Phần 68:Đoàn Viên Yến.

Trong một căn nhà không thể gọi là nhỏ, một thiếu niên xinh đẹp như tinh linh lẳng lặng co ro ngồi trên ghế, nhỏ yếu, bất lực.igj

Xung quanh một đám người hung thần ác sát nhìn chằm chằm hắn.

Đường Tam bước vào, ôm lấy hắn: "Không sao, đừng căng thẳng." Hắn vỗ vỗ lưng Đường Lạc an ủi.

Đường Lạc đầy mặt ủy khuất, cọ cọ vào lòng Đường Tam. Đường Tam đầy mặt hạnh phúc nhưng tận sâu trong ánh mắt là tia nghi ngờ mà ngoài hắn không ai nhận ra.

"Lạc Lạc. Kể cho mọi người truyện xảy ra với ngươi trong suốt khoảng thời gian kia đi." Tiểu Vũ nhảy tới hắn trước mặt nói.

Đường Lạc chầm chậm kể cho mọi người nghe nhưng chuyện xảy ra những năm qua.

Đường Tam đau lòng ôm hắn. Đản Đản cọ cọ hắn, hấp dẫn hắn lực chú ý, làm hắn quên đi những kí ức đau buồn kia.

Đường Lạc vùi đầu vào lòng Đường Tam. Ở không ai nhìn thấy khi, đôi mắt hắn lóe lên màu đỏ tà dị.

"Đi thôi. Chúng ta phải làm một bữa đoàn viên yến thật to mừng Lạc Lạc trở về mới được." Ninh Vinh Vinh tài đại khí thô nói.

"Đi thôi đi thôi. Ninh-tổng quản tài chính-Vinh Vinh đã mời chúng ta cũng không thể từ chối đúng không?" Mập Mạp Mã Hồng Tuấn lập tức tiếp lời.

"Tên mập này, ngươi chỉ nghĩ đến ăn thôi sao?" Tiểu Vũ nắm lấy tai hắn, xoay một cái.

"Aaaaa... đau quá bà cô này..."

"Tên mập chết tiệt này, còn dám gọi ta là bà cô? Muốn chết?" Nàng càng véo mạnh hơn.

"Aaaaa... đại tỷ...đại tỷ, ta biết sai rồi, ngươi tha cho ta.... tha cho ta..." Hắn lập tức xin tha.

Nhìn bọn họ như vậy nháo, Đường Lạc khẽ cười. Sau đó bọn họ kéo bè kéo phái đi tìm các vị lão sư đi tổ chức tiệc đi.

Sau đó Đường Lạc được vây quanh sự quan tâm của các lão sư. Bọn họ ân cần hỏi han hắn, thực chăm sóc mà gắp cho hắn một núi đồ ăn. Hắn chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay ăn hết... sao có thể? Đều vào bụng Đường Tam hết. 

Vợ yêu gắp cho Đường Tam sao có thể không ăn? Ăn xong chính là một giờ Đường Lạc giúp hắn xoa bụng, căng quá mà.

Sau đó chính là thời gian của thế giới hai người. Mọi người đều có đôi có cặp mà phân tán đi hẹn hò đi. Hôm nay là một ngày vui, hẹn hò thực thích hợp, giành thời gian cho đôi phu phu đã lâu mới gặp lại này. Đản Đản mặc dù thực không muốn nhưng vẫn thương phụ thân cùng ba ba, bèn rời đi với Đại sư.

"Ca ca, người thời gian qua sống có tốt không?" Đường Lạc vừa giúp Đường Tam xoa bụng vừa hỏi.

"Thiếu ngươi ta sao có thể sống tốt?" Hắn gối đầu lên chân Đường Lạc, tay phải khẽ nâng, chạm vào gò má của hắn.

"Ngươi gầy đi nhiều rồi." Đường Tam đau lòng nói.

Đường Lạc cười một tiếng nói: "Gầy cũng là ngươi gầy, ta sao có thể gầy."

Nói đoạn hắn cúi xuống, hôn hôn lên mặt Đường Tam. Ánh trăng chiếu lên mặt hồ, phản vào hai người bọn họ, long lanh tuyệt mĩ. Khung cảnh nên thơ trữ tình, không khí ấm áp. Thiên thời địa lợi nhân hòa, thiên nhiên yên tĩnh lại tuyệt mĩ, người lại tình ý như tơ một chút chuyện người lớn sao có thể thiếu?

(Ha ha ha... đùa đấy không có đâu.^v^. Đang nói chính sự mà.)

"Lạc Lạc. ngươi... Vũ Hồn Điện... bây giờ hẳn là gọi Vũ hồn đế quốc... bọn chúng không có làm khó ngươi chứ?"

"Không có. Bọn chúng coi ta như thánh tử, có thể so với thái tử đâu. Sao có thể làm khó ta. Ăn ngon uống tốt, quá đến không tệ."

"Thiên Nhận Tuyết mau tiếp nhận thần vị rồi, Bỉ Bỉ Đông cũng vậy. Ca ca, ngươi chắc chắn sẽ cùng các nàng một trận chiến, lại có thêm Huyền U, tên đó quá tà môn. Ca ca, ngươi cẩn thận một chút."

"Ân. Làm ngươi lo lắng rồi." Đường Tam cười một tiếng, vươn tay lên xoa đầu hắn.

"Lạc Lạc, cái này là của ngươi." Đường Tam đưa cho hắn một miếng ngọc màu lục nói.

"Hử? Hồn hoàn?" Đường Lạc kinh ngạc cầm miếng ngọc nói.

Đường Tam cười cười, nói: "Dung hợp nó, Lạc Lạc ngươi có thể hoàn toàn thành người rồi."

*Phải, dung hợp nó ta có thể thành người rồi. Có thể tiếp nhận thần vị rồi...* Khóe môi Đường Lạc khẽ cong, ánh mắt lóe lên tia sáng kì lạ.

"Lạc Lạc, không lâu nữa chiến tranh sẽ nổ ra, ngươi... ngươi ở lại yên tâm dung hợp hồn hoàn, ta sẽ không làm ngươi có hại."

Đường Lạc vùi mặt vào lòng Đường Tam không nói gì.

-----------------sáng hôm sau------------------

"Lạc Lạc, lâu rồi mới gặp. Ta muốn báo thù rửa hận." Mã Hồng Tuấn mới sáng sớm đã chạy đến Đường Tam trong viện hét ầm lên.

"Tên mập chết tiệt." Mới sáng sớm đã bị làm phiền, Đường Lạc bực bội dụi mắt. Không cho tên này một bài học là không được mà.

Hắn hùng hổ ra khỏi phòng, cửa đánh cái rầm một tiếng:

"Tên mập chết tiệt, đừng tưởng ngươi giảm béo độ ăn hại của ngươi cũng giảm theo. Đừng tưởng gầy rồi mà thắng được ta. Tên mập đáng ghét, dám phá giấc ngủ của ta, không cho ngươi một bài học là trông trường trí nhớ mà."

Mã Hồng Tuấn chột dạ lùi lạ, hắn cũng không ngờ Đường Lạc lại tức giận như vậy, có điểm túng. Không đúng nha, hắn nhớ là Lạc Lạc không có rời giường khí cơ mà... chết, bình thường đều là Đường Tam gọi Lạc Lạc, chính hắn cũng không biết...

"Khụ... ta... ta cũng không phải là cố ý." Hắn vẫn còn cố gắng nghĩ cách biện giải cho hành động của mình.

"Hừ, không nói nhiều nữa. Tới, đánh đi." Đường Lạc thực quả quyết, xoay người hướng sân luyện tập phương hướng đi. Mã Hồng Tuấn phóng lao chỉ có thể theo lao, căng da đầu đi theo.

Lục quái còn lại rất nhanh bị động tĩnh bên này kéo tới, mấy vị lão sư cũng hướng bên này xem náo nhiệt.

"Chúng ta giúp các ngươi làm trọng tài, đánh nhiệt tình vào." Phất Lan Đức vô cũng vui vẻ nói. Vừa quay đầu hắn liền hô:

"Cá cược, cá cược đi." Không hổ là ngươi a Phất Lan Đức.

"Lạc Lạc, không cần nương tay, thẳng tay đánh mập mạp thành đầu heo đi." Tiểu Vũ hưng phấn nói. Nàng thực có tin tưởng rằng Đường Lạc sẽ thắng.

Đường Tam cũng ở bên cạnh cho hắn cổ vũ. Lục quái ai cũng đầu hắn thắng, còn reo hồ cổ vũ. Không ai cổ vũ Mã Hồng Tuấn.

"Các ngươi làm vậy phúc hậu sao? Ta không xứng có được tên họ đúng không? Các ngươi không ai cổ vũ một chút ta sao?" Mã Hồng Tuấn phẫn nộ rồi.

"Tên mập nhà ngươi mất gì chúng ta phải cổ vũ chứ? Đằng nào cũng thua." Tiểu Vũ thực không cấp mặt mũi nói.

"Ta cũng không mập, các ngươi muốn như vậy kì thị người mập sao?" Mã Hồng Tuấn thực phẫn nộ nói. Hắn xác thật không mập, từ thăng cấp hồn thánh, dư thừa mỡ đều tiêu không còn. Hiện tại hắn chính là anh tuấn Hồng Tuấn.

Nói ra thì cũng không có bao nhiêu tức giận. Bọ họ chỉ là ái đậu hắn thôi. Mã Hồng Tuấn cũng quen với chuyện này rồi. Ai bảo hắn không có người cổ vũ chứ?

"Hồng Tuấn cố lên!" Duy nhất một cái ủng hộ Mã Hồng Tuấn vang lên.

Mặc dù chỉ có duy nhất một câu nhưng lại rất nổi bật giữa hàng loạt tiếng hò reo cổ vũ Đường Lạc.

Đường Lạc tò mò ghé mắt. Mọi người đều ủng hộ hắn một phần là muốn cho hắn biết mọi người luôn ủng hộ hắn, một phần là tin tưởng hắn nhất định sẽ thắng. Mọi người muốn kéo gần quan hệ của bọn họ sau bao năm xa cách. Đường Lạc đều biết cả.

Tiểu cô nương đứng giữa đám người khuôn mặt ửng đỏ. Hử, cô nương này chính là Bạch Trầm Hương sao? Người yêu của tên mập?

"Ai nha, như vậy xinh đẹp tiểu cô nương. Tên mập nhà ngươi làm cách nào đem người ta câu dẫn đến tay a~" Đường Lạc vẫn chuyển hồn lực đến lòng bàn tay, vẫn không quên âm dương quái khí.

"Ta bằng bản lĩnh không được sao?" Mã Hồng Tuấn hai cánh hoả phượng triển khai, thật nhanh bay lên trời.

"Dục Hoả Phượng hoàng, Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ!" Hoả cầu đỏ xen lẫn tử sắc sắng rực che kín bầu trời. 

Hoả cầu hướng Đường Lạc lao đến. Đường Lạc nhẹ nhàng tránh né công kích của hắn. Hoả cầu cũng không hề dừng lại mà liên tục bám theo hắn, truy đuổi hắn.

"Dai nhỉ." Đường Lạc cười nhẹ một tiếng. Sau lưng hắn, một đôi cách hồ điệp vô cùng xinh đẹp mở ra. Chỉ nghe vụt một cái, Đường Lạc đã xuất hiện sau lưng Mã Hồng Tuấn.

*Phù* 

Chớp nhoáng một cái Đường Lạc lại rời khỏi phạm vi công kích của Phượng Hoàng Hoả Tuyến.

(Hu hu hu. Độ này thi cử ghê quá với cả tui cũng lười nữa. Mai thi pháp luật rùi. Chết mất thui. Xin nhỗi mọi người, vì bây giờ mới đăng chương. Chương này tui viết mấy tháng rùi giờ mới hoàn thành. Bỏ bê lâu quá xém quên hết tình tiết rùi TT^TT)

(Rất xin lỗi mọi người vì ra chương muộn quá. Chắc mọi người cũng tưởng tui drop chuyện rùi đúng hơm TTvTT , hết iu tui rùi đúng hơm, vì để tỏ lòng hối lỗi, mai tui thi xong tui sẽ vùi đầu vào viết 1 chương thịt tặng mọi người được hơm, iu tui lại đi mà. >v<)

(Chúc mn đọc truyện vui vẻ, thân :333)

_Hết chương 68_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip