Chương 2: Kế Hoạch Bảy Potter

Trong căn nhà số bốn đường Privet Drive lúc này hoàn toàn trống trải. Mọi đồ đạc trong căn nhà đều biến mất khỏi vị trí thường ngày của chúng. Căn nhà lúc này đây chỉ còn lại những miếng giấy dán tường và những kệ tủ trống trơn.

Harry đứng lặng thinh giữa căn nhà trống vắng, nhìn khắp một lượt xung quanh. Nó vừa tiễn dì dượng của nó rời đi, gia đình Dursley đã rời đi vài phút trước với sự hộ tống của hai thành viên hội Phượng Hoàng. Họ phải rời đến một chỗ an toàn hơn nơi này vì giờ đây cụ Dumbledore đã chết, Harry cũng sắp tròn mười bảy tuổi, một bùa phép bảo vệ trước đây sẽ hoàn toàn biến mất và điều đó sẽ gây ra nguy hiểm chết người với gia đình họ. Sau niễu nỗ lực thuyết phục, cuối cùng gia đình họ cũng chịu rời đi và lúc này đây, Harry chỉ còn lại một mình.

Harry nhặt nhạnh cái lồng con cú Hedwig, cây chổi Tia Chớp, và cái balo mà nó đã xếp những đồ cần thiết vào trong. Hành lang nhập nhoà trong bóng chiều. Nó có cảm giác kì quái khi đứng đây, trong im ắng và biết rằng sắp rời khỏi ngôi nhà này vĩnh viễn. Hồi lâu rồi, mỗi khi gia đình Dursley đi đâu đó vui chơi bỏ nó ở lại nhà một mình, nó coi những giờ phút cô độc ấy là một niềm vui hiếm hoi. Nó sẽ chạy ào lên lầu để vọc cái máy tính của Dudley, hay mở máy truyền hình và bấm qua các kênh tùy thích, chỉ dừng lại để mở tủ lạnh chôm cái gì đó ngon lành. Nhớ lại những lúc đó, nó có một cảm giác trống rỗng kỳ cục, giống như nhớ về một thằng em mà mình đã mất.

"Mày có muốn nhìn qua chỗ này lần cuối không?" Nó hỏi Hedwig, con cú vẫn vùi đầu dưới cánh. "Chúng mình sẽ không bao giờ ở đây nữa."

"Và, Hedwig à, dưới này..." Harry mở một cánh cửa dưới cầu thang. "Là chỗ tao ngủ hồi xưa ! Hồi đó mày chưa biết tao - Quỷ ơi, nó nhỏ xíu, tao đã quên mất ..."

Harry nhìn khắp đồng rẻ rách và ô dù chất đống, nhớ lại hồi xưa nó thường thức dậy mỗi buổi sáng, ngước nhìn lên từ dưới gầm cầu thang, đó là những ngày nó còn chưa biết gì về lai lịch thực sự của nó, những ngày trước khi nó biết cha mẹ nó đã chết như thế nào hay tại sao những chuyện lạ lùng lại thường xảy ra quanh nó . Nhưng Harry cũng nhớ cả những giấc mơ đã khiến nó run sợ, thậm chí tới tận bây giờ: những giấc mơ lộn xộn kéo theo những tia chớp xanh lè.

Một tiếng gầm điếc tai đột ngột vang lên từ đâu đó rất gần, Harry giật nảy người đứng thẳng lên và đỉnh đầu nó đụng phải khung cửa thấp một cái bốp, nó khập khiễng đi vào nhà bếp, tay ôm đầu và mắt nhìn chăm chú qua cửa sổ ra vườn sau nhà.

Bóng tối dường như xao động, những bóng người hiện ra, từng người một, sau khi giải bùa Ảo Ảnh. Nổi bật trên toàn cảnh là bác Hagrid, đội nón cối và đang cưỡi trên một chiếc xe gắn máy khổng lồ có gắn một cái thùng xe khách đen thùi. Quanh bác là những người khác đang nhảy khỏi chổi, trừ hai người trèo xuống từ hai bộ xương con ngựa có cánh đen hù.

Vặn cánh cửa để mở ra, Harry nhào vào giữa đám người đó. Tiếng chào đồng thanh vang lên khi Hermione quăng hai tay ra ôm chầm lấy nó, Ron vỗ lên lưng nó và bác Hagrid nói.

"Ổn chứ, Harry, sẵn sàng chưa?"

"Chắc chắn rồi!" Harry nói, tươi cười với mọi người. "Nhưng cháu đâu có dè nhiều người đến như vậy!"

"Kế hoạch có thay đổi."Moody Mắt điên làu bàu, thầy đang cầm hai bao gì đó căng bự, và con mắt pháp thuật của thầy đảo từ bầu trời đang tối dần đến ngôi nhà đến khu vườn với độ nhanh chóng mặt. "Bảo mật trước đã rồi giải thích mọi chuyện cho con sau."

Harry dẫn mọi người trở vào bếp, ở đó họ líu lo trò chuyện và cười đùa trên mấy cái ghế, ngồi trên cả mặt bàn nơi dì Petunia bày đồ ăn khi nấu nướng, hoặc dựa vào những dụng cụ nhà bếp không một tì vết của dì. Ron chỉ mới một mùa hè mà đã cao lêu nghêu, mái tóc dày của Hermione được thắt lại thành một bím dài, Fred và George cười nhe răng giống nhau như đúc; anh Bill tóc dài có sẹo đầy mình, ông Weasley, gương mặt hiền lành, đầu hói, cặp mắt kính hơi bị vẹo; Mắt Điên, còn một cái chân, con mắt pháp thuật màu xanh sáng rực trong hốc mắt; cô Tonks, tóc ngắn, màu hồng tươi; thầy Lupin, đầu bạc hơn, mặt nhiều nếp nhăn hơn; Fleur, thon thả và xinh đẹp, với mái tóc dài vàng óng ánh; chú Kingsley, đầu hói, vai rộng; bác Hagrid, tóc râu bù xù hoang dã, đứng khòm khòm lưng để tránh đụng đầu vô trần nhà; và Mundungus Fletcher, nhỏ thó và dơ hầy, mắt ti hí cụp xuống và tóc dơ như giẻ chùi chân. Trái tim Harry dường như mở lớn và chảy tràn cảm xúc trước cảnh này: nó cảm thấy yêu mến cực kỳ tất cả những người này.

"Chú Kingsley, cháu tưởng chú đang bảo vệ ông thủ tướng Muggle chứ?" Nó nói vọng qua căn phòng.

"Ổng có thể sống mà không cần đến chú trong một đêm." chú Kingsley nói. "Cháu quan trọng hơn."

"Harry đoán coi gì đây?" Cô Tonks nói từ chỗ ngồi ngất nghểu trên đầu cái máy giặt, và cô phe phẩy bàn tay trái về phía Harry, trên đó có một chiếc nhẫn lấp lánh.

"Cô cưới rồi?" Harry hét lên nhìn từ cô Tonks sang thầy Lupin.

"Cô chú xin lỗi vì đã không mời cháu dự đám cưới, Harry à, tiệc nhỏ thôi."

"Tuyệt vời quá, chúc..."

"Được rồi! Được rồi! Chúng ta sẽ có thì giờ cho một bữa tiệc thân mật bù lại sau này." Thầy Moody gầm lên át tiếng nhao nhao, và nhà bếp trở nên im phắc. Thầy thả mấy cái bao xuống chân và quay lại Harry.

"Chúng ta phải bỏ kế hoạch A. Pius Thicknesse đã bị ếm, làm chúng ta rắc rối to. Hắn làm sao khiến căn nhà này nếu nối với hệ thống Floo, đặt một khóa cảng ở đây, hoặc độn thổ vô hay ra đều là vi phạm bắt bỏ tù. Tất cả đều được làm dưới danh nghĩa để bảo vệ con, để ngăn Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy tấn công con. Hoàn toàn nhảm nhí, bởi vì bùa bảo vệ của mẹ con đã làm được việc đó rồi. Việc mà hắn đã làm là ngăn không cho con ra khỏi nơi đây một cách an toàn."

"Vấn đề thứ hai: con còn chưa tới tuổi trưởng thành, nghĩa là con vẫn mang Dấu Hiện."

"Con đâu có..."

"Dấu Hiện! Dấu Hiện ấy!" Mắt điên sốt ruột nói. "Là bùa dò la hoạt động quanh trẻ em dưới 17 tuổi, đó là cách mà Bộ pháp thuật phát hiện ra những vụ vi phạm pháp thuật vị thành niên. Nếu con hay bất cứ ai quanh con, làm bùa phép đem con ra khỏi nơi đây, Thicknesse sẽ biết chuyện đó, và bọn Tử Thần Thực Tử cũng sẽ biết."

"Chúng ta không thể chờ đến khi Dấu Hiện hết tác dụng, bởi vì đúng thời điểm con đủ mười bảy tuổi con sẽ mất hết sự bảo vệ mà mẹ con đã phù hộ con. Ngắn gọn lại, Pius Thicknesse nghĩ là hắn đã cho con vô một cái lồng."

Harry không thể không đồng ý với tay Thicknesse nào đó.

"Vậy chúng ta sẽ làm gì đây?"
"Chúng ta sẽ dùng phương tiện di chuyển duy nhất còn chừa lại cho chúng ta, phương tiện duy nhất mà bùa Dấu Hiện không dò ra được, bởi vì chúng ta không cần dùng phép thuật lên mấy thứ đó: chổi, vong mã, và xe gắn máy của bác Hagrid."

Harry có thể thấy những sơ hở trong kế hoạch này; tuy nhiên nó kềm lại để thầy Mắt Điên có cơ hội nói tiếp.

"Bây giờ bùa của mẹ con chỉ có thể hết linh với hai điều kiện: khi con đến tuổi trưởng thành, hoặc ... thầy Moody khoát tay chỉ quanh cái bếp sạch bong. "...khi con không còn coi nơi đây là nhà của mình nữa. Đêm nay con và dì dượng con sẽ đi những ngả đường khác nhau, hiểu cho đúng thì con và họ sẽ không bao giờ chung sống với nhau nữa, đúng không?"

Harry gật đầu.

"Vậy là lần này khi con ra đi, sẽ không có trở lại, và bùa bảo vệ con sẽ hết linh ngay khi con ra khỏi vùng đất quanh căn nhà này. Có một lợi thế về phía chúng ta là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không biết chúng ta di chuyển đêm nay. Chúng ta đã để lọt kế hoạch giả cho Bộ Pháp thuật: họ tưởng con đến ngày ba mươi mốt mới ra đi. Nhưng mà, chúng ta đang đương đầu với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, vì vậy chúng ta không thể chủ quan rằng hắn nhầm ngày; nhất định là hắn có vài ba Tử Thần Thực Tử tuần tra vùng trời của toàn bộ khu vực này, để phòng xa. Do vậy chúng ta đã bố trí bảo vệ hết cỡ các căn nhà khác nhau. Những nơi đó con đều có thể đến ẩn náu được, tất cả đều có liên hệ với Hội: nhà thầy, chỗ của anh Kingsley, nhà dì Muriel của chị Molly ... con nắm được vấn đề chứ?"

"Dạ." Harry nói không hoàn toàn thành thật, bởi vì nó vẫn thấy có một lỗ hở trong kế hoạch.

"Con sẽ đến nhà cha mẹ cô Tonks. Một khi đã ở trong vòng linh nghiệm của bùa phép bảo vệ mà chúng ta ếm lên căn nhà, con sẽ có thể dùng Khóa Cảng để đến Hang sóc. Có thắc mắc gì không?"

"Ơ... có" Harry nói. "Có thể ban đầu chúng sẽ không biết con đang tới căn nào trong mười hai căn nhà an toàn đó, nhưng có bị quá lộ liễu không khi mà..." nó đếm đầu người thiệt nhanh, "mười bốn người chúng ta cùng bay về phía nhà ba má cô Tonks?"

"À" Thầy Moody nói. "Thầy quên nói tới một điểm quan trọng. Mười bốn người chúng ta sẽ không cùng bay đến nhà cha mẹ cô Tonks. Đêm nay sẽ có bảy Potter di chuyển trên bầu trời, mỗi Potter có một người đi kèm, mỗi cặp hướng tới một ngôi nhà khác nhau."

Lúc này thầy Moody rút từ trong áo choàng ra một cái hũ đựng thứ gì đó giống như sình. Thầy không cần phải nói thêm một lời nào nữa; Harry hiểu ngay tức thì phần còn lại của kế hoạch.

"Không!" Nó la lớn, giọng nó vang khắp nhà bếp. "Không đời nào!"

"Mình đã nói thế nào bồ cũng sẽ phản ứng như vậy mà." Hermione nói với thoáng đắc ý.

"Nếu thầy nghĩ là con sẽ chấp nhận cho sáu người liều mạng vì con..!"

"... vì đây là cơ hội đầu tiên cho tất cả tụi này." Ron nói.

"Việc này khác, giả làm mình..."

"Thôi, Harry à, đâu có ai trong bọn này thực sự khoái làm vậy đâu." Fred nói một cách nghiêm chỉnh. "Thử tưởng tượng nếu có gì đó trục trặc và tụi này kẹt luôn trong bộ dạng này xem."

Harry không cười.

"Nếu con không hợp tác thì mọi người cũng đâu có làm được. Mọi người cần mấy sợi tóc mà."

"Ờ, đó là chỗ kế hoạch tan tành." George nói. "Hiển nhiên là tụi này đừng hòng xin tí tóc của em nếu em không chịu."

"Ừ há, mười ba người chọi lại một thằng không được xài bùa phép, bó tay!" Fred nói.

"Nếu đến nước phải dùng sức mạnh thì buộc phải dùng thôi." Thầy Moody gầm ghè, con mắt pháp thuật của thầy lúc này đang khẽ run run trong hốc mắt khi thầy nhìn Harry chằm chằm. "Mọi người ở đây đều trưởng thành, Potter à, và tất cả đều đã chuẩn bị để đối phó với hiểm nguy.

"Chúng ta đừng tranh cãi nữa. Thời giờ sắp hết rồi. Thầy cần một chút tóc của con, nghe không, đưa ngay!"

"Nhưng chuyện này điên quá, khỏi cần..."

"Khỏi cần hả?" Thầy Moody quát. "Khi mà Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đang hoành hành và một nửa Bộ pháp thuật thuộc về phe hắn? Potter, nếu chúng ta may mắn thì hắn sẽ tin vào kế hoạch giả và sau đó sẽ phục kích con vào ngày ba mốt, nhưng hắn có điên mới không cho một hai tay Tử thần thực Tử canh chừng từ bây giờ, nếu thầy là hắn thì thầy sẽ làm vậy. Chúng có lẽ không thể tấn công con hay căn nhà này khi bùa ếm của mẹ con còn linh nghiệm; nhưng bùa sắp sửa hết linh và họ biết vị trí hớ hênh của chỗ này. Chúng ta chỉ còn có cách là dùng mồi nhử. Ngay là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cũng không thể tự phân thân thành bảy."

Harry bắt gặp ánh mắt của Hermione nhưng nó nhìn đi chỗ khác ngay.

"Vậy đó, Potter... một nhúm tóc của con, cho thầy xin."

Harry liếc Ron, Ron nhăn mặt ra cái vẻ thì cứ làm đi.

"Đưa ngay!" Thầy Moody quát.

Trước tất cả những con mắt đổ dồn vào nó, Harry đưa tay lên đầu, nắm một nhúm tóc, và giật ra.

"Tốt." thầy Moody nói, đi cà nhắc tới trước trong khi giật cái nút của hũ đựng thuốc ra. "Bỏ vô đây, làm ơn."

Harry thả nhúm tóc vô trong chất lỏng giống như bùn đó. Ngay khi nhúm tóc vừa chạm vào bề mặt chất lỏng, thuốc bắt đầu sủi bọt và bốc khói, rồi ngay tức thì, nó chuyển sang một màu vàng rực trong veo.

"Được rồi, các Potter giả làm ơn sắp hàng ở đây."

Ron, Hermione, Fred, George, Fleur và lão Mundungus đứng sắp hàng trước cái chậu sáng choang của dì Petunia.

Thầy Moody đã lấy trong túi ra sáu cái cốc nhỏ, phát ra trước khi rót vô mỗi chén một tí thuốc Đa Dịch.

"Nào, tất cả..."

Ron, Hermione, Fred, George, Fleur, và Mundungus uống. Tất cả há miệng ra nhăn mặt lại khi thuốc chạy tới cổ họng họ. Ngay lập tức, nét mặt họ bắt đầu phồng lên, méo mó như sáp nóng. Hermione và Mundungus cao vọt lên, Ron, Fred và George thì rút thấp lại, tóc tụi nó sậm đen dần, tóc của Hermione và Fleur thì như đang mọc ngược vô hộp sọ.

Thầy Moody, khá lãnh đạm, đang nới lỏng nút thắt của mấy cái túi bự chảng lúc nãy thầy mang đến. Khi đứng thẳng trở lại, nó thấy sáu Harry Potter đang đứng há hốc miệng thở hổn hển.

"Ai thấy quần áo hơi bị chật, tôi có đồ lớn hơn đây." Thầy Moody nói, chỉ vào cái bao thứ nhất, "Và ngược lại. Đừng quên đeo kính. Có sáu cặp kính trong túi bên. Và khi nào mọi người thay đồ xong thì nhận hành lý trong cái bao kia."

Harry thật nghĩ đây là chuyện quái đản nhất mà nó từng thấy, ấy là nó đã từng thấy một số chuyện cực kỳ quái đản rồi. Nó nhìn sáu cái hình hài của mình đang xúm lại lục lọi cái bao, lôi ra những bộ đồ, đeo kính lên, nhét giấu đồ đạc riêng của họ đi. Nó cảm thấy muốn yêu cầu họ tôn trọng sự riêng tư kín đáo của nó hơn một chút, khi tất cả sáu Harry giả bắt đầu cởi quần áo ra tỉnh bơ, hiển nhiên nếu là thân thể của chính họ thì họ đâu có thoải mái phô bày ra như đối với thân thể nó.

Khi thay đồ xong, mấy Harry giả lấy trong bao thứ hai những chiếc balo và lồng cú, trong mỗi lồng có một con cú nhồi bông trắng như tuyết.

"Tốt" thầy Moody nói khi cuối cùng bảy Harry đã ăn mặc xong, mang kính, đeo balo đứng trước mặt thầy. "Từng cặp được chia như sau: Mundungus sẽ đi với tôi, bằng chổi..."

"Sao tôi lại đi với ông?" Tên Harry đứng gần cửa làu bàu.

"Bởi vì ông là người cần canh chừng." Thầy Moody gầm gừ, và không sai chút nào, con mắt pháp thuật của thầy không hề rời khỏi lão Mundungus khi nói tiếp. "Arthur và Fred..."

"George, cháu đi với chú Remus. Cô Delacour ..."

"Cháu sẽ đưa Fleur đi bằng vong mã." Anh Bill nói. "Cô ấy không thích cưỡi chổi."
Fleur bước ra đứng cạnh anh Bill.

"Cô Granger sẽ đi với chú Kingsley, cũng bằng vong mã..."

Hermione tỏ vẻ yên tâm khi đáp lại nụ cười của chú Kingsley, Harry cũng biết Hermione thiếu tự tin khi cưỡi chổi.

"Vậy là còn lại cháu đi với cô, Ron nhé!" Cô Tonks rạng rỡ nói.

"Còn con đi với bác, Harry à. Được không?" Bác Hagrid nói, lộ vẻ hơi căng thẳng. "Chúng ta sẽ cưỡi xe gắn máy, chổi với vong mã không chở nổi bác. Con sẽ ngồi bên thùng xe bên hông."

"Tuyệt vời!" Harry nói không thành thực cho lắm.

"Chúng ta nghĩ bọn Tử Thần Thực Tử sẽ tưởng con cưỡi chổi." Thầy Moody nói, dường như cố đoán cảm xúc của Harry. "Snape có khối thì giờ để mà kể cho bọn chúng biết mọi điều về con mà trước đây hắn chưa nói tới, vì vậy nếu chúng ta đụng phải bọn Tử Thần Thực Tử thì ta cầm chắc chúng sẽ đuổi theo Harry Potter nào tỏ ra cưỡi chổi thành thạo. Vậy là ổn." Thầy nói tiếp, cột cái bao đựng quần áo của Potter giả và dẫn mọi người đi về phía cửa. "Tôi cho ba phút chuẩn bị trước khi chúng ta lên đường. Không cần phải khoá cửa sau, khi bọn Tử Thần Thực Tử đến tìm, cửa nẻo sẽ không ngăn được chúng. Đi thôi..."

Harry vội vã chạy vô hành lang quơ cái balo của nó, cây chổi Tia Chớp và cái lồng con Hedwig rồi đi theo cả đám ra khu vườn sau nhà tối thui.

Hermione đã được chú Kingsley giúp trèo lên một con vong mã đen cao lớn, anh Bill giúp chị Fleur trèo lên con kia. Bác Hagrid đã đứng bên cạnh chiếc xe gắn máy, kính đã đeo.

"Phải chiếc này không? Chiếc xe của chú Sirius?"

"Đúng rồi." Bác Hagrid nói, nhìn xuống Harry cười toe toét. "Ta nhớ khi còn còn là một đứa trẻ một tuổi, con nằm gọn ơ trong một bàn tay ta!"

Harry nhét balô và chổi xuống dưới chân và kẹp cái lồng con Hedwig giữa hai đầu gối. Nó thấy khó chịu cực kỳ.

"Ông Arthur có chỉnh sửa chút" Bác Hagrid nói. "Cần lái giờ có thêm vài vũ khí mới. Cái đó là sáng kiến của bác." Bác chỉ một ngón tay to thù lù vào một cái nút tím gần đồng hồ tốc độ.

"Làm ơn cẩn thận, nhé bác Hagrid." Ông Weasley nói, ông đang đứng bên cạnh hai bác cháu, cầm cây chổi của ông . "Tôi vẫn chưa chắc cái đó có đáng tin cậy không và chắc chắn là chỉ nên dùng khi nào khẩn cấp."

"Được rồi, nào" Thầy Moody nói." Xin mọi người hãy chuẩn bị. Tôi muốn chúng ta xuất phát thật chính xác cùng một lúc nếu không thì toàn bộ chiến thuật nghi binh này sẽ mất toi ý nghĩa."

Mọi người gật đầu.

"Bây giờ ôm chặt nghe Ron." Cô Tonks nói, và Harry thấy Ron ngấm ngầm ném một cái nhìn tội lỗi về phía thầy Lupin trước khi đặt tay lên hai bên eo của cô Tonks. Bác Hagrid nổ máy xe: chiếc xe rú lên như một con rồng và cái thùng xe rung lên.

"Chúc mọi người may mắn." Thầy Moody la lớn. "Hẹn gặp lại tất cả trong vòng một giờ ở trang trại Hang Sóc. Xuất phát khi đếm đến tIếng thứ ba. Một... hai... BA."

Một tiếng rống khủng khiếp phát ra từ chiếc xe gắn máy, và Harry cảm thấy cái thùng xe lắc lư dữ dội. Nó được nhấc bổng lên cao rất nhanh, tóc bị thổi giạt ra khỏi mặt. Quanh nó những cây chổi cũng vọt thẳng lên; cái đuôi đen dài của con vong mã ngoắc lướt qua. Hai chân của Harry, bị bó chặt trong cái thùng xe của bác Hagrid, vốn đã đau rồi, bây giờ bắt đầu tê. Nó ngoái nhìn lại ngôi nhà số bốn đường Privet Drive lần cuối cùng, đến khi không sao phân biệt được nhà nào vào với nhà nào nữa rồi mới thôi.

Và bỗng nhiên, hoàn toàn không ngờ được, cả đám bị bao vây. Ít nhất ba chục cái bóng đội mũ trùm đầu lơ lửng giữa không gian, hình thành một vòng lớn mà trung tâm là đám hội viên Phượng Hoàng vừa bay lên, chưa hiểu gì hết ...

Những ngọn lửa xanh lè nhá lên từ mọi phía: bác Hagrid gào lên một tiếng và chiếc xe gắn máy lộn ngược lại. Harry không còn biết là bác cháu nó đang ở đâu nữa. Trên đầu nó là đèn đường, quanh nó là tiếng gào rú, nó đang bám vào thùng xe bên để mong sống sót. Cái lồng Hedwig, cây chổi Tia Chớp, và cái balo của nó tuột xuống khỏi đầu gối ...

"Không ... HEDWIG!"

Cây chổi bay mòng mòng xuống đất, nhưng nó chỉ xoay sở túm được cái đai của balô và cái nóc lồng khi chiếc xe gắn máy xoay trở về vị trí ban đầu. Mới hú vía được một giây thì một tia chớp xanh lè khác lại bùng lên. Con cú rít lên và ngã lăn quay xuống đáy lồng.

"Không ... KHÔNG!"

Chiếc xe gắn máy lao tới trước; Harry thoáng thấy bọn Tử Thần Thực Tử trùm kín đầu tản ra khi bác Hagrid phá tung vòng vây của chúng.

"Hedwig... Hedwig..."

Nhưng con cú nằm bất động, thảm hại như một món đồ chơi vứt ở đáy lồng. Harry không tin nổi, và nỗi lo sợ cho những người khác mới là điều quan trọng nhất. Nó liếc ra sau lưng và thấy một đám đông đang chuyển động. Những luồng sáng lóe lên xanh lè, hai cặp cưỡi chổi phóng vọt đi khá xa, nhưng nó không nhận ra được họ là ai ...

"Bác Hagrid, chúng ta phải trở lại, chúng ta phải trở lại!" Nó gào lên át tiếng gầm rú như sấm của cái xe máy, rút đũa phép ra, đẩy cái lồng Hedwig xuống sàn, không chịu tin là con cú đã chết.

"Bác Hagrid, QUAY VÒNG LẠI!"

"Việc của bác là đưa con tới nơi an toàn, Harry à." Bác Hagrid rống lên, và bác mở hết ga.

"Ngừng... NGỪNG LẠI!" Harry hét lên, nhưng khi nó ngoái nhìn lại lần nữa thì hai tia sáng xanh bỗng bay trượt qua vành tai trái của nó: Bốn Tử Thần Thực Tử đã tách khỏi vòng vây và đuổi theo hai bác cháu, nhắm vào tấm lưng to bè của bác Hagrid. Bác Hagrid lạng lách, nhưng bọn Tử Thần Thực Tử đã đuổi kịp chiếc xe gắn máy, thêm nhiều bùa chú phóng sát sạt vào hai bác cháu, và Harry phải hụp xuống sâu trong thùng xe để tránh. Xoay người ra sau, nó hét: "Stupefy " và một tia chớp đỏ phóng ra từ cây đũa phép của chính nó, tạo ra một khoảng hở giữa bốn Tử Thần Thực Tử khi chúng dạt ra để tránh đòn.

"Bám chặt nhé Harry, để cái này trị tụi nó!" Bác Hagrid gầm lớn, và Harry ngước nhìn lên đúng lúc để thấy bác Hagrid ấn lên cái nút xanh gần đồng hồ xăng.

Một bức tường, một bức tường gạch chắc chắn, phụt ra từ ống bô xe. Ngước nhìn lên, Harry thấy bức tường phình ra định hình giữa không trung. Ba Tử Thần Thực Tử lạng lách được, nhưng tên thứ tư kém may mắn hơn; hắn biến khỏi tầm nhìn và rồi rớt xuống như một tảng đá đằng sau bức tường, cây chổi của hắn gãy vụn. Một tên trong bọn bay chậm lại để cứu hắn, nhưng cả hai tên cùng bức tường trong không trung bị bóng tối nuốt chửng khi bác Hagrid chồm rạp người trên tay lái và tăng tốc vọt đi.

Nhiều lời nguyền giết chóc bay ngang qua đầu Harry từ cây đũa phép của hai tên Tử Thần Thực Tử còn lại, chúng nhắm vào bác Hagrid. Harry đáp trả bằng cách tung thêm càng nhiều bùa Choáng: đỏ và xanh đụng nhau giữa trời trong một màn mưa tia sáng đủ màu, và Harry nghĩ lộn xộn đến những chùm pháo bông và dân Muggle dưới mặt đất hẳn chẳng biết được đang xảy ra chuyện gì ...

"Chơi một cú nữa nè, Harry, bám chặt vào nhé!" Bác Hagrid gào to, và bác dập vào cái nút thứ hai. Lần này một tấm lưới vĩ đai bung ra từ ống bô xe, nhưng bọn Tử Thần Thực Tử đã cảnh giác. Chẳng những chúng lạng lách tránh được tấm lưới mà cái tên lúc nãy bay chậm lại để cứu đồng bọn cũng đã đuổi kịp. Hắn hiện ra từ bóng tối, và bây giờ cả ba cùng đuổi theo chiếc xe gắn máy, tất cả cùng bắn theo những lời nguyền.

"Cái này được đây, Harry, bám chặt vào!" Bác Hagrid gào to, và Harry thấy bác đấm nguyên bàn tay lên cái nút tím bên cạnh đồng hồ tốc độ.

Cùng một tiếng rống kinh thiên động địa không thể nhầm lẫn được, lửa rồng phun ra từ ống bô, nóng đến trắng xanh, và chiếc xe gắn máy vọt tới trước như một viên đạn trong tiếng kim loại kêu răng rắc. Harry thấy một tên Tử Thần Thực Tử lạng ra khỏi tầm nhìn để tránh luồng lửa kinh hoàng, và cùng lúc đó nó cảm thấy cái thùng xe lắc lư một cách đáng ái ngại: mối hàn kim loại giữa cái thùng xe đã bị vỡ banh vì sức mạnh của tăng tốc.

"Không sao đâu Harry!" Bác Hagrid rống lên.

"Để bác lo, Harry, con khỏi lo!" Bác Hagrid hét to và rút từ bên trong áo khoác ra cái ô hoa màu hồng.

"Bác Hagrid! Đừng! Để con!"

"Reparo!"

Một tiếng nổ điếc tai và cái thùng xe rời hoàn toàn ra khỏi cái xe gắn máy. Lực đẩy của chiếc xe gắn máy đang bay khiến cho Harry lao nhanh tới trước, rồi cái thùng xe bắt đầu mất độ cao ...
Trong cơn tuyệt vọng, Harry chĩa cây đũa phép vào cái thùng xe hét lớn:

" Wingardium Leviosa."

Cái thùng xe nổi lên như cái nút phao, tuy không còn lèo lái được nhưng vẫn còn lơ lửng giữa trời. Tuy nhiên, Harry chỉ thở phào được có một giây, vì nhiều lời nguyền đang xẹt qua nó veo véo: ba tên Tử Thần Thực Tử đang sáp lại.

"Bác tới đây, Harry!" Tiếng bác Hagrid quát trong bóng tối, nhưng Harry cảm thấy cái thùng xe lại bắt đầu rớt xuống: nó cố gắng ngồi thu lại thật thấp, rồi chĩa vào tên chính giữa trong ba cái bóng đang tiến tới gần và hét:

" Impedimenta!"

Thần chú trúng ngay ngực tên Tử Thần Thực Tử chính giữa . Gã bỗng bị căng tay chân giữa trời một cách lố lăng như thể tông phải một thanh chắn vô hình: một tên đồng bọn suýt tông phải gã.

Thế rồi cái thùng xe bắt đầu rơi xuống một cách nghiêm trọng, và bọn Tử Thần Thực Tử phóng ra một lời nguyền sát Harry đến nỗi nó phải thụp xuống thấp hơn vành thùng xe.

"Bác tới ngay, Harry, bác tới ngay!"

Một bàn tay khổng lồ túm lấy lưng áo Harry, nhấc nó ra khỏi cái thùng xe đang lao thẳng xuống. Harry kéo được cái balo theo trong lúc tự mình trèo lên yên xe gắn máy, để rồi nhận ra đang ngồi sát vào lưng bác Hagrid. Khi hai bác cháu vọt lên trên, bỏ lại hai tên Tử Thần Thực Tử, Harry chĩa cây đũa phép về phía cái thùng xe đang rơi, và hét:

"Confringo!"

Lúc cái thùng xe nổ tung, Harry thấy đau đớn cho Hedwig đến thắt ruột khủng khiếp; tên Tử Thần Thực Tử gần nhất bị nổ văng khỏi chổi té mất tăm; tên cùng đi với hắn rớt lại và biến mất.

"Harry, bác xin lỗi, bác xin lỗi nghe." Bác Hagrid rên rỉ. "Lẽ ra bác không nên tự sửa ... con mất chổi rồi ..."

"Không quan trọng, bác cứ bay tiếp!" Harry hét ngược lại, vì hai Tử Thần Thực Tử nữa hiện ra từ bóng tối, đang kéo tới.

Những bùa chú lời nguyền lại một lần nữa phóng qua lại trong khoảng không gian giữa hai phe, bác Hagrid lượn lách và bay theo hình chữ Z: Harry biết bác không dám dùng đến nút lửa rồng một phen nữa khi mà Harry ngồi trong thế chông chênh như vậy. Harry phóng ra hết bùa Choáng này đến bùa choáng khác vào bọn đang đuổi theo, chỉ đủ cầm chân chúng. Nó lại phóng thêm một thần chú Chặn đường nữa: tên Tử Thần Thực Tử đuổi theo sát nhất lạng người tránh được.

"Expelliarmus!" Harry hét.

"Nó đó, nó đó, nó là đứa thật đó!"

Harry nghe tiếng la của tên Tử Thần Thực Tử còn lớn hơn cả tiếng máy xe nổ như sấm rền: ngay sau đó cả hai tên đuổi theo đều rớt lại sau và biến mất.

"Harry, chuyện gì xảy ra vậy?" Bác Hagrid hét. "Chúng bỏ đi đâu rồi?"

"Con không biết!"

Nhưng Harry sợ: tên Tử Thần Thực Tử đội mũ trùm đã hét "nó là đứa thật đó!" Làm sao hắn biết? Nó nhìn đăm đăm vào bóng tối và cảm nhận được mối đe doạ. Chúng ở đâu?

Nó níu lấy lưng áo khoác của bác Hagrid.

"Bác Hagrid, bác dùng rồng lửa một lần nữa đi, chúng ta hãy đi khỏi đây ngay."

"Vậy thì, bám chặt nghe Harry"

Một lần nữa tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên và lửa trắng xanh phụt ra từ ống bô: Harry cảm thấy bản thân mình bị trật ra sau khỏi cái yên chỉ còn một chút xíu chỗ cho nó ngồi. Bác Hagrid bật ngửa ra sau đè lên nó, suýt vuột cả tay lái...

"Bác nghĩ mình đã bỏ lại chúng rồi Harry à, bác nghĩ mình đã thoát rồi."

Nhưng Harry không tin tưởng lắm; nỗi sợ bao trùm khi nó nhìn trái ngó phải canh chừng những kẻ truy đuổi mà nó chắc chắn sẽ lại đến ... Tại sao chúng lại bỏ đi? Một tên trong bọn chúng vẫn còn có thể chiến đấu cơ mà ... Nó đó ... nó là đứa thật đó ... Chúng nói điều đó ngay sau khi nó dùng bùa Expelliarmus.

"Chúng ta gần đến nơi rồi, Harry à, chúng ta gần thành công rồi!" Bác Hagrid hét toáng lên.
Harry cảm thấy chiếc xe gắn máy hạ thấp xuống một tí mặc dù ánh đèn dưới mặt đất trông vẫn còn xa xăm như những vì sao.

Bỗng cái sẹo trên trán nó nóng bỏng như lửa: mỗi bên chiếc xe gắn máy xuất hiện một tên Tử Thần Thực Tử, hai lời nguyền Giết chóc bắn từ phía sau sướt qua nó trong đường tơ kẽ tóc ...

Và rồi Harry thấy hắn, Voldemort đang bay như khói nương theo gió, không cưỡi chổi cũng không cưỡi vong mã, gương mặt như tượng tạc của hắn sáng lập lòe trong bóng tối, những ngón tay trắng bệch của hắn lại giơ cao cây đũa phép ...

Bác Hagrid thốt ra một tiếng rú kinh hãi và bẻ lái xe lao xuống theo chiều thẳng đứng. Bám lấy hy vọng sống sót, Harry phóng lung tung những bùa Choáng vào bóng đêm đang quay mòng mòng. Nó thấy một thân thể bay ngang qua và biết là nó đã phóng trúng một tên trong bọn chúng, nhưng rồi nó nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên và nhìn thấy những tia lửa nháng lên từ động cơ của chiếc xe. Chiếc xe quay xoắn tít trong không trung, hoàn toàn không điều khiển được nữa ...

Những tia sáng xanh lè lại phóng qua hai bác cháu. Harry không còn biết đâu là trên đâu là dưới nữa: cái sẹo của nó vẫn đang cháy bỏng, nó chờ chết trong chớp mắt. Một cái bóng đội mũ trùm kín mặt cưỡi chổi bay chỉ cách nó vài bước, nó thấy hắn giơ cánh tay lên ...

"KHÔNG!"

Bác Hagrid gào lên và tự mình phóng ra khỏi chiếc xe lao vào tên Tử Thần Thực Tử, Harry kinh hoàng nhìn cả bác Hagrid lẫn tên Tử Thần Thực Tử cùng rơi vào màn đêm, trọng lượng của cả hai quá sức chịu đựng của cây chổi.

Ráng dùng hai đầu gối kẹp chặt chiếc xe gắn máy đang lao thẳng xuống, Harry nghe Voldemort gào lên:

"Của ta!"

Thế là hết. Nó không hề nghe hay thấy hay nhìn thấy Voldemort ở đâu nữa, nó thoáng thấy một tên Tử Thần Thực Tử sà xuống tránh chỗ và nó nghe

"Avada..."

Cơn nhói đau từ cái sẹo khiến Harry nhắm mắt lại, cây đũa phép của nó tự phản ứng. Nó có cảm giác cây đũa phép kéo bàn tay của nó quay vòng như một thỏi nam châm vĩ đại, qua đôi mắt hé mở nó thấy một ngọn lửa vàng choé bắn ra, một tiếng rắc rồi một tiếng thét giận dữ. Tên Tử Thần Thực Tử còn lại rống lên, Voldemort gào. "Không!". Và không biết bằng cách nào đó, Harry phát hiện ra mũi mình chỉ cách nút bấm lửa rồng có vài phân. Nó dùng bàn tay không cầm đũa phép thụi vô cái nút và chiếc xe gắn máy xịt thêm lửa vào không khí trong khi nhào thẳng xuống mặt đất.

"Bác Hagrid!" Harry gọi, bám vào chiếc xe gắn máy để tự cứu mình, "Bác Hagrid! Accio bác Hagrid."

Chiếc xe gắn máy lao nhanh hơn về phía mặt đất. Mặt Harry nằm ngang tay lái, nên nó chẳng thể thấy gì ngoại trừ những ánh đèn xa xăm đang càng lúc càng gần nó. Đằng sau nó lại vang lên một tiếng gào nữa:

"Cây đũa phép của mi, Selwyn, đưa ta cây đũa phép của mi!"

Harry cảm nhận được Voldemort trước khi nhìn thấy hắn. Harry quay mặt sáng, nhìn chòng chọc vào hai con mắt đỏ lừa và nó nghĩ đó là thứ cuối cùng nó nhìn thấy trên đời: Voldemort đang chuẩn bị tung bùa chú một lần nữa ...

Và bỗng nhiên Voldemort biến mất. Harry nhìn xuống thấy bác Hagrid nằm dạng tay chân trên mặt đất bên dưới. Nó ghì chặt tay lái để tránh đụng phải bác, mò mẫm tìm cái thắng, nhưng với một cú đâm sầm rung đất điếc tai, nó nhào mạnh xuống một cái ao sình.

"Bác Hagrid?"

Harry vùng vẫy để tự ngoi lên khỏi đống bùn lầy và kim loại bể bao quanh nó. Hai bàn tay nó lún sâu mấy phân trong vũng nước đục ngầu khi cố chống tay đứng dậy. Nó không thể hiểu Voldemort đã biến đi đâu và nó chờ đợi hắn sà xuống từ bầu trời tối đen bất cứ lúc nào. Có cái gì đó nóng và ướt đang từ trên trán nhễu xuống cằm nó. Nó bò ra khỏi vũng nước và loạng choạng đi về phía cái đống đen to thù lù nằm trên mặt đất là bác Hagrid.

"Bác Hagrid? Bác Hagrid ơi, nói với con đi..."

Nhưng cái đống đen đó không nhúc nhích.

"Ai ở ngoài đó? Có phải Potter không? Cháu là Harry Potter hả?"

Harry không nhận ra giọng nói của người đàn ông. Bỗng nhiên một người đàn bà hét lên.

"Họ bị tai nạn rồi. Anh Ted ơi? Tai nạn trong vườn nè?"

Đầu óc Harry mù tịt.

"Bác Hagrid ơi." nó ngốc nghếch lặp lại, và đầu gối nó quỵ xuống.

Điều tiếp theo mà nó biết được là nó đang nằm ngửa trên cái gì đó mềm như những cái gối nệm, tay phải và chỗ be sườn của nó rát bỏng. Cái răng bị văng mất của nó đã mọc trở lại. Cái thẹo trên trán nó vẫn còn phập phồng.

"Bác Hagrid?"

Nó mở mắt ra và thấy mình đang nằm trên một cái ghế nệm dài trong một phòng khách xa lạ sáng đèn. Cái ba lô của nó được đặt trên sàn gần đó, ướt sũng và dính đầy sình. Một người đàn ông tóc vàng hoe, bụng bự, đang lo lắng nhìn Harry.

"Bác Hagrid không sao đâu con." người đàn ông nói. "Bà xã ông đang chăm sóc bác ấy. Con thấy sao? Còn gì khác bị gãy không? Ông đã gắn lại xương sườn, tay và răng cho con. Nhân tiện ông giới thiệu luôn, ông là Ted, Ted Tonks - cha của Dora."

Harry vội vàng ngồi dậy. Ánh sáng nổ đom đóm trước mắt nó và nó cảm thấy buồn nôn, choáng váng.

"Voldemort..."

"Thong thả thôi." Ông Ted Tonks vừa nói vừa đặt một bàn tay lên vai Harry và đẩy nó nằm trở xuống nệm.

"Tai nạn con vừa trải qua thật là tệ. Mà có chuyện gì vậy? Cái xe gắn máy hư à? Ông Arthur Weasley lại quá lậm khả năng của ổng và mớ máy móc Muggle kỳ cục của ổng chứ gì?"

"Không," Harry nói, trong khi cái thẹo của nó đau xót như một vết thương hở miệng, "Bọn Tử Thần Thực Tử, đông lắm... tụi con bị rượt đuổi..."

"Tử Thần Thực Tử?" Ông Ted nói nhanh. "Con muốn nói gì, Tử Thần Thực Tử à? Ông tưởng chúng không biết con dọn chỗ ở đêm nay chớ, ông tưởng..."

"Chúng biết." Harry nói.

Ted Tonks nhìn lên trần nhà như thể ông có thể nhìn xuyên qua trần thấy được bầu trời.

"Lạ thật, chúng ta biết bùa bảo vệ vẫn còn linh nghiệm mà, đúng không? Bọn chúng không thể nào xâm nhập phạm vi một trăm thước quanh địa điểm này từ bất cứ hướng nào."

Bây giờ Harry hiểu tại sao Voldemort biến mất. Ắt hẳn lúc đó chiếc xe gắn máy đã vượt qua rào cản làm bằng những lá bùa của Hội. Nó chỉ mong bùa tiếp tục linh: Nó tưởng tượng Voldemort đang ở trên cao, cách chỗ ông cháu nó đang nói chuyện chỉ có một trăm thước và đang tìm cách xâm nhập vào cái mà Harry hình dung ra giống như một cái bong bóng trong veo khổng lồ.

Nó quăng cặp giò ra khỏi ghế sô-pha; nó cần phải thấy tận mắt mới tin là bác Hagrid còn sống. Nhưng nó chỉ mới gượng đứng dậy được thì cửa mở ra và bác Hagrid lách qua cửa, mặt mũi be bét sình và máu, chân đi cà nhắc một chút, nhưng vẫn sống một cách nhiệm màu.

"Harry!"

Đá văng hai cái bàn xinh xắn, bác vượt qua khoảng cách giữa hai bác cháu bằng hai bước chân sải dài và ôm chầm Harry vào lòng thắm thiết đến nỗi suýt làm gãy mấy be sườn vừa được ráp lại của nó.

"Trời ơi, Harry, làm sao con thoát được trận đó hả? Bác tưởng cả hai bác cháu mình tiêu rồi chớ."

"Dạ, con cũng tưởng vậy. Con không tin nổi..."

Harry nín bặt. Nó vừa nhận ra người đàn bà mới đi vào phòng phía sau bác Hagrid.

"Mụ!" Nó hét, và thọc tay vô túi áo, nhưng túi trống trơn.

"Cây đũa phép của con đây, con trai ơi." Ông Ted vừa nói vừa gõ cây đũa phép lên cánh tay Harry.

"Nó rớt ngay bên cạnh con, ông đã lượm nó lên... và người con đang quát là vợ ông."

"Ôi, con... con xin lỗi!"

Khi đã tiến vào phòng rồi, các nét của bà Tonks với người chị Bellatrix mới đỡ giống nhau hơn: tóc bà hơi ánh nâu và mắt bà to hơn, nhân hậu hơn. Cho dù vậy, bà trông có vẻ hơi kiêu kỳ sau tiếng kêu thảng thốt của Harry.

"Chuyện gì đã xảy ra cho con gái tôi?" Bà hỏi. "Ông Hagrid nói các người bị phục kích; Nymphadora giờ ở đâu?"

"Con không biết." Harry nói. "Bác cháu con không biết chuyện gì xảy ra ấy người kia."

Ông bà Ted nhìn nhau. Một nỗi sợ hãi của hai ông bà Tonks. Nếu bất cứ ai trong số những người kia chết thì đó chính là lỗi của nó, lỗi của nó hoàn toàn. Nó đã thuận lòng theo kế hoạch, đưa họ túm tóc của nó...

"Khóa Cảng." Bỗng nhiên nó nhớ ra. "Bác cháu mình phải về Hang Sóc để biết... lúc đó cháu sẽ có thể báo tin cho ông bà, hoặc là... hoặc cô Tonks sẽ báo, khi cô ấy đã..."

"Dora sẽ không sao cả, Dromeda à." Ông Ted nói. "Nó biết công việc của mình, nó từng làm nhiều công tác khó khăn với các Thần Sáng. Khóa Cảng có đặt ở đây." Ông nói thêm với Harry.

"Nó khởi hành trong vòng ba phút nữa, nếu cháu muốn đi."

"Dạ, con đi." Harry nói. Nó tóm lấy cái ba lô, lẳng lên vai. "Con..."

Nó nhìn bà Tonks, muốn xin lỗi về nỗi lo sợ mà nó gây ra cho bà, nó cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm kinh khủng về chuyện này, nhưng nó chẳng tìm được từ nào để nói ra mà không nghe rỗng tuếch và giả dối.

"Con sẽ thưa với cô Tonks... à, cô Dora... nhắn tin, khi cô ấy... Cảm ơn ông bà đã cứu giúp con và bác Hagrid, cảm ơn về mọi thứ, con..."

Nó mừng vì được ra khỏi căn phòng và theo ông Ted Tonks đi dọc một hành lang ngắn để vào phòng ngủ. Bác Hagrid đi theo phía sau, cúi thấp xuống để khỏi đụng đầu vào rầm cửa.

"Đây, con trai. Khóa Cảng đó."

Ông Tonks chỉ vào một cái lược ván bạc nằm trên bàn trang điểm.

"Cảm ơn ông," Harry vừa nói vừa với tới chạm một ngón tay lên cái lược, sẵn sàng ra đi.

Thót bụng một cái như thể có một cái móc câu vô hình và một sợi dây lôi tới trước, Harry bị kéo vào cõi thinh không, xoay tít không tự chủ được, ngón tay nó dính cứng vào cái Khóa Cảng khi nó và bác Hagrid bị tống ra khỏi nhà ông Tonks. Tích tắc sau, chân Harry chạm mạnh vào mặt đất cứng và nó té bò càng xuống sân Hang Sóc. Nó nghe tiếng la hét. Vứt cái lược sang một bên, Harry đứng dậy, hơi lảo đảo, và nhìn thấy bà Weasley cùng Ginny đang chạy xuống bậc thang dẫn lên cửa sau, trong khi bác Hagrid chật vật đứng lên vì bác cũng bị té lăn khi chạm đất.

"Harry? Con là Harry thiệt phải không? Chuyện gì đã xảy ra? Những người kia đâu?" Bà Weasley khóc.

"Bác nói vậy là sao? Chưa ai về à?" Harry thở hổn hển.

Câu trả lời rõ ràng đã khiến cho gương mặt tái mét của bà Weasley càng tái thêm.

"Bọn Tử Thần Thực Tử rình sẵn tụi con." Harry nói với bà. "Tụi con vừa mới khởi hành là đã bị phục kích rồi... chúng biết thời điểm là đêm nay... Con không biết chuyện gì xảy ra cho những người khác, bốn tên trong bọn chúng đuổi theo bác Hagrid và con, tụi con cố hết sức để thoát được chúng, rồi đến Voldemort đuổi kịp tụi con..."

Nó nghe thấy sự phân trần trong giọng nói của mình, khẩn khoản xin bà thông cảm vì sao nó không biết chuyện gì xảy ra cho các con trai của bà, nhưng...

"May phước con được bình an." Bà nói, kéo nó vào vòng tay ôm ấp thương yêu đến nỗi nó cảm thấy không xứng đáng.

"Bà Molly, bà có chút rượu mạnh nào không?" Bác Hagrid hỏi, giọng run run. "Để làm thuốc ấy mà."

Bà có thể hô phép đem rượu ra, nhưng rồi lại đi trở vào ngôi nhà, Harry biết bà muốn giấu vẻ mặt của bà đi. Nó quay qua Ginny và cô bé ngay lập tức trả lời cho sự cầu khẩn thông tin chưa thốt ra lời của nó.

"Lẽ ra anh Ron và cô Tonks về đây sớm nhất, nhưng họ bị lỡ chuyến Khóa Cảng, cái khóa trở về đây mà không có họ." Cô bé nói, chỉ vào một cái hộp đựng dầu rỉ sét nằm trên mặt đất gần đó.

"Còn cái kia." Cô bé chỉ vào một chiếc giày cũ. "Lẽ ra phải đưa ba và anh Fred về, theo dự định thì họ là cặp thứ hai về đến nhà. Anh và bác Hagrid là cặp thứ ba và..." Cô bé coi đồng hồ đeo tay, "Nếu anh George và thầy Lupin thoát được thì họ sẽ về đây trong vòng một phút nữa."

Bà Weasley lại đi ra, mang theo một chai rượu mạnh đưa cho bác Hagrid. Bác bật nút chai uống thẳng một hơi.

"Mẹ!" Ginny la to, chỉ vào một chỗ cách đó mấy thước.

Một vệt sáng xanh lơ hiện ra trong bóng tối: nó lớn dần và sáng dần, và thầy Lupin cùng George hiện ra, quay mòng mòng rồi té xuống. Harry biết ngay tức thì là có điều gì đó không ổn: thầy Lupin đang đỡ George, anh ấy bất tỉnh, mặt đầy máu.

Harry chạy tới trước, nắm chân George. Nó cùng với thầy Lupin khiêng George vào trong nhà, đi xuyên qua nhà bếp để vào phòng khách, đặt anh ta nằm xuống cái ghế nệm dài. Khi ánh đèn rọi trên đầu George, Ginny há hốc miệng và bao tử Harry thót lại: một vành tai của George đã mất. Một bên đầu và cổ anh ta ướt đẫm máu đỏ au thật đáng sợ.

Bà Weasley vừa cúi xuống con trai mình thì thầy Lupin túm lấy cánh tay của Harry lôi nó đi, chẳng được nhẹ nhàng cho lắm, trở vô nhà bếp, nơi bác Hagrid vẫn còn đang ì ạch nhét khối lượng thân thể của mình qua khung cửa sau.

"Ấy." Bác Hagrid tức giận nói. "Bỏ nó ra, bỏ Harry ra!"

Thầy Lupin mặc kệ đến bác.

"Sinh vật nào ngồi ở trong góc khi Harry Potter đến văn phòng ta ở trường Hogwarts lần đầu tiên?" Thầy vừa nói vừa lắc nhẹ người Harry. "Trả lời ta!"

"Một... một con Thủy quái trong bồn nước thì phải?"

Thầy Lupin thả Harry ra và ngả lưng dựa vào tủ chén.

"Vậy là sao hả?" Bác Hagrid gầm lên.

"Thầy xin lỗi, Harry, nhưng thầy phải kiểm tra." Thầy Lupin nói ngắn gọn. "Chúng ta đã bị phản bội. Voldemort biết con được dời đi đêm nay và chỉ kẻ nào tham gia trực tiếp trong kế hoạch này mới có thể báo cho hắn biết. Con có thể là một kẻ đội lốt giả."

"Vậy sao chú không kiểm tra tôi?" Bác Hagrid thở hổn hển, vẫn còn đang chật vật lách qua khung cửa.

"Bác là người lai khổng lồ." Thầy Lupin nói, ngước lên nhìn bác Hagrid. "Thuốc đa dịch chỉ dùng cho con người mà thôi."

"Không ai trong Hội Phượng Hoàng lại đi báo cho Voldemort việc chúng ta di chuyển đêm nay cả." Harry nói. Ý tưởng đó quá khủng khiếp đối với nó, nó không thể nào tin việc đó lại do bất cứ ai trong số họ làm. "Voldemort chỉ đuổi kịp theo con vào phút chót, lúc đầu hắn không biết ai là con. Nếu hắn nắm được kế hoạch thì ngay từ đầu hắn đã phải biết con là người đi với bác Hagrid chớ."

"Voldemort đuổi kịp con à?" Thầy Lupin nói gay gắt. "Chuyện gì đã xảy ra? Làm sao con thoát được?"

Harry giải thích bọn Tử Thần Thực Tử đuổi theo hai bác cháu như thế nào và nhận ra nó là Harry ra sao, rồi chúng bỏ dở cuộc truy đuổi, và có lẽ chúng đã thỉnh đến Voldemort, hắn đã xuất hiện chỉ ngay trước khi nó và bác Hagrid đến được nơi ẩn náu trong nhà cha mẹ cô Tonks.

"Chúng nhận ra con à? Nhưng bằng cách nào? Con đã làm gì?"

"Con..." Harry cố gắng nhớ lại; cả cuộc hành trình có vẻ như một khối mờ mịt của sự hoảng sợ và hỗn loạn. "Con thấy một tên Tử thần Thực tử...và con định dùng bùa giải giới và bọn chúng nhận ra con!"

Thầy Lupin có vẻ kinh hoàng.

"Harry, thời của bùa Giải giới đã qua rồi! Những kẻ ấy đang tìm cách bắt và giết con! Nếu chưa sẵn sàng để giết chúng thì ít nhất thì con cũng phải đánh bùa Choáng chứ. Giải giới là một thần chú rất có ích, Harry à, nhưng bọn Tử Thần Thực Tử dường như coi đó là một bùa chú quen thuộc của con, và thầy khuyên con đừng để thành như thế."

Thầy Lupin đang khiến cho Harry cảm thấy nó ngu hết sức.


Harry tiếp tục nói với thầy Lupin:

"Anh George sẽ không sao chứ ạ?"

Tất cả cơn giận của thầy Lupin với Harry dường như được rút cạn vì câu hỏi đó.

"Thầy tin vậy, mặc dù sẽ không cách gì gắn lại được tai cho nó, khi đã bị mất tai vì lời nguyền thì không thể..."

Bên ngoài có tiếng ồn ào. Thầy Lupin lướt ngay tới cửa sau, Harry đi theo.

Hai bóng người vừa xuất hiện trong sân, và khi Harry chạy về phía họ thì nó nhận ra đó là Hermione, bây giờ đã trở lại nguyên dạng, và chú Kingsley, cả hai còn nắm chặt một cái móc treo áo cong queo. Hermione lao mình vào vòng tay của Harry, nhưng chú Kingsley chẳng tỏ ra chút xíu vui mừng được gặp lại ai trong đám cả. Qua vai Hermione, Harry thấy chú Kingsley giơ cây đũa phép của chú chĩa vào ngực thầy Lupin.

"Lời cuối cùng cụ Albus Dumbledore nói với chúng ta!"

"Harry là niềm hy vọng lớn nhất của chúng ta. Hãy tin nó." Thầy Lupin bình tĩnh đáp.

Chú Kingsley quay đũa chĩa vào Harry, nhưng thầy Lupin nói:

"Nó mà. Tôi kiểm tra rồi."

"Tốt lắm! Tốt lắm!" Chú Kingsley nói, nhét cây đũa phép vào bên trong áo khoác. "Nhưng ai đó đã phản bội chúng ta! Chúng biết, chúng biết là tối nay!"

"Có vẻ như vậy." Thầy Lupin đáp. "Nhưng hình như chúng không biết là sẽ có bảy Potter."

"Chút an ủi cỏn con!" Chú Kingsley gầm gừ. "Còn ai trở về nữa?"

"Chỉ mới có Harry, bác Hagrid. George và tôi."

Hermione nén một tiếng rên sau bàn tay.

"Còn anh gặp chuyện gì vậy?" Thầy Lupin hỏi chú Kingsley.

"Bị năm tên đuổi theo, hai tên bị thương, có thể một tên bị giết." Chú Kingsley quay đi. "Và chúng tôi cũng nhìn thấy Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, hắn nhập bọn đuổi theo chúng tôi được nửa chừng thì biến mất rất nhanh. Anh Remus, hắn có thể..."

"Bay." Harry thêm vào. "Cháu cũng thấy hắn, hắn rượt theo bác Hagrid và cháu."

"Vậy ra đó là lý do hắn bỏ đi, để đuổi theo cháu!" Chú Kingsley nói. "Lúc ấy chú không hiểu tại sao hắn biến mất. Nhưng cái gì khiến hắn đổi mục tiêu? Anh Remus? George đâu?"

"Nó bị mất một vành tai." thầy Lupin nói.

"Mất một...?" Hermione lặp lại giọng thảng thốt.

"Chiến công của Snape." Thầy Lupin nói.

"Snape à?" Harry hét. "Chú đừng nói là..."

"Hắn bị mất mũ trùm trong cuộc săn đuổi. Cắt sâu Mãi mãi luôn luôn là chiêu đặc biệt của Snape. Phải chi tôi có thể đáp lễ hắn, nhưng sau khi George bị thương tôi chỉ còn làm được mỗi một việc là giữ nó trên cây chổi, nó bị mất nhiều máu quá..."

Cả bốn người im lặng khi cùng ngước nhìn lên trời. Chẳng có dấu hiệu chuyển động nào; những ngôi sao đăm chiêu nhìn lại họ, không nhấp nháy, dửng dưng, chẳng hay biết gì về những người bạn đang bay. Ron ở đâu? Anh Fred và ông Weasley ở đâu? Anh Bill, chị Fleur, cô Tonks, thầy Mắt Điên, và lão Mundungus ở đâu?

"Harry, giúp một tay với!" Bác Hagrid ồm ồm gọi vọng ra từ cánh cửa mà bác lại một phen nữa bị mắc kẹt. Mừng là có chuyện gì đó để làm, Harry kéo bác thoát ra, rồi nó đi ngang qua nhà bếp trống vắng trở lại phòng khách nơi bà Weasley và Ginny vẫn còn đang chăm sóc anh George. Bà Weasley lúc này đã cầm được máu cho anh, và nhờ ánh đèn Harry nhìn thấy một cái lỗ toác hoác sạch sẽ vốn là vành tai của George.

"Anh ấy sao rồi ạ?"

Bà Weasley quay lại nhìn và nói:

"Bác không thể làm cho nó mọc lại được, không thể được một khi nó bị cắt bằng pháp thuật Hắc ám. Nhưng như vậy còn hơn là... may phước là nó còn sống."

"Dạ." Harry nói.

"Em nghe có ai đó ở trong sân phải không?" Ginny hỏi.

"Hermione và chú Kingsley," Harry nói.

"May phước." Ginny thì thầm.

Đột ngột một tiếng đổ ầm vang lên trong nhà bếp.

"Tôi sẽ chứng minh tôi là ai, anh Kingsley à, sau khi tôi nhìn thấy con trai tôi, muốn tốt lành thì tránh ra ngay."

Trước đây Harry chưa bao giờ nghe ông Weasley hét lớn như vậy. Ông xông vào phòng khách, mảng đầu hói của ông sáng bóng mồ hôi, cặp kính xéo xẹo, anh Fred ở ngay bên cạnh ông, cả hai đều xanh mét, nhưng không bị thương.

"Anh Arthur!" Bà Weasley thổn thức. " Ôi, may mắn biết bao!"

"Nó sao rồi?"

Ông Weasley quỳ ngay xuống bên cạnh George. Lần đầu tiên kể từ ngày Harry quen biết anh, Fred dường như hóa đá. Đứng đằng sau cái ghế nệm dài anh há hốc miệng nhìn vết thương của thằng em song sinh như không tin nổi cái mà anh đang thấy.

Có lẽ bị tiếng ồn khuấy động khi cha và anh đến bên mình, George cục cựa.

"Con thấy thế nào, George?" Bà Weasley thì thào.

Ngón tay George rờ rẫm một bên đầu.

"Thấy như thầy tu." George lẩm bẩm.

"Nó mắc chứng gì vậy?" Fred rền rĩ, tỏ ra kinh hoàng. "Đầu óc nó có bị ảnh hưởng không đấy?"

"Như thầy tu." George lặp lại, mắt mở to ra nhìn ông anh. "Anh coi... Em như thầy tu rồi. Mất tóc mất tai rồi, Fred ơi, hiểu chưa?"

Bà Weasley khóc nức nở hơn bao giờ hết. Gương mặt nhợt nhạt của Fred hồng lên.

" Tệ quá." Fred nói với George, "Ôi trời ơi! Trước mặt là cả một thế giới rộng lớn toàn chuyện tiếu lâm dính tới lỗ tai mà mày lại mất tai à?"

"Ờ, phải rồi." George nói, nhe răng cười với bà mẹ đang nước mắt đầm đìa. "Bây giờ mẹ có thể phân biệt được hai đứa con rồi há."

Rồi nó nhìn quanh.

"Chào, Harry... Em là Harry, đúng không?"

"Dạ, em đây." Harry nói, đi tới gần cái ghế nệm dài.

"Chà, ít nhất thì em cũng về được đây an toàn." George nói.

"Sao Ron với anh Bill không xúm xít quanh giường bệnh của mình nhể?"

"Họ chưa về tới nơi, George à." Bà Weasley nói. Nụ cười của George hẻo đi. Harry đưa mắt ra hiệu cho Ginny đi cùng nó trở ra bên ngoài. Khi hai đứa đi ngang nhà bếp, Ginny nói nhỏ:

"Giờ này lẽ ra anh Ron và cô Tonks phải về tới rồi. Họ đâu phải đi xa, nhà dì Muriel gần đây mà."

Harry không nói gì. Nó đã cố gắng gạt đi mối lo sợ từ khi đến Hang Sóc, nhưng bây giờ nỗi sợ hãi bao bọc lấy nó, dường như trườn bò khắp da nó, phập phồng trong ngực nó, nghẹn họng nó.

Chú Kingsley đang sải bước đi tới đi lui, liếc nhìn lên trời mỗi khi vòng lại. Bác Hagrid, Hermione, và thầy Lupin đứng sát vai nhau, chăm chú nhìn lên trời trong im lặng. Không ai trong ba người đó quay lại nhìn khi Harry nhập bọn trong đêm đen im ắng.

Từng phút dài ra như cả thế kỷ. Làn gió thoảng nhẹ nhất cũng khiến tất cả giật mình hướng về phía lùm bụi hay cây cỏ lao xao, hy vọng một trong những Hội viên có thể từ trong đám lá nhảy ra bình yên vô sự...

Và rồi một cây chổi hiện ra ngay phía trên đầu họ và lao thật nhanh xuống đất...

"Họ kìa!" Hermione gào lên.

Cô Tonks đáp xuống với một đà trượt dài làm bắn bụi đất và sỏi khắp nơi.

"Anh Remus!" Cô Tonks òa khóc khi loạng choạng rời cây chổi để ngã vào vòng tay thầy Lupin. Gương mặt thầy se lại và trắng bệch: dường như thầy không thể thốt ra lời nữa. Ron đi vấp váp một cách kỳ quái về phía Harry và Hermione.

"Bồ an toàn chứ." Ron lầm bầm được mấy tiếng trước khi Hermione bay tới ôm nó chặt cứng.

"Mình tưởng... Mình tưởng đâu..."

"Đây không sao." Ron nói, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô bé. "Đây ổn mà."

"Ron tuyệt lắm." Cô Tonks nồng nhiệt nói, thả vòng tay ôm thầy Lupin ra. "Tuyệt vời luôn. Đánh Choáng một tên trong bọn Tử Thần Thực Tử, đánh thẳng vô đầu, mà lại nhắm vào một mục tiêu di động khi đang bay trên cây chổi..."

"Bồ đánh?" Hermione nói, trố mắt nhìn Ron, hai tay vẫn còn quàng qua cổ nó.

"Lúc nào cũng giọng ngạc nhiên." Ron nói hơi cộc một tí, thoát ra khỏi vòng tay của Hermione.

"Có phải tụi này là những người về cuối cùng không?"

"Không," Ginny nói. "Chúng ta vẫn còn đang đợi anh Bill, chị Fleur, chú Mắt Điên và bác Mundungus. Em vô nói cho ba mẹ biết là anh bình an vô sự nghe, anh Ron."

Cô bé chạy trở vô trong nhà.

"Chuyện gì làm em về trễ vậy? Chuyện gì đã xảy ra cho em?" Giọng thầy Lupin nghe như nổi giận với cô Tonks.

"Mụ Bellatrix." cô Tonks nói. "Mụ muốn tóm em ngang với tóm Harry, anh Remus à, mụ ráng hết sức giết em. Em chỉ ước sao tóm được mụ ta, em còn nhiều thứ phải thanh toán với mụ Bellatrix lắm. Nhưng chắc chắn là tụi em làm cho Rodolphus bị thương... Sau đó tụi em đến nhà dì Muriel và trễ chuyến Khoá Cảng và dì ấy cứ nhặng xị cả lên với tụi này..."

Một gân mặt giật giật bên hàm thầy Lupin. Thầy gật đầu, nhưng dường như không thể nói được gì cả.

"Vậy chuyện gì đã xảy ra với quý vị?" Cô Tonks hỏi, quay sang Harry, Hermione và chú Kingsley.
Họ kể lại những câu chuyện về hành trình của chính mình, nhưng đồng thời sự vắng mặt của anh Bill, chị Fleur, thầy Mắt Điên và lão Mundungus dường như phủ chụp lên họ một lớp sương giá.

"Tôi sắp phải trở lại đường Downing, lẽ ra tôi đã phải có mặt ở đó một tiếng đồng hồ trước." Cuối cùng chú Kingsley nói, sau khi quét mắt chăm chú nhìn bầu trời một lần chót. "Báo cho tôi biết khi họ trở về."

Thầy Lupin gật đầu. Vẫy tay chào những người kia, chú Kingsley bước vào bóng tối phía cổng. Harry nghe một tiếng bụp yếu ớt khi chú Kingsley độn thổ ngay bên ngoài ranh giới Hang Sóc.

Ông bà Weasley chạy xuống mấy bậc thềm, Ginny theo sau họ. Hai bậc cha mẹ ôm chầm lấy Ron trước khi quay qua thầy Lupin và cô Tonks.

"Cám ơn cô và chú." Bà Weasley nói. " Đã vì các con trai tôi."

"Đừng có ngớ ngẩn thế, chị Molly." Cô Tonks nói ngay.

"George ra sao?" Thầy Lupin hỏi.

"Anh ấy bị gì?" Ron hỏi rõ ta

"Nó mất..."

Nhưng đoạn cuối câu nói của bà Weasley bị nhấn chìm trong tiếng thét đồng loạt: một con vong mã vừa lao tới trước mắt mọi người và đáp xuống cách họ vài bước. Anh Bill và Fleur cùng tuột khỏi lưng nó, te tua vì gió nhưng không bị thương.

"Bill! Ơn trời, ơn trời..."

Bà Weasley chạy tới trước, nhưng cái ôm anh dành cho bà chỉ phớt qua chiếu lệ; nhìn thẳng vào cha mình, anh nói:

"Chú Mắt Điên đã chết."

Không ai nói một lời. Không ai cử động. Harry cảm thấy như có cái gì đó bên trong nó đang rơi xuống, rơi xuyên lòng đất, bỏ lại nó vĩnh viễn.

"Tụi con thấy tận mắt." anh Bill nói, Fleur gật đầu, những vệt nước mắt long lanh trên má chị được soi bằng ánh sáng hắt ra từ cửa sổ nhà bếp. "Chuyện xảy ra ngay sau khi chúng ta phá vỡ vòng vây: chú Mắt Điên và lão Mundungus gần sát tụi con, họ cũng nhắm hướng bắc. Voldemort... hắn bay được... đánh thẳng vào họ. Lão Mundungus hoảng loạn, con nghe lão khóc la, chú Mắt Điên cố ngăn lão, nhưng lão vẫn độn thổ. Voldemort phóng lời nguyền trúng ngay mặt chú Mắt Điên, chú ngã bật ngửa ra khỏi cây chổi và... tụi con chẳng thể làm gì được, tụi con bị sáu đứa đứa trong bọn chúng bám đuôi..."

Giọng Bill đứt đoạn.

"Đương nhiên cháu không thể làm gì được rồi." Thầy Lupin nói.

Tất cả đều đứng lặng nhìn nhau. Harry không thể hiểu được hết. Thầy Mắt Điên đã chết; không thể nào lại là... thầy Mắt Điên, ngoan cường như vậy, dũng cảm như vậy, người sống sót tài ba...
Cuối cùng dường như mọi người nhận ra trời đã rạng, mặc dù không ai nói ra, ai cũng biết chẳng còn lý do gì để mà chờ đợi trong sân nữa, và họ lặng lẽ bước theo ông và Weasley trở vào trong Hang Sóc, và vào tới phòng khách, nơi Fred và George đang cười ha hả với nhau.

"Có chuyện gì không hay?" Fred dò mặt mọi người khi họ bước vào phòng. "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ai...?"

"Chú Mắt Điên." Ông Weasley nói. "Đã chết."

Nụ cười hai anh em sinh đôi biến thành cái méo miệng sững sờ. Dường như không ai biết phải làm gì. Cô Tonks âm thầm khóc trong chiếc khăn tay. Cô vốn gần gũi với thầy Mắt Điên, Harry biết, thầy là người nó quý mến nhất, người che chở cho nó ở Bộ Pháp thuật. Bác Hagrid, ngồi trên sàn trong một góc nhà, nơi bác có được chỗ rộng rãi nhất, đang chậm nước mắt bằng cái khăn tay của bác có kích thước bằng tấm khăn trải bàn.

Anh Bill đi tới tủ lấy ra một chai rượu đế lửa và vài cái ly.

"Đây." Anh nói, và với một cái vẫy cây đũa phép, anh phát mười hai ly rượu đầy bay vụt ngang phòng đến từng người, anh giơ cao ly rượu thứ mười ba. " Uống vì Mắt Điên."

"Mắt Điên." Tất cả cùng hô, và uống.

Rượu đế lửa đốt cổ họng Harry. Dường như rượu làm cảm xúc ấm lại trong người nó, làm tan đi nỗi tê dại điếng người và cảm giác phi thực, thiêu đốt nó với điều gì đó giống như lòng can đảm.

"Vậy là Mundungus đã biến mất?" Thầy Lupin nói. Thầy đã uống một hơi cạn ly.

Không khí thay đổi ngay lập tức. Mọi người tỏ ra căng thẳng, nhìn thầy Lupin, Harry cảm thấy như mọi người vừa mong thầy nói tiếp vừa hơi sợ điều họ có thể phải nghe.

"Cháu biết chú đang nghĩ gì." Bill nói. "Và cháu cũng tự hỏi điều đó suốt trên đường về đây, bởi vì dường như chúng chực sẵn để đón đầu chúng ta, phải không ạ? Nhưng lão Mundungus không thể phản bội chúng ta. Chúng đã không biết là có bảy Harry, điều này khiến chúng lúng túng ngay khi chúng ta xuất hiện, mà chúng ta đừng quên rằng chính lão Mundungus là kẻ đưa ra cái mẹo bịp ấy. Tại sao lão không nói luôn cho chúng điều mấu chốt đó? Cháu nghĩ lão ta bị hoảng loạn, đơn giản vậy thôi. Lão đã không muốn đi ngay từ đầu, nhưng chú Mắt Điên ép lão, và Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy tấn công thẳng họ. Nhiêu đó cũng đủ để ai cũng phải hoảng loạn rồi."

"Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã hành động đúng như thầy Mắt Điên dự đoán." Cô Tonks thút thít khóc. "Anh Mắt Điên có nói hắn sẽ cho rằng Harry thật sẽ đi cùng Thần Sáng giỏi nhất. Hắn đuổi theo anh Mắt Điên trước nhất, và khi lão Mundungus để lộ bí mật, hắn liền quay qua anh Kingsley..."

"Không," Harry nói lớn, và cả đám đều nhìn nó ngạc nhiên: rượu đế lửa dường như vừa tiếp thêm cho nó sức mạnh. "Ý cháu là... nếu có ai đó sơ xuất." Harry nói tiếp. "Và để lọt ra điều gì đó, cháu biết là người đó không có chủ tâm làm vậy. Không phải lỗi của người đó." Nó lặp lại, một lần nữa giọng hơi to hơn bình thường. "Chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau. Cháu tin tưởng tất cả mọi người ở đây, cháu không nghĩ bất cứ ai trong phòng này lại bán đứng cháu cho Voldemort."

Lại sự im lặng nữa tiếp theo lời nói của nó. Tất cả mọi người đều đang nhìn nó: Harry lại cảm thấy nóng, và uống thêm mấy hớp rượu nữa, khi nó uống, nó nghĩ đến thầy Mắt Điên. Thầy Mắt Điên lúc nào cũng phủ nhận thiện chí tin tưởng con người của cụ Dumbledore.

Nét mặt thầy Lupin rất kỳ quặc khi thầy nhìn Harry. Nét mặt ấy gần như thương hại.

"Thầy nghĩ con là đồ ngu à?" Harry hỏi.

"Không, thầy nghĩ con giống James." Thầy Lupin nói. " Cậu ấy ắt hẳn đã coi việc không tin tưởng bạn bè là điều ô nhục nhất."

Harry biết điều thầy Lupin muốn ám chỉ: ấy là cha nó đã bị bạn mình là Peter Pettigrew phản bội. Nó cảm thấy tức giận phát điên lên được. Nó muốn cãi lại, nhưng thầy Lupin đã quay lưng lại với nó, đặt cái ly của thầy lên một cái bàn nhỏ, và nói với anh Bill:

"Còn việc phải làm. Tôi có thể hỏi anh Kingsley liệu..."

"Không." Anh Bill nói ngay. " Cháu sẽ làm việc đó. Cháu sẽ đi."

"Anh đi đâu?" Cả cô Tonks và chị Fleur cùng nói.

"Thi thể của Mắt Điên." Thầy Lupin nói. "Chúng ta cần tìm lại."

"Chẳng lẽ không thể...?" Bà Weasley mở lời với ánh mắt cầu khẩn nhìn anh Bill.

"Đợi à?" Anh Bill nói. "Không, trừ khi mẹ muốn cho bọn Tử Thần Thực Tử chiếm lấy xác bác ấy?"

Không ai nói gì nữa. Thầy Lupin và anh Bill chào từ giã và ra đi.

Những người còn ở lại giờ đây đều ngồi phịch xuống ghế, tất cả ngoại trừ Harry, nó vẫn đứng. Với mọi người, cái chết của thầy Moody dường như hiện hữu ngay trước mắt nó.

"Con cũng phải đi." Harry nói.

Mười cặp mắt sửng sốt nhìn nó.

"Con đừng dại, Harry à." Bà Weasley nói. "Con đang nói về chuyện gì vậy?"

"Con không thể ở lại đây."

Nó xoa trán, cái sẹo lại nhói đau, hơn một năm nay nó đã không còn bị đau như vậy.

"Tất cả mọi người sẽ bị nguy hiểm khi con ở đây. Con không muốn..."

"Nhưng đừng có ngu ngốc như vậy!" Bà Weasley nói. "Toàn bộ vấn đề đêm nay là đưa được con về đây an toàn, và nhờ phước đức mà đã làm được. Và Fleur đã đồng ý làm đám cưới ở đây thay vì ở Pháp, chúng ta đã dàn xếp mọi việc để có thể ở cùng một nơi mà chăm sóc cho con..."

Bà Weasley không hiểu. Bà đang khiến nó cảm thấy tồi tệ thêm, chứ chẳng nhẹ nhõm gì hơn.

"Nếu Voldemort biết con ở đây..."

"Nhưng mà làm sao hắn biết được chứ?" Bà Weasley hỏi.

"Harry à, hiện giờ có đến một đống chỗ có thể coi là có con đang ở." Ông Weasley nói. "Hắn không có cách gì biết được con ở trong ngôi nhà an toàn nào."

"Không phải con lo cho chính con!" Harry nói.

"Chúng ta biết điều đó." Ông Weasley khẽ nói, nhưng nếu con bỏ đi thì tất cả những cố gắng của chúng ta đêm nay trở nên vô nghĩa."

"Con không được đi đâu hết!" Bác Hagrid lầu bầu. "Harry à, bỏ đi sau mọi chuyện mà bọn ta trải qua để đem con về đây hả?"

"Ừ, còn cái tai đổ máu của anh thì sao?" George nói, hơi nhổm mình dậy trên đống nệm.

"Con biết rằng..."

"Chú Mắt Điên sẽ không..."

"TÔI BIẾT RỒI!" Harry rống lên.

Nó cảm thấy bị bao vây và dọa dẫm; họ tưởng nó không biết họ đã làm gì cho nó sao, nhưng họ không hiểu rằng chính vì những gì mà học đã làm cho nó mà nó muốn ra đi lúc này, trước khi họ phải chịu đựng thêm đau khổ vì nó sao? Sự im lặng khó xử kéo dài, và trong khoảng thời gian đó cái sẹo của nó tiếp tục nhói đau và phập phồng. Cuối cùng bà Weasley phá vỡ sự im lặng.

"Hedwig đâu, Harry?" Bà nói ngọt ngào. "Chúng ta có thể nhốt nó chung với con cú Heo và cho nó ăn cái gì đó."

Ruột gan Harry quặn thắt lại như một nắm đấm. Nó không thể nói với bà sự thật. Nó uống nốt ly rượu đế lửa để khỏi trả lời.

"Harry à, chờ đi rồi thể nào chuyện cũng lộ ra là con lại thành công một phen nữa." Bác Hagrid nói. "Thoát khỏi tay hắn, đánh hắn chạy dài khi hắn ở ngay trên đầu con."

"Không phải con." Harry nói thẳng thừng. "Mà là cây đũa phép của con. Cây đũa phép của con tự phản ứng theo ý nó."

Một lát sau Hermione nói nhẹ nhàng:

"Nhưng không thể vậy được, Harry à. Ý bồ là bồ đã làm pháp thuật không chủ tâm; bồ đã phản ứng theo bản năng chứ gì."

"Không." Harry nói. "Chiếc xe máy rớt xuống. Lúc đó mình thật sự không biết được là Voldemort đang ở đâu, nhưng cây đũa phép của mình cứ quay tít trong tay mình, tìm ra hắn và phóng một câu thần chú vào hắn. Mình thậm chí còn không nhận ra đó là thần chú gì mà. Trước nay mình có bao giờ tạo được ngọn lửa vàng choé nào đâu."

"Thường thường." Ông Weasley nói. "Khi ở trong tình huống hiểm nghèo, con có thể tạo ra phép thuật nhiệm màu mà con cũng chưa bao giờ mơ tới. Trẻ con thường gặp tình huống đó, trước khi chúng được huấn luyện..."

"Không phải thế." Harry nói qua kẽ răng nghiến chặt. Cái sẹo của nó đang cháy bỏng. Nó cảm thấy tức giận và tuyệt vọng, nó ghét cái ý nghĩ là mọi người đang tưởng tượng nó có sức mạnh ngang hàng với sức mạnh của Voldemort.

Không ai nói gì. Nó biết là họ không tin nó. Bây giờ nó bắt đầu nghĩ lại, trước đây nó chưa hề nghe nói đến một cây đũa phép tự ý làm phép một mình. Cái sẹo của nó nhói đau, nó cố gắng hết sức mới không rên la, nó đặt cái ly xuống và bỏ ra khỏi phòng.

Khi nó đi ngang qua sân vườn, con vong mã đang đứng bên ngoài ngước nhìn lên - vỗ vỗ đôi cánh giống như cánh dơi khổng lồ của mình, rồi lại tiếp tục gặm cỏ. Harry dừng bước bên cánh cổng của khu vườn, đăm đăm nhìn đám cây cối mọc um tùm, xoa cái trán đang đau rát và nghĩ đến cụ Dumbledore.

Cụ Dumbledore đã tin tưởng nó, nó biết điều đó. Cụ Dumbledore hẳn sẽ biết tại sao và cách nào cây đũa phép của nó lại hành động độc lập như thế, bởi vì cụ Dumbledore luôn luôn có câu trả lời. Cụ biết nhiều về những cây đũa phép, cụ đã từng giải thích cho nó mối liên quan kỳ lạ giữa cây đũa phép của nó với cây đũa phép của Voldemort... Nhưng cụ Dumbledore, cũng như thầy Mắt Điên, cũng như chú Sirius, cũng như ba mẹ nó, cũng như con cú đáng thương, tất cả đều đã ra đi đến cõi mà Harry không bao giờ có thể chuyện trò với họ một lần nữa. Nó cảm thấy một cơn nóng cháy cổ họng không dính dáng gì tới rượu đế lửa...

Và rồi bỗng nhiên cơn đau trong cái sẹo của nó bùng phát lên tột đỉnh. Khi nó ôm chặt trán và nhắm nghiền mắt lại, một giọng nói gào lên bên trong đầu nó.

"Mi đã nói với ta rằng vấn đề sẽ được giải quyết bằng cách dùng cây đũa phép của một người khác!"

Và bùng lên trong đầu nó hình ảnh một ông già gầy rộc nằm trên mặt nền đá đang gào thét, một tiếng thét kinh hoàng kéo dài, một tiếng thét của nỗi đau đớn quá sức chịu đựng.

"Đừng! Đừng! Tôi van ngài, tôi xin ngài..."

"Mi lừa dối Chúa tể Voldemort, Ollivander!"

"Tôi không hề... tôi thề là tôi không hề..."

"Mi tìm cách giúp Potter, giúp nó thoát khỏi tay ta!"

"Tôi thề là tôi không hề... Tôi đã tưởng là một cây đũa phép khác sẽ có hiệu quả..."

"Vậy thì, hãy giải thích điều đã xảy ra. Cây đũa phép của Lucius đã bị huỷ hoại!"

"Tôi không hiểu nổi... mối liên kết... chỉ tồn tại... giữa hai cây đũa phép của ngài và của nó..."

"Láo toét!"

"Làm ơn... tôi xin ngài..."

Và Harry nhìn thấy bàn tay trắng bệch giơ cao cây đũa phép và cảm thấy được cơn giận hiểm độc của Voldemort trào lên, nó nhìn thấy ông già bạc nhược đang quằn quại trong cơn đớn đau cùng cực.

"Harry?"

Mọi chuyện biến mất nhanh như lúc nó hiện ra: Harry đứng run rẩy trong bóng tối, níu chặt cánh cổng bên cạnh, tim nó đập dồn dập, cái sẹo của nó vẫn còn nhoi nhói. Một lát sau nó mới nhận ra Hermione và Ron đang ở bên cạnh.

"Harry, đi vào nhà đi." Hermione thì thầm. "Bồ đâu còn nghĩ đến chuyện bỏ đi nữa hả?"

"Ừ, bồ phải ở lại đây, anh bạn à!" Ron nói, đấm thùm thụp lên lưng Harry.

"Bồ không sao hả?" Hermione hỏi, cô bé lúc này đã đến sát bên Harry đủ để nhìn vào gương mặt nó. "Trông bồ khủng khiếp quá!"

"À," Harry nói giọng run run, "Mình có lẽ trông còn khá hơn ông Ollivander..."

Khi nó kể xong cho hai đứa bạn những gì nó thấy, Ron tỏ ra khiếp đảm, nhưng Hermione thì kinh hoàng thực sự.

"Nhưng lẽ ra chuyện đó không thể diễn ra nữa! Cái sẹo của bồ... lẽ ra nó không thể làm vậy được nữa! Bồ không được để mối liên kết đó nối lại lần nữa... Thầy Dumbledore muốn bồ đóng đầu óc lại mà!"

Trong lúc Harry không trả lời được, Hermione nắm chặt cánh tay nó.

"Harry, hắn đang chiếm Bộ Pháp thuật, chiếm báo chí và một nửa thế giới pháp thuật! Đừng để hắn cũng chiếm luôn vào đầu óc cậu. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip