Chap 2: Cậu Là Chồn Xanh?

Trở về nhà, trời cũng đã khá trễ, mẹ Nobi mẹ Nobi nhanh chóng vào phòng bếp nấu ăn cho kịp bữa tối. Thấy vậy Nobita cũng đi theo phụ bà, nhưng lấy lý do cậu vừa xuất viện không được cậy mạnh bà cuối cùng không cho cậu ở lại mà trục xuất cậu khỏi phòng bếp.

Vì vậy cậu cũng phải bất đắc dĩ mà rời khỏi tuy vậy ánh mắt loan loan ẩn chứa sự hạnh phúc đã tố cáo tâm tình của cậu lúc này.

Cậu tới phòng khách, ba Nobi đang nằm dài trên sàn nhà tay chống đầu ngó về chiếc TV khối to đùng mang dấu vết năm tháng kia đang chiếu một đoạn quảng cáo thuốc mọc tóc trên màn hình đã nhoè đến không nhìn rõ chi tiết.

Cậu ngồi bồi ba Nobi xem TV một lúc. Một lúc sau cậu nhàm chán đến không chịu nổi đành phải xin phép ba Nobi trở về phòng. Về đến phòng cậu lại không có gì làm nên bắt đầu ngắm nghía căn phòng. Căn nhà này theo cậu nhớ thì từ đời cụ nội để lại nên còn khá cổ dù đã qua nhiều lần trùng tu, nó dường như chỉ xây tường phần bên ngoài, bên trong, các phòng được ngăn cách bằng những tấm bình phong trông cũng không quá chắc chắn. Trở lại căn phòng diện tích không quá 6 mét vuông của cậu thì cũng khá đơn giản, một tủ âm tường, một cái bàn học cùng đồ dùng học tập linh tinh, một cái tủ sách hầu như chỉ toàn truyện tranh... Hết, không còn gì cả, không có giường ngủ có nghĩa là cậu sẽ ngủ trên sàn, điều này làm một người sợ những vật không xác định dưới gầm giường như cậu thật hài lòng.

Xem xong căn phòng cũng tới lúc nên xem diện mạo của cơ thể này như thế nào rồi, mấy ngày qua cậu cũng không quá để ý đến.

Chưa xem thì thôi, hể xem thì cậu phải cảm khái một điều, gu thẩm mỹ của nguyên chủ thật "độc" và "lạ". Mái tóc gáo dừa huyền thoại cùng với hai cái đít chai trên mắt thật là tuyệt phối, trông chẳng khác nào một tên ngốc. Thế này thì bảo sao bọn Jaian cứ gọi nguyên chủ là tên ngốc. Nhưng cậu phải công nhận một điều, ngũ quan của cơ thể này thật không tồi, đôi mắt cũng không phải dạng vừa, mũi cao, môi hồng, răng trắng, chỉ có điều hơi gầy một tí, do không biết làm nổi bật lên nên người khác không thể nào thấy đẹp được. Đối với một nhan khống như cậu điều này khó mà chấp nhận.

Gu thẩm mỹ của cậu thì không được nghệ thuật như của nguyên chủ, nếu cơ thể này đã thuộc về cậu thì chắc chắn phải đổi.

Nhìn mái tóc hơi dài cậu nhíu mày một cái, cuối cùng vượt qua sự xấu hổ của bản thân đành phải xoè tay xin mẹ Nobi mấy yên để 'trùng tu nhan sắc', trong lòng đã hạ quyết tâm, mục tiêu kiếm tiền phải được nâng lên hàng đầu.

Trên đường phố Nhật Bản về đêm tấp nập người qua lại, cầm trên tay 10 ngàn yên cậu chọn một tiệm cắt tốc trông khá sạch sẽ bảo họ cắt đi mái tóc trông lôi thôi của cậu, cậu chọn kiểu tóc cũng không quá cầu kì, tóc được cắt cao, gọn rẽ, tóc mái chải ngược lên trên phô ra vần trán no đủ. Chỉ trong phút chốc một cậu bé khôi ngô tuấn tú không kém phần năng động đã ra lò.

Cầm 3 ngàn yên giao cho thu ngân mà ruột đau như cắt, cậu lúc trước cậu cắt tóc đắt quá thì cũng chỉ bằng 1/5 số này thôi, tuy cậu chỉ coi tiền là vật ngoài thân nhưng hiện tại cậu chỉ là giai cấp vô sản thôi nên tiền bạc đối với cậu là rất cần thiết a~.

Rời khỏi tiệm cắt tóc, lại rẽ vào tiệm kính mắt, thay hai cái đít chai bằng một cặp lens ngắn hạn, như đã nói từ trước, đôi mắt của cậu vốn không phải dạng vừa, khi thay lens xong đôi mắt to tròn long lanh liền hiện ra khiến cho cô nhân viên bán hàng không khỏi trỗi dậy bản năng người mẹ mà muốt chà sát gương mặt dễ thương ấy.

Nhìn biểu tình của cô gái trước mặt khi nhìn cậu như nhìn động vật quý hiếm khiến cậu không khỏi rùng mình một cái, nhanh chóng thanh toán tiền rồi nhanh chân lên đường trở về nhà.

Về đến nhà đẩy cửa bước vào, "chào ba mẹ con mới về"

Bà Nobi từ trong nhà bếp nói vọng ra, "Con về rồi đấy à, nhanh đi tắm đi rồi chúng ta ăn tối"

Cậu, "Vâng ạ" nói rồi cậu lặp tức đi vào phòng tắm, vừa mới cắt tóc nên vụn tóc bám lên người làm cậu vô cùng khó chịu.

Cậu không mắc bệnh sạch sẽ nên nhanh chóng tắm rửa rồi bước vào phòng bếp, thấy mẹ Nobi đang dọn thức ăn lên cậu liền tiến lên phụ bà.

Mẹ Nobi nhìn con trai bất ngờ rồi mỉm cười, lúc trước bà đã từng bảo cậu đổi kiểu tóc nhưng không biết vì lí do gì cậu vẫn nhất quyết không chịu, nhưng thật sự đúng như bà nghĩ con bà khi cắt tóc lên là một soái thiếu niên a.

Dọn thức ăn lên xong cậu vào phòng khách gọi ba Nobi vào ăn tối, nhìn cậu ông khá bất ngờ nhưng không nói gì mỉm cười cùng cậu đi vào phòng bếp.

Trên bàn ăn động tác gắp thức ăn của cậu cũng đủ tiêu chuẩn, không quá nhanh cũng không quá chậm mà từ tốn nhẹ nhàng nhìn vô cùng đẹp mắt. Ba mẹ Nobi nhận thấy từ khi tỉnh dậy cậu thay đổi theo chiều hướng tốt hơn rất nhiều nên mỉm cười vô cùng hài lòng.

Thấy cậu ăn không sai biệt lắm mẹ Nobi nói, "Nobita này, con cảm thấy khoẻ hơn chưa? Ngày mai thứ 2 rồi hay là mẹ xin cho con nghỉ vài ngày nữa để con nghỉ ngơi cho tốt?"

Nghe mẹ Nobi nói vậy ba Nobi cũng vô cùng đồng tình, "Mẹ con nói đúng đó, nghỉ thêm vài ngày nữa cho khoẻ rồi hẳn đi học"

Thấy hai người lo lắng cho mình cậu mỉm cười, "Ba mẹ không cần lo, con đã khoẻ hơn nhiều rồi, con đã nghỉ 1 tháng nếu nghỉ nữa là con bị lưu ban luôn đấy, con không muốn ở lại lớp đâu"

Nghe cậu nói vậy hai ông bà cũng mỉm cười, "Thôi, nếu đã vậy thì tuỳ con đi"

Sau đó ba người vừa ăn vừa trò chuyện, tiếng nói cười nhất thời vang lên khắp phòng làm không khí gia đình càng trở nên ấm áp.

Sau khi ăn xong bữa tối ba Nobi về phòng sắp xếp lại công việc, cậu giúp mẹ Nobi dọn dẹp bàn ăn rồi xin phép về phòng, mẹ Nobi thì mỉm cười nhìn theo con trai đến khi khuất bóng rồi mới tiếp tục làm nốt công việc của mình.

Nobita trở về phòng liền bắt đầu chuẩn bị sách vở cho ngày mai. Cuộc đời học sinh của cậu lại bắt đầu từ ngày mai, dù sao đi nữa thì cơ thể của cậu cũng chỉ mới 10 tuổi nên việc này là không thể tránh khỏi.

Chuẩn bị xong sách vở gom lại cùng các dụng cụ học tập rồi đem chúng bỏ vào cặp sách theo trật tự hợp lý, xong xuôi khi cậu vừa quay lưng đi thì nghe tiếng kêu từ phía sau khiến cậu không thể không quay lại nhìn. Một giây sau ngăn tủ của bàn học tự nhiên mở ra, một bóng xanh từ trong đó phóng ra làm cậu phải trừng lớn mắt.

Ổn định lại tinh thần, cậu chết còn có thể sống lại thì vật thể lạ chui ra từ hộp tủ cũng không còn kì quái nữa. Bắt đầu nhìn kĩ lại, theo cậu thấy vật thể lạ này vô cùng kì lạ, cơ thể ú ì, đầu to mình nhỏ, có mắt, có mũi, có miệng, có cả râu thế mà lại không có tai, giống hệt một con chồn phiên bản béo ú vậy, nó nhìn cậu lại nhìn gì đó trên tay rồi lầm bà lầm bầm gì cậu không nghe rõ.

Doremon, vật thể lạ trong suy nghĩ của Nobita nhận nhiệm vụ từ Sewashi trở về quá khứ giúp đỡ cụ nội của cậu ta, cũng chính là Nobita siêng năng lên, cố gắn để thoát khỏi nghèo khó trong tương lai, tránh khỏi món nợ 'để đời' đến đời cậu ta vẫn chưa thể trả hết. Nhưng đến đây phát sinh vấn đề, bước vào căn phòng của Nobita lại thấy một cậu bé không hề giống trong ảnh làm cậu không thể không nghi ngờ mình đi lộn địa điểm được. Thấy cậu bé trước mắt đang nhìn mình Doremon đưa tay nở nụ cười nói, "Xin chào cậu! Tôi là Doremon là mèo máy chuyên dụng đến từ thế kỉ XXII, có nhiệm vụ làm thế giới trở nên tốt đẹp hơn, hân hạnh được làm quen"

'Xem đi, còn biết nói chuyện nữa kìa!" đây là ý nghĩ của cậu hiện tại, mặc kệ thế nào đi nữa, nếu người ta đã lễ phép với mình rồi thì mình ít nhất cũng phải tỏ thái đọ thân sĩ với người ta chứ, vì thế cậu mỉm cười bắt tay Doremon nói, " Chào! Tôi là Nobita hân hạnh được làm quen với cậu"

Nghe cậu nói Doremon bất ngờ, "Cậu là Nobita?"

Cậu, "Đúng vậy, có việc gì sao?"

Doraemon xua tay, "Không có gì, chỉ là cậu hơi khác với tưởng tượng của tôi thôi, à thật ra tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu. Tôi nhận Được sự uỷ thác của Sewashi, cháu nội của cậu giúp cậu trở nên hoàn hảo hơn, cậu hiểu chứ?"

Nghe vậy cậu nhíu mày, "Nếu vậy thì sao?"

Doremon, "Vì nguyên nhân đó nên tôi sẽ ở bên cạnh giúp đỡ cậu mỗi khi cậu cần"

Cậu mỉm cười, "Vậy nếu tôi không cần thì sao?"

Doraemon khẳng định chắc nịch, "Không thể nào, cậu không thể nào không cần một người máy tài giỏi như tui được, tui có thể làm mọi việc mà nhiều người máy khác không làm được, cậu thấy sao?"

Lúc này cậu lại nổi lên hứng thú trêu đùa con chồn xanh này một chút, "Vậy những việc mà người máy khác làm được thì cậu không làm được à"

Nghe vậy Doremon nhảy dựng lên, "Đương nhiên là làm được rồi, tui giỏi như thế cơ mà. Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng không đi đâu cả, tôi sẽ ở lại đây"

Nobita bất đắc dĩ, "Cho cậu ở lại cũng được, bất quá thì thêm một miệng ăn thôi, nhưng phải giải thích cho ba mẹ tôi về sự tồn tại của cậu như thế nào đây?"

Doremon cười toe toét, "chuyện này quá đơn giản, đây là tủ điện thoại yêu cầu, nó có thể giúp cậu thay đổi thế giới theo yêu cầu của cậu" vừa nói Doremon vừa lấy từ trong túi ra một cái buồn điện thoại giống buồn điện thoại công cộng rồi bắt đầu giảng giải cách sử dụng, "Khi cậu muốn yêu cầu gì thì chỉ cần bước vào đây nhấc điện thoại lên và nói yêu cầu của cậu là xong. Như lúc này đây, chỉ cần nói vào điện thoại như này: tôi là thành viên của gia đình Nobi. Thế là xong"

Theo lời của Doremon nói, cậu cảm thấy chú chồn xanh trước mắt này thân thiết hơn rất nhiều, từ dưới lầu tiếng mẹ Nobi bổng vọng lên, "Nobita, Doremon hai đứa chưa ngủ sao? Trễ rồi đó"

Nghe mẹ nói cậu lên tiếng, "Dạ tui con đi ngủ ngay đây" nói rồi cậu quay sang Doremon, "Bảo bối của cậu tiện thật"

Doremon nghe thế đắc ý, "Đó là đương nhiên rồi"

Nobita mỉm cười, "Vậy cậu có thể yêu cầu cho tớ một chiếc máy vi tính không, hay là tìm cho tớ một chiếc trong đống bảo bối của cậu cũng được"

Doremon xấu hổ khụ khụ hai tiếng, "Cái này e là không được, tớ không có bảo bối như vậy, tủ điện thoại thì bị tớ dùng hết lượt gọi rồi, nếu muốn yêu cầu nữa thì phải bỏ 10 ngàn yên vào hoặc đợi tiếp một tháng nữa mới được, xin lỗi tớ không giúp được cho cậu rồi"

Cậu cũng không trông chờ lắm vào Doraemon, nghe vậy cũng không hề gì phất tay, "Thôi không sao, vậy cũng tốt, tớ sẽ tìm cách sở hữu nó bằng đôi bàn tay của mình vậy, tớ đi đánh rằng rồi ngủ đây, cậu ngủ cùng tớ luôn hay sao?"

Doremon, "Không cần đâu tớ sẽ ngủ trong đó" vừa nói Doremon vừa chỉ vào chiếc tủ âm tường, "À mà trong đó có chuột không vậy?" nói đến đây mặt Doremon bắt đầu biến đỏ.

Nobita buồn cười, "Không có, tớ xem rồi, loài mèo mà sợ chuột như cậu tớ mới thấy lần đầu đấy" nói rồi cậu rời khỏi phòng để lại Doremon với gương mặt có thể so sánh với trái cà chua nhanh chóng chui vào trong tủ.

Nobita đánh răng xong trở lại phòng tắt đèn chui vào chăn ấm bắt đầu dệt mộng đẹp của mình, căn nhà vốn vẫn tồn tại trong biển đèn sáng loá nhanh chóng biến mất khỏi thành phố về đêm vẫn còn tấp nập.

--- o0o ---












Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip