Chương 14

"Xin lỗi Kiri."

Hagiwara Kenji đang rũ đuôi ủ rũ đặt hai tay lên đầu gối, ngoan ngoãn ngồi quỳ kiểm điểm, phông nền xung quanh dường như cũng trở nên u ám.

"Anh không nghĩ rằng anh lại làm ra cái loại chuyện thất lễ đó."

"À... Kỳ thật không có gì."

"Chuyện này cực kỳ nghiêm trọng" Hagiwara Kenji thở dài đầy bất an.

Là một cảnh sát đang tại ngũ, ngày hôm qua còn có ý định theo đuổi cô gái, hôm nay liền trực tiếp làm ra một loạt chuyện vượt ngoài ý muốn của bản thân.

Ấn tượng của cô ma nữ tiểu thư về anh nhất định đã tuột dốc không phanh rồi.

"Cũng không đến mức đó đâu..."

"Nhất định đã gây ra phiền toái rất lớn cho Kiri."

"Thật sự không sao, Hagiwara, tôi biết là do ma pháp, anh mới bị tập tính loài chó ảnh hưởng, những điều đó không phải là ý muốn của anh." Shimayama Kiri an ủi.

Ánh mắt Hagiwara Kenji nghiêm túc và kiên định gật gật đầu. "Không sai, anh thực sự không thích đồ chơi chó."

"..." Không khí xấu hổ trong chốc lát.

"... Vậy ra anh thực sự quan tâm đến chuyện đó." Cô ma nữ tiểu thư trầm mặc.

"Không chỉ có thế... Anh cư nhiên còn yêu cầu Kiri sờ... Khụ, còn nói rất nhiều lời kỳ quái."

Thanh niên tóc hơi dài trông càng thêm ủ rũ, ngọ nguậy một cách không tự nhiên, nhưng vẫn giữ tư thế quỳ ngồi đoan trang tiêu chuẩn.

Nếu theo tiết tấu theo đuổi và bước đi tình yêu của Hagiwara Kenji mà nói, lẽ ra phải là— tạo ra những sự trùng hợp và gặp gỡ ngẫu nhiên, nhiệt tình làm bạn bè và tri kỷ bầu bạn trò chuyện, đi hẹn hò ở tiệm ăn Tây lãng mạn hoặc chở cô gái mình thích đi xe phân khối lớn, vào thời cơ chín muồi sẽ dứt khoát tặng quà và hoa hồng chân thành tỏ tình!

Thực tế xảy ra lại là— bảo cô ma nữ tiểu thư mua đồ chơi chó, nhảy vào lòng cô, chủ động yêu cầu được sờ tai và đuôi, đối diện với cô mà kéo tay cô dán vào cơ bụng mình nói ra những lời như "Chỗ khác cũng được", còn nữa là gâu gâu gọi cô...

À...

...

Shimayama Kiri nhìn màu ửng hồng dần nhiễm lên vành tai anh.

"Anh sẽ chịu trách nhiệm!"

Hagiwara Kenji nhìn cô đầy mong chờ.

Thanh niên hơi rũ đầu, khóe mắt cụp xuống vô tội ủ rũ, hành động ngước mắt nhìn lên đầy thử thách nhưng cẩn thận lại có vẻ đáng thương.

Rõ ràng đã hoàn toàn khôi phục, nhưng dường như vẫn có thể nhìn thấy tai chó và đuôi không tồn tại đều rủ xuống, không có chút tinh thần nào.

Cô ma nữ tiểu thư có chút ngứa tay muốn sờ tai chó nhỏ.

...

... Quả nhiên, người chịu ảnh hưởng không chỉ có một mình cảnh sát Hagiwara.

Hơn nữa nói đúng ra người chiếm tiện nghi là cô mới đúng, Shimayama Kiri cố tỏ ra bình tĩnh dời ánh mắt đi.

"... À, không, không cần, nếu nói trách nhiệm thì, dù thế nào cũng là ở phía tôi mới đúng."

"Anh đã cưỡng ép Kiri động tay."

Giọng Hagiwara Kenji dễ nghe mềm mại bị ép xuống thấp, giống như một tiếng thở dài cảm thán.

"Động tay gì đó..." Shimayama Kiri dừng lại một chút. "Chỉ là sờ sờ cơ bụng mà thôi, tai với đuôi gì đó, vốn dĩ cũng không phải là thứ chân chính của Hagiwara..."

...

............ Tại sao anh lại dùng ánh mắt tủi thân đáng thương như thế nhìn cô.

"Anh biết rồi."

Hagiwara Kenji ngoan ngoãn gật gật đầu. "Kiri nói gì anh cũng sẽ nghe."

... Cảm giác áy náy càng lúc càng nặng là sao đây.

Shimayama Kiri trầm mặc nhìn thanh niên tuấn tú đang quỳ ngồi, đôi mắt màu tím ôn hòa của anh vẫn ôn nhu sáng ngời lại ướt át. Anh còn dùng ngữ khí vô cùng ngoan ngoãn nói gì đó như "Vòng cổ đã được cất giữ cẩn thận, tuy có hơi ngượng, nhưng đó là Kiri tặng đó."

Cái thứ đó...

Cái thứ đó vứt đi thì tốt rồi chứ.

"Thật sự cất giữ rồi, ngay cả chiếc thẻ tên đó cũng cất giữ cẩn thận đó." Hagiwara Kenji vô tội chớp chớp mắt.

............ Chiếc thẻ tên có khắc "Hagiwara" và "Chủ nhân: Shimayama", cùng với chiếc vòng cổ màu đen bị cất giữ cùng nhau sao? Căn bản không có cần thiết đi?

"Muốn giữ làm kỷ niệm mà."

Thanh niên nghiêng nghiêng đầu.

.................. Kỷ niệm cái gì? Kỷ niệm những ngày kỳ quái trở thành chó Border Collie sao?

Hagiwara Kenji cười đầy ẩn ý, không nói thêm gì nữa.

Tuy đối phương không nói gì, nhưng cô ma nữ tiểu thư lại không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng. Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, mặt hơi ửng đỏ. Nghĩ rằng mình đã mua hết đồ, cô yếu ớt quay đi.

Sau đó, khi Shimayama Kiri đứng dậy bực tức chuẩn bị trốn tránh ánh mắt cười tủm tỉm của Hagiwara Kenji.

Cô biến thành một con mèo đang nằm ngửa mắc kẹt trên sô pha.

Mèo Ragdoll trắng toát mở to hai mắt, tai mỏng manh màu xám bạc nhạt dần lan đến xung quanh đồng tử màu đỏ ướt át, dưới khuôn mặt mèo tròn xoe như bọc một lớp lông xù quanh cổ, cái đuôi lỏng lẻo và mềm mại, nhưng chú mèo Ragdoll lại nổ lông vì đột ngột rơi xuống không trọng lượng trên sô pha.

"Kiri! Em có sao không?"

Hagiwara Kenji hoảng loạn vươn tay chuẩn bị bế cô mèo lên, liền nhìn thấy tiểu Ragdoll xinh đẹp nhanh chóng phản ứng lại nhảy xuống sô pha.

Sau đó cong lưng quay về phía anh xì khí.

Hagiwara Kenji: ...

............ Ể.

Ể???!!!

Hagiwara Kenji bị đả kích đến ngây người tại chỗ, cả người đều mất đi màu sắc, giống như có đám mây đen không tồn tại đang lơ lửng trên đỉnh đầu thanh niên bắt đầu mưa lất phất.

Cô mèo trắng nghiêng đầu nhìn anh một cái, linh hoạt nhảy lùi về sau vài bước.

... Mèo Ragdoll không phải nên là giống loài ôn nhu bám người lại điềm tĩnh lười biếng sao?

Cô ma nữ tiểu thư sao lại không giống vậy a.

"Kiri —"

Hagiwara Kenji ngồi xổm xuống, cẩn thận mở bàn tay về phía cô, ý bảo mình vô hại và thân thiện.

Mèo Shimayama chạy biến không hề ngoảnh đầu lại.

"Ơ..." Vẻ mặt thanh niên trống rỗng trong chốc lát.

...

Hình như mình thật sự bị ghét bỏ.

Q _Q

...

Mèo là loài vật nhỏ bé, nhanh nhẹn, cảnh giác, trơn trượt, ít nói và nhạy cảm. Một khi chúng ẩn nấp, phải mất rất nhiều thời gian và trí tưởng tượng để tìm thấy chúng ở những nơi có thể ẩn náu.

Trong một góc dưới gầm sô pha, Hagiwara cách bóng tối mịt mờ một khoảng, vừa đối diện với một đôi mắt mèo màu đỏ sáng lên.

Chỉ vừa chớp mắt, cô mèo với đôi tai dựng thẳng đã không thấy tăm hơi.

Cuối cùng lại ở khe hẹp giữa giá sách và trần nhà nhìn thấy một cái đuôi màu xám bạc lúc ẩn lúc hiện.

Mèo Shimayama nhảy lên vai anh rồi dẫm lên đỉnh đầu anh, mượn lực nhảy vút đi.

Vèo một cái lại không thấy đâu.

Chỉ để lại trên quần áo Hagiwara Kenji mấy dấu chân bụi bặm.

Mèo không những có thể xuất hiện ở các loại khe hở và góc khuất mà con người khó có thể quan sát đến, mà còn ở trong ngăn kéo, hộp giấy, nồi nấu ma dược của cô ma nữ tiểu thư...

Mèo Ragdoll nhỏ nhắn màu trắng linh hoạt nhẹ nhàng nhảy lên chiếc tủ thấp hơn, tao nhã liếm liếm bàn chân, rồi bắt đầu tự vuốt lông cho mình.

Bên cạnh là một vật trang trí thủy tinh tinh xảo xinh đẹp.

Đôi mắt màu hồng thủy của cô mèo nhìn qua, móng vuốt nhẹ nhàng giẫm giẫm, ngứa ngáy muốn làm gì đó.

Hagiwara Kenji quá quen thuộc với ánh mắt đó.

Giống như khi anh biến thành chó Border Collie, bị tập tính loài chó ảnh hưởng, ánh mắt đầy khát vọng đối với quả bóng đàn hồi mà căn bản không thể kháng cự.

"Khoan đã! Kiri!"

"Choang!"

Mèo Shimayama đã thuận theo nội tâm vươn móng vuốt đập một cái, vật trang trí bị buộc phải rơi tự do, rơi xuống đất vỡ tan thành mảnh nhỏ.

Thanh niên trầm mặc nhìn về phía những mảnh vỡ thủy tinh đầy đất, lại cùng chú mèo Ragdoll vô tội nghiêng đầu yên lặng nhìn nhau hai mắt.

"... Wow."

"Meo —"

...

"Thật là — Kiri luôn ỷ vào đáng yêu muốn làm gì thì làm a."

Hagiwara Kenji với âm thanh nền "Meo" bắt đầu nhận mệnh dọn dẹp nhà cửa giúp cô ma nữ tiểu thư.

Đã không biết là lần thứ mấy, thanh niên mặt mày xám xịt đi theo phía sau cô mèo chạy tán loạn khắp nhà cuối cùng dùng cây xanh nhỏ ân cần cúng bái bạc hà mèo, tạm thời câu dẫn được cô mèo kiêu ngạo phóng túng không chịu dừng lại vì thứ gọi là kẻ hai chân hèn mọn.

"Kiri, trong nhà đã làm vỡ rất nhiều đồ, không biết ma pháp có thể khôi phục không, nhưng để đề phòng anh vẫn thu dọn hết cho em, thật sự rất nguy hiểm a, em bây giờ chỉ là một con mèo con không hề có lực tấn công và khả năng tự vệ..."

Hagiwara Kenji ôm đầu cô mèo bắt đầu lải nhải, bị móng vuốt mèo Shimayama che miệng mạnh mẽ cắt ngang đề tài.

Thanh niên nhìn vẻ không kiên nhẫn thò đầu ra của cô mèo trắng, đau lòng ôm ngực.

"Sức hấp dẫn của anh cư nhiên còn không bằng bạc hà mèo sao, Kiri."

"Meow —"

Cái này không phải đương nhiên sao.

Shimayama Kiri dùng móng vuốt móc lấy áo hoodie của thanh niên, treo lơ lửng trên người anh, lại linh hoạt nhảy lên vai còn khá rộng rãi đủ cho cô dừng lại thăm dò, nhún nhún chiếc mũi hồng nhạt để ngửi.

Bị Hagiwara Kenji luống cuống tay chân vừa "a" kêu lên vô nghĩa, vừa đưa tay đỡ lấy.

Sau đó đại khái là vì lo lắng cô sẽ ngã xuống vì hành động của mình, thanh niên dứt khoát trực tiếp cứng đờ bất động, chỉ có bàn tay đặt hờ ở đó, để kịp đỡ cô mèo khi cô ngã.

Mèo Shimayama thả lỏng cơ thể, thong thả ung dung liếm liếm bạc hà mèo.

Đồ ngốc Hagiwara, độ cao một chút như vậy, làm sao cô có thể ngã xuống được.

Ít nhất đối với sự linh hoạt của cơ thể mèo hiện tại của cô cũng nên có chút suy nghĩ tích cực đi...

Hửm?

Cô mèo bị véo ở gáy định mệnh.

"Có thể ngửi, nhưng mà vẫn không nên ăn cái này đi, Kiri."

Khuôn mặt lo lắng phóng đại của thanh niên và khuôn mặt mèo của cô gần như áp sát nhau.

...

Hừ.

Vì bị từ chối hành vi liếm bạc hà mèo, cô mèo không hề nể nang quay người liền muốn tiếp tục nhảy lên tủ chén, nóc tủ lạnh và đèn đóm, nhưng lại bị ngăn lại.

Cái đuôi mèo xù xù giận dữ quất lên mặt Hagiwara Kenji.

Thanh niên bị chiếc đuôi hậm hực quất đầy mặt, nhưng người thường xuyên phải nhận nắm đấm từ tinh tinh lớn căn bản sẽ không cho rằng đây là sự khiêu khích mang tính uy hiếp nào.

Ngược lại còn cảm thấy cảm giác bị lông xù xù dán dán vô cùng tuyệt vời.

Cho dù có thể nhìn ra cô mèo đang biểu lộ sự tức giận, cũng căn bản không thể cảm thấy bất an đối với hành vi hung hăng meo meo giương móng vuốt quất đuôi của cô.

"Thật sự rất nguy hiểm đó nha."

Hagiwara Kenji cười tủm tỉm giơ tay vuốt vuốt lông trên lưng cô, giọng nói nhẹ nhàng.

Mèo Shimayama tức giận cắn cổ tay thanh niên nghiến răng. Vì lo lắng sẽ làm anh bị thương, nên vẫn thả nhẹ lực độ.

"Ôi, dễ thương quá."

Đối phương kinh hô.

Shimayama Kiri: ...

Phản kháng không có hiệu quả, cô mèo Ragdoll meo meo kêu không chỉ bị nghiêm cấm làm các loại hành động nguy hiểm, mà còn vì chạy lâu trong các góc khuất, bộ lông trắng đều bị dính đến xám xịt, bị dỗ dành ấn vào lòng thanh niên để lau lông.

Đại khái vì tập tính loài mèo, mèo Shimayama vô cùng kháng cự việc bị làm ướt, Hagiwara Kenji đành phải đơn giản dùng khăn giấy ướt lau khô những chỗ lông xám xịt và bàn chân của cô mèo, một lần nữa lộ ra bộ lông trắng xinh đẹp cùng đệm thịt mềm mại hồng hào.

Trong lúc thanh niên cần cù chăm chỉ giúp cô Ragdoll sửa sang lại và vuốt lông, ánh mắt cô mèo lại nhìn chằm chằm vào mái tóc trước trán anh, thứ đại khái giống như cần câu mèo kỳ diệu.

Phần tóc đuôi dài được vuốt xuôi bay về bên trái, đôi mắt màu hồng thủy của cô mèo cũng nhìn về bên trái, sợi tóc mềm mại chuyển sang bên phải, đôi mắt mèo tròn xoe cũng tò mò và hứng thú dõi theo về bên phải.

Sau đó cuối cùng nhịn không được vươn móng vuốt khều khều sợi tóc lủng lẳng bên tai Hagiwara Kenji, ngược lại bị thanh niên cười nhéo nhẹ tai cô.

"Kiri cũng muốn đồ chơi mèo sao?"

Không, cô mới không cần.

Móng vuốt Shimayama Kiri giật giật, từ đầu gối Hagiwara Kenji nhảy lên ngực anh.

Thanh niên vừa rồi gần như nửa nằm trên sô pha biếng nhác vuốt lông cho cô mèo nhướng mày, cong môi, dung túng nhìn cô đặt móng vuốt lên cơ ngực mình, bắt đầu đạp sữa.

Cơ bắp chưa hoàn toàn căng thẳng bị móng vuốt cô mèo ấn từng chút một, xúc cảm mềm mại đàn hồi.

Mèo Shimayama phát ra tiếng khịt mũi hài lòng nhỏ.

"Phốc."

Hagiwara Kenji bụm mặt bật cười, ngực cũng vì cười thầm mà phập phồng, hoàn toàn làm gián đoạn hoạt động giải trí đạp sữa vui vẻ của cô mèo.

"Meo—" Mèo Shimayama đè xuống cơ bắp đang run rẩy dưới tay.

Đừng cử động, Hagiwara.

"Này này —" Thanh niên cong đôi mắt sáng ngời cực kỳ, vì hành động vừa rồi, lông mi khóe mắt còn vương chút nước.

Anh nâng đốt ngón tay, nhẹ nhàng cạo cạo yết hầu mềm mại của cô mèo, trong lúc cô phát ra tiếng khò khè nhỏ, cười mở miệng.

"Lần này cũng thật sự phải chịu trách nhiệm với anh nha Kiri — không được quỵt nợ đó nha ~"

Nhiều lời quá, Hagiwara.

Cái lưỡi dài gai ngược hồng nhạt quẹt trên da gây ngứa, là cô ma nữ tiểu thư vừa thân mật liếm liếm đầu ngón tay anh.

Hagiwara Kenji ngẩn người.

Anh giơ cô Ragdoll lên dán vào mặt mình thỏa mãn cọ vài cái, ôn nhu nhẹ nhàng nói nhỏ.

"Đáng yêu quá, cô mèo nhỏ."

Đáng yêu quá, cô ma nữ tiểu thư.

Bộ lông trắng pha hoa râm vô cùng đáng yêu, đệm thịt hồng hào mềm mại vô cùng đáng yêu, bộ dạng meo ô meo ô giận dỗi hất đuôi cũng vô cùng đáng yêu.

Nếu thêm cả việc đây là Kiri nữa.

Độ đáng yêu phải nhân lên một trăm lần.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip