Chương 15 : Không muốn rời
Chẳng mấy khi buổi đêm phải vận động mạnh...
Ý tôi là đêm hôm qua tôi với Sudou cãi nhau rồi mỗi đứa cầm một cái gối, hàng đi kèm với ghế sofa, cả hai cứ thế mà phang nhau tới tập, chẳng đứa nào chịu nhường đứa nào cho đến khi cả hai cùng mệt. Sudou thì lên phòng đi ngủ, còn tôi thì ở lại khóa cửa tắt đèn rồi cầm theo đống giấy lên bàn nghiên cứu. Tóm lại thì đêm qua 4 giờ sáng tôi mới đi ngủ và bây giờ đã là 9 giờ 10 phút, thời gian mà các lớp đã học được gần 1 tiếng. Tối qua Sudou giận mà sáng nay ổng cũng chẳng nấu gì luôn, vì vậy mà tôi chỉ có thể nuốt tạm cái sandwich không nhân vô mồm rồi lao thẳng đến trường.
Cổng trường đã đóng nên tất nhiên là tôi phải trèo tường đi vào. Hi vọng là mấy cái đi học muộn này sẽ không khiến tôi bị tống cổ khỏi lớp A.
Như thường lệ, tôi lại được nghe giáo viên hát cải lương nhưng sau đó thì tôi lại chăm chỉ, chú tâm vào bài vở như những học sinh chăm ngoan khác. Trải qua 5 tiết học không được ngơi nghỉ cái tay ở cơ sở chính phải nói là cực hình, nhưng đổi lại thì được nhận lấy cái ôm của Sakura vào mỗi buổi trưa và được trò chuyện cùng cả nhóm thì cũng đáng để ở lại cái cơ sở chính này. Tôi không cần biết nơi này đối với cái lớp E trong huyền thoại kia thế nào nhưng miễn còn được trải qua những khoảnh khắc hạnh phúc này thì tôi lại càng không muốn biết và chỉ muốn được mãi như này thôi.
- Nghe nói có giáo viên lớp E đã không chịu được mà phải nghỉ dạy đấy?
- Thật sao? Tao cũng phải học tập chăm chỉ hơn thôi. Bài kiểm tra tiếng anh hôm trước điểm tao thấp quá.
- Điểm tao cũng thấp.
- Cứ đà này mà bị chuyển xuống lớp E thì đời tao coi như chấm dứt.
Ở cơ sở chính này, dù bạn có đến bất cứ đâu, miễn nơi ấy có người thì bạn sẽ luôn được nghe họ bàn tán với nhau về việc chăm chỉ học tập để không phải vào lớp E. Tôi có nghe nói về cái cách hoạt đọng của ngôi trường này, đó là 95% là phải làm những con kiến chăm chỉ hoạt động và chỉ được phép có 5% còn lại là lũ tội phạm lười biếng và ngu dốt sẽ bị coi là "rác" hay đồ bỏ đi. Số phận của họ là sẽ bị ném vào lớp End, đúng như cái tên - lớp kết thúc.
Tôi không biết là nơi đó ra sao nhưng nghe đồn là nó nằm trên núi cao, là một ngôi nhà bỏ hoang ở sâu trong rừng. Nơi đó không có căn tin, nhà vệ sinh thì bẩn, khắp các phòng thì đầy mùi ẩm mốc, xung quanh lớp học thì mọc đầy cỏ dại và tất nhiên là cũng không có thiết bị hiện đại nào ở đó cả. Chưa kể có người còn nói nơi đó không chỉ tập hợp đủ cả rắn, rết, côn trùng mà còn có cả ma nữa. Tôi phải thừa nhận một điều là lúc nào nghe lời đồn cũng thấy rợn hết cả người.
Ở cơ sở chính này, không có ai là thích cái lớp E đó cả, chỉ cần nghe thấy tên thôi là vẻ mặt của mọi người sẽ không hơn gì một sự khinh bỉ tột cùng, cuộc vui nào cũng sẽ đều tàn cả và ngay lập tức họ sẽ mang trong mình một khẩu hiệu "XUỐNG LỚP E LÀ ĐỊA NGỤC! PHẢI HỌC ĐỂ KHÔNG PHẢI XUỐNG LỚP E!".
Có lẽ chính vì lý do ấy mà khi thấy cả lũ đang vui vẻ như lúc này, tôi lại không muốn hỏi họ bất kì điều gì về cái lớp E ấy. Giá như tôi có thể giữ mãi nụ cười trên môi của những người bạn này. Tôi cứ thẫn thờ nhìn cả nhóm mà chẳng để ý thấy bàn tay của Yuuki đang khuơ khuơ liên tục trước mặt tôi.
- Cậu sao vậy Kaori? Đồ ăn nguội ngơ rồi. _ Kiyoko mở lời hỏi thăm tôi.
- Nếu cậu không ăn thì tớ sẽ ăn hết đấy. _Yuuki hớn hở nói trong khi mắt thì cứ hau háu vào mấy miếng trứng cuộn trong khay cơm của tôi. Cậu ấy thực sự rất thích ăn trứng cuộn.
- Cậu sao vậy Kaori? Nếu có chuyện gì thì cứ nói nhé. Bọn mình là bạn mà. _Miyuki nói lời ân cần rồi cười hiền dịu với tôi.
- Phải đó, phải đó. _Yuuki vẫn ủng hộ Miyuki như thường lệ.
Bỗng, Sakura đứng hẳn dậy rồi rướn người lên phía trước, ngay sát tôi, áp cái trán cao và rộng của cậu ấy vào trán tôi, đôi bàn tay ấm áp khẽ đặt nhẹ lên hai bờ má rồi chiếc miệng nhỏ thì thầm gì đó.
- Trán không nóng lắm...
Cô ấy thì thầm to nhỏ rồi bỏ cái trán ấy xa khỏi đầu tôi, trong khi hay tay thì vẫn áp lên mặt. Bấy giờ tôi mới biết Sakura trán vồ, sao mà quen thế nhở?
- Trông cậu biến sắc lắm Kaori, nếu thấy không khỏe thì bọn tớ sẽ mang cậu xuống phòng y tế. Cứ yên tâm, tớ sẽ xin thầy giúp cậu. _Sakura mỉm cười nhỏ nhẹ với tôi sau khi hỏi han bằng những lời lẽ chu đáo, ân cần. _ Cười-lên-đi. _ Cô ấy véo má tôi.
Lúc nào cũng vậy,
Lúc nào cũng là những lời lẽ ân cần ấy,
Sự quan tâm sâu sắc và đặc biệt,
Tình bạn mà tôi không muốn mất.
Chính vì vậy mà tôi lại càng không muốn rời khỏi nơi này.
- Không có gì đâu, mình ổn.
Không còn vẻ băn khoăn khi nãy nữa, sắc thái tôi dần trở lại như thường ngày. Tôi mỉm cười với các cậu ấy, không phải là nụ cười giả tạo để che đi sự vô cảm thường ngày của tôi mà là một nụ cười mãn nguyện, hạnh phúc thực sự khi có được những người bạn lúc nào cũng ở bên và động viên tôi. Họ cho tôi niềm vui và cùng nhau chia sẻ nỗi buồn của mỗi người. Giá như tôi có thể giữ mãi khoảnh khắc này.
- Có làm sao thì phải nói. Bọn mình giám sát cậu đấy, cậu không thoát được đâu.
- Eo ôi, sợ thế.
Cả lũ bọn tôi cứ thế mà cười phá lên dưới căn tin, một số người bắt đầu nhìn chúng tôi với vẻ khó hiểu như mấy con điên cứ tự nhiên lại cười. Trong trường, Sakura khá nổi tiếng nên một số lại nhìn bọn tôi với vẻ ghen tỵ "Bọn họ thân thiết thật, lúc nào cũng dính lấy nhau". Có những người bạn tuyệt với chính là khi dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể cắt đứt mối quan hệ giữa họ.
Càng hạnh phúc, tôi lại càng tiếp tục chăm chỉ học để được ở lại cơ sở chính và cũng không quên việc phải làm đêm hôm đó.
- Kaori, mình về chung không?
Hiếm lắm mới có hôm Sakura rảnh rỗi và chủ động mời tôi về cùng với nhóm Miyuki. Thế nhưng, vì nhiệm vụ mà tôi bắt buộc phải từ chối họ.
- Xin lỗi nhưng hôm nay mình bận việc mất rồi.
Hi vọng nhiệm vụ này sẽ đủ thỏa mãn cho tôi nếu không thì tôi sẽ cắn chảy máu môi vì tiếc nuối mất.
Tôi rời xa họ rồi lẻn ra ngọn núi phía sau trường trong khi rút chiếc khẩu trang từ trong cặp ra đeo lên mặt mình. Tuy là giờ tan học nhưng ngọn núi lại hoàn toàn vắng người, chạy quanh khắp từ nãy giờ mà tôi vẫn chưa thấy có một bóng người nào qua lại chứ đừng nói là học sinh trường Kunugigaoka. Lúc ấy tôi đã nghĩ là mình lạc đường đấy. Nhưng thật may mắn khi phải vất vả leo lên đến đỉnh thì cuối cùng tôi cũng thấy cái biển ghi dòng chữ "Cơ sở phụ trường Kunugigaoka" ở ngay trước một ngôi nhà cũ. Không biết ở đây có ma thật không nhỉ?
Tôi bỏ hẳn khẩu trang ra để thở hổn hển vì sắp chết đến nơi do vừa mệt vừa thiếu oxi. Ý nghĩ đeo khẩu trang để giấu mặt khi leo núi đúng là ngu người!
Chưa hoàn được hồn thì lập tức tôi lại phải trốn đi khi thấy bóng lưng nhỏ nhắn của một người con gái với mái tóc xanh lá cây buộc gọn hai bên đang đứng trước ngôi nhà cũ ấy. Cái dáng thấp lùn nhỏ bé ấy cứ khiến tôi cảm thấy quen thuộc nhưng mái tóc xanh lá kia thì có hơi lạ lẫm. Cổ cầm trên tay một chiếc túi xách, nhìn khá giống với chiếc túi đựng đồng phục hôm tôi nhận lúc mới chuyển vào. Cô ấy đứng một lúc lâu, nhìn thật kĩ ngôi nhà ấy rồi quay đầu ra về. Đoạn cô ấy lướt qua, tôi đã bắt gặp một đôi mắt màu caramen nhưng tràn đầy vẻ u tối, hận thù. Khi cô ấy đã đi, tôi mới lẻn vào trong lớp học và bắt đầu tìm hiểu về tòa nhà.
Bước vào trong lớp, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là chiếc bảng đen to đùng với đầy những dòng phấn trắng. Nổi bật nhất là hai chữ "TỰ HỌC" to đùng giữa bảng và sau đó những chữ nhỏ hơn của đám học sinh "Đi về", "Nghỉ mẹ hết đi", "Học con cá", "Cấm thằng nào ở lại", vân vân và mây mây những câu từ tương tự. Có vẻ như họ đã bỏ về hết từ sớm nên nơi này mới vắng vẻ đến vậy. Lũ này... kinh khủng thật. Tôi cười bất lực thay cho giáo viên lớp. Chưa kể họ về hết rồi mà cũng còn chẳng xóa bảng luôn. Thôi thì tôi sẽ làm phước xóa hộ cho họ vậy.
Tôi chạy qua chạy lại để nghiên cứu những điểm mấu chốt có thể tận dụng cho công việc, nghiên cứu thật kĩ về cấu trúc của tòa nhà cũng như toàn bộ khu rừng, đồng thời lắp đặt sẵn mọi thứ để chuẩn bị cho cuộc ám sát ngày mai. Phải đến tận đêm, sau nhiều lần chạy về nhà và leo lên núi thì tôi mới xong việc.
~ xin lỗi vì mình mới cắt bớt đi và đăng lại ~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip