P.1-Chương 15: Đùa giỡn "lão hổ"

   
     Tomoko rời đi trụ sở FBI, loanh quanh vài con phố, dự tính mua mấy bộ quần áo trong khoảng thời gian chưa cầm lại được vali.

    Hòa mình trước bầu không khí tràn ngập cởi mở, xa hoa của NewYork, đáng lí cô phải thấy phấn chấn, nhưng thực tế chỉ toàn sự thương cảm.

    Ba năm trước, những gì cần thiết với cô luôn là một tay anh Scotch lo liệu từ đầu tới cuối. Hiện tại thì khác, chỉ mình cô phải làm tất cả, chưa kể sau đó còn phải tự kiếm tiền. Nghĩ đến làm phiên dịch như kiếp trước ư? Bởi gần đây cô học thêm mấy thứ tiếng từ Shikamaru, tiếng Pháp và Đức. Nhưng cô đâu phải đi tìm công việc để sống cố định lâu dài, nó thật sự quen thuộc đến mức nhàm chán.

     Ngay lúc cô chán nản định trở về lại đột nhiên dừng bước trước một tòa nhà trông khá bắt mắt. Đó là một nhà hàng cao cấp, chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng đủ thấy cực kì sang trọng. Tường phủ lớp dầu sơn trắng tinh bóng loáng, láng mịn, hai trạm cửa ra vào bằng kính dày được trang trí họa tiết bằng vàng cân xứng mỗi bên. Nơi này hiển nhiên dành cho những vị khách giàu có, họ có đủ nhiều con đường để kiếm ra tiền. Tomoko chợt nghĩ, biết đâu sẽ có một vài người muốn tiến hành giao dịch với Tổ chức ở đây.

     Tuy nhiên, một điều trùng hợp là ngoài cửa vừa có nhân viên đặt một tấm bảng ghi chú tuyển nhân sự tạm thời. "...do có nhiều sự kiện lớn sắp diễn ra tại nhà hàng... cần tuyển nhân viên phục vụ...".

    Tomoko hai mắt lập tức lòe lòe tỏa sáng, bờ môi hồng phớt nhẹ nhàng cong cong, một bộ hứng thú tràn đầy. Tâm trạng giống như  chắp cánh bay lên nhanh chóng, đây đúng là cái cô cần.

    Quyết định liền không lại do do dự dự, Tomoko bước vào tìm đến quản lý để xin việc, vì dù sao cô cũng chẳng có giấy tờ gì để mất thời gian chuẩn bị. Cô dã chuẩn bị tinh thần làm lợn nóng không sợ nước sôi rồi. Mới đầu họ không tỏ vẻ gì muốn nhận cô, tuổi không phải vấn đề, là do cô không đủ thông tin chứng minh.

    Tomoko không hề ý định bỏ cuộc, trên mặt tỏ ra buồn bã, tội nghiệp, bên cạnh thì cố gắng nài nỉ. Sau cùng, họ thấy cô là khách nước ngoài, hoàn cảnh gặp phải khá đáng thương, thao tác cũng nhanh nhẹn và biết nhiều ngoại ngữ, diện mạo càng chẳng có gì phải chê, trong khi nhà hàng chỉ cần nhân viên tạm thời nên quyết định cùng cô kí hợp đồng. Lúc cầm nó trên tay, Tomoko mới thở phào một hơi, cô tính ra vẫn có chút may mắn. Chuyện tìm việc coi như xong, buổi tối ngày kia bắt đầu đến làm.

     Hôm ấy, cô kiếm đồ ăn nhanh bên ngoài lót dạ, rồi chạy thẳng tới nhà hàng. Trong phòng thay đồ của nữ nhân viên, Tomoko cùng khoảng hơn chục người khác đứng nghiêm chỉnh xếp hàng nhận đồng phục vừa nghe một chị quản lí hướng dẫn công việc.

Nó không khó, nhưng phải khéo léo và cẩn thận. Hôm nay là tiệc uống và thư giãn thưởng thức âm nhạc, nhân viên cần bê đồ uống cho các vị khách, vui vẻ đáp ứng những yêu cầu của họ, thể hiện phong cách chuyên nghiệp phục vụ tốt nhất. Tuy cái đó nhà hàng chỉ hướng dẫn sơ qua vài lần, nhưng đòi hỏi tất cả nhân viên mới phải làm được cho xứng đáng với tiền lương cao ngất ở đây, thêm những gì đã kí trong hợp đồng.

    Về hành vi thô tục của khách thì chẳng phải lo, bởi tất cả đều là người giàu có cùng tuân thủ lễ nghi, xem trọng mặt mũi. Nhưng có một việc, đa số, họ đến đây gặp đối tác để thỏa thuận chuyện làm ăn nên ghét nhất có kẻ soi mói.

      Tomoko nghiêm chỉnh kiểm tra lại chính mình trong gương. Tóc xoăn dài thuần một màu đen, bóng lưỡng khỏe mạnh, mềm mại tưởng chừng như một đám mây. Chia lấy nửa phần trên búi một búi nho nhỏ sau đầu, quấn thành hình hoa hồng trông có vẻ thục nữ, nhưng vầng trán cao được để lộ, mang theo mấy phân bướng bỉnh. Khuôn mặt nhỏ trắng bóc như trứng gà luộc, hai cánh môi ngọt ngào, tự nhiên không dính đồ trang điểm. Dáng người ẩn hiện sau lớp áo sơ mi trắng phát dục rất đầy đủ nhưng có sự ngây ngô đặc hữu. Cho dù có khoác áo gile, cùng váy bó ngắn màu đen dành cho phụ nữ trưởng thành, cũng che dấu không nổi việc tuổi thật của cô không lớn. Một đôi con ngươi đen láy, trong suốt, hành động, khí chất, hay bề ngoài vẫn rất non nớt.

    Nhưng Tomoko không biết cả ngây ngô cùng thành thục kết hợp trên người mình liền mang theo một sự hấp dẫn riêng biệt. Hơn nữa cô còn là thuần người Châu Á hiếm hoi giữa vô số người Châu Âu cao lớn nơi đây. Buộc thêm chiếc nơ nhỏ trên cổ áo, cô bê một khay đồ uống rồi lưu loát đi ra ngoài sảnh.

    Lập tức công thức hóa nở nụ cười niềm nở, nhưng đáy mắt nhanh chóng thu hết những gì diễn ra trong sảnh. Không gian rộng rãi, thoáng đãng. Mọi thứ từ bàn ghế, đến bục biểu diễn của nghệ nhân âm nhạc đều được sắp xếp gọn gàng, trang trí tinh tế, trang trọng xa hoa. Lúc này có vài người khách đến, cô vẫn phải ra sớm và hỏi một số yêu cầu của họ.

    Một tiếng sau, khách càng ngày càng đông. Tomoko cùng nhân viên khác cũng bận rộn hơn.

    - Xin lỗi đã để chờ lâu, đây là đồ uống ngài cần.

    Mỉm cười, nhẹ nhàng đặt lên bàn hai ly rượu, cho tới khi quay đi cô mới thả lỏng một chút, cổ vũ tinh thần cho chính bản thân. "Thật chẳng dễ dàng gì! Miệng mình đều sắp cười đến cứng ngắc luôn mất. Cố lên, cố lên, Tomoko!"

     Bất chợt ánh mắt của Tomoko dừng ở một tấm lưng cao to ngồi tại vị trí không mấy thu hút. Tuy vậy, khí thế của hắn khiến cho chẳng ai dám bỏ qua, lạnh lẽo, xơ xác và tiêu điều. Một loại mà Tomoko đã gặp qua trên người chú Shikamaru! Hắn mặc áo khoác dài màu đen, cùng với chiếc mũ cũng đen nốt và gần như che khuất ánh mắt. Người khác chỉ nhìn đến phần dưới của khuôn mặt, lạnh lùng như đao gọt, cùng bờ môi mỏng vô tình thở ra khói thuốc mờ ảo. Nhưng tất cả đều không quan trọng với Tomoko, nó đơn giản chỉ là một trong những sở thích kì lạ... khụ... có chút biến thái đúng lúc trỗi dậy.

     Cô không khỏi đỏ mặt vì hưng phấn, nhìn chằm chằm vào mái tóc dài vàng óng đầy quyến rũ của người đàn ông đấy thật lâu, ánh mắt vụt lóe lên những toan tính quái dị. "Trời ạ, đẹp quá đi mất thôi. Làm thế nào sờ sờ một chút được? Đến nói thẳng nhỉ? Hay đánh thuốc mê hắn rồi cắt trộm??"

      Không để cô thất vọng, hắn nháy mắt cảm thấy được cái nhìn cực kì nóng bỏng dính trên người mình. Người đàn ông đó ngồi xuống không lâu liền nhận ra khác thường. Hắn khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên, chính xác nhìn về hướng Tomoko.

    Giây lát đối diện đó thôi, cô cũng cảm nhận được sự nguy hiểm ẩn dấu cực sâu trong ánh mắt sắc bén của hắn. Tuy nhiên, đã phần nào quen với dạng này khi huấn luyện cùng chú Shikamaru, cô không quá sợ sệt, ngược lại hớn hở đi về chỗ hắn.

Cô đoán, hắn... chính là kẻ mà ai ai cũng phải kiêng kị kia.

"-Gin!"

Trong lòng cô có gì đó cực kì hào hứng mà chẳng thể giải thích nổi.

- Xin hỏi anh cần đồ uống gì?_ Cô hỏi hắn trong khi vẫn nhìn chăm chú mái tóc dài ấy. "Đẹp thật, nên tết lại hay buộc lên nhỉ? Trông có vẻ rất mượt ấy... chà..."

"Cạch!", âm thanh kì lạ xen ngang, giúp cô kéo lại trí tưởng tượng đang đi quá xa.

Một khẩu súng thình lình nhằm thẳng vào cái đầu nhỏ của Tomoko. Đồng thời vang lên giọng nam âm trầm, khô khốc, hắn cảnh cáo.

- Cô để ta nói rất nhiều. Còn chưa đi?

Gã to con bên cạnh hắn hơi giật mình, vội vã khuyên can.

- Đại ca! Giết người ở đây rất phiền phức. Cẩn thận bọn cớm chú ý chúng ta.

Người đàn ông, một ly cũng chưa dịch chuyển họng súng khỏi đầu cô. Người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hết sức căng thẳng.

Khuôn mặt lạnh lùng không chút biến hóa. Đã ai dám làm lơ lời của hắn? Cô ta đang nhìn cái gì? Cùng hắn nói chuyện mà cũng dám thất thần?

Tomoko nháy mắt khó hiểu xem "đồ chơi" nguy hiểm trước mặt. Kiên nhẫn của Gin quả nhiên có hạn, nhưng...

Tomoko không chút hoang mang, âm thầm nhếch môi. Cô vẫn muốn thử đụng vào thì phải làm sao đây? Phía trước càng khó khăn thì cô càng muốn khiếu chiến nó. Cô điều chỉnh vẻ mặt ngượng ngùng, lén lút muốn nhìn hắn lại không dám nhìn, rụt rè trả lời.

- Thật xin lỗi, tôi vừa mới không chú ý, chỉ là đang nghĩ quý ngài đây thật đẹp trai, thật uy nghiêm cuốn hút. Hai người gọi lại đồ uống được chứ?

Suy đoán cô mang ý đồ bất chính, và sẵn sàng "băng" đầu của cô, Gin không thể ngờ được câu trả lời này. Hắn bất chợt không biết phải thể hiện biểu cảm gì, mà nếu có chắc cũng chỉ một dạng.

Con nhóc đó khen hắn?

Lệ khí xung quanh Gin giảm dần, cô coi như thành công rời đi nghi ngờ của hắn. Chấp nhặt với nhãi con chỉ làm hắn hạ giá. Tạm thời cất súng đi, hắn thấy đôi mắt sáng rực của nhãi con đó nhìn về phía mình thì không khó chịu như vừa nãy, giọng hơi hòa hoãn.

- Hai Whisky!

-Vâng! Mời ngài chờ một chút._ Tomoko âm thầm hơi luyến tiếc, trở vào trong.

Lúc sau, Tomoko quay lại và đặt trên bàn hai ly đồ uống Gin gọi, cô chưa đi ngay, mà giơ ra khay đựng đang để một bông hồng rất tươi nhưng cũng không thiếu gai, vừa thần bí nói.

- Để lời xin lỗi càng thêm chân thành, anh nhận cái này chứ?... Nhưng mà... trên một chỗ nào đó có thể được bôi độc nha, anh sẽ cầm nó? Tôi cá là anh sẽ không dám đâu. _Nhướn lên một bên mày, cô thách thức nhìn Gin.

Hắn nhẹ nhấp một ngụm Whisky, cười lạnh.

- Có gì không thể?
_ Chỉ vì xem đến cô trong mắt sáng lấp lánh khi theo dõi mình, nên hắn dám chắc chỉ là một bông hồng bình thường.

Thấy hắn đã cầm lấy hoa, Tomoko bên môi nụ cười càng lớn, híp lại mắt, chầm chậm cúi đầu gần về phía Gin. Hắn lập tức nguy hiểm nhìn cô, mặt như sương lạnh. Cô hơi dừng lại, khích tướng hắn.

- Làm sao? Tôi chỉ là một đứa nhân viên bình thường ở đây thôi. Hay anh sợ tôi sẽ bị thương được anh?

Gin chỉ là hừ lạnh, không đi nhìn cô, nhưng cả người chưa từng thả lỏng, ý thức vẫn chặt chẽ mọi hành động của cô. Trên mặt hắn lập tức cảm nhận gì đó mềm mềm, ẩm ẩm chạm khẽ rồi nhanh chóng tách ra.

Khi hắn hồi thần lại thì cô đã rời đi, nhưng trong đầu là câu nói của cô "Anh thật dễ thương. Tôi rất mong lần sau còn gặp lại anh. Anh sẽ không sợ bỏ chạy rồi chứ?"

Hắn bị đùa giỡn?!!!

-Chết tiệt!

Gin nheo lại mắt, không phát giác ra mình vừa cắm điếu thuốc hút dở vào ly của Vodka.

- Ực...Đại...đại ca. Cần em âm thầm xử lí cô ta?_ Vodka ngạc nhiên trố mắt như chứng kiến phim kinh dị, hắn có phần bội phục dũng khí của cô. Hiện nay trừ Vermouth thì chẳng nữ nhân nào dám làm càn như vậy với đại ca.

Voldka lập tức nhận được ánh mắt sắc lạnh của Gin.

- Chưa cần._Dù sao hắn cũng không quá chán ghét, còn rất sạch sẽ, không có mùi vị son phấn nặng như của mấy nữ nhân khác.

Đúng lúc này lại một giọng nữ khác vang lên hơi ghen tỵ.

- Ồ, tôi mới đến trễ một chút, Gin của chúng ta đã lọt vào mắt của cô nhóc nào đó rồi sao?

Hắn bình thản đốt điếu thuốc mới, thầm nghĩ. "Nhãi con coi trọng hắn? Ánh mắt không sai."

- Thế nào? Công việc tôi giao đã xong chưa?

- Vội vàng thế Gin? Nhưng anh từ chối tôi, chẳng lẽ kiểu đó mới hợp đồ ăn của anh ư?

-... Ngồi xuống và báo cáo đi, tổ chức đang chờ tin của cô, Vermouth._ Gin nhắc nhở cô ta. "Bộ dạng chẳng ra làm sao, ngực thì nhỏ, mông cũng không có, hắn mới không có khẩu vị kém như vậy".

--------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip