7. Lạc Lối
Trong giấc ngủ của em, em thấy rất rõ bản thân mình đang được bao bọc bởi những cánh hoa mang đầy màu sắc rực rỡ, nhưng em nào hay nào biết màu sắc mà em thấy lại chính là ưu thương của cuộc đời này mang đến cho em, em cứ mãi đắm chìm......đắm chìm trong sắc hoa ấy mà lai chẳng hề nhận ra........linh hồn của em.......đang nứt toạc
Người xuất hiện nhìn thấy hiện tượng kia liền bình thản mà sử dụng năng lực vây quanh lấy em, chỉ trong tích tắc, các dây leo nhanh chóng quấn lấy em rồi bao bọc em trong cái kén nọ
" Đến bao giờ......nhóc mới buông xuống được chấp niệm của đời này đây......"
[ Đôi khi.....con người cần phải có chấp niệm......họ mới có động lực để tiếp tục và duy trì cái mà họ cho là nó đang đúng với hiện tại......## ### à, cậu vốn chẳng có cảm xúc nên sẽ không hiểu được con người đâu, tớ thì......tớ đã quá quen rồi, nhưng cứ ngỡ rằng mọi thứ sẽ ảm đạm mà trôi đi, nào ngờ......lại xuất hiện một linh hồn khiến cho tớ cảm nhận được......cơn nhứt nhối đến từ ngực này........ ## ###, hay là cậu thử giúp đứa trẻ ấy xem........biết đâu........biết đâu........cậu sẽ hiểu được........cảm xúc của con người sẽ được viết như thế nào. ]
" Cậu bảo tôi đi giúp đứa trẻ này...........nhưng sao tôi lại thấy mọi chuyện nó lại rối ren đến mức......não tôi muốn nổ luôn rồi đây #### ### "
[ .............Bảo cậu đi giúp, chứ không có bảo cậu nhúng tay vô và ai mượn cậu nhúng tay vô chi cho giờ nhứt cái đầu (¬_¬) ]
" Giờ cậu đi trách mắng tôi? Trong khi chính cậu là cái người khởi xướng chuyện này "
[ ...... Oke, là tớ sai, tớ chịu trách nhiệm, được chưa. Tớ xin lỗi ]
" Chưa "
[ Cái nết của cậu........vừa vừa phải phải thôi nhen. ]
" (¬_¬) "
Riết rồi chả biết chúng ta giống ai trong những nơi mà cái ngài ấy cai quản nữa đây. Người thầm thở dài rồi hướng mắt về phía em
Một chiếc kén trắng nõn bao bọc lấy linh hồn đã nứt nẻ, chẳng có lấy một nơi nào vẹn toàn, nhẹ nhàng bước đến, nâng cánh tay chạm vào chiếc kén trắng kia, đột ngột nơi ngực trái truyền đến một nỗi đau lạ kỳ khiến người cau mày rơi vào trạng thái trầm ngâm
[ ..... Tớ cảm nhận được cậu đang có gì đó không ổn, có vấn đề gì sao? ]
Người im lặng không đáp, chỉ là......có phải như người đang nghĩ không......bé con
_________________________________
Hagiwara Kenji như một người điên, bởi bản thân cứ ôm khư khư một cái xác lạnh lẽo rồi gầm gừ với tất cả những người đang có ý đồ muốn tiếp cận để đưa em đi. Đưa em ấy đi đâu cơ chứ, em ấy chỉ là đang ngủ mà thôi, các người đừng hòng tách em ấy khỏi tôi rồi mang em ấy đến một nơi.......mà tôi chẳng thể nào với tới được
Những cái xác không hồn dẫn lối đến mức.......vô định mà lê bước chân nặng nề đến gần em, bàn tay run rẩy nắm lấy tay em, dù có cố gắng truyền hơi ấm đến nhường nào........ủ ấm ra sao.......thì bàn tay ấy vẫn lạnh, vẫn chẳng ấm lên dẫu chỉ là một chút.
Em không muốn ở lại thế gian, nơi chẳng bao giờ cho em lấy một sự dịu dàng hay yêu thương nào. Vậy mà.......khi em chậm rãi rời đi, thì những yêu thương ấy.......những sự dịu dàng ấy.........lại hối hả chạy về phía em, cố gắng níu theo từng bước chân đang dần mất đi bóng hình kia.........thật đớn đau và trêu ngươi làm sao.......lúc em lạc lối, bơ vơ giữ biển người lạnh lẽo, cố gắng chơi vơi đi tìm đến một bến bờ mang tên yên bình và hạnh phúc............chỉ là........chỉ là.........một mình em chống chọi đã quá mệt, em chấp nhận số phận của bản thân, chấp nhận mình đã thất bại mà dần dần buông tay, đến khi em lặn đến đáy biển, thì lại có những tia sáng yếu ớt vội vây quanh với mong muốn kéo em trở lại, không vùng vẫy cũng chẳng tiếp nhận. Em mịt mờ đón nhận mà chẳng cần rõ điều ấy là đúng hay sai. Bởi lẽ..............em đã chẳng còn lấy một tia sự sống nào để tồn tại.
Lang thang trong bóng tối, chợt.......em nghe được vô số tiếng gào khóc, những tiếng van cầu.........nghe thật quen........nhưng cũng thật xa lạ làm sao.........
Thình........thịch..........
A........trái tim của ta, sao em lại đập mạnh như vậy, em đang muốn..........nói điều gì với ta vậy..........và trái tim ơi........sao ta lại.......cảm thấy đau đến mức........khó thở thế này, rốt cuộc........là vì điều gì
Nhìn linh hồn đầy những vết.........xước tích huyết nhục đang lẩn quẩn trong đau thương kia, hai người đứng ở phía xa chỉ biết lẳng lặng mà chẳng thể làm được gì, vì sao.........vì đây là quyết định của em.........hơn nữa.........trần đời này.........những yêu thương.........luôn có thời hạn.........và nếu không biết quay đầu......thì.......chuyện vụt mất là sớm hoặc muộn. Tình duyên nghiệt ngã của em và họ, một bên thì rất chi là ngốc nghếch, cứ mãi đâm đầu dẫu biết rằng nó sẽ rất đau, rất khổ nhưng vẫn cứ đâm.........còn một bên.........lại xem người kia là sự phiền phức, là một sự tồn tại vô dụng, chẳng có bất kì ý nghĩa gì........cứ thế mà vô tình.......giết chết đối phương theo đúng 2 nghĩa.
{ Những yêu thương..........luôn có thời gian và giới hạn. Thật tuyệt vọng làm sao.......khi mà.......người thật lòng nhất........lại luôn đi theo sau một người.........vô tâm }
Giờ nhận ra.......còn có nghĩa nữa sao.........
Chàng trai với màu tóc ánh kim, thật rực rỡ nhưng.......sao lại đau thương thế kia, à.......là vì anh ta đang ôm trong lòng........mỹ nhân đã say giấc nồng, nàng chẳng bao giờ tỉnh lại.......theo đúng ý nguyện của chàng ta, nhưng cớ vì sao........chàng ta lại ưu thương và khốn khổ đến như vậy. Lặng lẽ ôm nàng ấy vào lòng, đặt lên đỉnh đầu nàng một nụ hôn chua chát đến đắng lòng, rồi gục xuống bờ vai gầy gò kia
- Anh sai rồi.......anh thật sự.......sai rồi em ơi.........xin em........anh xin em.........xin em hãy ở lại nơi này được không? Đừng đi.........đừng bỏ anh ở lại nơi lạnh lẽo này.........em đi rồi........ai sẽ.......quan tâm anh......ai sẽ.......chăm sóc và nhắc nhở anh đây. Một đời........anh đã đánh mất em hết một đời rồi.........đời này........anh đã thề với trời và đất.......dù có hóa thành quỷ.......anh vẫn sẽ cố......cố gắng bù đắp mọi thứ cho em.........nhưng có lẽ.......em ngay từ giây phút ấy........đã chẳng còn cần đến nữa rồi..........nhưng em ơi.......dù cho không cần đi nữa........thì em........có thể ở lại được không, em không muốn thấy mặt anh cũng được..........không muốn anh xuất hiện anh cũng chấp nhận.........chỉ cần........chỉ cần em.......tồn tại thôi mà em ơi.
Chàng ta bật khóc đến tê tâm phế liệt mà nói ra lòng mình, tiếc thay......nàng thơ trong lòng chàng ấy........đã chẳng còn sự sống..........nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip