chương 1: quá khứ

Aoi Taberu là một cậu bé mang số phận bi thảm, sinh ra từ xác chết biết đi. Vào một đêm trăng huyền bí, khi ánh sáng nhợt nhạt của mặt trăng chiếu xuống, cậu chào đời trong sự tĩnh lặng đáng sợ, nhưng cái giá phải trả lại là mạng sống của mẹ. Mỗi tiếng khóc của cậu vang lên như tiếng kêu than của những linh hồn đã khuất, và từ đó, Aoi bị gán cho lời nguyền của cái chết.

Từ khi còn nhỏ, Aoi sống trong nỗi sợ hãi không nguôi. Những thế lực quỷ dị luôn rình rập, với đôi mắt đỏ rực và những bàn tay lạnh lẽo, tìm kiếm cậu như một con mồi bé nhỏ. Sự khác biệt kỳ lạ của cậu khiến cậu trở thành mục tiêu của những sinh vật bóng tối, khiến cuộc sống của Aoi trở thành một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc. Trong đêm tối, cậu thường nghe thấy những tiếng thì thào của những linh hồn đau khổ, kéo dài trong không gian tăm tối, làm tim cậu thắt lại.

Dù vậy, Aoi không phải là kẻ thù hận; trái lại, cậu là một tâm hồn nhạy cảm, luôn âm thầm gánh chịu nỗi đau mà không muốn làm khổ người khác. Cậu hiểu rằng nỗi đau không chỉ tồn tại trong bản thân mà còn trong những người xung quanh. Trong tâm hồn cậu, sự tàn nhẫn và khổ sở không bao giờ nguôi ngoai, như những vết thương không thể lành.

Mỗi đêm, cậu rơi vào giấc ngủ đầy ám ảnh, nơi những ác mộng trở thành thực tại. Những bóng ma từ quá khứ hiện lên, thì thầm những bí mật kinh hoàng, khiến cậu phải vật lộn với chính mình. Cậu biết rằng mình không chỉ sống trong thế giới của con người, mà còn là một phần của cái chết, một cái bóng vĩnh viễn không thể thoát ra.

Khi nhận ra rằng chỉ cần trở thành giống như những con quỷ đang rình rập mình thì sẽ có thể an toàn, Aoi bắt đầu hành trình hấp thụ oán khí, một quyết định tăm tối nhưng cần thiết để sinh tồn. Cậu tìm kiếm sức mạnh từ những nỗi đau của chính mình, từ những ký ức ám ảnh mà cậu luôn phải đối mặt. Đồng thời, Aoi cũng không ngần ngại thấu hiểu và tận dụng sự tàn nhẫn của người khác, để biến chúng thành sức mạnh của riêng mình. Mỗi giọt oán khí cậu hấp thụ như một mảnh ghép thêm vào bức tranh u ám của số phận.

Đến năm 10 tuổi, Aoi phát hiện ra mình sống trong một thế giới dưới nước, nơi mọi thứ chìm trong bóng tối và những bí mật chực chờ. Dưới những làn nước lạnh lẽo, cậu khám phá ra những hang động bí ẩn, nơi ánh sáng chỉ là một kỷ niệm xa vời. Những sinh vật kỳ quái lảng vảng xung quanh, đôi khi thỉnh thoảng lóe lên những ánh mắt sắc lạnh, như thể chúng cũng đang tìm kiếm điều gì đó trong bóng tối.

Thế giới dưới nước không chỉ là một nơi trú ẩn; nó còn là một cạm bẫy, nơi mà những ký ức đau thương và những bí mật chôn giấu hiện về. Aoi có thể cảm nhận được sự hiện diện của những linh hồn lạc lối, những âm thanh thì thào vang lên trong đêm tối, như thể chúng đang kể lại những câu chuyện bi thương của chính mình.
 Cậu tự hỏi: Liệu nơi đây có thể là chốn an toàn, hay chỉ là một cái bóng của cái chết đang chờ đợi cậu?

Năm 1000, Aoi lạc vào thời kỳ trung đại, nơi mà bóng tối và bạo lực không ngừng lan rộng. Những cuộc chiến tranh tàn khốc diễn ra khắp nơi, mang theo sự đau thương và mất mát. Trên những cánh đồng, tiếng gầm thét của chiến trận hòa lẫn với tiếng khóc thảm thiết của những người dân vô tội. Những xác chết nằm la liệt, máu nhuộm đỏ mặt đất, tạo nên một bức tranh ghê rợn và ám ảnh.

Trong không khí ngột ngạt ấy, Aoi đứng từ xa, như một kẻ ngoài cuộc, quan sát mọi thứ với ánh mắt lạnh lẽo. Cậu cảm nhận được nỗi sợ hãi và tuyệt vọng lan tỏa từ những người xung quanh. Họ chạy trốn, ánh mắt hoảng loạn, những hình ảnh đó như một bức tranh sống động nhưng đầy tăm tối, ám ảnh tâm trí cậu.

Dưới bầu trời u ám, Aoi cảm thấy những khía cạnh tăm tối trong bản thân mình dâng lên. Cậu nhận ra rằng trong những giờ phút tuyệt vọng, sự sống sót đôi khi đòi hỏi phải chấp nhận cả phần tàn nhẫn. Những kỷ niệm đau thương cùng sự tàn bạo của thế giới quanh cậu trở thành một phần trong hành trình tìm kiếm bản thân.
===========================================================================

thời gian trôiAoi chạy như bay qua những tán cây rậm rạp, cảm giác tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Mặt đất dưới chân cậu ẩm ướt, những chiếc lá xao xạc và những cành cây quất vào mặt, khiến cậu không thể ngừng lại. "Chạy! Phải chạy!" cậu tự nhủ, tâm trí rối bời với nỗi sợ hãi. Mỗi bước chạy đều mang theo sự lo lắng, như những chiếc lá khô bị gió cuốn đi.

Phía sau, tiếng thở hổn hển của những kẻ truy đuổi vọng lại. "Đừng để nó thoát!" một giọng quát vang lên, lạnh lùng và đầy thù hận. Aoi cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt trái tim mình. Cậu không dám quay đầu lại, nhưng cảm giác áp lực từ phía sau ngày càng gần. Những tiếng chân rầm rập, những âm thanh gẫy gọn của cành cây bị dẫm phải, dường như càng làm cho nỗi lo âu của cậu dâng cao.

Aoi tăng tốc, đôi chân cậu nhẹ nhàng hơn, nhưng đầu óc lại nặng trĩu. "Phải tìm đường thoát," cậu lẩm bẩm, mắt lướt qua những bụi cây, những con đường quanh co trong rừng như không có lối thoát. Bỗng nhiên, ánh sáng le lói của đại dương hiện ra trước mắt. "Đến bờ biển!" Cậu thầm nghĩ, lòng dâng trào hy vọng.

Nhưng khi đến nơi, Aoi dừng lại, trái tim cậu lặng đi. Làn sóng vỗ về nhưng không mang lại cảm giác bình yên. "Chạy đi đâu bây giờ?" Cậu tự hỏi, nhưng không có câu trả lời nào. Giọng nói của kẻ truy đuổi càng gần, "Mau bắt nó lại!" Aoi nhìn thấy những bóng hình lờ mờ từ xa, và không còn thời gian để do dự. Cậu lao mình vào làn nước lạnh buốt, từng giọt nước như những mảnh băng cắt vào da. "Không còn lựa chọn nào khác!" cậu kêu lên, tiếng nói hòa vào tiếng sóng.

Khi Aoi lặn xuống, cảm giác lạnh buốt tràn ngập cơ thể, nhưng cũng mang lại một cảm giác giải thoát. Âm thanh bên trên dần xa, và những bóng hình trên bờ cũng mờ dần trong tâm trí cậu. Cậu đắm chìm trong dòng nước, nơi những âm thanh hỗn loạn bị thay thế bằng tiếng rì rào của sóng biển. "Có lẽ ở đây mình sẽ an toàn," Aoi thầm nghĩ, nhưng nỗi ám ảnh về những kẻ truy đuổi vẫn không buông tha cậu.

---

Khi đã ngụp lặn sâu dưới đáy đại dương, Aoi cảm thấy như mình đã rời bỏ thế giới cũ. Những ánh sáng lung linh từ mặt nước chiếu xuống, tạo thành những vệt sáng huyền ảo. Cậu bơi qua những rặng san hô đầy màu sắc, nhưng không thể xóa nhòa cảm giác cô đơn. Aoi ngồi trên một tảng đá lớn dưới đáy đại dương, nơi không gian mờ mịt như một bức tranh tĩnh lặng. Ánh sáng từ mặt nước chiếu xuống, tạo thành những vệt sáng lung linh như những tia nắng xuyên qua lớp kính, khiến dòng nước trở nên huyền ảo. Cậu đưa mắt nhìn xa xăm, cảm nhận những làn sóng nhẹ nhàng vỗ về, nhưng trong lòng lại là những cơn sóng ngầm cuộn trào, đầy những lo âu và trăn trở.

 Bỗng, một chú cá nhỏ bơi tới, vảy lấp lánh như những viên ngọc.
Chú cá dừng lại, đôi mắt to tròn ngập tràn sự hồn nhiên.
"Hey, sao cậu lại buồn thế?" nó hỏi, giọng nói trong trẻo vang vọng trong không gian yên tĩnh.

Aoi cố gượng một nụ cười, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt lịm. "Chỉ là... mình cảm thấy cô đơn," cậu thừa nhận, ánh mắt hướng về dòng nước cuồn cuộn, nơi bóng tối vẫn ẩn chứa những ký ức đau thương.

"Cô đơn á? Ở đây không có lý do gì để cô đơn cả!" chú cá phấn khởi, lượn một vòng quanh Aoi, để lại những bọt khí lăn tăn. "Có quá nhiều bạn bè ở đây! Mỗi ngày, mình gặp gỡ rất nhiều sinh vật biển."

Aoi bật cười, nhưng âm thanh ấy lại mang theo một nỗi chua xót. "Đúng vậy, nhưng bạn bè của mình đều ở trên bờ. Họ không biết mình ở đây, và mình không biết khi nào sẽ trở lại."

"Vậy sao không gọi họ?" chú cá đề nghị, giọng điệu lạc quan. "Họ có thể nghe thấy cậu mà!"

"Gọi họ?" Aoi lẩm bẩm, cảm giác nặng nề trong lòng lại trỗi dậy. "Có lẽ họ đã quên mất mình. Chẳng ai tìm kiếm một kẻ đã mất tích dưới đáy biển."

Chú cá nhìn sâu vào mắt Aoi với sự chân thành. "Cậu nghĩ sao? Có lẽ họ vẫn nhớ. Như mình vẫn nhớ đến những người đã đi xa. Chỉ cần cậu muốn, mình tin là họ cũng sẽ muốn tìm cậu."

"Nhưng liệu họ có muốn nhớ đến một kẻ như mình? Một người luôn mang theo nỗi đau và sự sợ hãi?" Giọng cậu trĩu nặng, như thể đang kể một câu chuyện buồn cho chính mình.

"Đau buồn không phải là điều xấu," chú cá đáp, ánh mắt kiên định. "Đó là một phần của cuộc sống. Giống như dòng nước này, có lúc lặng yên, có lúc cuộn trào. Miễn là cậu biết cách bơi qua, đừng để nó nhấn chìm cậu."

Aoi cảm nhận được một chút ấm áp từ những lời chân thành ấy. "Cảm ơn. Có lẽ mình cần một chút thời gian để chấp nhận mọi thứ." Cậu nhìn chú cá, cảm thấy một sự đồng cảm, và những buổi chiều yên tĩnh dưới nước bắt đầu dần chữa lành những vết thương trong lòng.

Chú cá cười, ánh mắt tỏa sáng như ánh nắng. "Dưới đáy đại dương này, cậu không đơn độc. Chúng ta có thể bơi cùng nhau! Mỗi ngày sẽ là một cuộc sống thú vị!"

"Có lẽ cuộc sống dưới đại dương cũng không tệ lắm," Aoi thầm nghĩ, lòng ấm áp hơn khi nhận ra rằng có những điều mới mẻ đang chờ đón. Họ bơi qua những rặng san hô, nơi mọi nỗi buồn dường như được tạm gác lại, và cuộc sống bắt đầu mở ra những khung trời tươi sáng mới.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


số chữ:1888
Giờ đăng:1h30'
Ngày đăng:19/09/24

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #---