Chương 7: Bí Mật Dưới Lớp Bụi

Chẳng khác gì chìm vào cơn ác mộng cũ: trong một thoáng Harry như trở về cái đêm đó, nó quỳ bên cạnh thi thể cụ Dumbledore dưới chân ngọn tháp cao nhất ở trường Hogwarts, nhưng hiện thực là nó đang nhìn vào một thân xác nhỏ xíu co quắp trên cỏ, bị lưỡi dao bạc của mụ Bellatrix đâm xuyên.

Tiếng của Harry vẫn còn gọi: "Dobby...Dobby..." cho dù nó biết con tinh đã đi đến nơi nó không thể gọi trở lại.

Chừng một phút sau nó nhận ra, rốt cuộc, tụi nó đã đến đúng nơi, vì anh Bill, chị Fleur, Dean và Luna đang tụ tập chung quanh trong lúc nó quỳ bên cạnh con tinh.

Nó đưa tay rút lưỡi dao bén ngót ra khỏi xác con tinh, rồi cởi áo khoác ngoài của nó dùng làm tấm mền đắp lên Dobby.

Lúc này anh Bill đưa ra đề nghị về việc chôn cất Dobby. Harry đồng ý mà không biết anh đang nói gì. Khi làm thế, nó nhìn xuống cái xác nhỏ xíu, và cái sẹo của nó nhức nhối rát bỏng, và nó thấy một hình ảnh mờ ảo trong não nó, Voldemort đang trừng phạt những kẻ mà tụi nó đã bỏ lại ở phủ Malfoy.

Cơn giận của hắn khủng khiếp đến thế nhưng cũng mờ nhạt trước nỗi tiếc thương Dobby của Harry, vì vậy cuộc trừng phạt đó chỉ tựa như cơn bão xa vọng đến Harry qua một đại dương mênh mông im ắng.

"Em muốn làm đám tang đàng hoàng. Không phải bằng pháp thuật, anh có một cái xẻng không?"

Và ngay sau đó nó bắt đầu, một mình đào một cái huyệt ở chỗ anh Bill vừa chỉ, phía cuối vườn, giữa những bụi cây. Nó thấy mỗi giọt mồ hôi nó đổ ra, mỗi nốt phồng rộp trên tay nó đều như một món quà tặng cho con gia tinh đã cứu mạng tụi nó.

Harry cứ đào tiếp, càng lúc càng sâu hơn vào lòng đất cứng lạnh, trộn lẫn nỗi đau buồn với mồ hôi, trong bóng tối, chẳng có âm thanh gì khác ngoài chính tiếng thở của nó và tiếng sóng biển rì rào, mọi việc đã diễn ra ở phủ Malfoy lại hiện về trong trí nó, những điều mà nó đã nghe giờ được tái hiện, và nó biết mình cần làm gì...

Harry không để ý đến thời gian. Nó chỉ biết khi bóng tối đã được xua tan phần nào , ánh mặt trời lấp ló chỗ chân trời thì Ron và Dean ra với nó.

"Hermione ra sao?"

"Khá hơn rồi." Ron nói. "Chị Fleur đang chăm sóc cho bồ ấy."

Hai đứa kia vác theo xẻng và nhảy xuống cái hố mà Harry đã đào rồi cùng nhau làm việc trong im lặng cho đến khi cái hố có vẻ đủ sâu.

Harry để xác con gia tinh gọn gàng hơn trong tấm áo khoác của nó. Ron ngồi bên mép huyệt cởi giày và tất của mình ra, rồi mang chúng vào đôi chân trần của con tinh. Dean tạo ra một cái nón len đưa cho Harry đội cẩn thận lên đầu Dobby, ủ kín đôi tai dơi.

"Tụi mình nên vuốt mắt nó." Luna nói khi cô bé đến bên cạnh nó từ bao giờ.

Harry nghe những người khác đang đến trong ánh sáng tù mù của bình minh. Anh Bill mặc một tấm áo khoác đi đường, chị Fleur đeo một tấm tạp dề màu trắng. Hermione được quấn trong tấm áo ngủ mượn tạm, xanh xao và đi đứng chưa vững; Ron đưa tay ôm Hermione khi cô bé đến bên nó. Luna luộm thuộm trong cái áo khoác của chị Fleur, cúi xuống và nhẹ nhàng đặt mấy ngón tay lên mí mắt của con tinh, vuốt chúng khép lại.

"Vậy đó." Cô bé nói khẽ. "Bây giờ bạn có thể yên nghỉ."

Harry đặt con tinh vào lòng huyệt mà nó đã đào, sắp xếp tay chân nhỏ xíu của con tinh sao cho con tinh có thể thoải mái nghỉ ngơi, rồi nó trèo lên bờ đăm đăm nhìn lần cuối thi thể nhỏ bé đó.

"Em nghĩ chúng ta nên nói đôi lời vĩnh biệt." Luna nói to. "Em nói trước nha?"

Và khi mọi người nhìn cô bé, cô bé nói với con gia tinh đã chết dưới đáy huyệt.

"Em rất cảm ơn Dobby đã cứu em ra khỏi hầm ngục. Bạn tốt và gan dạ như vậy mà chết thì không công bằng chút nào. Em sẽ luôn nhớ điều mà bạn đã làm cho tụi này. Em hy vọng giờ đây bạn được yên vui."

Cô bé quay lại nhìn Ron chờ đợi, Ron bèn đằng hắng và nói bằng giọng nằng nặng.

"Ừ... cám ơn Dobby."

"Cảm ơn." Dean lẩm bẩm.

Harry khàn khàn nói:

"Vĩnh biệt, Dobby." Nó nói. Đó là tất cả những lời mà nó có thể thốt ra, Luna đã nói giùm nó hết rồi. Anh Bill giơ cây đũa phép lên, và đống đất bên cạnh huyệt bay lên không trung gọn gàng rơi xuống huyệt, vun thành một mô đất nhỏ.

"Xin mọi người để tôi ở lại đây một lát." Nó nói với những người kia.

Họ lẩm bẩm gì đó mà nó không nghe ra; nó cảm nhận vài cái vỗ nhẹ lên lưng, và rồi mọi người lững thững đi về phía ngôi nhà, để nó lại một mình với chiếc mộ mới xây.

Harry nhìn quanh, có một số phiến đá to màu trắng, láng nhẵn nhờ nước biển, được dùng để làm mép vườn hoa. Nó lượm một phiến lớn nhất và đặt trên chỗ mà đầu con tinh đang yên nghỉ, kiểu như đặt một cái gối. Rồi nó moi túi áo kiếm cây đũa phép.

Theo chỉ thị mà Harry lẩm bẩm trong miệng, cây đũa phép từ từ khắc những nét sâu lên phiến đá. Nó biết Hermione có thể làm chuyện này khéo léo hơn, và có lẽ nhanh hơn, nhưng nó muốn tự tay đánh dấu nơi này. Khi Harry đứng dậy một lần nữa, phiến đá đã có hàng chữ:

Nơi đây yên nghỉ Dobby, một con tinh tự do

Nó nhìn tác phẩm tự tạo của nó thêm vài giây nữa, rồi bước đi, cái sẹo vẫn còn nhức nhối, và đầu óc nó đầy ắp những điều nó chợt nghĩ tới lúc đào huyệt, những ý tưởng đã hình thành trong bóng tối.

Mọi người đều đang ngồi trong phòng khách khi Harry bước vào gian sảnh nho nhỏ, sự chú ý của họ tập trung vào anh Bill, người đang nói. Căn phòng xinh xinh, ánh sáng dìu dịu, một ngọn lửa nho nhỏ đốt bằng những khúc củi trôi dạt vớt ngoài bờ biển đang tỏa ánh sáng rực rỡ trong lò sưởi. Harry không muốn làm vấy bùn lên tấm thảm, nên nó đứng ngoài ngưỡng cửa, lắng nghe.

"... May là Ginny đang nghỉ lễ. Nếu con bé còn ở trường Hogwarts thì chúng đã bắt con bé trước khi chúng ta đến kịp. Bây giờ chúng ta biết con bé cũng đã được an toàn."

Anh Bill ngoái nhìn ra và thấy Harry đứng đó.

" Anh đã đưa tất cả mọi người ra khỏi Hang Sóc." Anh giải thích. "Họ đã dọn qua nhà bà dì Muriel. Bọn Tử thần thực tử giờ đã biết Ron đi với em, chắc chắn họ sẽ tấn công gia đình...Khỏi xin lỗi."

Anh nói thêm khi thấy vẻ mặt của Harry.

"Chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi, ba đã nói vậy mấy tháng nay rồi. Chúng ta là gia đình phản bội huyết thống lớn nhất hiện nay."

"Họ được bảo vệ như thế nào?" Harry hỏi.

"Bùa trung thành. Ba là Người giữ bí mật. Và chúng ta cũng ếm bùa đó lên ngôi nhà này, anh là Người giữ bí mật. Hai đứa anh không ai đi làm được nhưng điều đó giờ đây không hẳn là điều quan trọng nhất. Khi nào ông Ollivander khỏe lại chúng ta cũng đưa ông ấy đến nhà bà dì Muriel. Ở đây không đủ phòng, mà nhà bà dì thì nhiều phòng lắm. Có lẽ chúng ta sẽ đưa ông ấy đi trong vòng một giờ hay ..."

"Không." Harry nói và anh Bill có vẻ ngạc nhiên. "Em cần ông ấy ở lại đây. Em cần nói chuyện với họ. Chuyện quan trọng."

Giọng nó nói chắc nịch, tất cả những người khác đều quay lại nhìn nó phân vân.

"Em đi rửa mặt cái đã." Harry vừa nói với anh Bill vừa ngó xuống hai tay nó còn bê bết bùn và máu Dobby. "Rồi em cần gặp họ, ngay lập tức."

Nó đi vào căn bếp nhỏ, đến bên cái chậu đặt dưới khung cửa sổ trông ra biển. Bình minh đang ló dạng phía đường chân trời, hồng hồng và phơn phớt vàng, và trong lúc rửa tay nó lại nghĩ về những dòng suy nghĩ đã hiện ra trong đầu nó trong bóng tối khu vườn...

Nó nhìn xa ra phía đại dương và trong buổi bình minh này, nó cảm thấy gần hơn bao giờ hết, gần sát cốt lõi của vấn đề.

Nó trở lại gian sảnh nhỏ, anh Bill và chị Fleur đang đứng ở chân cầu thang.

"Em cần nói chuyện với ông Ollivander,"

Harry nói.

"Không đượt." Chị Fleur nói. "Em phải đợi Harry à. Cả hai người đó đều rớt mệt mõi..."

"Em xin lỗi chị." Nó nói giọng bình tĩnh. "Nhưng không thể chờ được. Em cần nói chuyện với họ ngay bây giờ. Riêng tư. Khẩn cấp lắm"

"Harry à, chuyện khỉ gió gì đang xảy ra vậy?" Anh Bill hỏi. "Em tới đây với một con gia tinh đã chết Hermione thì trông có vẻ như đã bị tra tấn , mà Ron thì không chịu nói gì với anh hết ..."

"Tụi em không thể nói với anh chuyện tụi em đang làm." Harry nói thẳng thừng. "Anh Bill, anh là người của Hội, anh biết thầy Dumbledore để lại cho tụi em một nhiệm vụ. Tụi em không được nói cho ai khác biết."

Chị Fleur phát ra một tiếng kêu sốt ruột, nhưng anh Bill không nhìn chị, anh vẫn nhìn chăm chú Harry. Khó mà đọc được gương mặt đầy sẹo sâu hoắm của anh. Cuối cùng, anh Bill nói.

"Thôi được. "

Tim nó đập nhanh như thể nó vừa chạy đua nước rút và vừa mới vượt qua một chướng ngại vật khổng lồ.

"Mình cần cả hai bồ nữa!" Nó nói vọng xuống với Hermione và Ron, hai đứa đó nãy giờ thập thò, hơi lén lút, bên ngưỡng cửa phòng khách. Cả hai bèn đi ra chỗ ánh sáng, tỏ vẻ nhẹ nhõm kì lạ.

Harry băng qua đầu cầu thang hẹp và gõ lên một cánh cửa phòng. Một giọng yếu ớt vang lên "Mời vào" đáp lại tụi nó.

Người chế tạo đũa phép đang nằm trên cái giường đôi cách xa cửa sổ nhất. Ông đã bị giam cầm trong hầm rượu hơn một năm, và bị tra tấn, Harry biết, ít nhất là một lần. Ông đã bị gầy đi rất nhiều, xương mặt nhô ra sắc cạnh trên nền da vàng ệch. Hai bàn tay như của một bộ xương đặt trên tấm mền. Harry ngồi xuống cái giường trống bên cạnh Ron và Hermione. Ở đây không thấy được cảnh mặt trời đang mọc. Căn phòng hướng ra một mảnh vườn trên mỏm đá và nấm mộ mới đào.

"Thưa ông Ollivander, cháu xin lỗi quấy rầy ông."

"Cháu yêu quý." Giọng ông Ollivander run run. "Cháu đã cứu chúng tôi, tôi tưởng đâu chúng tôi sẽ chết rục ở đó rồi chứ, tôi không bao giờ có thể đền đáp...không bao giờ đền đáp đầy đủ...ơn cháu cứu mạng."

Cái sẹo của Harry co giật dữ dội. Nhưng nó không quan tâm, nó phải làm cho xong việc này đã.

Trong phòng trở nên im lặng, chỉ còn vẳng lại tiếng sóng biển xa xa.

"Ông hay nói về những cây đũa phép chọn phù thủy, như thể chúng có cảm xúc..." Harry nói. "như thể chúng có thể tự suy nghĩ."

"Cây đũa phép chọn chủ nhân." ông Ollivander nói. "Điều đó rất rõ đối với những người nghiên cứu đũa phép học như chúng tôi."

"Vậy thưa ông, để cây đũa phép đổi chủ nhân có cần thiết phải giết người chủ trước đó để chiếm hữu một cây đũa phép không?" Harry hỏi.

Ông Ollivander nuốt nước miếng.

"Cần thiết ư? Không, tôi không nên nói là cần thiết giết chóc."

"Nhưng có những truyền thuyết." Harry nói, và trong khi nhịp đập của trái tim nó gấp gáp lên, cơn đau trong cái sẹo của nó trở nên dữ dội hơn. "Những truyền thuyết về một cây đũa phép...hay những cây đũa phép...được chuyền tay theo lối giết chóc."

Ông Ollivander tái mặt.

"Tôi cho là chỉ có một cây đũa phép như vậy mà thôi." Ông thì thầm.

"Và Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó quan tâm đến cây đũa phép đó, đúng không?" Harry hỏi.

"Tôi...làm sao?" Ông Ollivander rên rỉ, và ông đưa mắt khẩn khoản nhìn Ron và Hermione để cầu cứu. "Làm sao cháu biết điều này?"

"Hắn muốn ông nói cho hắn biết làm cách nào đánh bại mối quan hệ giữa cây đũa phép của hắn và cây đũa phép của cháu." Harry nói.

Ông Ollivander tỏ vẻ kinh hoàng.

"Hắn tra tấn tôi, cháu phải hiểu điều đó! Lời nguyền Tra tấn, tôi...tôi không có lựa chọn nào khác hơn là nói với hắn những gì tôi biết, những gì tôi đoán."

"Cháu hiểu." Harry nói. "Ông đã nói với hắn về cái lõi sinh đôi phải không? Có phải ông đã bảo hắn chỉ cần mượn một cây đũa phép của một phù thủy khác?"

Ông Ollivander tỏ vẻ khủng hoảng, chết trân vì những điều Harry biết. Ông từ từ gật đầu.

"Nhưng không có hiệu quả?" Harry nói tiếp. "Cây đũa phép của cháu vẫn đánh bại cây đũa phép hắn mượn. Ông có biết tại sao lại như vậy không?"

Ông Ollivander lắc đầu chậm rãi.

"Tôi chưa...chưa từng nghe một điều gì như vậy. Cây đũa phép của cháu đã hành xử độc đáo vào đêm đó. Mối quan hệ của lõi sinh đôi là cực kỳ hiếm, nhưng tại sao cây đũa phép của cháu lại đánh luôn cây đũa phép mượn thì tôi không biết...."

"Chúng ta đang nói về một cây đũa phép khác, cây đũa phép được chuyền tay bằng giết chóc. Khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó nhận ra cây đũa phép của cháu hành xử kỳ lạ, hắn trở lại hỏi ông về một cây đũa phép nào đó mà có thể đánh bại được cháu, đúng không?"

"Làm sao cháu biết chuyện này?"

Harry không trả lời.

"Có, hắn có hỏi." Ông Ollivander thì thào. "Hắn muốn biết về mọi thứ tôi có thể nói cho hắn về cây đũa phép được biết dưới nhiều tên khác nhau như Cây Gậy Tử Thần, cây Đũa phép Định mệnh, hay cây Đũa phép Cơm nguội."

Harry liếc qua Hermione. Cô bé tỏ vẻ sửng sốt đến lặng đi.

"Chúa Tể Hắc ám." Ông Ollivander nói bằng giọng hoảng sợ. " Luôn hài lòng với cây đũa phép mà tôi đã chế tạo cho hắn - gỗ thủy tùng và lông phượng hoàng, mười ba inch rưỡi ... cho đến khi hắn phát hiện ra mối quan hệ của lõi sinh đôi. Bây giờ hắn tìm kiếm cây đũa phép khác nhiều quyền năng hơn, coi đó như cách duy nhất để đánh bại cháu. Nhưng Chúa tể Hắc ám không còn tìm kiếm cây Đũa phép Cơm nguội chỉ để tiêu diệt cháu mà thôi, Potter à. Hắn quyết tâm sở hữu cây đũa phép Cơm nguội bởi vì hắn tin là nó sẽ khiến hắn thực sự vô địch."

"Và điều đó đúng không?"

"Chủ nhân cây Đũa phép Cơm nguội ắt luôn luôn lo sợ bị tấn công." Ông Ollivander nói. "Nhưng ý tưởng Chúa tể Hắc ám sở hữu cây gậy Tử thần thì, tôi phải thừa nhận...thật khủng khiếp."

"Vậy ông...ông có thực sự tin là cây đũa phép đó tồn tại không, ông Ollivander?" Hermione hỏi.

"Ồ có chứ." Ông Ollivander nói. "Có, hoàn toàn có thể dò ra dấu vết quá trình cây đũa phép đó trong lịch sử pháp thuật. Nó có những đặc điểm nhận dạng mà những ai am hiểu trong ngành đũa phép học đều có thể nhận ra. Có những ghi chép, một số khá mơ hồ, mà tôi và các nhà đũa phép học khác phải nghiên cứu kỹ càng. Những ghi chép đó có vẻ chuẩn xác."

"Vậy là ông..ông không cho đó có thể là truyện thần tiên hay truyện thần thoại sao?" Hermione hỏi với vẻ hy vọng.

"Không." Ông Ollivander nói. "Liệu nó có cần phải chuyền tay bằng giết chóc không thì tôi không biết. Lịch sử của nó đẫm máu, nhưng có thể chỉ vì nó là vật đáng thèm muốn đến thế, và khơi dậy dục vọng của các phù thủy đến thế. Trong tay kẻ ác thì nó cực kỳ hung bạo và nguy hiểm, nhưng đối với tất cả những nhà nghiên cứu quyền năng của đũa phép như chúng tôi thì đó là một vật thể hấp dẫn đến lạ thường."

"Ông Ollivander à." Harry nói. "Ông đã nói với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó rằng ông Gregorovitch đã giữ cây đũa phép Cơm nguội, đúng không?"

Ông Ollivander đã tái giờ lại càng tái hơn.

"Nhưng làm sao...làm sao cháu biết...?"

"Đừng bận tâm chuyện cháu biết được bằng cách nào." Harry nói, nhắm mắt lại trong chốc lát vì cái sẹo của nó rát bỏng. "Ông nói với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó rằng ông Gregorovitch có cây đũa phép đó?"

"Đó là lời đồn đại." Ông Ollivander thì thầm. "Một lời đồn đại, cách đây hằng bao nhiêu năm rồi, từ trước thời cháu ra đời lâu lắm. Tôi tin là chính ông Gregorovitch tung ra lời đồn đại đó trước tiên. Chuyện đồn đại là ông ta đã nghiên cứu để phẩm chất của cây Đũa phép Cơm nguội, sẽ giúp việc kinh doanh của ông ấy trở nên khấm khá lên!"

"Dạ, cháu có thể hiểu chuyện đó." Harry nói. Nó đứng dậy. "Ông Ollivander à, một câu cuối cùng, và tụi cháu sẽ để ông nghỉ ngơi. Ông có biết gì về những bảo bối tử thần?"

"Những ...cái gì?" Người chế tạo đũa phép hỏi, tỏ vẻ ngơ ngác hoàn toàn.

"Những Bảo bối Tử thần."

"Tôi e là tôi không biết cháu đang nói về cái gì. Cái đó có liên quan gì đến đũa phép không?"

Harry nhìn vào gương mặt hốc hác và tin là ông Ollivander không đóng kịch. Ông không biết gì về những Bảo bối Tử thần cả.

"Cảm ơn ông." Harry nói. "Cám ơn ông nhiều lắm. Bây giờ tụi cháu sẽ để ông được nghỉ ngơi."

Ông Ollivander có vẻ khổ tâm.

"Hắn tra tấn tôi!" Ông há hốc miệng hớp hơi. "Lời nguyền Tra tấn...cháu không hiểu..."

"Cháu hiểu,. Harry nói. "Cháu hiểu thiệt mà. Ông làm ơn nghỉ ngơi đi. Cảm ơn ông đã nói với tụi cháu tất cả những điều này."

Harry dẫn Ron và Hermione đi xuống cầu thang. Nó thoáng thấy anh Bill, chị Fleur, Luna và Dean đang ngồi quanh cái bàn trong nhà bếp, trước mặt mỗi người đều có tách trà. Tất cả bọn họ đều ngước nhìn Harry khi nó xuất hiện ở ngưỡng cửa, nhưng nó chỉ gật đầu với họ và tiếp tục đi luôn ra vườn, Ron và Hermione đi theo sau.

Cơn đau trong đầu nó càng lúc càng tăng lên dữ dội khủng khiếp. Giờ đây nó phải cố gắng ghê gớm mới ngăn chặn được những hình ảnh đang xông vào đầu, nhưng nó biết nó sẽ chỉ kháng cự thêm chút xíu nữa thôi. Chút xíu nữa là nó sẽ chịu thua, bởi vì nó cần biết giả thuyết của nó đúng hay không. Nó phải cố thêm một chút xíu nữa thôi, để có thể giải thích cho Ron và Hermione.

"Ông Gregorovitch đã có cây Đũa phép Cơm nguội từ thời xa xưa." Nó nói. "Mình đã thấy Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó ra sức tìm ông. Khi hắn thấy Gregorovitch, hắn phát hiện ra ông không còn giữ cây đũa phép đó nữa. Nó đã bị Grindelwald đánh cắp rồi. Mình không biết làm sao Grindelwald biết ông Gregorovitch có cây đũa phép đó - nhưng nếu ông Gregorovitch ngu đến mức tung ra lời đồn đại, thì chuyện Grindelwald biết được cũng không khó lắm."

"Và Grindelwald đã dùng cây Đũa phép Cơm nguội để trở nên hùng mạnh. Và ở đỉnh cao quyền lực của hắn, khi thầy Dumbledore biết thầy là người duy nhất có thể chặn đứng hắn, thầy đã đấu tay đôi với Grindelwald và đánh bại hắn, và thầy đã lấy cây Đũa phép Cơm nguội."

"Thầy Dumbledore có cây Đũa phép Cơm nguội hả?" Ron nói. "Nhưng vậy thì ... nó ở đâu bây giờ?"

"Ở trường Hogwarts." Harry nói, gồng mình chiến đấu với cơn đau.

"Nhưng như vậy thì, tụi mình đi đi!" Ron nói một cách khẩn cấp. "Harry, tụi mình đi mau, đi lấy nó trước khi hắn lấy!"

"Quá trễ rồi." Harry nói. " Mình có thể cảm nhận được hắn đang đến gần với cây đũa phép. Sự phấn khích đã thay thế cơn cuồng nộ ban nãy. Hắn sắp đạt được mục tiêu rồi."

" Nhưng Harry, đó là cây đũa phép bất khả chiến bại. Nếu hắn có được nó thì chúng ta làm sao có thể chiến thắng hắn được đây."

" Thầy Dumbledore muốn mình tiêu diệt các Trường Sinh Linh Giá, nếu thầy muốn mình sở hữu cây đũa phép thì thầy đã phải cho mình manh mối gì đó vào năm ngoái rồi."

" Vậy tụi mình phải làm gì bây giờ đây?" Ron bất lực nói. " Thanh gươm Gryffindor đã bị bỏ lại ở phủ Malfoy rồi. Chúng ta không có gì để tiêu hủy các Trường Sinh Linh Giá tiếp theo nữa. Nếu chúng ta có được cây đũa phép, biết đâu có thể dùng nó tiêu hủy các Trường Sinh Linh Giá."

Harry lắc đầu:

" Lyra đã đưa cho mình cái này lúc ở dưới hầm." Harry đưa chiếc chìa khóa mà Lyra đã đưa cho nó cho hai đứa kia xem.

Hermione tỏ vì nghi ngại:

" Cô ta đưa cho bồ thứ này sao? Nó có thể là một vậật dò tìm hay gì đó để bắt chúng ta. Cô ta đã theo phe Hắn."

"Mình không nghĩ thế. Cô ấy bảo bọn mình hãy đến thung lũng Caelus."

"Thung lũng Caelus? Là chỗ quái nào?" Ron hỏi.

"Tớ đã từng nghe cụ Dumbledore nhắc đến chỗ đó trước đây. Ở năm thứ tư, khi Barty Crouch Jr bị cụ Dumbledore thẩm vấn, hắn đã khai rằng hắn đã tới thung lũng Caelus để tìm Hắn. Nhưng hắn chỉ thấy Đuôi Trùn ở đó, lảng vảng ở một ngôi nhà hoang." Harry ngừng lại một chút để sắp xếp những dòng suy tư trong đầu nó, rồi tiếp tục. " Đêm hôm qua, Lyra cũng bảo mình đến thung lũng Caelus, đến một căn nhà ở hướng Tây Bắc. Ắt hẳn nó có liên quan gì đó đến Hắn nên cô ấy mới bảo mình đến đó."

" Nhưng bồ tin cô ta sao, Harry?" Hermione vẫn còn thận trọng.

" Mình không biết, cô ấy cầu xin mình. Và cô ấy đã gọi Dobby đến cứu tụi mình. Dù Dobby không còn là gia tinh của gia đình Malfoy nữa nhưng nó vẫn tuân theo lời của cô ta. Ắt hẳn cô ta đang che giấu điều gì đó."

" Bây giờ còn biết đi đâu được nữa, chỉ có thể đến đó tìm tung tích thôi." Ron đưa ra ý kiến.

" Ừ đành vậy thôi. Bọn mình sẽ tìm kiếm chỗ đó ở đâu và sẽ khởi hành sớm nhất có thể." Hermione cuối cùng cũng chấp nhận sự thật.

---

Voldemort trở về phủ Malfoy chỉ vài giây ngắn ngủi sau khi đám Harry độn thổ biến mất, khỏi cần nói hắn nổi giận như thế nào, một cơn cuồng nộ.

Hắn ra tay giết chết toàn bộ đám Săn người đã áp giải Harry đến, chỉ tạm tha cho Fenrir Greyback sau khi đã tra tấn hắn chết dở sống dở.

Lucius Malfoy và Bellatrix tất nhiên cũng chịu cơn thịnh nộ của Chúa tể Hắc ám vì dám thỉnh mời Ngài về với một đống hổ lốn, Đuôi Trùn đã chết, Harry Potter chạy trốn, và những kẻ mà theo Ngài là những đồ đệ giỏi giang nhất của Ngài lại thua thảm bại trước một đứa nhóc và một con gia tinh.

Tất nhiên là Chúa tể Hắc ám tức giận, sự trừng phạt rơi xuống Bellatrix và gia đình Malfoy như một điều tất yếu. Đến Lyra cũng không tránh thoát được sự trừng phạt của hắn.

Tom dồn Lyra vào sát tường, bàn tay trắng bệch và to lớn của hắn bóp cằm cô, ép cô nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của hắn. Tom lạnh lùng hỏi Lyra:

"Em vẫn còn vương vấn thằng nhãi Potter đó đúng không?"

Lyra cố vùng ra:

"Ngài nói cái gì thế?"

Tom cười khinh miệt:

"Đừng hòng lừa dối Chúa tể Hắc ám Lyra à, rõ ràng ta biết Harry Potter trước đây có một tình cảm đặc biệt với ngươi và ngươi cũng thân thiết với nó lắm, đúng chứ hả."

"Đó là trước kia. Bây giờ... tôi đã là người của Ngài."

Tom có vẻ vừa lòng với câu trả lời này nhưng lực ở bàn tay vần không thả lỏng chút nào:

"Nói dối."

Lyra nhìn vào đôi mắt của hắn, bất giác, cô đưa hai cánh tay choàng qua cổ hắn, gương mặt tiến sát lại gần:

"Vậy làm sao Ngài mới tin tôi đây."

Tom nhìn Lyra, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười nhẹ. Nhưng hắn đột ngột buông Lyra khiến qua ngã xuống đất, còn hắn thì thản nhiên đứng thẳng người chỉnh trang lại vạt áo.

" Ta còn có việc phải làm. Xong việc ta sẽ tính toán với ngươi sau."

Nói rồi Tom bỏ đi thẳng, để lại Lyra ngồi dưới đất. Nhìn bóng dáng cao lớn kia rời đi, bàn tay Lyra nắm chặt thành một nắm đấm, ánh mắt càng thêm quyết tâm. Sắp kết thúc rồi Tom, mọi chuyện sắp đến hồi kết rồi.

---

Tại căn nhà bên bờ biển của anh Bill, Hermione cuối cùng cũng tìm ra được thung lũng Caelus là nơi nào. Đó là một vùng đất phía bắc đất nước, nổi tiếng là khắc nghiệt và hoang vu, ở đó có một khu rừng già cũng có tên Caelus, là một khu rừng được chính phủ bảo vệ nên chẳng có mấy ai bén mảng đến. Cực kỳ phù hợp để che giấu điều gì đó.

Sau khi xác định vị trí của thung lũng Caelus trên bản đồ, Harry, Hermione và Ron chuẩn bị lại đồ đạc. Lần này chúng đã có kinh nghiệm hơn, cả đám quyết định mang nhiều đồ ăn nhất có thể.

Vào hoàng hôn ngày hôm sau, Harry, Ron và Hermione tạm biệt anh Bill, chị Fleur, Luna và Dean. Bọn chúng đi ra khỏi vùng an toàn của căn nhà, nắm chắc tay nhau và Độn thổ.

Cảm giác nghẹt thở lại xâm chiếm lấy Harry trong vài giây ngắn ngủi và ngay sau tiếng bụp, chân nó chạm đất và nó biết, nó đã đến thung lũng Caelus.

Dưới chân nó là một lớp tuyết mỏng cùng với lá khô, xung quanh nó là cây cối rậm rạp, không khí xung quanh thì lạnh buốt. Dù mặt trời còn chưa lặn hẳn nhưng ánh sáng vẫn không thể chiếu qua tán cây rậm rạp phía trên nên không gian xung quanh mù mịt một cách khó chịu.

Harry kéo áo khoác ngoài sát người hơn để tránh khỏi cái lạnh.

"Kẻ gàn dở nào lại chọn chọn chỗ này để xây nhà chứ hả? Lạnh quá." Ron vừa đi vừa than vãn.

Đúng như Ron này, nơi này chẳng phù hợp chút nào để xây nhà ở. Hoang vắng, lạnh lẽo, khắc nghiệt, phù hợp xây nhà tù hơn.

"Lyra bảo chúng ta đi theo hướng Tây Bắc." Harry nói và dẫn đường đi trước.

"Harry nè, mình vẫn cảm thấy không chắc chắn lắm." Hermione đi bên cạnh, nói.

" Bồ không chắc chắn điều gì?"

" Đây có thể là cái bẫy. Giống ở nhà ông Lovegood."

" Nhưng không đến đây, chúng ta chẳng biết đi đâu nữa cả. Mọi manh mối về Trường Sinh Linh Giá tiếp theo đều chẳng còn."

Hermione thở dài, cô ấy không nói gì nữa cả. cả ba đứa đều im lặng đi giữa khu rừng, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, thậm chí tiếng động vật đi lại cũng chẳng có, dường như ở khu rừng rộng lớn này chỉ có ba đứa tụi nó là sinh vật sống.

Cả ba cứ đi như thế cho đến khi tia nắng cuối cùng biến mất sau những rặng cây, mặt trăng đã lên cao trên bầu trời.

" Đến chưa vậy?" Ron vừa thở vừa hỏi, một làn khói mỏng tan trong không khí khi Ron nói. Tay nó cầm cây đũa phép để dọn những cành cây lớn chắn trước đường đi.

" Mình không..."

Harry chưa kịp nói hết câu thì trước mặt ba đứa hiện ra một cảnh tượng. Trước mặt cả ba lúc này là một căn nhà lớn được xây dựng theo lối kiến trúc Victoria. Phía trước căn nhà là cánh cổng sắt đen to lớn, tuy nó đã bị xiêu vẹo theo năm tháng và bị đám dây leo bám kín nhưng vẫn có thể nhận ra những hoa văn tinh xảo trên cánh cổng, những con rắn quấn quýt vào nhau tạo thành hoa văn kiểu cọ đặc trưng.

" Chẳng lẽ là đây..." Hermione thì thào.

" Phải vào mới biết được." Harry vừa nói vừa tiến lên phía trước, nó đưa tay đẩy cánh cổng. Cánh cổng sắt rỉ sét khổng lồ từ tử mở ra tạo nên âm thanh cọt kẹt chói tai.

Harry từ từ lách người vào, Ron và Hermione theo sau sát nút. Khoảng sân phía trước ngôi nhà cỏ mọc cao đến tận đầu gối bọn chúng, phía trước ngôi nhà là một đài phun nước nhỏ đã cạn khô, rác rưởi vương vãi khắp nơi trên mảnh sân. Những cái cây, khóm hoa không được chăm sóc mọc lên không theo một quy luật nào cả.

Harry đi đến trước bậc thềm, đặt tay nên tay nắm cửa cũ kỹ, nó có thể cảm nhận được những họa tiết con rắn cầu kỳ được khắc trên tay nắm đã xám xịt bởi năm tháng. Nó thử vặn tay nắm nhưng ngay lập tức nhận ra cánh cửa đã bị khóa.

Harry bước lên bậc thềm đá, đút tay vào túi áo, lấy ra chiếc chìa khóa vàng, nó từ từ cắm chìa khóa vào lỗ khóa, một tiếng "cạch" vang lên. Harry nhẹ nhàng mở cánh cửa ra.

Ngay lập tức mùi ẩm mốc và bụi bặm bay ra khiến Harry vừa ho vừa phủi đám bụi trước mặt. Sau khi đã ổn định, cậu giơ đũa phép lên, thì thầm "Lumos". Ron và Hermione cũng làm theo, ánh sáng loe loét từ ba cây đũa đủ chiếu sáng không gian trước mắt, để ba đứa nhận thức rõ ràng căn nhà chúng đang đứng.

Phía bên trong căn nhà là một tiền sảnh rộng lớn, chúng nó từ từ tiến vào trong, đưa đũa phép lên cao để ánh sáng có thể chiếu xa hơn. Đồ đạc trong tiền sảnh đều được phủ một lớp vải trắng để bảo quản, mỗi nơi tụi nó đi đều có thể thấy một lớp bụi mỏng bốc lên. Tiếng chân trên sàn đá vang lên cồm cộp giữa không gian tĩnh mịch. Phía cuối tiền sảnh là một cái cầu thang xoắn dẫn lên tầng trên, bên cạnh cầu thang là một chiếc cửa sổ lớn từ sàn lên đến tận trần, mặt kính của cửa sổ đã bị bám một lớp bụi dày nhưng ánh trăng vẫn chiếu qua tạo nên một cảm giác ớn lạnh.

" Harry! Nhìn này." Hermione đột nhiên gọi Harry lại.

Nó và Ron đi đến bên Hermione, cô đã đứng cạnh một cái bàn nhỏ, trên bàn chẳng có gì ngoài một bức ảnh nhỏ được đóng khung.

Harry nhận bức ảnh từ tay Hermione, nó chĩa đũa phép vào để nhìn. Đó là bức ảnh về một đứa trẻ, chắc mới chỉ mấy tháng tuổi. Đứa bé đang nằm trong một chiếc nôi, đùa nghịch với con mèo nhồi bông trong tay, đứa trẻ lắc lắc đầu, tay vung vẩy con thú đồ chơi, miệng không ngừng cười. Giống như mọi bức ảnh ở thế giới phù thủy, bức ảnh này cũng thế, hành động của đứa bé cứ lặp đi lặp lại như vậy.

" Mình thấy rợn quá. Malfoy muốn tụi mình tới đây làm gì không biết." Ron vừa nói vừa xoa xoa cánh tay.

" Tất nhiên là có điều muốn nói với các cậu rồi." Một tiếng nói đột ngột vang lên.

Cả ba đứa đều giật mình quay về nơi phát ra âm thanh, tay nắm chắc đũa phép chĩa về kẻ vừa xuất hiện, sẵn sàng chiến đấu. Harry thầm cảm thấy kỳ quá, tại sao nó không nghe thấy bất cứ tiếng bước chân lạ nào.

Ánh sáng từ đầu đũa phép cùng với ánh trăng tù mù chiếu lên một thân hình mảnh mai. Kẻ kia từ từ bước vào chỗ có ánh sáng giúp cho Harry thấy rõ hơn.

Đó là Lyra Malfoy, cô ta đang mặc một áo choàng đi đường dài quá chân, gương mặt tái nhợt lại vì lạnh.

" Tại sao cô lại muốn chúng tôi đến đây? Có điều gì cô muốn cho chúng tôi biết?" Hermione hỏi.

" Sự thật."

" Sự thật gì? Sự thật là cô đã giết chết cụ Dumbledore sao?" Harry hét lên với Lyra, tay nó run lên vì nỗi căm hận đang trào lên trong nó.

Lyra cười khổ, cô lại bước thêm vài bước nữa:

" Harry ơi, cậu đừng đánh giá tôi khắc nghiệt quá. Tôi cũng giống như mẹ cậu thôi."

Sự phẫn nộ của Harry càng gia tăng khi nghe Lyra nhắc đến mẹ nó.

" Câm mồm. Mẹ tôi sẽ không bao giờ đi theo phe ác."

" Harry à. Mẹ cậu có thể chết vì cậu. Còn tôi, tôi có thể giết người vì con trai tôi."

Hoàn toàn im lặng. Harry khó tin nhìn Lyra, bàn tay đang cầm đũa phép cũng hạ xuống theo bản năng, Ron và Hermione trố mắt nhìn Lyra, rồi quay sang nhìn nhau vẻ không tin nổi.

" Cái gì... cơ?" Harry lắp bắp hỏi, nó dường như không tin vào điều nó vừa nghe. Lyra, có con?!?

Lyra không trả lời Harry ngay, cô từ từ bước lên phía trước, đi đến vị trí bên cạnh chiếc cầu thang xoắn, nơi có một thứ gì đó như một bức tranh cỡ đại được phủ khăn trắng. Chẳng nói chẳng rằng, Lyra nắm lấy tấm khăn và kéo mạnh nó xuống, tấm khăn to lớn rơi xuống khiến đám bụi bốc lên mù mịt.

Đợi đám bụi lắng xuống tụi nó cuối cùng cũng nhìn rõ thứ gì đằng sau tấm vải che. Đó là một bức tranh cỡ lớn nhưng đã bị hư hỏng, một vết chém cắt ngang bức tranh khiến mọi phép thuật được yểm lên nó đều biến mất, bức tranh giờ đây chỉ là một bức vẽ bình thường ở giới Muggle, những người trong tranh cũng không thể cử động như những bức tranh phép thuật mà chúng hay thấy. Tuy đã bị hư hại nhưng đám Harry vẫn có thể thấy rõ những người trong tranh đó như thế nào.

Đó là một bức tranh vẽ một gia đình trông có vẻ rất hạnh phúc. Người đàn ông đang đứng, chắc hẳn là người chồng, có vẻ đẹp trai nổi bật, đôi mắt tuy lạnh lùng nhưng vẫn toát ra sự yêu chiều khó che dấu khi nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế. Dù có đánh chết Harry vẫn có thể nhận ra người đàn ông trong bức tranh này là ai. Gương mặt đó, đôi mắt đó, chính là kẻ đã gieo rắc nỗi sợ hãi cho cả thế giới phù thủy, dù trong tranh hắn vẫn còn khá trẻ nhưng dễ dàng nhận ra đó chính là Chúa tể Hắc ám Voldemort.

Harry đưa mắt nhìn xuống người phụ nữ ngồi ghế. Người phụ nữ chắc cũng tầm hơn 20 tuổi, đôi mắt trong veo và toát ra vẻ hạnh phúc khó kiềm chế, đôi môi hé nở nụ cười. Mái tóc vàng rực rỡ được búi gọn sau vai, cô khẽ nghiêng đầu tựa vào người chồng đứng phía sau. Trên cánh tay cô đang bế một đứa bé sơ sinh vẫn còn quấn trong chăn. Toàn bộ bức tranh tuy đã bị hư hỏng nhưng vẫn có thể cảm nhận được không khí hạnh phúc giữa những người trong tranh, đó là một gia đình nhỏ ấm áp như mọi gia đình khác.

Và rồi Harry như nhận ra điều gì đó, gương mặt người phụ nữ trong tranh với người phụ nữ tên Vasilissa mà nó và cụ Dumbledore đã cùng nhau xem trong một đoạn ký ức hồi năm ngoái với Lyra hoàn toàn giống nhau. Không phải kiểu giống vài đường nét, vài chi tiết mà như thể... cùng một người.

Harry nhìn về phía Lyra với ánh mắt ngỡ ngàng, trái tim trong lồng ngực nó đập không theo tiết tấu nào, nó còn run rẩy dữ dội hơn lúc trước.

" Cô... cô là..."

" Đúng vậy, Harry. Tôi, Lyra Malfoy, chính là Vasilissa Lorden."

" Không... tại sao có thể?" Harry khó tin nói.

Đằng sau nó, Hermione và Ron cũng hiểu ra, cả hai đều nhìn về phía Lyra vẻ khó tin cùng phòng bị.

Lyra thở dài, cô ngước nhìn lên bức tranh trên đầu, rồi cô bắt đầu nói, giọng nói nhẹ nhàng như kể một câu chuyện cổ tích:

" Đó là một câu chuyện lâu lắm rồi. Khi Vasilissa, à không, khi tôi còn trẻ, tôi đã phải lòng hắn, một kẻ mà tôi không nên có bất cứ cảm xúc nào. Tôi và hắn yêu nhau khi còn học ở Hogwarts, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời tôi. Khi đó người tôi yêu không giống như kẻ đang tàn sát ngoài kia, anh ấy tốt bụng, dịu dàng và lịch thiệp với tất cả mọi người. Có lẽ đó chỉ là màn kịch anh ấy bày ra cho tôi và mọi người thấy, nhưng Tom khi đó là người hoàn hảo nhất trong mắt tôi. Có lẽ, đó chính là dáng vẻ mà tôi yêu nhất.

Sau đó, khi chúng tôi 17 tuổi và tốt nghiệp, tôi và Tom quay trở lại Pháp để kết hôn. Ba mẹ tôi không thích cuộc hôn nhân này, họ không muốn tôi kết hôn sớm như vậy, mới chỉ 17 tuổi. Nhưng tôi, một đứa ngu ngốc đã chìm đắm quá sâu vào mật ngọt chết người, đã không nghe lời cha mẹ mà đâm đầu vào cuộc hôn nhân này. Sau khi kết hôn, Tom không chịu ở lại Pháp, hắn một mực đòi trở lại Anh quốc, khước từ mọi sự trợ giúp của cha mẹ tôi về một công việc an nhàn ở Bộ pháp thuật Pháp.

Hắn đưa tôi đến đây, thung lũng Caelus, nơi hắn đã chuẩn bị sẵn tòa nhà này. Hắn nói với tôi rằng hắn ghét những nơi đông đúc, ồn ào, hắn thích yên tĩnh nên đây sẽ là một nơi phù hợp để chúng tôi xây dựng tổ ấm. Người tỉnh táo chắc chắn sẽ nhận ra được sự kỳ lạ trong lời giải thích đó, nhưng với một cô gái vừa trưởng thành, đang chìm đắm trong cuộc hôn nhân ngọt ngào sao có thể nhận ra được chứ.

Tôi tin hắn và chấp nhận cuộc sống ở đây, chấp nhận xa cha mẹ, bạn bè và mọi thứ của thế giới. Và đó là sự lựa chọn sai lầm dẫn tới một cái kết không thể cứu vãn. Kể từ đó, hắn thường xuyên đi xa nhà. Lúc đầu, hắn chỉ bảo rằng công việc mà hắn đang làm khá bận rộn và thường xuyên phải đi công tác, nhưng hắn chỉ rời đi một hai ngày và luôn quay về với tôi sớm nhất có thể. Nhưng càng lúc thời gian hắn vắng nhà càng lâu, một tuần, hai tuần, ba tuần, một tháng, hai tháng và rồi ba tháng. Hắn chỉ về nhà một hai ngày rồi lại rời đi ngay lập tức. Bên cạnh sự biến mất bất thường đó là sự thay đổi rõ rệt của hắn. Hắn không còn dịu dàng nữa, Tom trở nên cộc cằn, nóng nảy hơn, lạnh lùng hơn. Tôi luôn cảm thấy hắn càng ngày càng xa cách tôi, thậm chí tôi còn cảm nhận được sát ý trên cơ thể hắn mỗi khi hắn trở về. Hắn càng ngày càng gầy hơn, đôi mắt đỏ hơn và... tàn ác hơn.

Tôi rất mệt mỏi, sự cô đơn ăn mòn tôi từng ngày. Cuộc sống ở căn nhà này không khác gì ở tù, tôi không có người trò chuyện, tôi cũng không thể rời khỏi thung lũng Caelus vì Tom đã dùng nhiều bùa phép ngăn chặn tôi rời đi, tôi chẳng biết làm gì ngoài ngóng đợi chồng mình quay trở về. Nhưng hắn càng ngày càng thay đổi, chẳng còn là người tôi đã từng yêu nữa. Tôi cảm thấy kiệt quệ đến sắp chết và tôi ngã bệnh. Tôi như chết dần chết mòn bởi sự cô đơn và lạc lõng.

Và rồi, nó đến với tôi. Con trai bé bỏng của tôi. Tôi phát hiện ra mình có thai, tất nhiên là tôi vui hơn bất cứ ai. Nó chính là ánh sáng cứu rỗi cuộc đời tôi, là thứ đã kéo tôi khỏi sự chết dần chết mòn. Và tôi cũng cảm nhận được rằng Tom không thích sự hiện diện của đứa trẻ trong bụng tôi, từ khi kết hôn, hắn chưa bao giờ đề cập đến vấn đề có con, nhưng lúc đó tôi chưa bao giờ thực sự để tâm. Tôi chìm đắm trong niềm vui mới khi có một sinh linh bé bỏng đang lớn dần trong tôi, và chồng tôi cũng dành nhiều thời gian ở nhà với tôi hơn. Có lẽ đó là khoảng thời gian hạnh phúc cuối cùng của cuộc đời tôi.

Khi đứa trẻ ra đời, đó là Diamant của tôi, tôi hạnh phúc vô cùng, nhưng sức khỏe của tôi cũng suy giảm đáng kể. Tôi chỉ có thể dùng những bùa chú đơn giản mà thôi. Tôi nghĩ sống như vậy cũng được, có tôi và con là được rồi. Nhưng niềm vui quá ngắn ngủi, khi đứa bé còn chưa tròn một tuổi. Vào một đêm giông bão, tôi chẳng may thức dậy và tôi đã tình cờ nghe được hắn và thuộc hạ của hắn - Severus Snape đang bàn bạc điều gì đó.

Đó là về lời tiên tri, lời tiên tri về đứa trẻ sinh ra vào tháng bảy. Và con trai của tôi, nó cũng sinh vào ngày cuối cùng của tháng bảy. Ngay lập tức, hắn đã nổi lên một suy nghĩ ác độc. Giết chết chính đứa con của mình. Đối với một kẻ sợ hãi cái chết như hắn, việc có con đã là một sai lầm, hắn coi đứa trẻ như một dấu hiệu rằng hắn sẽ già và chết đi vào một ngày nào đó. Cùng với lời tiên tri, hắn muốn giết đứa con bé bỏng của tôi.

Tôi đã thử cầu xin hắn, tôi nói rằng cứ giết tôi đi thay cho con tôi. Nhưng hắn không chấp nhận, hắn vẫn giữ ý định đó. Và tôi không thể ngồi đó chịu chết được, tôi phải cứu con trai bé bỏng của tôi.

Vào cái đêm đó, khi hắn không có ở nhà, tôi đã dùng tất cả sức lực của mình để phá vỡ những hàng rào bảo vệ mà hắn đã tạo ra. Tôi bế đứa bé đến tìm cụ Dumbledore, tôi phải nhanh vì hắn chắc chắn đã biết về sự bỏ trốn của tôi.

Tôi đến tìm cụ Dumbledore, tôi cầu xin cụ hãy cứu con tôi. Đưa nó về Pháp cho cha mẹ tôi, cách xa tầm tay của cha nó, dưới sự che chở của gia tộc Lorden, thằng bé sẽ an toàn. Cụ Dumbledore đáp ứng, cụ đồng ý sẽ đưa thằng bé về Pháp nhưng đổi lại tôi phải làm việc cho cụ. Tôi đồng ý, bất cứ giá nào phải trả để đổi lấy sự bình an của con trai tôi, tôi cũng đồng ý.

Và cụ muốn tôi sống. Nhưng than ôi, tôi chẳng có thể sống được bao lâu nữa. Chẳng cần hắn giết tôi thì tôi cũng biết cơ thể tôi đã mục nát từ lâu, đêm đó tôi đã dùng tất cả chút sức lực cuối cùng để đưa Diamant trốn đi, tôi chẳng cầm cự được bao lâu nữa.

Cụ Dumbledore đã đưa ra một quyết định, tôi sẽ sử dụng một pháp thuật cổ xưa, thuật Trùng Sinh. Đó là một pháp thuật cổ đã bị thất truyền, chẳng có mấy ai biết về nó mà còn sống. Thuật Trùng Sinh cho phép linh hồn khi chết đi có thể sống lại ở một cơ thể khác, một cơ thể mới được tái tạo trong một thai phụ. Và may mắn cho tôi, khi đó phu nhân Malfoy đang mang thai, thuật Trùng Sinh dễ dàng can thiệp để tạo nên một cơ thể khác trong bà và khi đó linh hồn tôi nhập vào thân xác đó. Và Lyra Malfoy ra đời.

Nhưng pháp thuật cổ luôn là con dao hai lưỡi, nó sẽ không có tác dụng lâu, khi mọi chuyện kết thúc, khi tâm nguyện của người sử dụng đã đạt được, người đó sẽ chết. Cái chết thực sự, linh hồn sẽ tan biến, mọi thứ sẽ hoàn toàn biến mất..."

Harry chăm chú nghe câu chuyện của Lyra, nói không biết phải nói gì, sự thật bày ra trước mắt quá khó tin.

" Nhưng mọi người nói là hắn đã giết vợ mình."

" À, đó là một tin đồn thôi. Khi đó, sau khi tôi và cụ Dumbledore quyết định thực hiện phép Trùng Sinh, tôi muốn trở về thung lũng Caelus lần cuối. Hắn bắt gặp tôi ở đó, nhưng xui xẻo là có vài Thần Sáng ở Bộ đã bám theo tôi vì họ nghĩ có thể lợi dụng tôi tiêu diệt hắn. Bọn họ đã chiến đấu, một trận ác liệt, khi đó tôi chẳng biết gì cả, mọi thứ hỗn loạn lắm, bùa chú bay khắp nơi. Và tôi bị trúng một bùa chú, chẳng biết là ai đã nhắm vào tôi nữa, không phải là Lời nguyền Chết Chóc nhưng tôi cũng quá yếu rồi. Và tôi chết, phép Trùng Sinh cũng bắt đầu phát huy công hiệu. Nếu là hắn thì hắn đã dùng Lời nguyền Chết Chóc kết liễu tôi luôn rồi.

Harry vẫn chăm chăm nhìn Lyra, cố tìm ra vẻ dối trá trên khuôn mặt cô. Nó nói to:

" Nhưng tại sao cụ Dumbledore lại muốn cô sống."

" Bởi vì cụ nghĩ tôi chính là điểm yếu của hắn."

" Vậy tại sao cô lại giết cụ chứ? Cụ đã giúp cô."

" Đó là một phần của kế hoạch. Cụ chẳng sống được bao lâu nữa Harry à, cậu còn nhớ bàn tay cháy xém của cụ chứ. Đó là lời nguyền của chiếc nhẫn - một Trường Sinh Linh Giá mà cụ đã tiêu hủy ám lên cụ. Nó sẽ giết chết cụ thôi, chẳng qua là cụ đã tìm cách kéo dài sự sống trước khi lời nguyền có tác dụng. Cụ biết hắn đang có âm mưu ám sát cụ và tôi sẽ phải là người làm thay Draco. Khi tôi giết cụ, tôi có thể bảo vệ anh trai mình và có được niềm tin của hắn. Đó chính là điều cụ đã căn dặn tôi."

Harry lắc đầu, vẫn không tin:

" Nói dối. Đồ dối trá, cụ không thể."

" Tôi chẳng cần nói dối cậu khi đã đến bước này."

Hermione đột nhiên bước lên phía trước, lên tiếng:

" Bỏ qua chuyện đó đi. Tại sao cô muốn chúng tôi đến đây? Chắc không phải để tâm sự chuyện cũ đúng không?"

Lyra mỉm cười, lấy từ trong túi áo choàng ra một thứ. Đó là một chiếc cúp nhỏ bằng vàng, hai bên có quai cũng bằng vàng, trên thân cúp có khắc hình một con lửng cùng những lá oliu, đó chính là biểu tượng của nhà Hufflepuff.

Lyra đưa chiếc cúp ra phía trước:

" Đây là cúp của Hufflepuff. Là một Trường Sinh Linh Giá khác"

Harry cẩn thận tiến lên phía trước, nhận lấy chiếc cúp từ tay Lyra, xem xét nó trong tay, Harry hỏi:

" Tại sao cô biết nó là Trường Sinh Linh Giá."

" Sau khi biến nó thành Trường Sinh Linh Giá, hắn đã mang nó về đây và cất giữ. Tôi không biết nó là vật gì nhưng tôi có thể cảm nhận được sự hắc ám trong nó, năm ngoái cụ Dumbledore cũng nói với tôi khả năng chiếc cúp là một Trường Sinh Linh Giá rất cao. Sau này, khi tôi chết đi, căn nhà này bị bỏ hoang, hắn đã biến nơi đây thành một chỗ dấu với nhiều bùa phép. Sinh nhật 17 tuổi vừa rồi, hắn đã đủ tin tưởng để trao cho tôi chìa khóa căn nhà. Phải mất kha khá sức lực mới hóa giải được cái bùa phép bảo vệ đấy."

Harry mím chặt môi:

" Nhưng quan hệ của cô và hắn bây giờ?"

" Hắn phải tin tưởng tôi Harry à. Hắn đã từng coi tôi là Vasilissa, và hắn nghĩ tôi đã thuần phục hắn. Tôi đã giết người, đó chính là điểm khác biệt giữa Lyra Malfoy và Vasilissa Lorden. Hắn yêu Vasilissa nhưng cô ấy quá cao quý, như ánh trăng cao trên bầu trời, không thể vấy bẩn. Còn Lyra Malfoy thì khác, tôi đã nhiễm bẩn, tay tôi đã dính máu, tôi chẳng khác hắn là bao. Hắn tin tôi và hắn trao cho tôi chìa khóa này, chiếc chìa khóa có thể giúp cậu tiêu diệt hắn."

" Vậy cô muốn tiêu diệt hắn ư? Người chồng mà cô yêu."

Lyra lắc đầu, mệt mỏi:

" Không Harry à. Tôi không muốn giết hắn, tôi cũng không muốn giết bất cứ ai, tôi chỉ muốn bảo vệ con trai tôi. Và chỉ khi hắn chết đi, con trai tôi mới có thể an toàn."

" Nhưng rõ ràng hắn đã biết đứa trẻ được nhắc đến trong lời tiên tri là tôi rồi mà. Hắn sẽ không truy lùng con trai cô nữa."

" Có thể là thế. Nhưng những gì hắn đã gây ra là không thể tha thứ. Giống như việc hắn đã giết cha mẹ cậu vậy, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Còn tôi, hắn hủy hoại cuộc đời tôi, hủy hoại cuộc đời con trai tôi. Kiếp này, sẽ chẳng bao giờ tha thứ."

Harry nắm chắc chiếc cúp trong tay, giọng nói nó càng trở lên kiên định hơn:

" Vậy cô muốn gì ở chúng tôi?"

Harry biết, Lyra sẵn sàng đưa ra chiếc cúp không phải là miễn phí, cô ta muốn đổi thứ gì đó.

" Tôi muốn Diamant Lorden sống."

" Bồ ấy có biết bồ ấy là con trai của Chúa tể Hắc ám không vậy?" Ron đột ngột hỏi.

" À chắc sớm muộn gì nó cũng biết thôi. Dù gì thì nó cũng đã 17 tuổi, nó có quyền được biết."

" Nhưng giờ chúng ta cũng không thể tiêu diệt được cái cúp này, thanh gươm đã mất." Ron nói tiếp.

Lyra khẽ nói:

" Tôi cho rằng các cậu sẽ sớm tìm được cách phá hủy nó thôi. Ngoài con rắn ra còn một chỗ Harry à. Chỗ giấu cuối cùng..."

Harry hét lên gấp gáp:

" Đó là ở đâu?"

" Hogwarts."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip