
Bất ngờ, Keifer choàng tay qua vai tôi, kéo sát vào người cậu ấy.
Tên khốn này lại bày trò rồi!
Tôi nuốt nước bọt liên tục, máu trong người dường như ngừng chảy còn mặt tôi thì nóng bừng!
"Đừng cử động." Keifer thì thầm. Môi cậu ấy gần sát tai mình, hơi thở nóng ấm khiến tôi rùng mình.
Người cậu ta nóng như lò than ép sát người vào lưng tôi, tư thế này khiến tôi ngượng ngùng.
"Ehem," Kiko ho một tiếng, phá tan bầu không khí.
Cả hai bọn tôi quay qua nhìn Kiko, nhưng Keifer vẫn không buông tay.
"Tôi muốn gọi món Ultimate Burger." Kiko nói, rồi đưa menu lại cho tôi.
Tôi lấy menu, còn Keifer thì ghi món vào tờ giấy cầm trên tay. Nhưng ngay sau đó, cậu ấy lại vòng tay qua vai tôi một lần nữa.
"Tôi cũng lấy cái đó, thêm trà đá refill." Mykel lên tiếng rồi trả lại menu.
Keifer buông tay để viết order. Tôi tranh thủ lùi ra xa, sợ cậu ấy lại choàng vai mình lần nữa.
Mấy người còn lại cũng bắt đầu gọi món, nhưng rõ ràng là cố tình gây khó dễ. Như Freya chẳng hạn, muốn gọi salad mà còn đòi ít lá này, nhiều lá kia. Aries thì yêu cầu thêm ớt, không thích gà nửa sống nửa chín, cũng không muốn quá chín.
Keifer mang giấy ghi order vào bếp, còn mình thì trả menu lại quầy. Tôi không nhận ra là Kiko đã lặng lẽ đi theo.
Nhìn đồng hồ treo tường, còn lâu mới đến giờ nghỉ của tôi. Không thể bỏ mặc các đồng nghiệp được, nếu không họ sẽ trách mình.
"Jay..." Kiko mở lời. "...Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu được không?"
"Cậu nói ở đây đi... Tôi đang làm việc." Tôi đáp, giọng nhẹ nhàng.
Kiko không còn cách nào khác ngoài đồng ý. Dù sao thì cậu ấy cũng không có lựa chọn nào khác.
"Tôi muốn theo đuổi cậu. Mình chưa hỏi Aries về việc này vì muốn nghe câu trả lời của cậu trước."
"Hả?" Tôi hoàn toàn bất ngờ, não tôi chợt dừng suy nghĩ.
Thật lòng mà nói, tôi có chút rung động với Kiko nhưng cảm giác đó không còn mãnh liệt như trước, khi mà mọi thứ đã xảy ra quá nhiều.
Tôi liếc nhìn về phía bàn của họ và thấy Aries cũng đang dõi theo bọn tôi. Thật sự thì giờ tôi không còn tâm trí để yêu đương nữa.
"Kiko... Chuyện này..."
"Có vấn đề gì ở đây à?" David đột nhiên xen vào.
Kiko lập tức ném cho David một cái nhìn không mấy thiện cảm. Ôi trời, đừng nói là hai người này sẽ cãi nhau ngay tại đây!
"Không có gì..." Tôi cố nói, nhưng Kiko cắt ngang.
"Không, bọn tôi chỉ đang nói chuyện. Cậu có thể đi chỗ khác được không?" Kiko nói, giọng bình tĩnh nhưng đầy ẩn ý.
David và Kiko nhìn nhau, như đang cố gắng áp đảo đối phương bằng ánh mắt. Xung quanh, mình thấy cả nhóm của Ci-N cũng đang nhìn về phía này.
"David, bên trong đang bận lắm cậu mau vào giúp mọi người đi." Tôi cố làm dịu tình hình.
David vẫn nhìn chằm chằm Kiko. "Cậu cũng vậy... cần vào trong."
"Đi thôi." Tôi trả lời, rồi kéo tay David để đi cùng.
Ban đầu cậu ấy không muốn đi, nhưng tôi quyết không rời đi nếu không có cậu ấy.
"Jay... Tôi sẽ chờ câu trả lời của cậu." Kiko nói trước khi tôi đi.
Tôi không đáp lại, chỉ bước vào bếp cùng David.
"Cậu thật sự định đồng ý để Kiko theo đuổi à?" David hỏi ngay khi vừa vào trong.
Có vẻ mọi người trong bếp nghe được câu hỏi, bởi họ đều ngừng tay và quay sang nhìn mình.
"Không biết." Tôi ảo não trả lời đại.
"Cậu thích Kiko không?" Yuri, đang đứng gần đó, lên tiếng.
"Không biết mà..." Tôi ôm đầu.
"Cậu thích cậu ta." Keifer nói thẳng thừng.
Tôi chỉ biết che mặt. Đúng là tôi từng thích Kiko, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ đồng ý ngay lập tức.
"H-không...Tôi chưa có ý định quen ai hết."Tôi hét lên rồi chạy vội ra ngoài, sợ họ sẽ tiếp tục hỏi. Quay lại quầy, tôi thấy Mica đang sắp xếp lại menu.
"Cậu để ý David đi." Mica thì thầm với tôi.
Hả? Không phải Kiko mới là người tôi cần chú ý sao?
"Tại sao lại là David?" Tôi thắc mắc.
"Cậu chưa nghe nói về chuyện David và Kiko từng đánh nhau à?"
À đúng rồi! Tôi nhớ Kiko từng kể rằng cậu ấy từng đánh bại David.
"Mình có nghe qua, nhưng không biết rõ chi tiết." Too đáp.
"Mình cũng không rõ. Nhưng vết sẹo trên cằm David là do Kiko gây ra đấy." Mica nói rồi rời đi.
Tôi tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ. Nhưng hỏi thẳng thì chắc chắn David sẽ không kể.
"Ci-N! Nghỉ giải lao chút đi!" Tôi gọi cậu ấy.
Ci-N gật đầu rồi đi theo tôi. Bọn tôi ra cửa sau, tôi đưa cho cậu ấy chiếc burger đã đặt làm trước đó.
"Tao muốn hỏi chút." Tôi vừa cắn một miếng burger vừa nói. "...Chuyện gì đã xảy ra giữa David và Kiko vậy?"
Ci-N nhai xong rồi mới trả lời. "Ý mày là vụ đánh nhau á?"
Tôi gật đầu.
"Tao không rõ lắm." Cậu ấy nói rồi lại tiếp tục ăn.
"Nhưng tao nghe nói là Kit và Eren đã phàn nàn về David. Sau đó, họ gặp riêng cậu ấy để nói chuyện. Tao không biết họ đã nói gì, chỉ biết là sau đó David và Kiko đã đánh nhau ở nhà máy bỏ hoang. Khi bọn tak đến, mặt David đầy máu, còn Kiko thì cầm một thanh ống thép."
Cuối cùng cũng thu thập được chút thông tin! Nhưng tại sao Kiko lại làm vậy?
Toàn thân tôi đau nhức, bắt đầu hối hận vì đã giúp ở nhà hàng của Eman. Nhưng tất cả là tại Freya!
Cô ta chỉ nhắm vào tôi mà hành hạ, nhất là sau khi bọn tôi kéo Keifer ra khỏi đó vì Aries cứ sai anh ấy chạy tới lui phục vụ bàn họ. Kết quả, tôi lãnh đủ.
Yuri dừng xe trước nhà, trông cũng mệt nhưng vẫn tỉnh táo.
"Cảm ơn cậu, Yuri... Xin lỗi vì lại phiền cậu đưa tôi về."
"Không sao, ít nhất thì tôi yên tâm là cậu về nhà an toàn."
"Ừm, chúc ngủ ngon... À không, chào buổi sáng luôn mới đúng."
Quán đóng cửa hơn 2 giờ sáng, nhưng cũng tốt, Eman sẽ sớm gỡ gạc lại vốn và thuê thêm nhân viên.
Tôi chờ Yuri lái đi rồi mới vào nhà. Cổng vẫn mở, chắc dì biết tôi sẽ về muộn.
Vừa bước vào, một bàn tay nắm lấy tay tôi. Tôi giật bắn người, nhưng hóa ra là Kiko.
"Xin lỗi... Tôi có làm cậu hoảng không?"
"Có chứ! Tôi còn tưởng là kẻ biến thái." Tôi cười. "Mà sao cậu ở đây?"
"Tôi muốn chắc chắn là cậu về an toàn, nhưng lại không nhắn tin được vì đâu có số của cậu. Aries cũng không chịu cho."
"À... Chắc cậu ta hơi hoang tưởng."
"Jay... Chuyện tôi hỏi cậu hồi nãy ấy?"
"Ừm... Tôi chưa suy nghĩ đến."
"Không sao, tôi sẽ chờ."
Bỗng một giọng nói vang lên sau lưng.
"Chờ chuyện gì, Kiko?"
Là Aries. Sao anh ta chưa ngủ?
"Sao không trả lời?"
Kiko hít sâu rồi gật đầu. "Tôi định theo đuổi Jay."
Aries bật cười. "Không đời nào." Rồi quay sang tôi. "Vào nhà đi."
Tôi do dự nhưng vẫn bước vào, lén nấp sau cửa để nghe tiếp.
"Jay không được phép có bạn trai. Vậy là hết chuyện. Đi đi." Aries lạnh lùng.
"Cậu không có quyền quyết định chuyện đó."
"Có, vì tôi quá rõ cậu."
Tôi vội chạy ra phòng khách. "K-Kiko đi rồi à?"
Aries nhướng mày. "Mày thực sự muốn Kiko theo đuổi à?"
Tôi lắc đầu. "K-Không..."
"Tốt." Aries khoanh tay. "Mày nên biết xấu hổ đi. Bạn trai cũ của mày còn đang nằm viện mà đã tính tìm người mới rồi."
Nói xong, anh ấy bỏ đi, không cho tôi cơ hội đáp lại.
Tôi chán nản trở về phòng, nằm vật xuống giường, chẳng buồn thay đồ. Chỉ muốn ngủ và quên hết mọi thứ.
May mà hôm nay— à không, ngày mai rồi— tôi không có tiết. Ít nhất có thể ngủ đến trưa, rồi đến nhà hàng vì nghe nói có chuyện quan trọng cần bàn.
Tiếng chuông điện thoại đánh thức tôi.
["Jay, mày đang ở đâu vậy?"] Giọng của Ci-N.
"Ở nhà..."
["Nhanh lên! Mọi người chỉ còn chờ mỗi mày thôi."]
Nhìn đồng hồ— đã 3 giờ chiều?!
Tôi bật dậy, lao vào nhà tắm thay đồ rồi vội vàng chạy ra cửa.
"Jay-jay! Ăn gì đã chứ!" Dì gọi với theo.
Vì đã trễ, tôi chỉ kịp lấy vài lát bánh mì và chai nước, rồi lao ra ngoài.
Vừa mở cổng, xe của Keifer đã đợi sẵn.
"Biết không, tôi đợi cậu nãy giờ rồi đó?!" Keifer dựa vào xe, nhíu mày.
"Đại gia... Em xin lỗi mà." Tôi giả vờ õng ẹo, mong cậu ta không xử lý tôi ngay tại chỗ.
"Lên xe."
Tôi ngoan ngoãn làm theo.
"Sao cậu lại tới đón tôi?"
"Tôi ngủ quên. Yuri nhờ tôi qua đón cậu vì anh ấy bận."
"Cho tôi một miếng được không? Tôi chưa ăn gì cả."
Vì cảm thấy có lỗi nên tôi đã đưa bánh mì ra, nhưng Keifer chỉ há miệng.
Tôi bẻ một miếng nhỏ rồi đút cho cậu ấy. Không hiểu sao, khi ngón tay tôi chạm vào môi Keifer, tôi bỗng cảm thấy gì đó kỳ lạ.
Tôi cố tình phớt lờ cảm giác đó, tiếp tục đút cho Keifer ăn. Cậu ấy ăn hết một lát bánh mì, còn tôi cũng nhanh chóng ăn nốt phần của mình rồi uống nước.
"Jay..." Keifer lên tiếng, "...Cậu không định nhận lời Kiko, đúng không?"
"Không. Chưa phải lúc này."
Keifer không nói gì thêm. Xe lặng lẽ lăn bánh cho đến khi chúng tôi đến nhà hàng. Những người khác đã đến, có vẻ cũng chỉ mới tới.
"Không dùng lược à?" Ci-N trêu tôi.
"Tao vội mà!"
Vừa nói, tôi vừa tiện tay lấy khoai tây chiên trên bàn.
Eman từ bếp bước ra. "Mình có tin tốt!"
Cả nhóm im lặng chờ đợi.
"Bố mình khỏe lại rồi và có thể làm việc trở lại. Mình sẽ không phải nghỉ học nữa."
Mọi người vỗ tay.
"...Mẹ mình cũng vừa vay được tiền... Điều đó nghĩa là nhân viên cũ sẽ quay lại làm việc."
Không khí chùng xuống.
"Vậy tụi này sẽ không làm ở đây nữa à?" Eren hỏi.
Eman cười. "Ừ... Cuối cùng cũng không phải nhìn thấy mấy cái mặt các cậu nữa."
Cả bọn phản đối ầm ĩ.
"...Nhưng thật lòng, cảm ơn các cậu. Mình không hối hận khi nhờ các cậu giúp."
Cả đám đang định cảm động, thì Eman nói tiếp.
"Để đáp lại, mình sẽ nấu ăn đãi mọi người— vào giờ nghỉ trưa ở trường!"
Tất cả quay sang nhìn tôi.
Thấy vậy, tôi nhún vai cười. "Thật ra, tôi đã ép Eman làm vậy. Suýt quỳ xuống cầu xin luôn."
Eman lắc đầu. "Đổi lại, cậu ta phải phụ tôi."
"Bingo."
Vậy là từ giờ tôi có cơm trưa miễn phí. Thắng lớn rồi!
"Chuẩn bị đi! Chúng ta mở cửa trong 40 phút nữa!"
Cả đám uể oải đứng dậy, vừa vươn vai vừa ngáp, cứ như đã chờ ở đây rất lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip