Chương 84
"Nhân Hoàng ban rượu" có người bên trong trung ương Thiên Cung, tay nâng bàn ngọc, Cửu Long Bôi lưu chuyển chín loại thần hà, hương rượu xông vào mũi, mọi người đều biến sắc không phải ai cũng có thể sử dụng được Cửu Long Bôi này, đến cả Hoàng Tử cũng không có được cơ hội này.
Điều này thể hiện Thạch Hoàng đã nhìn trúng thiếu nữ này rồi, hơn phân nửa là một trong những người được lựa chọn truyền thừa, nghĩ đến khả năng này dẫn phát oanh động.
"Mặc dù người này khẳng định có át chủ bài, nhưng vẫn giết được hai vị Tôn giả khiến ta kinh ngạc, Lăng Thiên này thật sự rất cường đại" Ma Nữ đi tới trên mặt mang theo ý cười.
Nguyệt Thiền cũng xuất hiện nói: "Nàng là đệ tử của Bổ Thiên giáo ta".
Cô đa tạ nâng lên Cửu Long Bôi uống một hơi cạn sạch, chợt một cỗ nhiệt khí dâng lên như một con Giao Long đang chảy trong gân mạch, khiến cô không thở một hơi thỏa mãn.
Sau khi cô uống xong nhất thời cô cảm thấy toàn thân ấm áp, giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng.
"Hảo tửu, đa tạ Thạch Hoàng" Cô chắp tay nói.
"Thạch Thiên ngươi không tệ, có muốn lưu lại Thạch Quốc của ta, cho ngươi tư nguyên của Thạch Quốc ta để ngươi tu luyện" Thạch Hoàng nói.
Lời vừa dứt tất cả mọi người đều chấn kinh.
"Thạch Hoàng thế mà mời thiếu nữ này gia nhập hoàng thất Thạch Quốc trở thành quý tộc, đây là vinh hạnh bực nào a".
"Nếu Thạch Thiên gia nhập nhất định sẽ trở thành nhân vật trọng yếu trong hoàng triều, thậm chí sẽ trở thành thế hệ Vương Hầu đời sau".
Cô nghe thấy cũng thật sự kinh hãi nói: "Bệ hạ nâng đỡ Thạch Thiên ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, bất quá ta đã quen với việc nhàn tản không muốn gia nhập vào những thứ phân tranh bên trong hoàng thất" loại cự tuyệt chính là lần ma luyện khinh khủng nhất trong đời của cô đi.
" ngươi đây là cự tuyệt ta?" Thạch Hoàng thanh âm bình tĩnh không hề tức giận.
"Vâng" Cô kiên định nói.
"Hảo, ta hi vọng ngươi sẽ không hối hận" Thạch Hoàng nói.
Mọi người lại chấn kinh đối mặt với ban thưởng của Thạch Hoàng vậy mà cô lại trực tiếp từ chối.
"Ngươi không suy tính một chút sao?" Có một ít Vương Hầu hỏi.
"Không cần ta chí hướng rộng lớn, không chỉ dừng lại ở điểm này, ta sẽ không ở lâu" Cô bình tĩnh nói.
"Ha, thật là một hài tử đáng kính và đáng sợ a" Mọi người cảm thán.
"Nhưng mà..." Cô chuyển chủ đề nhìn Thạch Hoàng nói: "Đệ đệ của ta Thạch Hạo lúc trước bị Võ Vương phủ đào đi Chí Tôn Cốt, còn cần Thạch Hoàng cho hắn một cái công đạo".
Thạch Hoàng trầm mặc chuyện này hắn đương nhiên biết rõ, Thạch Hạo từng bị phế truất đày vào Hoang Vực.
Thạch Hoàng nheo mắt lại, ánh mắt đáng sợ nhìn cô nói: "Ngươi muốn công đạo như thế nào?".
"Kẻ nào đào xương thì đem xương lấy ra, trả lại cho hắn" Cô lạnh giọng nói.
"Sự tình đã phát sinh nếu cưỡng ép lấy xương ra chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng Nghị Nhi, ta không thể đáp ứng ngươi" Thạch Hoàng nói.
"Có điều ta có thể bù đắp cho Thạch Hạo bằng cách khác".
"Thạch Hạo nghe phong" Chợt có người hét lớn.
"Thạch Hoàng rất coi trọng ngươi, muốn phong làm Vương Hầu" dứt lời mọi người liền xôn xao.
"Phong Thạch Hạo Hoang Thiên Hầu" mấy chữ ngắn ngủi khiến Càn Khôn chấn động.
Cô biết Thạch Hoàng nhất định biết chuyện năm đó cho nên áy náy bù đắp cho Thạch Hạo.
------
Liên tiếp mấy ngày, cửa phủ đệ của Thạch Hạo như sắp bị người đập nát, người đến bái phỏng không dứt, nhưng một số lượng người đến là tìm cô, nhưng cô lấy cớ bế quan không gặp.
Thạch Hạo hai ngày nay bận rộn đến sức đầu mẻ trán, quăng việc cho tổ phụ và những lão huynh đệ kia rồi rời khỏi Võ Vương phủ, chuyển đến bên trong Hoang Thiên Hầu phủ, từ đó Võ Vương phủ chính thức bị chia cắt.
Thạch Hạo tự thành một mạch, đây là sự bù đắp của Thạch Hoàng cho Thạch Hạo.
Sau này Lôi tộc đến bái phỏng, có ba ngươi, vị thứ nhất là Lôi tộc đại tiểu thư, vị thứ hai là lão bộc, vị thứ ba là một mỹ phụ trung niên, nguyên lai là mẫu thân của vị Lôi tộc đại tiểu thư.
Thạch Hạo mời bọn họ vào, cùng bọn họ trò chuyện một phen, cuối cùng mỹ phụ trung niên kia đi vào vấn đề chính, nói cho hắn biết một bí mật.
"Mẫu thân của ngươi không thuộc về cái vực này".
"Cái gì?" Thạch Hạo đứng dậy lần đầu biến sắc.
Mẫu thân Thạch Hạo đến từ ngoại vực, nắm đó ở một vực cứu lấy mỹ phụ nhân này đưa nàng vào hoàng đô Thạch Quốc, sau cùng thì nàng gả vào Lôi tộc.
Mỹ phụ trung niên này cũng không nói rõ, chỉ nói cho hắn biết mẫu thân hắn không tầm thường, nàng đến Hoang Vực lịch luyện nhưng gặp phải tai họa, cửu tử nhất sinh, tu vi gần như tiêu tan, sau này gặp Thạch Tử Lăng cuối cùng trở thành thân thuộc.
"Mẫu thân ngươi cần về Huyền Vực trở về trong tộc, cầu thánh dược theo lý mà nói thì sớm đã trở về" Mỹ phụ trung niên nói.
Thạch Hạo nhíu mày nói: "Huyền Vực".
"Nhưng hiện tại ngươi có lẽ sẽ không đi được, bởi vì vực này sẽ loạn giới vực khó có thể xuyên thủng, trừ phi là vô thượng đại giáo nếu không một mình sẽ không vượt qua vực này".
Thạch Hạo chấn động, nhận được tin tức ngoài ý muốn lộ vẻ cảm kích nói: "Di, đa tạ ngươi".
Mỹ phụ trung niên từng đi theo mẫu thân của hắn, Thạch Hạo xưng hô như vậy cũng không quá đi, mỹ phụ trung niên mỉm cười sau đó nghiêm túc nói ra một số chuyện mà mình biết.
Thạch Hạo trầm mặc rất lâu không nói gì.
"Ta có hai nữ nhi, khi còn bé ta từng cùng mẫu thân ngươi nói đùa, về việc gả con cho nhau" Mỹ phụ trung niên cười nói.
"Mẹ, muội muội thật vất vả mới trở về một lần, đều bị ngươi dọa cho bỏ chạy" Lôi tộc đại tiểu thú lắc cánh tay mỹ phụ, làm nũng bảo nàng đừng nói lung tung.
"Đó chỉ là lời nói đùa lúc đó ta cũng không có thật sự quyết định, ai biết muội muội của ngươi lá gan nhỏ như vậy, trong đem đào tẩu trở về Thần Sơn" Mỹ phụ thần sắc lộ ra tràn đầy yêu chiều.
"Ta... ta đối với nữ nhân béo không có hứng thú" Thạch Hạo ăn ngay nói thật.
"A, phụt" Lôi tộc đại tiểu thư vừa nâng lên chung trà kết quả uống một ngụm liền trực tiếp phun ra ngoài, nói: "Ngươi, chúng ta đối với ngươi mới không có hứng thú".
Thạch Hạo quyết định rời đi, hoàng đô quá phồn hoa cũng quá táo bạo, hắn không cách nào ở chỗ này mà tu hành càng không muốn trên đầu sóng ngọn gió.
"Đợi thêm một đoạn thời gian".
Trước khi rời đi hắn làm ra quyết định, sau đó hắn tuyên chiến.
"Thạch Nghị có dám đánh một trận".
Hắn không biết đối phương có xuất quan hay chưa và về hoàng đô không, nhưng hắn một mực truyền ngôn thì Thạch Nghị sẽ xuất hiện.
Hoang Thiên Hầu tuyên chiến, quyết đấu Thạch Nghị, làm chấn động hoàng đô.
Qua một chút thời gian, cô thả tin tức: Thạch Hạo cùng Thạch Nghị chiến đấu, ta sẽ không nhúng tay vào đây là ân oán của bọn hắn, chính bọn hắn tự giải quyết.
Trận chiến này Thạch Hạo sẽ chứng minh chính mình mới thật sự là thiếu niên Chí Tôn, xứng đáng với danh hiệu Hoang Thiên Hầu.
Lời của cô nhanh chóng lan truyền khắp Thạch Quốc.
"Các ngươi có nghe không? Thạch Thiên sẽ không xuất thủ".
"Ta muốn nhìn hai đại thiên kiêu Thạch Quốc quyết đấu a, Thạch Thiên không xuất thủ đây là có ý tứ gì".
"Nghe nói Thạch Hạo cũng rất mạnh, trước đó đơn đấu Võ Vương Phủ".
Các loại thanh âm dần dần vang lên.
Thạch Hạo đang tu luyện trong Hoang Thiên phủ chờ đợi Thạch Nghị quyết đấu.
Hỏa Linh Nhi lúc này đến tìm cô, nói: "Thạch Thiên phụ hoàng ta muốn gặp ngươi".
Cô nhìn Hỏa Linh Nhi gật đầu nói: "Tiểu Hạo bây giờ đã tự mình đảm đương một phía Hoang Thiên Hầu, ta cũng không cần ở lại nữa".
Cô theo Hỏa Linh Nhi ngồi trên thảm da thú, bọn cô chạy tới hoàng cung Hỏa Quốc.
Trên đường đi cô phát hiện ra cương vực của Hỏa Quốc rộng lớn, thành trì đông đảo, kiến trúc rộng rãi trang nghiêm, hai bên đường phố tất cả đều là tòa nhà lớn, từng tòa cung điện san sát nhau.
Phiến khu vực này rất yên tĩnh, thỉnh thoảng thấy được từng đội lính tuần tra đi qua, mặc trên người áo giáp ngồi trên dị thú, cô biết đây là trấn biên cương quan trọng của hoàng triều, bất kỳ ai đến gần đều sẽ gặp nạn.
Cô ngồi xếp bằng trên thảm da thú, nhìn khung cảnh tòa cổ điện lộ ra kinh ngạc, cô đứng ngước đầu nhìn lên cung điện, như đang đối mặt với một vùng biển đầy sao.
"Đây cũng là một trọng địa của Hỏa Quốc đi" Cô lẩm bẩm.
Mà cô ở nơi này ở Bổ Thiên các di chỉ xuất hiện một vết nứt hư không, là Thạch Nghị xuất quan.
Cô và Hỏa Linh Nhi hạ xuống trên vách.
Cô có chút khó hiểu nói: "Linh Nhi muội dẫn ta đến chỗ này làm gì?".
Đây là một sa mạc xa xôi hoang vu tịch mịch.
"Đừng ồn ào, phụ hoàng ta để cho ngươi tự mình đi vào" Hỏa Linh Nhi nhìn cô sau đó đi về phía trước chắp tay phía sau lưng.
Cô nhíu mày nói: "Một mình?".
"Phụ hoàng ta muốn khảo nghiệm ngươi" Hỏa Linh Nhi nói.
Cô đầu đầy dấu hỏi, hả khảo nghiệm ta làm cái gì??, cô nhìn sa mạc xa xôi này rất hoang vu, đi hơn mười dặm cũng không thấy một ngọn cỏ cũng không có một sinh linh nào cả, chỉ có sỏi đá và sự cô quạnh.
Cô không còn cách nào khác chỉ có thể cam chịu, tự dưng khi không lại đi khảo nghiệm bản tôn a, cô đi vào trong sa mạc cảm giác dưới chân càng ngày càng nóng, chẳng bao lâu mảnh địa phương này bốc hơi lên bừng bừng nhiệt khí.
"Sao lại nóng tới như vậy, như là đi vào trong miệng núi lửa a" Cô nhíu mày nghi hoặc.
Những làn khói trắng bốc lên từng dưới mặt đất, một cỗ lưu hoàng gây mũi khó ngửi, cô cảm thấy càng đi vào Hỏa Ngục càng đi càng nóng, cô đi được hơn trăm dặm có thể nhìn thấy phía trước có sương mù, thật ra là khói trắng khói lửa càng thêm gay mũi, toàn bộ đại địa đều muốn bốc cháy hừng hực.
Chợt có một con hung cầm to lớn bay qua, hai cánh mở rộng vài chục trượng, nổi lên cơn gió lớn bay qua đầu cô khiến y phục của cô bị thổi bay phần phật, đi xa như vậy lần đầu cô nhìn thấy một sinh linh.
Trên thân chim có một chút thân ảnh, kinh ngạc nhìn cô đi bộ lộ ra sắc mặt khác thường.
"Lại có người đi qua mảnh Đại Qua Bích này, không đi đường vòng hay né tránh mà trực tiếp về phía trước, chẳng lẽ lấy thân làm mồi thu hoạch đại cơ duyên".
"Tiểu nha đầu này lá gan cũng thật lớn, vừa vặn để nàng ta đi dò đường, nếu thật có phát hiện chúng ta đến cướp" Có người nói nhỏ.
Cự điểu xoay quanh, ẩn mình trong tầng mây giám thị nhất cử nhất động của cô.
Cô ngẩng đầu nhìn gặp được hung cầm, cô híp mắt lại không lộ ra biểu hiện gì tiếp tục tiến về phía trước.
"Ngao rống..." Nơi xa truyền đến một tiếng rống to, một con cự lang đỏ thẫm xuất hiện, hỏa quang bừng bừng cao mười trượng, dài hai mươi trượng hung mãnh dữ tợn.
Cô cắn răng bởi vì cô biết rằng bản thân sắp đến nơi cần tiếp cận, dần dần sẽ nhìn thấy nhiều sinh linh chứng tỏ nguy hiểm cũng đang tiến đến.
"Hả, đây là... dung nham" Cô kinh hãi.
Phía trước là một cái thung lũng, có nhiều dung nham trên mặt đất sôi bọt ùng ục ục xì xào, cảnh tượng khiếp người.
Dưới mặt đất truyền đến mộ thanh âm trầm đục, như là thứ gì đó đang bò sát dưới lòng đất, thanh âm trầm đục kéo dài.
Cô trợn mắt, nơi này có một đại xà đang bò, lân giáp của nó ô quang lấp lóe, có nhàn nhạt u quang lập lòe, như được đúc từ bảo ngọc tràn ra khí tức u ám.
"Xì~~~" Nó há miệng thè lưỡi, lưỡi rắn đỏ tươi to bằng vại nước, tản ra một cỗ hàn ý lạnh lẽo, răng độc to bằng cái thớt.
Cô hít vào một ngụm khí lạnh, đây một con độc xà tuy không quá cường đại nhưng cũng không thể coi thường, độc xà nhìn chằm chằm vào cô tựa hồ không chút sợ hãi, bò sát tốc độ cực nhanh.
Cô nhíu mày sao con độc xà này lại theo cô? Cô có dự cảm không tốt, độc xà tiến lại gần há miệng to cắn tới cô, đồng thời đuôi quất mạnh.
Cô sắc mặt ngưng trọng, con độc xà này rất lợi hại, hung tàn hơn bất kỳ sinh linh nào, cô giơ tay đỡ đòn, một tiếng va chạm vang lên khiến cô lùi lại bốn năm bước, bàn tay nứt ra kịch liệt đau nhức.
Độc xà cũng lui ra mấy bước, đuôi nó có một vết cháy đen máu rỉ ra.
"Nhục thân thật đáng sợ" Độc xà than nhẹ, độc tố của nó không có tác dụng với cô, nó biết bản thân không phải đối thủ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Cô nhìn cảnh này lập tức há hốc mồm, bởi vì vừa rồi cô còn dùng hết sức ngăn trở còn tưởng sẽ đấu cùng với đối thủ lợi hại này ai ngờ đối phương bỏ chạy...
Cô cảm thấy nơi này rất quỷ dị không dám dừng lại, lập tức tiến lên, sau một nén nhanh cô đến gần một ngọn núi hỏa hồng.
"Đây là loại đá gì tại sao lại có màu nâu đen?" Cô kinh ngạc nhìn tòa núi cao lớn hơn mười trượng, phía trên đầy hoa văn, không thấy rõ hình dáng.
Chợt có một con hung thú toàn thân quấn quanh tử khí, con hung thú này dài sáu bảy mét, như là một con sư tử toàn thân màu tím đôi mắt băng lãnh vô tình, gào thét tấn công về phía cô tốc độ nhanh như tia chớp.
Cô lúc này thấy một gốc linh dược trân quý dưới gốc cây cổ thụ, linh dược này ít nhất mười năm cô cần tăng lên thực lực tất nhiên là không thể bỏ qua.
Con độc xà khi nãy tấn công cô, cô nhíu mày vung kiếm giết chết nó, giải quyết xong cô chuẩn bị thu lấy gốc linh dược kia, nhưng lúc này cô cảm thấy ớn lạnh lông tóc dựng ngược, bản thân sinh tồn mạnh liệt của cô báo động nguy hiểm ầm vang.
Cô nhìn thấy một con hung cầm to lớn, móng vuốt của nó có chứa độc tố mùi tanh hôi khiến dạ dày của cô sôi trào nhịn không được mà cô nôn mửa, không biết là do trúng độc hay là mất máu.
Cô tức giận truy đuổi chém giết con hung cầm kia, cô dùng đoạn kiếm hung hăng chém đắt con hung cầm rơi xuống vách núi cao.
"Ngươi... ngươi là người nào?" Lúc này cô nghe được một đạo truyền ý.
Cô nhìn thấy có một người đang ở nơi đó, bọn họ giật nảy mình không thể tin được tiểu nha đầu này còn trẻ như vậy đã bước vào Minh Văn cảnh.
"Nói! Nơi này là nơi nào, có cái gì? Các ngươi đang tìm các gì?" Cô lạnh giọng hỏi, cô thật sự không biết nơi này là nơi quái quỷ nào.
Mấy người đó mắt chữ a mồm chữ o, người này là ai mà không biết nơi này là nơi nào, tiểu nha đầu này không phải là con cháu của Hỏa tộc điều này khiến cho bọn họ kinh hãi.
"Ngươi là ai?" Một người lớn tiếng hỏi.
"Ta đang hỏi các ngươi" Cô nhíu mày nói.
"Chúng ta sẽ nói nhưng trước hết hãy đưa chúng ta đến nơi an toàn, không nên ở bên cạnh cái nham tương trì này" Có mấy người kêu to sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi đầm đìa.
"Nói!" Cô trầm giọng, ánh mắt có chút u ám.
"Đây là tổ địa của tộc ta, là nơi Hỏa Quốc quật khởi" Một người run giọng nói, nói xong nhanh chóng thỉnh cầu cô tranh thủ thời gian đưa bọn họ rời xa Hỏa Trì.
Cô nhận biết được tin tức này có chút kinh ngạc, Hỏa Quốc có thể quật khởi nghe nói là đến mảnh tổ địa này, sinh linh ở đây đều rất cường đại, nơi này cũng rất thích hợp để tu luyện.
Cuối cùng những người kia trở thành người hầu của cô, còn có một con cự lang cao vài chục trượng trở thành tọa kỵ của cô, hành tẩu mảnh sa mạc nóng rực này thật là uy mãnh.
__________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip