9. Con đường đã định

Harry ngồi một mình trong văn phòng tạm bợ của mình, ánh đèn dầu vàng vọt hắt lên những chồng bài kiểm tra môn Độc dược vẫn còn dang dở trên bàn.

Bên ngoài khung cửa sổ nhỏ, màn mưa đêm rơi lất phất, những hạt mưa li ti gõ nhẹ vào kính như những tiếng thở dài não nề của tòa lâu đài cổ kính.

Tiếng gió rít từng cơn qua những kẽ đá, mang theo hơi lạnh ẩm ướt của màn đêm, tạo nên một bầu không khí cô đơn và tĩnh mịch bao trùm lấy căn phòng nhỏ.

Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng cô đơn trong căn phòng.

Harry khẽ nhíu mày, cảm thấy một sự xáo trộn nhỏ trong cái vòng vây buồn bã của mình.

"Vào đi." Harry khẽ nói, giọng anh trầm thấp và mệt mỏi, gần như chỉ là một tiếng thì thầm.

Cánh cửa từ từ mở ra, và Tom bước vào, dáng vẻ trang trọng và lịch sự như thường lệ. Hắn cầm trên tay một lá đơn viết tay nắn nót trên một mảnh giấy da mịn, nét chữ hoa mỹ và uốn lượn như được khắc tỉ mỉ bằng một con dao găm sắc bén.

Hắn mặc chiếc áo choàng Slytherin màu xanh lục đậm một cách chỉnh tề, không một nếp nhăn, mái tóc đen mượt được chải chuốt gọn gàng, và trên môi nở một nụ cười hoàn hảo, đong đầy vẻ ngoan hiền mà Harry biết rõ là một chiếc mặt nạ tinh xảo, được hắn sử dụng một cách điêu luyện để che giấu những tham vọng đen tối đang sục sôi bên trong.

"Em muốn xin phép giáo sư cho phép em được vào khu vực sách cấm của thư viện." Tom nói, giọng trầm ấm và đầy sức thuyết phục, ánh mắt chân thành (hoặc ít nhất là hắn cố gắng thể hiện như vậy) nhìn thẳng vào Harry.

"Vì đề tài nghiên cứu đặc biệt quan trọng của em."

Harry ngẩng đầu lên, ánh mắt xanh lục của anh lạnh lùng và tĩnh lặng như mặt hồ đóng băng vào mùa đông, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào trước sự xuất hiện của Tom.

"Lý do?" Anh hỏi ngắn gọn, không muốn kéo dài cuộc trò chuyện này dù chỉ một giây.

Tom đặt tờ đơn lên mặt bàn gỗ cũ kỹ, ngón tay thon dài chỉ vào từng dòng chữ được chuẩn bị một cách kỹ lưỡng và cẩn thận, như thể hắn đã dành hàng giờ để trau chuốt từng câu chữ.

"Em đang thực hiện một nghiên cứu chuyên sâu về lịch sử của các biện pháp phòng chống Ám Hộ Tinh, đặc biệt là những phương pháp cổ xưa nhất để bảo vệ tâm trí khỏi sự xâm nhập và kiểm soát.

Như giáo sư đã biết, một số tài liệu quý giá và hiếm có nhất về chủ đề này chỉ được lưu giữ trong khu vực sách cấm của thư viện, và em tin rằng chúng sẽ vô cùng hữu ích cho công trình nghiên cứu của mình."

Harry gần như muốn bật ra một tiếng cười cay đắng. Một lý do hoàn hảo đến mức không thể tìm ra bất kỳ kẽ hở nào để từ chối.

Ai mà ngờ được rằng thứ mà Tom Riddle thực sự tìm kiếm trong những cuốn sách cấm kia lại là những bí mật đen tối về cách tạo ra Trường Sinh Linh Giá, những mảnh vỡ linh hồn bất tử, một con đường tà ác dẫn đến sự bất tử mà hắn khao khát?

Anh nhìn xuống tờ đơn, ngón tay khẽ vuốt nhẹ mép giấy da mịn màng, cảm nhận sự lạnh lẽo kỳ lạ từ nó.

Mình nên làm gì đây?

Câu hỏi day dứt đó lại vang lên trong tâm trí anh, gặm nhấm trái tim anh không ngừng.

Trong khoảnh khắc im lặng căng thẳng đó, hàng ngàn ý nghĩ mâu thuẫn và chồng chéo lướt qua tâm trí Harry như một thước phim quay nhanh, mỗi khung hình lại mang theo một nỗi lo lắng và sự bất lực khác nhau.

Từ chối lời thỉnh cầu của Tom?

Nhưng liệu điều đó có thực sự ngăn cản được hắn?

Một học sinh thông minh, xảo quyệt và đầy tham vọng như Tom sẽ chỉ tìm kiếm những con đường khác, có lẽ còn nguy hiểm và khó kiểm soát hơn, thậm chí có thể khiến hắn nghi ngờ và cảnh giác hơn về sự quan tâm bất thường của Harry.

Cho phép hắn tiếp cận những kiến thức hắc ám đó?

Liệu mình có đang vô tình mở đường cho hắn trở thành Voldemort, gieo rắc đau khổ và chết chóc lên toàn bộ thế giới phù thủy trong tương lai?

Liệu sự tò mò và khát khao quyền lực của Tom có thể kiểm soát được khi hắn nắm trong tay những bí mật đen tối nhất của ma thuật?

Cố gắng cảnh báo hắn về những nguy hiểm tiềm ẩn? Nhưng liệu những lời nói suông có thể lay chuyển được một trái tim đã bị bóng tối bào mòn?

Liệu một cậu học sinh đầy kiêu ngạo và tự tin vào bản thân như Tom có chịu lắng nghe lời khuyên của một người mà hắn nghi ngờ về thân phận và động cơ?

Những ký ức đau thương về cuộc chiến tàn khốc trong tương lai lại ùa về trong tâm trí Harry, những hình ảnh ghê rợn và những mất mát không thể bù đắp.

Những khuôn mặt tươi cười của bạn bè đã vĩnh viễn ra đi, những tiếng khóc nức nở trong đêm tối, tất cả đều là những vết sẹo không bao giờ lành trong trái tim anh.

Nếu mình ngăn chặn Tom ngay bây giờ, liệu tương lai có thực sự thay đổi theo một hướng tốt đẹp hơn?

Hay mọi thứ sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn, tạo ra những nghịch lý thời gian không thể lường trước?

Nhưng rồi, một lời nhắc nhở khẽ vang lên trong tâm trí Harry – những lời khuyên đầy khôn ngoan và thực tế của Hermione về việc du hành thời gian.

"Chúng ta không thể thay đổi những gì đã xảy ra, Harry. Dù chúng ta có cố gắng đến đâu, quá khứ vẫn là quá khứ, một dòng chảy bất khả xâm phạm.

Chúng ta chỉ có thể học cách sống với nó và cố gắng xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn từ những gì chúng ta có trong hiện tại."

Anh thở dài một cách nặng nề, một sự bất lực và cam chịu trào dâng trong lòng. Anh cầm chiếc lông chim lên, ngòi bút run run trên trang giấy da lạnh lẽo.

"Được."

Harry ký tên mình một cách dứt khoát, nét chữ "Harry Evans" uốn lượn thanh thoát và đầy vẻ bất lực trên tờ giấy da.

Anh đẩy tờ giấy phép về phía Tom, ánh mắt xanh lục vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng và không chút xao động, cố gắng che giấu sự giằng xé đang diễn ra trong lòng.

"Nhưng em nên cẩn thận, Riddle. Có những kiến thức có thể ăn mòn tâm trí một cách nhanh chóng và tàn độc hơn bất kỳ loại độc dược nào. Một khi đã lún vào, rất khó để thoát khỏi."

Tom nhếch một bên môi, một nụ cười đắc thắng khó giấu thoáng qua trên khuôn mặt điển trai của hắn khi hắn cầm lấy tờ giấy phép, đôi mắt đen của hắn ánh lên một tia thích thú đầy nguy hiểm.

"Em cảm ơn giáo sư. Em sẽ ghi nhớ lời khuyên quý báu này."

Hắn quay người định bước đi, nhưng Harry khẽ gọi lại, một giọng nói khẩn thiết hơn.

"Riddle."

Tom dừng bước, ngoảnh đầu nhìn qua vai, đôi mắt đen của hắn ánh lên vẻ tò mò và có phần thách thức.

Harry nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Tom, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng một sức nặng kỳ lạ, một lời cảnh báo từ tận đáy lòng.

"Con đường mà em đang chọn sẽ dẫn đến một nơi không có lối thoát. Khi đó, đừng nói rằng không ai đã từng cảnh báo em."

Một khoảnh khắc im lặng căng thẳng bao trùm lấy không gian nhỏ bé của văn phòng.

Tom khẽ cười, một âm thanh khô khốc và lạnh lẽo như tiếng đá va vào nhau trong đêm tối.

"Giáo sư nói như thể đã nhìn thấy tương lai vậy."

Rồi hắn quay người bước đi, bóng chiếc áo choàng

Slytherin màu xanh đen hòa vào bóng tối của dãy hành lang dài hun hút, mang theo tờ giấy phép định mệnh.

Harry đứng dậy, bước ra ban công nhỏ bên ngoài văn phòng, hứng lấy những giọt mưa lạnh lẽo đang rơi.

Những giọt nước mát lạnh lăn dài trên má anh như những giọt nước mắt không bao giờ có thể rơi xuống hoàn toàn, những giọt nước mắt của sự bất lực và hối hận.

Anh biết mình vừa mở cánh cửa cho một thảm họa khủng khiếp sắp xảy ra, một con đường đen tối mà Tom Riddle sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Nhưng liệu có phải mình đang tự lừa dối bản thân?

Rằng mình không can thiệp vào con đường đen tối của Tom chỉ vì tôn trọng dòng chảy thời gian bất khả xâm phạm?

Hay chỉ đơn giản là vì mình sợ hãi, không dám đối mặt với trách nhiệm nặng nề của việc thay đổi quá khứ, dù chỉ là một chút, vì lo sợ những hậu quả khôn lường có thể xảy ra?

Một tiếng sấm rền vang vọng từ xa, xé toạc màn đêm tĩnh lặng và làm rung chuyển cả tòa lâu đài cổ kính.

Harry siết chặt tay vịn ban công bằng đá lạnh lẽo, cảm nhận một cơn đau nhói quen thuộc từ vết sẹo hình tia chớp trên trán – thứ đã không còn tồn tại trong dòng thời gian này, nhưng nỗi đau và những ký ức liên quan thì vẫn còn nguyên vẹn trong trái tim anh, như một lời nhắc nhở vĩnh cửu về những gì anh đã mất và những gì sắp xảy ra.

"Mình không phải là một vị thần." Anh thì thầm với màn mưa, giọng anh nghẹn lại vì đau đớn và bất lực.

"Mình không thể cứu tất cả mọi người."

Nhưng lời tự nhủ yếu ớt đó dường như không thể xoa dịu được trái tim đang quặn thắt vì hối hận và cảm giác tội lỗi.

Suy cho cùng thì ai cũng phải chấp nhận sự yếu kém của bản thân.

Đêm đó, Harry không thể nào chợp mắt được.

Anh lén lút rời khỏi phòng giáo sư và tìm đến thư viện, đứng lặng lẽ trong bóng tối, quan sát từ xa khi Tom vẫn đang lùng sục những kệ sách cấm với một sự tập trung đáng sợ và một ngọn lửa tham vọng cháy rực trong đôi mắt đen của hắn.

Cuối cùng, hắn cũng tìm thấy cuốn sách mà hắn cần – "Những Bí Mật Tối Thượng của Hắc Thuật" – với một nụ cười thỏa mãn và đầy tà ác nở rộ trên khuôn mặt điển trai của hắn, một nụ cười khiến Harry phải bám chặt vào một cột đá gần đó để khỏi ngã quỵ, cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Đây rồi.

Đây chính là khoảnh khắc mà Tom Riddle bắt đầu thực sự trở thành Voldemort.

Và mình đã bất lực chứng kiến điều đó xảy ra, thậm chí còn gián tiếp tạo điều kiện cho hắn.

Harry quay người bước đi, những bước chân nặng trịch và vô hồn trên sàn đá lạnh lẽo của thư viện. Anh biết mình sẽ không thể nào ngủ được trong đêm nay.

Cũng như anh sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân vì sự bất lực và hèn nhát của mình. Anh đã có cơ hội để ngăn chặn bóng tối, hoặc ít nhất là cố gắng làm chậm nó lại, nhưng anh đã chọn cách đứng ngoài cuộc, để cho số phận nghiệt ngã tiếp tục diễn ra theo con đường đã định.

Nỗi dằn vặt lương tâm sẽ theo đuổi anh đến suốt cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip