Chương 48: Tiến vào Bổ Thiên các

Cô thừa thắng xông lên nói: "Tiêu huynh, ngươi nghĩ xem nếu ta thật sự muốn cướp Bổ Thiên Thach của ngươi, thì làm sao còn dám xuất hiện ở đây cùng ngươi nói chuyện?"

"Đây là ta liều mạng cướp Bổ Thiên Thạch về, nếu là ngươi không tin tưởng ta vậy thì ta sẽ không làm phiền Tiêu huynh nữa" Cô nói xong liền đứng dậy muốn đi.

Tiêu Thiên nhìn bộ dáng chân thành cô trong lòng liền tin tưởng, người này tuấn tú, ngũ quan tinh tế như vậy hẳn là không phải tiểu nhân đi, hơn nữa hắn nói đúng nếu là hắn trộm sao còn đứng trước mặt mình nói chuyện còn trả lại Bổ Thiên Thạch? Có lẽ mình đã trách lầm hắn, hắn là thật tâm muốn kết giao bằng hữu a.

"Huynh đài chờ chút" Tiêu Thiên lập tức hô.

Cô biết đã đạt được mục đích mà khẽ nhếch môi, sau đó thu hồi quay đầu lại bộ dáng nghi hoặc: "Tiêu huynh là có chuyện gì sao?".

Hắn hướng cô chấp tay nói: "Vừa rồi trách lầm huynh đài, mong huynh đài thứ lỗi".

Cô nhìn hắn tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ngươi đây là tin tưởng ta rồi sao?".

Hắn chậm rãi nói: "Huynh đài đối với ta thành thật như vậy ta lại hoài nghi huynh, đúng là không nên đúng là không nên a, ta ở đây bồi tội với huynh cho phải đạo a".

Cô mỉm cười: "Hảo, ngươi hiểu là tốt rồi".

Hắn nói: "Không biết nên xưng hô với huynh như thế nào?".

"Gọi ta Thạch Thiên" Cô cười nhạt nói.

"Thạch Thiên huynh" Hắn chấp tay nói

"Ta thấy Thạch huynh lớn tuổi hơn ta, nếu huynh không chê ta liền gọi huynh một tiếng đại ca đi" Hắn tiếp tục mở miệng.

"Cái này...".

"Xin Thạch huynh đừng từ chối, nếu không phải đại ca huynh đoạt về Bổ Thiên Thạch cho ta, chỉ sợ ta không có cách nào vượt qua khảo hạch" Hắn nhanh chóng nói.

"Hảo a, vậy sau này chúng ta chính là hảo huynh đệ" Cô cười nói, hảo a xem ra tên nhóc này dễ lừa đi há há.

"Đại ca" Hắn mở miệng kêu lên.

Cả cùng nhau nói mấy câu thì cô xin cáo biệt, cô đi về phía Thạch Hạo hắn lúc này nhìn cô bằng ánh mắt khâm phục.

Hắn nói: "Tỷ tỷ, ngươi thật là giỏi".

Cô khẽ mỉm cười nói: "Tiểu Bất Điểm ngươi phải nhớ kỹ chỉ cần lòng chúng ta mang thiện ý, vậy thì trong bốn biển đều là huynh đệ".

"Haha đúng vậy, trong bốn biển là huynh đệ, là huynh đệ của chúng ta vậy đồng nghĩa đồ đạc của huynh đệ sẽ đều là của chúng ta a" Thạch Hạo tỏa sáng hai mắt nói.

Cô nhìn hắn nhướng mi nhưng cũng không nói gì, cô cứ cảm thấy hình như bản thân dạy hư nam chủ rồi thì phải.

"Được rồi, chúng ta nên đi thôi" Sau một hồi thì cô lên tiếng.

Cả hai lựa một đoạn cao điểm nhân số, có mấy trăm tên thực lực ở gần lối ra, cả hai lẫn vào trong đám đông theo tổ đoàn đội xông ra.

Bên ngoài, mấy vị trưởng lão Bổ Thiên các than thở đắng chát vô cùng, nhìn tổ đoàn mấy trăm người đi ra mặt mày bọn hắn xanh lét, đây là khảo nghiệm sao năm nay tuyển nhận nhiều như thế một đám người, Bổ Thiên các thật coi là chướng khí mịt mù.

"Một hồi tính toàn lên hai cái hài tử hỗn đãn kia!" Hùng Phi hung hãn nói.

"Đúng vậy một khi tham gia thí luyện chính là đệ tử của Bổ Thiên các chúng ta, nếu không thông qua cũng để cho bọn hắn thông qua, muốn chạy trốn cũng không trốn thoát được" Trác Vân mặt đen như đít nồi nói.

"Chúng ta đi chiến trường thứ hai, tính toàn thời gian thì cũng đã đến lúc rồi" Hùng Phi vung tay, làm chút khí thế, phóng kháng.

"Đi, mời chư vị đạo huynh cùng đi vào xem hội, nhìn một chút kỳ tài của Bổ Thiên các" Trác Vân lớn tiếng nói.

Trưởng lão dẫn dắt đám người vào trong chiến trường thứ hai.

"Ngô, một hồi mời các chư vị đạo huynh đi thưởng một gốc bảo dược hiếm thấy nhất thế gian, là báu vật nuôi nấng bằng Hắc Hổ Sát tương lai có thể lột xác thành thánh dược" Trác Vân hững hờ nói khí độ ung dung, bình tĩnh.

"Thật là mong chờ Bổ Thiên các bồi dưỡng ra thánh dược, để cho chúng ta kính sợ rất muốn nhìn xem cây bảo dược kia bộ dáng ra làm sao" Một đám người không keo kiệt mà ca ngợi.

Bọn họ bắt gặp một thiếu niên đó không ai khác chính là Tiêu Thiên, Hắn đưa lưng về phía bọn hắn, một mặt nhìn đại hồ sóng biếc mênh mong, tóc đen phiêu phiêu thần hình thẳng tắp có một loại ý vị khó nói nên lời.

Trác Vân nhìn đến Tiêu Thiên cười tán dương: "Hảo, thiếu niên anh hùng, tóc đen bay lượn, mắt như lãnh điện, tài hoa... a cái đó...".

Hắn đang tán dương lời nói đến một nửa liền nuốt vào, đứa nhỏ này trên đầu sao lại có một cục u to đến như vậy?, tất cả mọi người trợn tròn mắt, có chút dọa người.

"Ngươi thu được mấy khối Bổ Thiên Thạch?" Hùng Phi nghiêm mặt.

"Nguyên bản có hai mươi tám khối, bất qua về sau bị cướp hiện tại chỉ còn hai khối" Tiêu Thiên nói.

"Chẳng lẽ là hai tên hài tử kia đã làm?" Những trưởng lão kia tức giận nói.

"Đáng chết hai tiểu hài tử kia, ta nhất định phải bắt được bọn hắn" Hùng Phi giận tím mặt.

Bọn họ tiếp tục đi, phát hiện chiến trường thứ hai có rất nhiều dấu vết.

"Ta cảm giác đã có thú triều trùng kích qua, hơn nữa đại hắc cũng đến bừa bãi tàn phá" Một vài vị nói nhỏ, tìm kiếm một vị thiên tài hỏi thăm.

"Làm sao thật sự có thú triều, Giao Thú, Cổ Ngạc, Long Điểu tam tổ đều bạo động sao?" Các trưởng lão giật mình, tiếp tục hỏi kỹ nguyên nhân.

Có một số người nói: "Là có một bóng người đi trêu chọc những quái thú kia".

"Đúng thế, ta còn thấy có hai người ở đây hầm Giao Thú ăn a".

Bọn họ nghe nghe vậy tất cả đều giật mình, đám trưởng giận đến muốn thăng thiên nhưng vẫn kìm nén lại.

"Chư vị chúng ta trước đi thưởng thức bảo dược, một hồi lại đi tìm hài tử kia" Trác Vân ung dung nói.

"Hảo a" Mọi người gật đầu.

"Chư vị nhanh đến a, cây thuốc này đã sinh trưởng tám trăm năm, rất có thể linh dược trong ngàn năm nữa sẽ chậm rãi biến hóa" Trác Vân giới thiệu nói.

Chỗ sâu bên trong sơn huyệt, Trác Vân khí độ ung dung, chậm rãi giơ tay lên chỉ về phía trước nói: "Chư vị mời nhìn xem...".

Đầu ngón tay hắn cứng ngắc lại nụ cười trên miệng đảo mắt đống băng, con ngươi nhu hòa chốc lát trợn tròn, kém chút nữa đã bất tỉnh. Nơi đó có một cái hố Hắc Sát Liên không thấy, bị đào đi cả rễ lẫn ngọn.

"Thiên a!, dược đâu, bảo dược đâu!?" Một Trác Vân bình tĩnh thong dong đều biến mất, như bị người ta đạp cái đuôi nhảy dựng lên, gân xanh nổi lên trên trán hống nộ không thôi.

"Đáng chết, là kẻ nào làm a?!" Hùng Phi cũng không khác tức giận nói.

"Là ai trộm đi bảo vật của chúng ta" Trác Vân hống nộ tiếp tục nói.

"Còn có thể là ai nhất định là hai cái tiểu hài tử kia làm" Hùng Phi phân tích nói.

"Đáng chết hai tên tiểu tử, ta phải bắt bọn hắn rút gân lột da a!" Trác Vân gào thét lớn tiếng.

"Tìm cho ta!, lật tung chiến trường thứ hai dù có lên trời xuống đất cũng phải tìm ra, không thể bỏ qua" Mấy vị trưởng lão ra lệnh.

Cuối cùng cũng không có tìm ra được chỉ có thể bất đắc dĩ: "Khảo hạch kết thúc".

"Từ nay về sau các ngươi đều là đệ tử của Bổ Thiên các, đạt được tịnh thổ Thượng Cổ truyền thừa, hảo hiện tại bắt đầu vào sơn môn" Một vị trưởng lão quát.

Đám người trùng trùng điệp điệp đi ra, bên trong sơn môn có một nhóm thiếu niên đang chờ đợi, Thạch Nghị, tiểu nữ nhi Nhân Hoàng sủng ái nhất, Hoàng Tử cổ quốc, các loại con nối dõi Thái Cổ di chủng, mang bọn hắn nghi thức nhập môn.

Cô và Thạch Hạo cũng theo đám người cùng tiến vào bên trong sơn môn, Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm kiên định nói: "Thạch Nghị, ta đến rồi".

___________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip