Chương 42 : Mưa lớn
Thời gian vẫn cứ thế mà dần trôi. Đúng là mùa mưa có khác, chỉ được vài hôm hửng nắng là những hạt mưa lại tiếp tục lã chã đổ rồi như trút xuống cả nhân gian. Còn chưa kể chẳng hiểu hôm nay tâm trạng của Thiên Vương thế nào mà mưa lại còn lớn hơn hẳn mọi ngày, tuy là mùa hạ nhưng những cơn gió thổi lại mang theo chút se lạnh. Lại một ngày mới diễn ra như mọi hôm, tôi cầm lấy chiếc ô kê cạnh giá để dép rồi mở cửa bước ra khỏi nhà sau khi vẫy tay chào tạm biệt Sudou.
Trời mùa mưa thì không ai muốn đứng ngoài đường quá lâu, thế nhưng với cái con đường ngập nước đến bằng cái đế giày thế này thì việc chạy nhanh như kiểu mời gọi cái viễn cảnh trượt chân ngã nó mau đến đi. Từng bước, từng bước, tôi cố gắng để đi nhanh nhất có thể trong cái thời tiết mà những hạt nước mưa rơi xuống thành từng tiếng bộp, bộp khó chịu trên chiếc ô. Đi đến ngã ba, bỗng có người gọi tôi, quay đầu lại thì đó là Kayano.
- Chào cậu Kaori.
- Chào Kayano.
- Mưa lớn quá nhỉ? _cô ấy vừa nói trong khi cầm ô bước nhanh về phía tôi.
- Ừm.
Tôi cùng Kayano tiếp tục đến ngọn núi lớp E, mưa thế này chắc đường lên núi còn trơn trượt hơn ấy nhỉ?
- Cậu biết gì không? Hôm nay có học sinh mới đấy.
Kayano hứng khởi kể chuyện với tôi. Còn tôi thì bắt đầu cảm thấy chán nản với mấy cái vụ chính phủ gửi sát thủ đến để cướp mục tiêu ngàn vàng của tôi rồi đấy. Mặc dù tôi của bây giờ đã có thể để lại một phần cảnh giác nào đó trong Koro-sensei vì đã thành công tự tay lấy được một chiếc xúc tu của ông ấy, thế nhưng để kết liễu được ổng thì vẫn còn quá nhiều điều bí ẩn mà tôi chưa biết. Lúc mới vào lớp, tôi đã tự tin rằng tất cả những gì được ghi trong giấy tờ mà cha đưa cho là toàn bộ thông tin về mục tiêu, nhưng không, đến chính phủ cũng bị con bạch tuộc ấy lừa. Đống giấy tờ ấy thực chất là hoàn toàn vô dụng, nó chẳng có gì đáng giá để tôi kết liễu được ông ta cả. Càng nghĩ về ổng, tôi càng thấy mình chỉ giống như một đứa trẻ đang cố vùng vẫy trong một khu rừng lạ hoắc, dù có chạy bao lâu về phía trước thì những gì tôi có thể nhìn thấy cũng chỉ là những thứ lạ lẫm. Cái bóng lưng to lớn của Koro-sensei tưởng chừng là thứ dễ kiếm nhưng thực chất lại là cái thứ xa vời mà tôi mãi mãi chẳng thể nào chạm tới nổi.
Tôi nhìn Kayano. Ủa sao lần nào có học sinh hay giáo viên mới tôi cũng gặp cậu ta thế nhỉ? Ủa?? Gì lạ vậy?!
- Cậu có biết gì không Kaori? _Kayano nghiêng đầu hỏi bên cạnh tôi, chiếc ô của cô ấy đập nhẹ vào ô của tôi một tiếng bụp.
Chẳng biết từ khi nào mà tôi bắt đầu cảm thấy mình giống cái nguồn tin tức rồi ấy, lần nào Kayano cũng hỏi tôi vậy. Tôi kéo khóa cặp để thò tay vào trong mò mẫm và rút ra cái điện thoại, mở mục tin nhắn. Tôi có một cái điểm rất kì đó là thường reply bạn bè rất nhanh, nhưng hễ cứ giáo viên nhắn tin thì tôi chỉ toàn đọc thôi, còn việc trả lời thì tùy nhé, thỉnh thoảng tôi còn chẳng thèm seen luôn ấy nên là hên xui.
Bình thường là thế, nhưng hôm nay thì khác lạ lắm. Tôi chẳng nhận được tin nhắn có học sinh mới nào từ thầy Karasuma cả, tuy nhiên trên nhóm lớp thì lại thấy mọi người bàn tán sôi nổi với nhau là có học sinh mới nhưng thông tin về người ấy thì lại mờ nhạt, thậm chí là một bức ảnh hay tên họ gì thôi chúng tôi cũng chẳng có. Chưa kể, bây giờ tôi mới biết là mình được mới vào một nhóm có tên là Hội tám chuyện với người lập ra là Nakamura Rio. Chà, quả không hổ danh là Bà hoàng bán cá Rio. Tin nhắn từ cái nhóm ấy phải nói là quá trời luôn, nhiều đến nỗi tôi chỉ muốn tắt thông báo và bỏ qua cái chuyện đọc nó.
- Xin lỗi nhưng mình cũng không biết gì về người ấy hết.
- Thật á? Chán thế, mình cứ tưởng là sẽ hóng hớt được gì từ cậu. _Kayano thở dài.
- Mình có phải là nhà báo đâu mà cái gì cũng biết. _tôi phàn nàn.
- Học sinh mới vào thời điểm này, ai cũng đều là sát thủ hết nhỉ?
Tôi gật đầu trước câu hỏi của cô ấy.
- Cậu cũng vậy đúng không Kaori?
Kayano bỗng đứng lại và đưa mắt qua nhìn tôi bằng một thái độ nghiêm túc khác hẳn so với lúc nãy, tôi dừng bước và lẳng lặng nhìn vào cái màu caramen trong mắt cô ấy. Khoảng không gian giữa hai chúng tôi bỗng trở nên im ắng hơn bao giờ hết, nhường chỗ cho cái tiếng bồm bộp của những hạt nước lớn đổ xuống ô. Một cơn gió se bay ngang qua hai chúng tôi, mang theo cả hơi lạnh và nó càng khiến tôi cảm thấy lạnh người hơn bởi câu hỏi của Kayano. Thấy tôi không đáp, Kayano lại tiếp tục nói.
- Không phải học sinh lớp E nhưng lại biết đến nhiệm vụ, đã vậy lại còn sử dụng súng thật một cách thành thạo. Rốt cuộc cậu là ai thế?
Kayano vẫn nhìn tôi bằng cái thái độ nghiêm túc ấy, giọng cô đều đều hỏi. Trái ngược lại với nhỏ, tôi nghiêng đầu đùa cợt.
- Cậu nói gì vậy? Mình là Misaki Kaori.
- Misaki Kaori à...?
Kayano cau mày nhìn tôi trong khi miệng thì lẩm nhẩm cái tên, tay cổ chống lên cằm rồi suy tư như đang nhớ ra điều gì đó quan trọng trong khí ức.
- Ngày 13 tháng 3...
Kayano vẫn cau mày nhìn tôi và hỏi gì đó, thế nhưng cổ còn chưa kịp dứt câu thì bỗng có một chiếc ô tô phóng nhanh từ xa đến, chạy vụt qua hai chúng tôi và bắn tung tóe cả đống nước mưa dưới đường lên mặt hai đứa. Kết quả là hiện tại cả hai đứa tôi đều ướt sũng từ đầu tới chân. Trời mưa khổ nhất là thế đấy.
- Cậu không sao chứ? _Tôi lại gần và hỏi Kayano.
- Cậu cũng ướt sũng như chuột lột rồi kìa.
Cổ phàn nàn với tôi trong khi bản thân còn ướt sũng hơn cả. Theo phản xạ của người con gái, khi tóc bị ướt, họ sẽ tự động đưa tay lên mà cởi dây buộc. Và Kayano cũng thế, nhỏ kẹp chiếc ô của mình nhờ vai và đầu rồi đưa tay lên gỡ dây buộc để xõa xuống. Cổ cứ làm vậy mà chẳng để tâm đến tôi, mặc cho đôi mắt xanh này đang nhìn vào cô ấy một cách chăm chú. Đôi mắt tôi cứ dán chặt lấy cô ấy, càng nhìn tôi lại càng thấy thật quen thuộc. Đôi mắt màu caramen lấp lánh, mái tóc xõa dài đến ngang lưng, dáng người mảnh khảnh, thấp bé. Tôi lại gần cô ấy hơn, mắt cứ dán chặt mà chẳng còn để tâm đến những thứ khác.
- Người hôm trước...?
Tôi vừa lẩm nhẩm, vừa lại gần Kayano, thấy thế cô ấy quay mặt ra nhìn tôi bằng đôi mày cau có.
- Ai cơ?
- Hôm mặt trăng vỡ, tóc cậu màu đen đúng không?
- Đến giờ vào học rồi đấy má ơi.
Kayano đánh trống lảng chuyện lúc nãy, cô ấy cằn nhằn và cau có nhìn tôi, sau đó thì kẹp ô trên vai rồi đưa hai tay lên véo má con người đang ngơ ngác này.
- Đi học thôi mẹ.
Vẫn là đôi mày cau có ấy nhưng giọng nói lại có chút nhẹ nhàn hơn, cái véo má và câu nói của Kayano đã khiến cho tôi bỏ qua chuyện vừa rồi mà chẳng còn để tâm đến chuyện đôi chân mình đang bước đi theo đôi bàn tay kéo về phía trước của Kayano. Tôi cứ để cô ấy kéo theo mình, giẫm từng bước chân trên mặt đường bì bõm rồi leo lên ngọn núi trơn trượt, tôi cứ ngơ ngác mà nhìn theo cái bóng lưng nhỏ bé ấy, cùng mái tóc xanh xõa dài khẽ đung đưa không một lần quay lại. Từng đợt mưa vẫn chẳng hề ngớt kể cả khi hai chúng tôi đã đến được lớp và vào tủ đồ tìm áo thay.
- Sao hai cậu ướt sũng thế? _mọi người sán lại hỏi khi thấy chúng tôi bước vào hàng lang.
- Vì đen.
Vỏn vẹn hai chữ, Kayano trả lời mọi người trong khi vẫn kéo tôi vào phòng thay đồ. Đứng trong căn phòng cũng chẳng phải rộng với một nửa lớp học nhưng chỉ có hai đứa tôi thì nó rộng thênh thang và mỗi người lại đứng một góc riêng.
- Chuyện lúc nãy...
Tôi gợi nhắc lại, có lẽ cái bản tính tò mò của tôi không được tốt lắm nhưng mỗi khi có chuyện gì còn chưa hiểu tôi sẽ lại tiếp tục hỏi. Có những lúc tôi tự dặn mình rằng đừng nên làm thế nữa nhưng khi bản tính tò mò nâng lên, tôi lại lỡ hỏi.
- Chuyện gì cơ? _Kayano nghiêng đầu hỏi một cách hồn nhiên_ Có vẻ như việc bị tạt nước thế này đã khiến tớ quên hết những gì mình nói rồi, mà lúc nãy gió ù quá nên mình cũng không nghe rõ cậu nói gì. Có chuyện gì à? _Vẫn là cái điệu bỏ thản nhiên ấy, cổ tiếp tục hỏi.
Tuy bản thân một chút tò mò nhưng lúc này lý trí của tôi đã nhắc nhở tôi rằng mọi chuyện nên dừng lại ở đây, đừng đi quá xa thêm nữa. Vì thế, tôi không hỏi gì thêm mà mỉm cười lắc đầu.
- Không có gì đâu, nhanh thay đồ rồi vào lớp thôi.
~ Lại là tớ, Karelina đây
Chúc các cậu một ngày tốt lành ~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip