Chap 39: Kết thúc rồi.
Chuuya đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen lên, khoác thêm một chiếc áo ấm màu xanh sẫm, lại trùm thêm khẩu trang kĩ càng rồi mở cửa đi ra ngoài. Đã hơn 2 tuần rồi cậu mới đi ra đường, Chuuya ở suốt trong nhà tự vùi mình vào vỏ bọc mà cậu tạo ra và bây giờ phải miễn cưỡng chui ra khỏi lớp vỏ đó để về căn nhà thuê ấy lấy thêm đồ, vì đương nhiên ở nhà Kouyou quần áo của cậu không đủ. Chuuya sợ sẽ bắt gặp phải Dazai nên cậu liên tục đảo mắt và đi trong lo sợ của bản thân, nếu bây giờ đối diện với hắn cậu thật sự không biết phải làm gì nữa.
Sau một lúc cũng tới căn nhà đã bị cậu bỏ rơi hơn hai tuần kia mà thở dài nghĩ:
"Chắc bụi bẩn lắm cho xem..."
*Cạch*
Tiếng mở cửa của Chuuya vang lên trong buổi trưa mùa đông có chút lạnh lẽo. Kéo cửa ra, cậu bước vào phía trong rồi như nhẹ nhõm mà khép cửa lại nhưng lạ thay cậu không thấy bụi bẩn, ngược lại sạch sẽ vô cùng và...ấm nữa dù cậu đã không quay lại 2 tuần hơn. Trong đầu Chuuya xoẹt qua một ý nghĩ:
"Có trộm?"
*Cộp Cộp Cộp*
Chuuya nhanh chân chạy vào nhà, tay gỡ bỏ mũ và khẩu trang như chuẩn bị tư thế để đối phó vậy. Lúc gần tới phòng khách, cậu thấy bóng lưng một người nào đó đang ngồi và hình như không để ý gì thì phải, tức giận cậu nói to:
- Là ai mà dám vào nhà...ta.
Chuuya khựng lại khi Dazai xoay mặt qua nhìn cậu, bất giác lùi lại. Hắn thấy cậu, bật dậy chạy tới, tiều tụy vô cùng. Dazai cảm giác gặp được cậu sau bấy lâu mà không nói nên lời, giọng run run:
- Ch..Chu..Chuuya...
Cậu hốt hoảng, tại sao Dazai lại ở đây. Chuuya không biết làm sao, nhìn ra cánh cửa, biết phải làm gì cậu sẽ chạy, đó là điều Chuuya nghĩ bây giờ vì cậu không thể nào đối diện với hắn được. Nhấc chân bỏ chạy thì ngay sau đó cậu đã được Dazai ôm lại từ phía sau.
Dazai ôm chặt cậu dù cậu có cố vùng vẫy bao nhiêu. Hắn gục vào gáy cậu, dụi nhẹ, cảm xúc trong Dazai hỗn độn, hắn cứ nghĩ cậu sẽ không quay lại nữa, mùi của Chuuya làm hắn thoải mái phần nào, rồi cười buồn thều thào:
- Tôi cứ nghĩ Chuuya sẽ không quay lại đây nữa.
- Ta chỉ quay lại để lấy ít đồ thôi và mau bỏ ra đi, Dazai.
Khựng lại với giọng lạnh lùng của Chuuya và cậu cũng không gọi tên hắn nữa. Gỡ tay hắn đang ôm cậu ra, Chuuya giữ bình tĩnh đi ra cửa, Dazai bàng hoàng ấp úng:
- G..gì chứ..hả? Tại..sao?
Chuuya xoay lưng lại với hắn,hai người đứng cách nhau, người này nhìn người kia và người kia lại xoay lưng với người này. Chỉ là dù trước mắt nhưng lại cảm thấy xa ngàn dặm. Chuuya nắm chặt lòng bàn tay rồi hạ giọng lên tiếng:
- Dazai, ta nghĩ nên chuyện này nên ngưng lại đi.
- Không! Ý Chuuya là gì chứ?
Dazai phản bác lại, hắn hiểu cậu có ý gì nhưng sao có thể chứ. Hắn yêu cậu đến mức nào rồi, ngưng lại ư, không thể nào. Hắn nặng nề bước thêm một bước nữa tới phía cậu, khuôn mặt hắn bắt đầu mếu đi nhưng Chuuya lại tiếp tục nói:
- Dazai, ta với mi vốn dĩ không hợp nhau. Ngay từ đầu vẫn là không nên quen biết, chúng ta...dừng cuộc tình này lại đi, đừng tiếp tục nữa. Ta đã suy nghĩ rất nhiều rồi, điều này tốt với mi hơn bao giờ hết và...ta không hề tốt và cũng sẽ làm ảnh hưởng đến nhà mi mà thôi, mi hiểu mà đúng không? Nên là đừng nói gì nữa và chấp nhận đi, ta xin mi đấy...
*Cạch*
Chuuya nói xong liền mở cửa bỏ chạy, nước mắt cậu giàn giụa tuôn ra. Cậu lấy hết can đảm nói ra nhưng lòng đau đớn vô cùng nhưng nếu vậy tốt cho Dazai thì cậu cũng chấp nhận được mà, đúng không? Chạy không ngoảnh lại vì Chuuya biết chỉ cần nhìn lại cậu sẽ không nỡ bỏ đi mất, cứ vậy mà thục mạng chạy đi trong tiếng khóc nức nở. Cậu đau lắm nhưng làm sao đây, không thể làm được gì nữa rồi.
Dazai thất thần, đứng như trời trồng ở đó, nước mắt hắn rơi ra, hắn không chấp nhận được là Chuuya lại rời bỏ hắn rồi. Còn không để hắn kịp giải thích ư, hắn không đồng ý, làm sao mà có thể Chuuya và hắn lại kết thúc như thế được. Tim hắn quặn thắt lên, ngồi thụp xuống hắn thút thít lắc đầu:
- Ư..hư..sao có thể chứ...hức..Tôi không đồng ý đâu..hức..Chuuya, cậu làm ơn quay lại đi. Tôi xin cậu đấy...
Ngày hôm đó, trời đổ mưa ầm ầm như buồn thay cho cả hai. Mưa lạnh, lạnh như lòng cả hai vậy.
•••••••
Chuuya sau khi về thì lại tự nhốt mình trong phòng, nước mắt không ngừng được cứ mãi trào ra. Chính cậu nói kết thúc cơ mà nhưng sao cậu lại đau đến thế này, cậu không hiểu nữa. Họng cậu khô khốc đến đau rát nhưng chẳng buồn quan tâm nữa, tự vùi mình trong đống chăn đã bị ướt đi vài mảng.
Kouyou kéo cửa bước vào cầm theo một ly nước rồi đặt xuống ngồi cạnh Chuuya, cô biết chuyện gì xảy ra rồi. Không cần hỏi cũng biết được, mới tốt lên một chút đã trở nên tệ lại, không những thế mà còn tệ hơn trước. Nhìn Chuuya, cô lại càng đau lòng giúp cậu, rõ ràng không muốn tại sao còn gượng ép bản thân cơ chứ, cô nhẹ khuyên:
- Cứ phải vậy sao? Có nhất thiết không chứ?
- Hư..hức..vì..như vậy sẽ..tốt hơn...hư..
Chuuya không nhìn cô, cậu biết là Kouyou lo cho mình nhiều nhưng làm sao đây, chỉ có như vậy thì mới khiến cả hai không bị làm sao cả. Kouyou thấy em trai mình thật sự ngu ngốc, cứ phải chịu đựng trút khổ lên mình không những vậy còn người kia nữa, cô thở dài nói:
- Tình cảm vứt bỏ dễ vậy sao?
- Không, nhưng mọi thứ kết thúc rồi Ane-san. Không thể rút lại được nữa..
Chuuya biết khi cậu nói dừng lại với Dazai thì mọi chuyện đã coi như chấm dứt rồi. Có lẽ Dazai sẽ hận cậu lắm nhưng mà sẽ tốt hơn thôi mà, như vậy thì hắn sẽ có một tương lại tốt hơn chỉ là không có Chuuya cậu nữa mà thôi, cậu sẽ không đi cùng hắn trên đoạn đường còn lại nữa thôi mà.
Kouyou không bảo được đứa em trai mình nữa, nếu không phải vì Chuuya là đứa em mà cô không nỡ ra tay thì đã ra tay để cho Chuuya tỉnh ngộ rồi. Bất lực đứng dậy, bỏ đi ra ngoài, trước khi khép cửa cô còn nói thêm:
- Còn muốn bên nhau thì tại sao lại phải kết thúc chứ? Thật ngu ngốc, chỉ làm cả hai trở nên đau khổ mà thôi. Chị không nghĩ mình có một đứa em dễ chùn bước như vậy đấy, Chuuya.
Cậu cười khẩy trong lời nói của Kouyou, rồi cuộn trong chăn, thì thầm:
- Làm sao đây, không thể quay lại nữa rồi...
•••••••
*Ting ting*
Atsushi mở cửa, đứng trước cửa là Akutagawa đang đợi cậu. Atsushi hơi bất ngờ rồi nhanh chóng trở lại mở lời:
- A, Ryun. Chào buổi tối..
- Chào buổi tối.
Akutagawa gật nhẹ đầu, anh biết giờ này tới nhà cậu thì có chút phiền vì đúng là đã khá trễ rồi nhưng cũng vì chuyện khá là quan trọng, tệ nhất là anh cũng biết nói ra chỉ làm Atsushi lo thêm nhưng không nói thì cậu giận anh cho xem, vì anh đã hứa rằng có chuyện gì cũng sẽ nói cho cậu biết. Hơi chùn xuống một, anh nói:
- Jinko--
- Vào nhà rồi nói Ryun..
Atsushi nhanh chóng ngắt lời Aku, cậu thoáng nhìn qua cũng biết anh thế nào rồi, lại còn vào giờ này thì chắc quan trọng lắm cho xem. Mà cậu cũng xót cho anh, lạnh thế này còn chạy đến nhà mình với tâm trạng thế kia thì tốt hơn nên vào nhà để ấm lại đã. Thế là lúc Aku vừa định nói thì cậu đã kịp ngắt lời đi rồi. Akutagawa có hơi bất ngờ nhưng cũng đồng ý đi vào, anh cởi bỏ giày bước trên nền sàn ấm, đảo mắt xung quanh thì có lẽ hôm nay Atsushi lại ở nhà một mình rồi vì ba mẹ cậu rất bận. Ngồi xuống bàn sưởi bên cạnh, Aku ngước mắt nhìn Atsushi đang chỉnh lại nhiệt độ và một cốc trà nóng.
Atsushi ngồi xuống đối diện Aku, ngầm đoán được vài thứ mà Aku tính nói. Đợi Aku uống xong ngụm trà rồi mới lên tiếng:
- Ryun, có phải Dazai-san và Chuuya-san...
- Ừm, hai người họ chia tay rồi.
Aku nhanh chóng đáp lại lời Atsu, cả hai bỗng chốc yên lặng đi. Có lẽ cả hai đều không ngờ thôi, vì dù sao hai người kia nhìn sao cũng chẳng dễ dàng để kết thúc như vậy. Có lẽ là Aku và Atsu đang cảm thấy tiếc nuối cho cuộc tình của hai đàn anh. Aku nhìn Atsushi, thở dài một hơi rồi lại nói:
- Cũng mấy ngày rồi nhưng mới nghe Gin nói lại.
Atsushi nhẹ gật đầu, cậu nhìn chiếc điện thoại bên cạnh mình, đượm buồn rồi nói:
- Cả hai người đều không liên lạc được. Quá đáng thật đấy..
- Dazai-san hiện thì vẫn đang ở căn nhà thuê của Chuuya-san. Còn Chuuya-san đang ở nhà chị của anh ấy, cả hai không ai nghe được tin tức gì nữa.
Aku nói tiếp, anh biết được cũng nhờ Gin cả, vì vốn Gin nhanh chân lẹ tay điều tra chỉ là không đào sâu thôi nhưng mà có lẽ cả hai người kia đều không ổn chút nào cả. Aku có chút lo lắng, Atsushi nhận ra, có lẽ lúc này thì cậu phải lo nhất nhưng Aku cũng xem Dazai và Chuuya như đàn anh thân thiết cơ mà. Atsushi đứng dậy qua phía Aku, nhẹ ôm anh rồi trấn an:
- Ryun đừng lo, bọn họ ắt sẽ ổn thôi mà..
Nói thì nói vậy chứ Atsushi cũng không mấy nhẹ nhõm hơn gì đâu nhưng làm sao đây, chịu cả thôi. Aku mệt mỏi gục lên vai Atsushi, anh mệt và vốn bản thân cũng mang bệnh nữa nhưng anh sẽ chẳng để bản thân yếu đuối đâu, hiện tại vì đây là Atsushi là người yêu của anh nên anh mới bộc lộ ra như vậy. Atsushi vỗ nhẹ lưng anh, cố gắng gượng cười rồi nhẹ nhàng nói:
- Ryun, anh mệt rồi. Nay nghỉ tạm ở nhà tôi đi, có được không?
- Ừm, làm phiền cậu rồi. - Aku đồng ý đáp:
- Không có gì đâu mà Ryun..
…………………==………………
THÂN❤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip