Chương 5: Gặp nguy hiểm

-Nhóc con, ba mày đâu rồi?

Một trong hai người đàn ông hướng tôi nói với giọng hằm hè đe dọa.

Ngay cả một kẻ ngốc cũng nhận ra rằng tình huống lúc này không được bình thường, tất nhiên với một người đã sống đến kiếp thứ hai, tôi càng hiểu rõ hai tên này chẳng phải loại người tốt đẹp gì. Ngón tay vuốt nhẹ trên mép cánh cửa, tôi bình tĩnh nói:

-Mấy người là ai?

Việc đứng ngoài cửa từ nãy đến giờ dường như đã đem toàn bộ sự kiên nhẫn của cả hai đốt thành tro bụi, hiện tại thấy tôi cứ dề dà, họ càng tức giận hơn:

-Không phải tao là người hỏi mày trước...

VÚT!

Còn chưa kịp nói hết câu, một tiếng động nhỏ giống như tiếng vật gì đó xé gió lao đến, vang lên âm thanh ghê tai giữa không gian. Cánh cửa gỗ bị tôi dùng toàn lực đẩy mạnh, vội vàng khép thật nhanh lại ngay trước mặt hai người đàn ông. Nhưng trước khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn, tôi bỗng nhiên dừng lại, không phải vì tôi muốn làm vậy mà là sở dĩ tôi không cách nào xê dịch được nó nữa. Một bàn tay to lớn đặt bên trên cửa, trái ngược với tôi đem toàn bộ sức lực ra sức đẩy mạnh cánh cửa thì cánh tay kia lại giống như chẳng cần dùng đến một chút lực nào.

Giữa khe hở nhỏ, ánh sáng bên trong căn phòng xuyên qua bên ngoài, không thể chiếu sáng toàn bộ hai người đàn ông, chỉ để lại một cột sáng như có như không chạy dọc trên khuôn mặt dữ tợn của một người. Ông ta cúi người xuống, nhòm đôi mắt đỏ ngầu vào bên trong, rồi lại liếc sang tôi đang đứng ngay trước cửa. Khoảnh khắc đó, một dự cảm không lành dâng lên trong tôi.

RẦM!

Cách cửa bật mạnh ra, đập vào bức tường phía sau. Tôi nhanh chóng lùi lại và hai tên đó cũng chậm rãi bước vào nhà. Tên vừa đưa tay chặn cửa lúc nãy nhìn tôi, nói với người đằng sau:

-Tao cũng từng nghe nói thằng đó có con gái nhưng lại không ngờ là lớn thế này. Trong lúc còn đang ngạc nhiên, chúng ta đã suýt bị con nhãi này qua mặt rồi.

Tên đằng sau cũng theo đó lên tiếng nhưng mà là nói với tôi:

-Nhóc con, tốt nhất mày nên thành thật trả lời bọn tao, ba mày đâu rồi?

Tôi đưa mắt nhìn bọn chúng rồi lại liếc mắt sang hướng khác, giả vờ như chỉ vừa vô tình nhìn xung quanh, cố gắng tìm xem có thứ gì gần tôi có thể dùng để phòng thân. Sau một hồi tìm kiếm, tôi thầm tự nhủ trong lòng. Có lẽ lần này tôi phải tự cầu phúc cho bản thân rồi.

Dẫu vậy, tôi vẫn bình tĩnh trả lời:

-Ông ấy ra ngoài từ sáng sớm, đến bây giờ vẫn chưa trở lại.

Hai tên đó có vẻ sửng sốt, dường như không tin vào chuyện này:

-Chưa trở về? Vậy cuối cùng thằng đó trốn đi đâu được?

-Hỏi cũng đã hỏi xong, bây giờ mấy người cũng nên trả lời tôi không phải sao? Rốt cuộc mấy người là ai?

Nghe câu hỏi của tôi, hai tên đó quay sang nhìn nhau cười đầy quái dị, giống như đã cùng thống nhất với nhau qua ánh mắt, một tên quay sang tôi, cất chất giọng chói tai:

-Tao là ai không phải việc mày cần quan tâm, mày chỉ cần biết rõ rằng ba mày trộm tiền của ông chủ bọn tao và bỏ trốn, chính vì vậy tao đến đây làm gì chắc mày cũng hiểu rõ.

Tôi nhìn tên đó, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười mà hỏi lại:

-Trộm tiền?

-Phải. Tao đoán rằng ba mày trông thấy món hời khổng lồ trước mắt như vậy đã không thể nào kiềm chế nổi nữa mới gây ra loại chuyện này. Từ lần đầu tên gặp thằng đó, tao đã biết ngay cái vẻ thân thiện, tốt tính đó của nó đều chỉ là giả tạo mà.

Thật sao? Tin được không? Nếu là người ngoài, tôi chắc chắn rằng họ sẽ tin, tin tưởng vào lời nói dối ngu ngốc này. Quả đúng là hết sức nực cười.

Ngước lên nhìn hắn ta, tôi bày ra vẻ mặt thản nhiên:

-Đã biết ba tôi không có ở đây, bây giờ các người rời khỏi được rồi đó.

-Tao vừa nói ba mày là một kẻ cắp đấy.

Tôi vẫn bình thản:

-Nếu đúng như mấy người nói, vậy thì ông ấy sẽ không trở lại ngôi nhà này nữa đâu.

-Mày nói vậy là có ý gì?

-Có lẽ hai người không biết, mặc dù là cha con nhưng mối quan hệ của tôi và ông ấy so với người dưng cũng chẳng khác là bao. Ba tôi chỉ hận tôi không biến đi cho khuất mắt ông, hiện tại, cầm trong tay một món tiền lớn như vậy, ông ấy còn quay về dẫn theo một gánh nặng là tôi đây sao?

Nghe tôi nói, hai tên đó đều rất ngạc nhiên:

-Thật sao?

-Đúng vậy, nếu là người ngoài thì có thể không biết, nhưng những người xung quanh đây đều hiểu rõ rằng ông ấy đối xử với tôi tồi tệ bao nhiêu.

Tên đứng gần tôi quay lưng về phía sau nhìn kẻ còn lại, như muốn thử hỏi xem chuyện này có thể tin được không. Tên đằng sau khẽ mỉm cười, vừa nói vừa tiến lên phía trước:

-Mày thật sự định tin vào lời của con nhóc này? Thằng ngu, mày quên rằng con nhóc này xảo quyệt như thế nào rồi sao? Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng nó so với những đứa trẻ cùng trang lứa khác có vẻ không giống nhau, suýt chút nữa cả tao và mày đều đã bị nó cho qua mặt rồi.

Hắn tiến đến ngang bằng tên kia, đưa tay túm lấy cổ áo tôi, hai con mắt trợn lên:

-Riêng mày thì tao không thể nào tin tưởng được!

Thông minh đấy! Nếu nói rằng tất cả những lời vừa rồi đều là nói dối thì cũng không phải là đúng, bởi mối quan hệ giữa hai chúng tôi quả thực rất tệ. Nhưng những người trong con hẻm này đều chẳng biết gì về chuyện này. Tôi hiếm khi ra ngoài, hiếm khi giao tiếp cùng người khác, chính vì vậy, người bên ngoài đều cho rằng tôi là một kẻ lập dị, họ còn cảm thấy thương tiếc thay cho ba tôi. Quả thật hoàn cảnh này trông cũng chỉ khác thời gian tôi ở trại trẻ mồ côi một chút, dẫu vậy với tâm hồn của một người trưởng thành, tôi đã chẳng còn để chuyện này vào mắt giống như cô bé mười tuổi trước kia nữa rồi.

Đang chìm trong dòng suy nghĩ, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai tôi, đi kèm theo đó là tiếng cười ghê rợn:

-Mày nghĩ xem, nếu tao ngồi đây đợi, liệu có đợi được ba mày không nhỉ?

Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng ngay sau đó, ánh mắt tôi lại va vào một thứ khác, khóe miệng khẽ giương cao, tôi chậm rãi nói:

-Ông không cần đợi nữa đâu.

Lời vừa nói dứt, một tiếng động chói tai vang lên:

CHOANG!

Tôi cảm nhận được trong ánh đèn vàng loe lói trên đỉnh đầu, có cái gì đó như ẩn như hiện khẽ sượt qua mặt mình, nhẹ đến nỗi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Ngay sau đó, cánh mũi lập tức ngửi thấy mùi gay nồng, nhưng tôi không có thời gian để ý đến bên má đang chảy máu của mình, chuyện xảy ra trước mắt thú vị hơn nhiều.

Trên đầu người đàn ông cao lớn đối diện tôi chảy đầy máu, hắn ta bỏ cổ áo tôi ra, lảo đảo xoay người lại, ấy vậy mà còn chưa kịp nhìn rõ người đánh mình sau lưng thì tiếng động đó lại một lần nữa vang lên:

CHOANG!

Lần này thì hắn ta thật sự mất ý thức, nằm bất tỉnh trên mặt đất. Tên còn lại khẽ lui ra đằng sau một cách đầy phòng bị, sự việc lúc nãy xảy ra nhanh đến mức hắn ta còn không đủ thời gian để nhận thức được cái gì đang xảy ra.

Ông Abner khẽ liếc nhìn tôi rồi lại đưa mắt sang nhìn hắn ta, đầu vỏ chai thủy tinh bị đập vỡ vẫn đang cầm trên tay, ông hướng nó về phía trước, đe dọa:

-Tốt nhất là mày nên quắp đuôi lại mà cút khỏi đây, nếu không muốn mình cũng giống như thằng này.

Hắn ta nhìn ông, cũng có vẻ kiêng dè, nhưng nó cũng chỉ xuất hiện trong chốc lát, rồi hắn lại khinh thường nói:

-Mày cho rằng mày có thể tiếp tục sử dụng lại cái trò ban nãy sao? Nào, thử xem mày làm được không?

Và đúng là như vậy thật. Vừa nói dứt lời, tên đó lao nhanh về phía ba tôi. Ban đầu hắn còn gặp khó khăn để tiến lại gần ba tôi với mảnh thủy tinh sắc nhọn trên tay, nhưng cũng chỉ là ban đầu. Abner Verruckter mặc dù không thể cho là quá gầy yếu nhưng đứng trước mặt tên này hoàn toàn thua thế về sức lực. Hắn đoạt vũ khí trên tay ba tôi, dí nó vào động mạnh trên cổ ông, cười ghê rợn:

-Mày cho rằng mày may mắn hạ được thằng ngu kia thì cũng có thể làm điều đó với tao sao?

Càng nói, hắn càng dí mạnh thứ đồ vật sắc nhọn đó vào cổ ông, máu tươi bắt đầu chảy ra, tôi hoảng hốt lao đến, hét:

-BUÔNG ÔNG ẤY RA!

Còn chưa kịp tiến lại gần, hắn ta đã giơ chân lên đạp vào bụng tôi. Lực của hắn không lớn nhưng với một đứa trẻ cũng là không hề nhỏ, nó khiến tôi cảm thấy ruột gan mình bị đảo lộn hết lên, miệng không kìm được tiếng ho khan, ngay cả ý thức cũng cảm thấy mơ hồ. Chưa bao giờ tôi chán ghét cơ thể nhỏ bé này đến vậy.
Vào lúc đó, tôi nghe hắn ta nói:

-À, phải rồi. Tao quên mất còn có mày nữa!

Vừa nói, hắn vừa đấm mạnh vào bụng ông Abner, để ông đau đớn nằm la liệt trên sàn rồi từ từ bước đến gần tôi:

-Chính vì mày, con nhãi xảo trá! Nếu không phải do mày, bên tao cũng không tổn thất mất một đứa!

Hắn tiến nhanh đến chỗ tôi, ngay lúc tôi còn chưa biết phải làm gì thì hắn lại đột nhiên dừng lại. Ba tôi đang ôm chặt chân hắn, dù cho tên đó lấy chân còn lại đạp lên lưng ông, ông dường như cũng không có ý định buông ra. Sự tức giận vốn đã dâng cao, hiện tại cộng thêm việc này, hắn giống như đã phát điên lên, đầu vỏ chai thủy tinh sắc nhọn từ từ giơ lên cao, sau đó hướng thẳng lưng ông mà lao tới.

Tiếng không khí bị xé toạc đầy mạnh bạo vang lên bên tai tôi, đôi mắt tôi trừng to, trơ mắt nhìn cảnh tượng phía đối diện. Vào khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, da đầu tê dại đi, cả cơ thể lạnh toát. Mặc dù cánh cửa đang mở nhưng tôi bỗng cảm thấy thật khó thở, không khí trong phổi như bị rút cạn khiến hai lá phổi đau nhức.

CHOANG!

CHOANG!

Những tiếng vỡ chói tai vang lên, tôi có cảm giác cơ thể này không thuộc về bản thân nữa. Khó khăn ngẩng đầu lên, tôi thấy hắn ta đang trợn mắt nhìn tôi, ngay sau đó, hắn ta ngã xuống sàn, cả người co lại run rẩy, khóe môi cũng run lên như muốn nói gì đó. Tôi cho rằng nếu hắn thật sự có thể nói, đó chắc hẳn chính là tiếng la hét.

Giương mắt nhìn hắn quằn quại trong đau đớn, tôi thấy máu tươi từ miệng hắn trào ra, tiếp đó máu trào ra từ lỗ mũi và hai lỗ tai, cuối cùng máu trào ra khỏi hai hốc mắt. Đôi mắt hắn trợn ngược lên nhìn tôi, cả hai con ngươi đều là một màu đỏ ngầu làm tôi không thể nhìn rõ cảm xúc bên trong. Mùi máu nồng xộc lên hai cánh mũi tôi. Con người hắn xấu xa đến mức mùi máu của hắn cũng khiến tôi cảm thấy hết sức khó ngửi. Thật tanh tưởi.

Nhìn hắn ta nằm trên sàn bất động, cơn đau vốn tưởng đã biết biến mất của tôi lại một lần nữa kéo đến, càng ngày càng kinh khủng hơn như muốn lấy mạng tôi ngay lập tức. Có cái gì đó dâng lên trong cổ họng, vừa đưa tay lên trước miệng, tôi thấy một dòng máu tươi đỏ rói chảy dọc theo các ngón tay mình. Ngước mắt lên. Vì sao ba tôi trông hốt hoảng như vậy? Ông đang lồm cồm bò dậy, vội vã chạy về phía tôi.

Cả đầu và mí mắt đều nặng trĩu. Đến trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ có một suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu tôi - TÔI VỪA GIẾT NGƯỜI.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip