6. Chọn đũa

"D-dạ, con chào ông ạ."

Nó e dè chào ông Ollivander. Cái cách ổng đi đứng làm nó hoảng vcđ, tim nó đánh lô tô suýt rớt ra ngoài. 

Hermione thì hồi hồn sớm hơn nó, liền lách lên một bước, lễ phép:

"Ơ...tụi con muốn mua đũa phép ạ."

"Hừm...tên hai con là gì?"
Ông Ollivander nhìn kĩ hai đứa một hồi rồi hỏi.

"Con tên Hermione Granger." Hermione nói.

"Còn con là Alexander Lawrence."

"Chà...lại một cậu quý tử nhà Lawrence nữa sao; chính ta đã bán cây đũa phép cho anh trai cháu, dài 10 inch và 1/2, làm từ gỗ cây tuyết tùng và lông bạch kì mã; cứng cáp và bền bỉ, xuất sắc khi thi triển pháp thuật..." 

Ông cụ bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể lại lịch sử cây đũa như thể nó là nhân vật chính trong tiểu tuyết dài kỳ ông viết, trong khi Alex thì ngồi nghe bằng khuôn mặt chán đời xen lấn khinh bỉ, cố giữ không thở dài ra tiếng.

Nó đếch có nhu cầu nghe về sự tích cây đũa của ông anh già nhà nó. Cái nó muốn bây giờ chỉ là tìm được một cây đũa của riêng nó, càng sớm càng tốt – chứ không phải nghe podcast miễn cưỡng tại hiện trường như này. 

Mấy vụ như nguyên liệu hay tác dụng này thì chắc chỉ có Hermione khoái thôi, mặt cô nàng chăm chú nghe từng chữ như thế kia mà.

"Rồi, vậy đứa nào trước đây?" Cụ rút từ trong người ra một cuộn thước, phù phép cho nó bay lơ lửng rồi quay lại hỏi cả hai.

"Đây, nhường phái nữ trước." Nó đặt tay lên vai Hermione, đẩy nhẹ cô nàng về phía trước.

Hermione có hơi do dự nhưng rồi cũng bước lên. Cuộn thước lập tức bay đến đo đủ kiểu: từ đầu đến chân, từ vai đến khuỷu tay, thậm chí có đo cả... khoảng cách giữa hai mắt hay gì đó mà Alex không hiểu nổi.

"Con thuận tay nào?" Ông hỏi.

"Dạ, tay phải." Hermione nói.

"Đây, cây đũa làm từ..." Ông lấy từ trên kệ xuống một chiếc hộp nhỏ, lôi từ trong đó ra một cây đũa phép rồi đưa cho Hermione. 

Ông cụ bắt đầu lại bài văn mô tả, trong khi Hermione đón lấy cây đũa, mắt sáng như đèn pha. Cô nàng chăm chú ngắm nghía rồi vẫy thử một cái.

/BÙM/

Một tia sáng phụt ra, sượt ngang má Alex, để lại một lỗ cháy đen trên bức tường sau lưng nó.

"..."

Nó đứng bất động, tay chân run lập cập, mặt mày tái mét, sợ không nói nên lời. 

Nếu tia sáng kia mà bắn lệch thì chắc nó về với các cụ luôn quá. Hay giờ nó bỏ chạy có được không? Chứ ở lại thêm chút nữa khéo nó hẻo thật đấy...

Nhưng Hermione thì vẫn thản nhiên. Còn ông cụ thì chỉ chậc một cái, rồi nhanh chóng rút cây đũa khỏi tay cô nàng, thay bằng cái khác:

Tổn thương ghê...

"Chậc...không được rồi, con hãy thử cây này xem sao..."

"con đừng lo lắng quá, nên nhớ đũa phép chọn phù thủy chứ không phải phù thủy chọn đũa phép, kiểu gì chẳng có cây đũa phù hợp với con."

"Dạ..." Cô nàng gật đầu, một lần nữa vẩy đũa phép.

/BÙM/

"Chà, cây này thì sao?" Ông dúi tiếp vào tay Hermione một cây đũa khác.

/CHOANG/


...

Và cứ thế, quá trình thử đũa kéo dài trong tiếng nổ, tiếng vỡ và tiếng hét câm nín của Alex. Nó – Alexander Lawrence, nhân vật chính mới của loạt tiểu thuyết những người khốn khổ – đang túm chặt vạt áo, ngồi khép nép trên cái ghế gỗ gần cửa ra vào, vẻ mặt tái mét như người sắp gần đất xa trời. Có trời mới biết, nãy giờ trong lúc thử đũa thì cô nàng Hermione đã làm lủng mái và sập biết bao nhiêu chồng đồ rồi. Mỗi lần Hermione vẫy đũa là tim nó lệch một nhịp.

Cái tiệm vốn đã rách nát nay lại còn thảm hơn (ít ra nó cũng hiểu vì sao cái tiệm tồi tàn và xập xệ đến thế rồi).

Không ai hiểu nổi vì sao 100% mọi vụ sập trần, rớt đồ, gãy kệ... đều rơi trúng đầu nó. Cảm giác như ông trời hay cái tiệm này đang bắt tay nhau hành hung nó tập thể vậy. Nếu không phải Alex nhiều lần nhanh nhẹn thoát được thì có lẽ tầm này nó đang ngồi đàm đạo chuyện nhân sinh với Diêm Vương rồi. 

Và đau đớn hơn nữa – là hai người kia vẫn bình chân như vại, say sưa truy lùng cây đũa định mệnh, mặc cho nó ngắc ngoải từng giây. Tự dưng thấy mình giống mấy cây đũa bị loại – vô dụng và tội nghiệp.

Sau 41 cây đũa (tương đương 40 lần ăn hành sấp mặt của Alex) thì cuối cùng cô nàng cũng chọn được cho mình một chiếc đũa phù hợp. 

Thề là khi thấy ông Ollivander đóng gói cây đũa phép, lòng Alex rạng như được soi sáng bởi lí tưởng của Đảng, nó khóc không thành tiếng vì xúc động.

Tạ ơn Merlin, tạ ơn Atthur, tạ ơn Chủ tịch Hồ Chí Minh, Alex đã được cứu rỗi khỏi sự 'khủng bố' của Hermione.

"Rồi, giờ đến cháu bé." 

Ông Ollivander ngoắc nó lại, nó cũng bình tĩnh tự tin mà bước đến. Ông cũng lặp lại mọi quy trình giống như Hermione, nói chung mọi thứ diễn ra khá là suôn sẻ...

Đấy là cho đến khi ông đưa cho nó cây đũa đầu tiên để thử.

Cây đũa không hiểu vì lí do gì mà cứ hễ vào tay nó lại run bần bật như đang lên cơn co giật, rồi nhảy bắn khỏi tay nó.

Alex nhặt lên, đổi sang cây khác.

Cây này cũng nhảy khỏi tay nó.

Rồi cây thứ ba, cây thứ tư, cây thứ mười bảy... Tất cả đều giãy như cá mắc cạn trong tay nó, không cái nào chịu nằm yên quá ba giây. Những chiếc đũa không nghe lời ấy đều bị nó ném một cách không thương tiếc sang một bên, giờ đây cái đống đũa ấy chắc cũng cao xấp xỉ ngang hông nó rồi.

'Đm cuộc đời! Mấy cây đũa mốc này bị điên à!?'

Sau hàng chục lần thử mà không có kết quả, Alex không khỏi mất kiên nhẫn mà ném mạnh cây đũa đang ngọ nguậy như sâu đo trên tay mình xuống đất, tức giận vừa chửi thề trong lòng vừa liếc qua Hermione đang đứng đợi nãy giờ.

Vẻ mặt cô nàng trông không có gì là bất ngờ cả, nói trắng ra là trông giống như đang nhìn đứa bạn thiểu năng làm trò vậy. Đã thế Hermione còn nói bằng khẩu hình miệng cho nó rằng:

"Thấy chưa, mình đã bảo mà bồ không nghe!"

Tức thật, muốn nhét tiền vào miệng cổ để bắt cổ im quá .

"...này...này là thế nào?" 

Dường như đã quá mệt mỏi, ông Ollivander ngồi thụp xuống chiếc ghế gỗ thều thào. Nó cũng bất lực mà cũng đến bên ông vỗ vai chia buồn:

"Con cũng muốn biết lắm..."

"Aiss...ông ơi, cậu ấy là Handmage đó, không thể dùng đũa phép được đâu." Hermione cuối cùng cũng lên tiếng.

"Handmage? Không thể nào, những Handmage đã gần như không hề xuất hiện suốt 400 năm nay rồi, làm sao mà..." Ông Ollivander nhíu mày nói, nghi ngờ nhìn Hermione.

-------------------------------------------------------------------------------------------
End chương 6.

Đụ mé, bị thu đt phải viết bằng TV các bác ạ :'))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip