Chap 8: Tâm Sự Của Doraemon

Sau gần nửa tiếng ngồi xe ô tô, cuối cùng cậu cũng về tới nơi. Bước xuống xe cám ơn bác tài xế rồi cậu mở cửa vào nhà, "Doraemon! Tớ về rồi đây"............. đáp lại cậu là sự im lặng đến lạ thường. Sau đó cậu đành đi tới phòng khách, Doraemon không ở trong, cậu lại đi tới phòng bếp, Doraemon cũng không có ở đó, cuối cùng cậu quay về phòng ngủ của mình.

Bước vào phòng ngay lặp tức đập vào mặt cậu là Doraemon đang nằm sấp trên sàn, nhưng khi nhìn kĩ lại mới thấy trên sàn đầy nước, cậu hốt hoản chạy lại lay Doraemon dậy, "Doraemon, cậu có sao không? Tỉnh dậy mau, đừng làm tớ sợ nha!"

Lúc này Doraemon mới động đậy, lồm cồm ngồi dậy ôm cậu khóc nức nỡ.

Thấy vậy cậu khó hiểu nhưng vẫn ôm Doraemon lại, tay đặt trên lưng cậu ta vuốt ve, "Cậu sao vậy Doraemon? Cậu khó chịu ở đâu sao, hay là cho chuyện gì, nói tớ nghe xem nào?"

Nghe cậu hỏi, một lúc sau Doraemon mới nín khóc bắt đầu kể lại. Chuyện là thế này, vài hôm trước Doraemon đi trên đường thì thấy một con mèo robot cực kì xinh đẹp, cậu chàng lặp tức trúng tiếng sét ái tình mà đem lòng cảm mến nó, thế là cậu chàng quyết định tìm mọi cách 'cua' cho bằng được con mèo đó suốt mấy ngày, cuối cùng đến hôm nay cậu chàng chợt nhận ra con mèo ấy là con mèo này là một con mèo đực. Cú sốc tinh thần quá lớn mà Doraemon không biết làm gì vào lúc ấy đành phải lệ tràng bờ mi chạy một đường về nhà khóc nức nở như thế.

Nghe xong câu chuyện Nobita thật bất đắc dĩ cho cuộc tình đầy trắc trở của cậu bạn, cậu nói, "Được rồi, dù sao cũng là chuyện đã qua, cậu buồn cũng có làm được gì đâu đúng không? Tớ hỏi cậu nè, khi biết con mèo ấy là mèo đực cậu còn thích nó không?"

Doraemon lúc này ủ rủ nói, "Đương nhiên là không rồi, đực với đực làm sao mà yêu nhau được"

Cậu vốn muốn nói 'được chứ sao không" nhưng nghĩ lại thôi, cậu mỉm cười, "Vậy là cậu không yêu nó rồi, thế thì cớ gì phải buồn nữa, đúng không? Cũng đã khá trễ rồi tớ đi làm cơm đây, đừng buồn nữa, tớ sẽ làm món bánh rán cậu thích nhất được không?"

Nghe đến bánh rán, tâm tình Doraemon tốt hẳn lên, "Cậu nói thật chứ?"

Nobita mỉm cười gật đầu.

Doraemon, "Để tớ giúp cậu một tay"

Nobita, "Tốt, vậy thì làm thôi" nói rồi cậu đứng dậy đi xuống phòng bếp, Doraemon cũng nhanh chóng theo sau.

Xuống bếp, Nobita làm bếp trưởng, Doraemon thì làm phụ bếp, chỉ trong phút chốc những món ăn nóng hôi hổi toả hương thơm ngào ngạt đã được dọn lên, Doraemon sau đó cung đã hoàn toàn quên bén đi chuyện buồn mà chuyên tâm nhấm nháp những chiếc bánh rán thơm lừng vừa mới ra lò. Vừa ăn cu cậu vừa đưa ngón cái với Nobita, "Bánh cậu làm ngon thật đó, còn ngon hơn bánh ngoài tiệm nữa, măm măm......."

Thấy vậy cậu dựa vào tủ bếp nhìn Doraemon mỉm cười, "Được rồi, nếu ngon thì ăn nhiều vào nha"

Doraemon, "Ừm....."

"Mùi gì mà thơm quá vậy ta, cho ba ăn với được không" lúc này ba Nobi cũng vừa về tới bước vào cười nói.

Doraemon đang ăn dừng lại, "Ba mới về!"

Nobita dọn món còn lại lên bàn mỉm cười nói, "Ba về rồi, con vừa mới làm cơm xong, ba rửa tay rồi ăn luôn cho nóng"

Ba Nobi, "Ừm, chắc ngon lắm đây, đứng ngoài cửa ba đã ngửi được mùi thơm rồi"

Sau khi ba Nobi rửa tay xong ngồi vào bàn ăn thì ba người bắt đầu dùng cơm. Trong bữa cơm ba Nobi hỏi Nobita về việc học tập của cậu. Cậu mỉm cười nói cho ông về tình hình hiện tại, nghe xong ông nói liền ba chữ tốt, rồi lại kể cho cậu những chuyện lúc nhỏ của ông. Cậu vừa chậm rãi ăn vừa chú ý lắng nghe, bất giác ba người đã dùng xong bữa tối.

Ăn tối xong thì cũng đã muộn, ba Nobi đi tắm, cậu bảo Doraemon lên phòng trước, còn mình thì ở lại dọn bàn, sau đó cậu cũng đi tắm, rửa trôi hết những bụi bẩn sau một ngày bận rộn rồi đánh răng, sau đó đi về phòng.

Khi cậu vào phòng thì Doraemon đã ngủ, cậu cũng không làm phiền cậu ta liền đi soạn sách vở cho ngày hôm sau rồi tắt đèn đi ngủ.

-----------

Lại một ngày mới bắt đầu, Nobita rời nhà đi đến trường. Bước vào lớp cậu đi đến bàn của mình, thấy Dekisugi ngồi bên cạnh cậu khó hiểu, "Có việc gì sao Dekisugi?"

Đang nhìn Nobita thì thấy cậu bất ngờ quay qua nhìn mình Dekisugi bất ngờ, "Hả, à, không có gì, sao cậu hỏi vậy?"

Cậu, "Nếu vậy sao cậu lại ngồi đây, chổ này không phải của Tamada sao?"

Hiểu ý cậu Dekisugi mỉm cười, "A, tơ mới đổi chổ với cậu ấy, tại ở dưới tớ không nhìn rõ lắm nên phải dời lên đây cho dễ nhìn ấy mà".

Nghe vậy cậu ghé sát Dekisugi, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu ta, "Cậu cũng cần phải học những kiến thức cơ bản này nữa sao?"

Hành động đột ngột của cậu làm Dekisugi giật mình nhưng ngay sau đó thì bình thường trở lại cũng kê đầu sát đầu cậu mỉm cười, "Dù sao cũng là con nít thì phải giả cho giống chút, không phải sao?"

Cậu suy nghĩ một chút rồi gật gù, "Nói vậy cũng đúng........"

"Hai cậu có chuyện gì vui sao, nói cho tớ nghe với" lúc này Suneo mỏ nhọn từ phía sau chen vào giữa hai người nói xen vào.

Nobita bị hành động bất ngờ này của Suneo doạ ngồi thẳng dậy, Dekisugi cũng vì vậy mà mất hứng theo nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười cho phù hợp vì hình tượng ôn hoà của mình lúc nhỏ nói, "cũng không có chuyện gì cả, bọn tớ chỉ nói về vở kịch mà lớp chúng ta sẽ biểu diễn vào chủ nhật thôi"

Suneo nghe vậy hết hứng thú, "Vậy à, làm tớ tưởng có việc gì vui, nếu vậy không làm phiền hai cậu nữa, tớ qua lớp kế bên đây" nói rồi cậu ta chạy đi mất, tốc độ nhanh như khi đến vậy.

Sau đó hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, nobita thì lấy tiểu thuyết ra đọc, cậu có một thói quen là một khi cậu đã đặt sự chú ý vào việc gì rồi thì mọi thứ xung quanh nếu không tạo ra thanh âm lớn sẽ không thể khiến cậu phân tâm được vì vậy nên cậu không thể biết được Dekisugi lúc này cũng lấy sách ra đọc nhưng cứ 2 giây đọc sách thì lại một giây liếc mắt nhìn cậu rồi mỉm cười, cứ như thế cho đến khi tiếng chuông vào giờ vamg lên kéo sự chú ý của cậu về thế giới xung quanh, thầy giáo cũng bước vào lớp bắt đầu buổi học với bốn tiết dài dằng dặt đối với chúng học sinh đang ngồi trong lớp.....

Tại Island Nation Game, Ishiki cùng Endou Hakuba, trợ lý của anh đang test thử tựa game mà Nobita đã gửi, đây là loại game nhập vai phiêu lưu vượt ải, có rất nhiều cửa ải để người chơi vượt qua, gồm nhiều màn, mỗi màn lại là những cửa ải khác nhau không trùng lặp càng tạo cho người chơi sự hứng thú, không bị nhầm chán. Cái đặc biệt ghi điểm của tựa game là đồ hoạ cực hút mắt, tỉ mĩ từng chi tiết làm thoả mãn người chơi.

Chơi qua vài màn Hakuba không khỏi tán thán, "Thật sự là một tựa game tốt, nếu không tận mắt chứng kiến tôi cũng không nghĩ đây là game do một đứa trẻ lập trình đâu"

Ishiki, "Ừ" một tiếng, mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào những hình ảnh hiện lên trên màn hình. 'Thật sự rất kì lạ, từ ý tưởng đến đồ hoạ game như thế này một đứa trẻ như thế nào có thể nghĩ và làm được nhỉ? Điều kì lạ nhất là game này rất giống game mà anh của mình đã tạo ra, anh ấy cũng rất tỉ mĩ như thế này, đây là sự trùng hợp sao?' đây là điều mà Ishiki suy nghĩ."

Tuy nghĩ vậy nhưng nhìn từ ngoài vào thì không ai biết anh nghĩ gì cả, anh quay sang nói với Hakuba, "Được rồi! Cậu đi báo với bộ phận marketing nhanh chóng quảng bá game cho mọi người biết, và nhớ để trống tên tác giả, sau đó thông báo cho bộ phận sản xuất trước tiên sản xuất ra 500 nghìn bộ trò chơi, để ngay sau khi mọi người biết về sự tồn tại của nó thì lặp tức tung ra thị trường. À lần đầu tiên chỉ cần tung ra 1000 bản thôi, hiểu chứ?"

Hakuba nghe vậy lặp tức nhận lệnh, "Vâng, tôi đi làm ngay đây" nói rồi lặp tức nhận nhiệm vụ đem những thứ cần thiết rời khỏi.

Sau khi Hakuba đi thì trong phòng chỉ còn lại Ishiki, lúc này anh cũng quay trở lại với đống công việc còn dan dở của mình.

Trở lại trường học, sau hơn 5 giờ học tập thì tiếng chuông ra về cũng đúng lúc vang lên, thế nhưng học sinh lớp 5a1 vẫn chưa được về vì còn phải ở lại để bàn công chuyện.

Thầy giáo đứng trên bục giảng nhìn cả lớp mỉm cười nói, "Được rồi theo danh sách thì lớp chúng ta có hai tiết mục biểu diễn, đầu tiên là vở kịch Romeo và Juliet đã được cải biên lại của nhóm 15 học sinh đã được chọn từ tuần trước, cuối cùng là tiết mục độc tấu Piano của Nobita. Tiết mục Piano của em sao rồi Nobita?"

Cậu nghe ông hỏi thì mỉm cười đáp, "Em đã tập xong rồi thưa thầy"

Thầy giáo, vừa lòng gật đầu, "Tốt lắm, vậy hôm nay chúng ta sẽ phân vai cho vở kịch, ta có các tuyến nhân vật như sau:

Vương quân Escalus, vị vương quân đang cai trị Verona.

Bá tước Paris, bà con với vương quân Escalus, luôn mong muốn cưới Juliet.

Mercutio, một người bà con khác với Escalus, bạn của Romeo.

Gia tộc Capulet

Quý ngài Capulet, chủ gia đình.

Quý bà Capulet, bà chủ của gia tộc.

Juliet, người con gái 13 tuổi của Capulet, nữ chính của vở kịch.

Tybalt, anh họ của Juliet, cháu trai của bà Capulet.

Vú nuôi, người luôn quan tâm và chăm sóc Juliet.

Rosaline, cháu gái của ngài Capulet, tình yêu ban đầu của Romeo.

Peter, Sampson and Gregory; những người hầu trong nhà.

Gia tộc Montague

Quý ông Montague, chủ gia đình.

Quý bà Montague, bà chủ của gia tộc.

Romeo, con trai của Montague, nam chính của vở kịch.

Benvolio, họ hàng của Romeo và là bạn tâm giao của chàng.

Abram và Balthasar; những người hầu trong nhà.

Những người khác

Friar Laurence, một thầy dòng thuộc dòng thánh Francis, là chỗ dựa của Romeo.

Friar John, người đưa thư từ giữa Friar Laurence và Romeo.

Thầy thuốc, người bán thuốc cho Romeo.

Đầu tiên, Romeo do ai diễn nào?"

Đây là vai diễn được rất nhiều học sinh nam chào đón nên các nam học sinh trong 15 học sinh được chọn đều xung phong đảm nhận vai diễn này làm cho không khí trong phòng học nhanh chóng trở nên sôi nổi, vì thế nên ý muốn đi về của toàn bộ học sinh tạm thời bị dập tắt và buổi phân vai vẫn cứ tiếp tục.

--- o0o ---










Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip