Giữa Mùa Hạ

Giữa mùa hạ, tiết trời nóng đến bức người, những tia nắng mặt trời xuyên qua các kẽ lá, ngạo mạn nhảy múa.

Ngô Tà ngồi trên chiếc ghế dựa, chăm chú đọc sách, trên tay còn không ngừng phe phẩy chiếc quạt, lòng thầm nhủ sau khi Bàn Tử trở về nhất định phải cùng hắn bàn bạc mua một chiếc máy điều hòa.

Đã bốn năm, từ cái ngày cậu cùng Bàn Tử đi đón Tiểu Ca về, cuộc sống của cả ba đã sớm có nề nếp. Ngô Tà giao lại sản nghiệp của mình cho Giải Vũ Thần, Bàn Tử cũng từ từ sang tay lại đống sinh ý ở Bắc Kinh, Tiểu Ca đã có chứng minh thư, cùng bọn họ yên ổn qua ngày ở thôn Vũ.

Bốn năm, đối với nhiều người đó là một khoảng thời gian tương đối dài, nhưng đối với Ngô Tà, thời gian thật sự trôi qua phi thường nhanh. Lúc đầu, cậu cũng không biết vì sao mình lại nghĩ vậy, nhưng khi nhìn cảnh Tiểu Ca chăm đám gà con, Bàn Tử cuốc đất trồng rau sau vườn thì Ngô Tà đã phút chốc hiểu ra.

Là vì cậu đang hạnh phúc.

Hạnh phúc sẽ khiến con người ta có cảm giác thời gian trôi qua thật mau.

Không giống với những ngày tháng âm u kia, sa mạc hoang vắng, mưu kế thâm sâu, nguy hiểm trùng trùng, lòng người hiểm độc... Mỗi ngày trôi qua đều cảm thấy thật nặng nề, chỉ hận không thể tự kết thúc cho xong.

Trong khoảng thời gian đó, không chỉ một lần, Ngô Tà cảm thấy cậu sẽ chẳng bao giờ lại được hưởng thụ cái gọi là "hạnh phúc". Và cũng rất nhiều lần, Ngô Tà nghĩ "Nếu hiện tại buông tay, liệu mình có thể tìm về được những ngày bình yên?"

Thế nhưng, đến cuối cùng, cậu vẫn phải khắc chế sự yếu đuối và khao khát buông tay của bản thân. Cậu đi tiếp, vì vẫn còn một lời ước hẹn, một lời ước hẹn mà cậu của khi ấy còn không dám chắc sẽ thực hiện được.

"Ngô Tà." Một giọng nói lãnh đạm vang lên, cắt đứt hồi ức u ám của cậu.

Ngô Tà mở mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh kia, hóa ra vì hồi tưởng, cậu đã thiếp đi lúc nào không hay.

Từ sau nhà, một thanh niên bước ra, trên tay còn cầm một cái cuốc nhỏ.

"Tiểu Ca, có chuyện gì sao?" Ngô Tà ngồi dậy, đi về phía bên kia.

"Hôm nay có thể thu hoạch rau."

"Ồ... vậy chúng ta mau đi đi, tranh thủ làm nhanh một chút, đợi khi Bàn Tử về đỡ chút việc."

Vừa nói, cậu vừa kéo tay Muộn Du Bình đi ra sau nhà, lúc đi ngang kho, còn thuận tay vơ một cái rổ và một cái cuốc nhỏ.

Muộn Du Bình thuận theo nhịp bước của cậu mà đi, vừa đi vừa nhìn góc nghiêng của người bên cạnh, thấy nửa gương mặt tràn đầy vui vẻ, bất giác, khóe môi cũng cong lên.

Hạnh phúc, có đôi khi chỉ đơn giản là biết bản thân chẳng còn phải cô độc một mình.

.

Khi Bàn Tử xách ba con cá to trở về, Ngô Tà đang rửa rau, Muộn Du Bình đang cho đám gà trong vườn ăn. Ngô Tà nghe tiếng động thì quay người lại, bắt gặp Bàn Tử đang thô bạo quẳng ba con cá vào cái xô, liền mắng.

"Bàn Tử chết dẫm, anh làm vậy cá chết hết thì sao!"

"Thiên Chân nhà cậu sao lắm lời thế, cá sống hay cá chết cũng đều vào bụng cả mà, quan tâm nhiều vậy làm gì?"

Dừng một chút, hắn lại gần bàn, cầm cốc trà lên mà uống hết, "Con mẹ nó, sao gần đây lại nóng như thế? Làm Bàn gia tôi chảy hết cả mỡ."

"Tôi nói này, có khi ông trời thấy anh béo quá liền làm phước ban nắng gắt xuống thiêu hết mỡ của anh. Chỉ tội cho chúng tôi, khi không cũng bị anh liên lụy."

"Tên nhóc nhà cậu sao lúc nào cũng thích châm chọc tôi thế? Số đấu tôi đổ con mẹ nó còn nhiều hơn số sách cậu đọc, vậy mà có thấy giảm được tí cân nào đâu?"

Ngô Tà giật giật khóe miệng, "Anh rốt cuộc tự hào cái gì vậy? Mỡ của anh đến trời cũng chào thua sao?"

"Còn không phải? Tôi thấy cậu chính là đang ghen tị vì không có Thần Mỡ phù hộ!" Nói rồi liền quay sang Muộn Du Bình đang đứng cách đó không xa, "Tiểu Ca, tôi nói có đúng không?"

Không có ai đáp lại.

Ngô Tà cười ha hả.

Được rồi, Bàn Tử đã sớm quen.

Om sòm một hồi lại kết thúc bằng sự im lặng của Muộn Du Bình, hầu như đã là thói quen hằng ngày của Thiết Tam Giác. Ngô Tà và Bàn Tử đều cảm thấy thói quen này rất tốt, trong trường hợp cả hai cãi vả hơi lỡ lời, không biết nên dừng như thế nào, thì Muộn Du Bình lại chính là cái thang tốt nhất để xuống đài, tránh sinh ra ẩu đả.

Aizzz, ai bảo họ đều có tuổi rồi, gân cốt cũng không chịu nổi.

Đối với việc mình bị mang ra làm cái thang, Muộn Du Bình cũng không tỏ thái độ gì, thật ra là chẳng thèm quan tâm.

Ba người ai làm việc nấy, thỉnh thoảng Ngô Tà và Bàn Tử sẽ nói mé nhau vài câu, đôi lúc lại nghe thấy tiếng Muộn Du Bình gọi giúp này đó, không gian tuy có chút an tĩnh, nhưng lại không hề có tí xíu gượng gạo nào.

Chiều xuống, mặt trời dần khuất sau áng mây, những tia nắng ngạo mạn ban trưa đã thôi nhảy múa, tìm chỗ lánh đi đón chào màn đêm.

Muộn Du Bình, Bàn Tử đang ngồi ở trước bàn ăn nấu lẩu. Xung quanh nồi lẩu là một đĩa cá to, một con gà đã chặt nhỏ, một rổ rau tươi cùng với vài vắt mỳ. Hôm nay, Ngô Tà đột nhiên đòi mở tiệc, Bàn Tử hỏi, cậu chỉ bảo là đột nhiên ngẫu hứng.

Được rồi, lâu lâu đột nhiên ngẫu hứng như vậy cũng bình thường mà.

Ngô Tà ôm trong tay hai chai rượu bước ra, nồi lẩu cũng đã sôi sùng sục. Bàn Tử nhanh chóng cho gà, nấm vào, rồi lại đậy nắp ngồi đợi, miệng lâm râm khúc hát Tiếng Anh hắn vừa học được.

Muộn Tiểu Ca thì vẫn như vậy, ngồi ngẩn người. Bốn năm sống cùng nhau, tần suất ngồi ngẩn người của anh đã từ thường xuyên chuyển xuống thi thoảng, Ngô Tà thầm tính, đợi vài năm nữa có khi nào anh sẽ bỏ luôn không. Cậu ngồi xuống, giúp Bàn Tử canh nồi lẩu.

"Thiên Chân, năm nay có muốn đi Trường Bạch không?" Bàn Tử đột nhiên hỏi.

"Có chứ, quanh năm suốt tháng ngồi ở nhà rồi còn gì?"

"Uây, vậy thì cũng không thể cứ đến cái nơi chim không thèm ị ấy chứ, mười bốn năm rồi, người cũng rước về gần bốn năm, cậu con mẹ nó rốt cuộc thương nhớ cái gì ở chỗ đó?"

Ngô Tà không trả lời, có lẽ chính cậu cũng không biết.

Nếu là trước đây, khi cậu đến Trường Bạch thì ai ai cũng hiểu là cậu đang mong chờ một kỳ tích. Nhưng hiện tại, kỳ tích đã xuất hiện gần bốn năm, cậu vẫn như cũ giữ thói quen hằng năm đến thăm nơi ấy.

Rốt cuộc cậu thương nhớ cái gì?

Ánh mắt bất giác chuyển sang người Muộn Du Bình, chợt phát hiện, anh cũng đang chăm chú nhìn cậu.

Không phải là ngẩn người, mà là chăm chú nhìn.

Trong khoảnh khắc, Ngô Tà cảm thấy bản thân hình như đã hiểu ra gì đó, nhưng khi cậu cẩn thận nghĩ lại, thì chẳng hiểu ra cái gì.

Thôi kệ đi.

Ngô Tà nâng chung rượu trước mặt Muộn Du Bình và Bàn Tử.

Bàn Tử tuy lúc nào cũng than vãn, nói cái gì mà Thiên Chân nhà cậu là đồ vô lương tâm, Bàn gia tôi tuổi cao sức yếu rồi mà năm nào cũng phải theo chân cậu đi phơi gió phơi tuyết, không biết kính già yêu trẻ sẽ tổn thọ đó biết không? Thế nhưng, chưa một năm nào hắn không cùng cậu đi.

Muộn Du Bình thì không phải nói, từ lúc trở về đến giờ, năm nào anh cũng cùng hai người kia đến Trường Bạch, dù bản thân cũng chẳng có ký ức tốt đẹp gì ở nơi này.

Bất kể cậu đang nhớ thương điều gì, thì hiện tại, cũng đã có ít nhất hai người cùng cậu nhớ thương.

Bàn Tử và Muộn Du Bình cũng nâng chung, một hơi hết sạch. Ngô Tà nhanh chóng bỏ vào nồi những thứ còn lại, cùng hai người thân thiết của mình dùng một bữa tiệc chiều ngẫu hứng.

Một ngày nữa lại bình yên trôi qua ở một mái nhà nơi thôn Vũ.

Bình yên, có khi chỉ đơn giản là cùng những người thân thiết ăn một bữa cơm.

-----------‐-----------------

Như mình đã nói, đây chỉ là một vài câu chuyện mình tự tưởng tượng ra vì những tiếc nuối còn sót lại. Thế nên, có hư cấu, có phi logic thì cũng mong các bạn bỏ qua cho. Văn mình cũng không phải quá tốt, mạch viết có nhiều chỗ bản thân còn cảm thấy chưa ổn, nhưng mình sẽ cố gắng khắc phục. Cảm ơn vì đã đọc đến tận đây. Thật sự mong được phản hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip