Chương 7

[ Gửi tặng các bạn món quà 8/3 nhé! 

Chúc tất cả các bạn đều luôn vui vẻ và gặp được người sẽ cùng mình trải qua thật nhiều ngày lễ hơn nữa!]

Chương 7

Thiền Xuân Thu nhìn xuống vực thẳm vạn trượng dưới chân, 1 màu tối đen vô tận không thấy được sự sống của bất cứ sinh vật nào. Không ai biết dưới vực thẳm này, nơi giao thoa bí ẩn giữa tam giới, có gì nhưng chắc chắn 1 điều đó là nếu đã đi xuống thì sẽ không thể trở lại. Đã từ lâu lắm rồi, có rất nhiều truyền thuyết kể rằng ở đó có 1 con quái vật ngủ say nhưng chỉ cần có bất cứ sinh vật nào phạm giới đều làm nó thức tỉnh. Chưa từng có bất cứ tiên nhân hay ma tướng nào có thể trở về từ đó.

Thiền Xuân Thu ra lệnh cho thuộc hạ hành động rồi xoay người rời khỏi. Không kẻ nào hiểu ý đồ của hắn là gì nhưng nhìn ánh mắt xám đục của hắn cùng nụ cười nhếch mép đầy xảo quyệt thì chẳng dám thắc mắc thêm. Lũ ma binh nhốn nháo đẩy những xe pháo lớn đến miệng vực, sau khi chất đầy xung quanh thì đồng loạt châm ngòi, đạp chúng xuống vực thẳm. Xong xuôi tất cả đều nhanh chóng rút lui, vài giây sau đó tiếng nổ ầm ầm vang dội khiến đất đai rung chuyển và nứt toác. Một tiếng gầm rú thê lương từ đáy vực thoát ra, vọng lên làm cây cối trong phạm vi xung quanh đó đều đổ rụp.

Dưới triền núi cách đó không xa là nơi tập kết doanh trại của 1 đội quân nhân giới. Vị tướng quân trẻ tuổi nhìn bức mật thư của hoàng đế trên tay lại lâm vào trầm ngâm. Vì sao Hoàng thượng lại triệu tập quân đội đến nơi kỳ quái này? Mệnh lệnh lại có vẻ rất gấp rút và lý do thì lại không rõ ràng, chỉ nói họ cắm trại chờ lệnh. Còn chưa tìm ra câu trả lời thích đáng thì 1 trận động đất kinh hoàng ập tới làm rung chuyển đất trời. Vết nứt cực lớn từ trên đỉnh núi xẻ xuống cắt đứt vùng đất họ đang đứng, lều trại, quân lính, ngựa và binh khí, tất cả đều lọt thỏm xuống những khe nứt đang không ngừng lan rộng. Số quân lính còn lại đều trốn chạy tan tác, vị tướng quân kia cũng kinh hoàng nắm chặt thanh kiếm của mình đứng chôn chân nhìn thảm cảnh. Một tiếng thét dài bắt nguồn từ lòng đất rồi dần vang tận trời cao, y nhìn thấy 1 vật khổng lồ từ đỉnh núi bay vọt lên trời. Nó lượn vài vòng trên cao phát ra những tiếng kêu thảm thiết, nhận ra phía này có người đang nháo nhác chạy liền xông thẳng xuống. Mồ hôi lạnh của y tuôn ra như tắm, thứ quái vật ấy trông thật kỳ dị. Bề ngoài giống hổ, da có lông giống nhím lại có 1 đôi cánh cực lớn sau lưng nhưng đã bị cháy xém nhiều chỗ. Trên đầu nó có 1 cái sừng lực lưỡng đỏ ngàu, ánh mắt trợn trừng hung ác và nanh vuốt nhọn hoắc.

Nó xà xuống đất khiến mọi thứ đều bị chấn động nảy bật lên. Con người chạy loạn trước mắt dị thú khổng lồ như những con mồi bé nhỏ tuyệt vọng, nó đỏ mắt nhào đến cắn xé bất cứ sinh vật nào trước mắt. Y biết hôm nay không thể trở về, bèn kéo lấy 1 tên tiểu binh gần đó, ném hắn lên ngựa rồi bảo hắn chạy về báo tin. Nhìn thấy bóng dáng 1 người 1 ngựa đã khuất xa, hắn cười khổ quay lại đối diện với dị thú trước mặt, nếu như để nó thỏa thê cắn chết thì thật thiệt thòi quá. Y nắm chặt chuôi kiếm trong tay, gầm lên 1 tiếng rồi bật người về phía trước chủ động tấn công. Hôm nay dù có phải chết dưới nanh vuốt của nó, y cũng phải khiến nó trả giá đại giới.

Cùng lúc này tại Thục Sơn cũng chìm trong biển máu. Một cô gái tầm 15, 16 tuổi hoảng loạn chạy trên những hành lang đầy xác người với những vết máu loang lổ kinh khủng. Nàng chạy vào trong đại điện thấy 1 lão đạo đang hấp hối nằm trên đài cao liền vội lao tới. Nàng đỡ ông ta ngồi dậy, lúc này ông lão mới hỏi:

- Con là?

- Con là Hoa Thiên Cốt! Theo lời Thanh Hư đạo trưởng đến năm 16 tuổi đến Thục Sơn bái sư học đạo. Đạo trưởng, rốt cục nơi này đã xảy ra chuyện gì? Thanh Hư đạo trưởng đâu rồi?

- Bần đạo chính là Thanh Hư!

- Thanh Hư đạo trưởng, con là Tiểu Cốt đây! Người còn nhớ con không?

- Tiểu Cốt... tốt.. tới đây rồi, con nghe cho rõ đây. Con mau chóng đến Trường Lưu nói với Bạch Tử Họa, Xích Thuyên Thiên đã bị Thất Sát điện cướp đi, bảo họ phải cẩn thận.

- Đạo trưởng người cố gắng chút, con tìm người đến giúp.

- Tiểu Cốt, không kịp nữa rồi. Ta giao cho con chiếc Cung vũ này, con cầm lấy nó con chính là chưởng môn Thục Sơn.

- Cái này... không được đâu đạo trưởng. Việc này sao có thể...

- Tiểu Cốt... toàn bộ Thục Sơn chỉ còn có mỗi con thôi. Lẽ nào để cho đạo trưởng ta đây cầu xin con sao?

- Không đạo trưởng à, con... con nhận.

- Được. Đến lúc thích hợp đưa nó cho đại đệ tử Vân Ẩn của ta, nói với nó người giết ta chính là Vân Ế.

Rồi Thanh Hư đạo trưởng vất vả lấy ra Lục giới toàn thư và Thục Sơn kiếm phổ đưa cho Hoa Thiên Cốt. Sau khi dặn dò nàng vài câu Thanh Hư đạo trưởng đã trút hơi thở cuối cùng.

Hoa Thiên Cốt hoảng hốt khóc gọi tên ông, nàng còn đang chìm đắm trong đau khổ thì 1 kẻ đeo mặt nạ xuất hiện.

- Ha ha... Hóa ra Lục giới toàn thư ở đây. Tiểu cô nương, thật sự phải cảm ơn ngươi!

Hoa Thiên Cốt vội vàng cất 2 di vật của Thanh Hư đạo trưởng để lại vào trong túi. Nàng vội bỏ chạy bạt mạng, vừa chạy vừa kêu cứu nhưng kẻ kia lại nhanh chóng bắt được nàng, hắn bóp cổ nàng nhấc lên cao.

Khó thở quá! Có ai cứu tôi với! Trong đầu nàng kêu gào thảm thiết!

Một bóng áo trắng thoát tục từ trên không trung hạ xuống, Vân Ế vội vàng túm Hoa Thiên Cốt bỏ chạy. Người kia cũng liền lập tức đuổi theo. Hoa Thiên Cốt liên tục giãy dụa lại thêm bị đuổi theo sát nút, tranh đấu 1 hồi hắn lập tức thả nàng rơi xuống. Hoa Thiên Cốt rơi tự do trong tuyệt vọng, những tưởng sẽ chết không toàn thây nhưng nào ngờ nàng lại rơi vào trong 1 vòng tay vững chãi.

Thiền Xuân Thu đứng chặn trước mặt họ, xuất ra Xích Thuyên Thiên khởi động pháp lực. Người nọ dùng pháp lực để đấu lại nhưng chợt nhận thấy nội lực của bản thân đang yếu dần vì thế liền vội vàng đáp xuống đất. Cũng vì thế mà 2 người giờ đây đã bị nhốt trong Xích Thuyên Thiên. Thiền Xuân Thu hả hê mà nói:

- Xích Thuyên Thiên quả nhiên là thần khí thượng cổ, uy lực không gì sánh được. Đợi bọn ta tập trung đủ thần khí khắp nơi rồi, thế thì thiên hạ đều nằm trong tay bọn ta.

Người nọ nói nhỏ với Hoa Thiên Cốt:

- Đợi lát nữa ta tạo lỗ hổng, ngươi hãy lập tức thoát ra.

Rồi người đó triệu hồi kiếm của mình, ra sức đánh vào pháp chướng của Xích Thuyên Thiên nhưng lại không hề hấn gì mà làm cho vòng tròn càng thu hẹp hơn. Thiền Xuân Thu cười dài:

- Ngay cả thần tiên cũng không thoát được, tên Bạch Tử Họa này thật là không biết tự lượng sức mình.

Hoa Thiên Cốt biết được người cứu mình chính là Bạch Tử Họa liền vội vàng kể lại những gì Thanh Hư đạo trưởng dặn dò. Bạch Tử Họa chỉ trầm ngâm nghe rồi đáp lại câu được câu không. Hoa Thiên Cốt thấy không thể dùng cường lực để phá Xích Thuyên Thiên vì thế nàng liền cần mẫn đào 1 cái hố thật lớn mong muốn có thể thoát khỏi bằng lòng đất. Bạch Tử Họa liếc mắt nhìn nàng mải mê đào xới, chàng không muốn để tâm thêm mà nhắm mắt lại điều tức. Đến sáng ngày hôm sau, vòng tròn đột biến thu hẹp lại hút tất cả những thứ xung quanh vào đỉnh nút rồi nghiền nát. Hai người lúc này đành nhảy xuống cái hố mà Hoa Thiên Cốt đào để tạm tránh, tuy tạm thời thoát nạn nhưng cũng vì thế mà bị nhốt ở không gian nhỏ hẹp hơn.

Hoa Thiên Cốt chán nản thò tay lên miệng hố, nào ngờ máu từ tay của nàng lại bị Xích Thuyên Thiên hút lên, pháp lực của vòng vây dần biến mất. Vòng tròn nhanh chóng bị phá vỡ, Bạch Tử Họa lập tức đưa Hoa Thiên Cốt thoát ra. Trong lúc giao đấu với Thiền Xuân Thu và Vân Ế, chàng nghe thấy tiếng kêu cứu của nàng liền vội chạy đến ứng cứu, 2 kẻ kia cũng nhân cơ hội đó tháo chạy. Sau khi đã đưa Hoa Thiên Cốt tới nơi an toàn, Bạch Tử Họa liền đuổi theo muốn đoạt lại Xích Thuyên Thiên.

Cho dù đã bị trọng thương nhưng Thiền Xuân Thu vẫn sống chết không chịu giao ra thần khí, Bạch Tử Họa cũng không muốn nhiều lời thêm mà liền ra tay. Đúng lúc này Sát Thiên Mạch liền xuất hiện. Hắn phe phẩy chiếc quạt lông trong tay, mỉm cười mị hoặc:

- Ha ha, Bạch Tử Họa thật không ngờ cuối cùng ngươi cũng có ngày đại khai sát giới.

- Thiền Xuân Thu tàn sát toàn bộ Thục Sơn, cướp đi Thần khí. Ta không thể đứng nhìn thêm 1 lần nào nữa.

Biết được Thục Sơn đã bị tàn sát không còn 1 ai, Sát Thiên Mạch lập tức quay sang hỏi Thiền Xuân Thu với ánh mắt ẩn chứa phẫn nộ:

- Hắn nói đúng chứ?

- Ma quân, thuộc hạ vì lấy Xích Thuyên Thiên nên mới buộc phải ra tay...

Sát Thiên Mạch tức giận phất tay, chưởng lực bắn ra khiến Thiền Xuân Thu bật người ra xa. Hắn cố gắng ổn định cơ thể, sau cùng vẫn nôn ra 1 búng máu. Hắn hoảng sợ quỳ xuống:

- Ma quân, Thanh Hư đạo trưởng không phải do thuộc hạ giết. Mà là do Vân Ế, chính hắn đã lừa lúc ông ấy không phòng bị mà đoạt đi thần khí, đánh tan nội đan của đạo trưởng.

- Bạch Tử Họa, hôm nay ta giao Xích Thuyên Thiên cho ngươi. Món nợ này coi như xí xóa?

- Toàn bộ tính mạng hàng trăm người trên Thục Sơn chỉ tính như vậy thôi sao?

- Vậy ngươi muốn như thế nào?

- Giao Thiền Xuân thu và Vân Ế ra đây!

- Vấn Ế ta không quản nhưng mạng Thiền Xuân Thu là của ta. Ngoài ta ra bất cứ ai cũng không được đụng đến hắn.

Thiền Xuân Thu biết được tính mạng của mình đã an toàn, hắn hướng đến Bạch Tử Họa mà vênh váo đắc ý. Sát Thiên Mạch lúc này giơ tay lên, 1 đám ma binh bị nâng lên không trung sau đó theo động tác của hắn mà bị xé tan xác.

- Giết chúng, ngươi hài lòng chứ?

Hết đám này đến đám khác, những tên ma binh cứ thế bị xé đến tan thành tro bụi. Bạch Tử Họa không nhìn được nữa, vội vàng quát:

- Dừng tay! Sát Thiên Mạch chẳng lẽ trong mắt ngươi tính mạng lại không đáng tiếc như vậy sao?

Sát Thiên Mạch không thèm đáp lại, hắn quay sang bảo Thiền Xuân Thu trả lại Xích Thuyên Thiên. Khi đã cầm thần khí trên tay, Bạch Tử Họa lạnh lùng nhìn Sát Thiên Mạch, chàng cảnh cáo:

- Sát Thiên Mạch, quản cho tốt thuộc hạ của ngươi. Bằng không chính tà giao tranh là chuyện khó tránh, đừng trách ta đến khi đó đạp bằng điện Thất Sát của ngươi!

- Hừ! Được... ta đợi ngươi!

Nói rồi hắn lệnh cho tất cả rút lui, bản thân thì cưỡi hỏa phượng kiêu ngạo bay đi. Bạch Tử Họa đưa Hoa Thiên Cốt đến thành trấn an toàn rồi rời đi mặc cho lời khẩn cầu mong muốn được làm đệ tự Trường Lưu của nàng. Khi về đến Tuyệt Tình điện, đón chàng là Sanh Tiêu Mặc đã chờ sẵn. Lúc này Sanh Tiêu Mặc đã bỏ đi vẻ cợt nhả thường ngày, thấy chàng về liền sốt sắng chạy lại.

- Tình hình bên Thục Sơn thế nào? –Sênh Tiêu Mặc chau mày hỏi.

- Cả 1 môn phái đều đã bị đồ sát. Sư đệ, hãy giúp ta đăng tin chiêu mộ đệ tự đang lịch luyện trong nhân gian của Thục Sơn quay về để chấn chỉnh môn giáo.

- Được!

- Khi huynh mới dời khỏi, mấy người Đông Hoa có đến tìm huynh. Nghe tin vùng đất cấm giữa tam giới đột nhiên bị dị thú tỉnh giấc hoành hành. Nó đã tàn phá 3 ngôi làng gần đó rồi, rất nhiều sinh linh vô tội đã bị chết thảm. Thấy huynh không ở nên họ đã đi trước ngăn cản, Ma Nghiêm cũng đã đi theo rồi.

Bạch Tử Họa nhíu chặt hàng mày, vì sao mọi việc lại đến cùng lúc như vậy? Là ngẫu nhiên hay lại là 1 âm mưu của Thất Sát điện? Chàng vội vàng ngự kiếm hướng đến vùng đất cấm, hy vọng là chàng không đến muộn.

Ngay khi đến nơi, trước mắt chàng là tình cảnh chiến đấu kịch liệt giữa 4 người kia và con dị thú khổng lồ. Trải mắt xuống dưới là những bãi tàn tích lưu lại do bị đốt cháy trơ chọi, làng mạc bị phá hủy, khói đen bốc nghi ngút. Ngoài tiếng thét gào của con thú kia thì tuyệt nhiên không có lấy 1 chút dấu hiệu của con người còn sống. Bốn người Đông Hoa, Đàn Phàm, Tử Huân và Ma Nghiêm dùng hết pháp lực để chế ngự con quái thú quay về vực thẳm. Ma Nghiêm giữ chặt chiếc đuôi dài to khỏe của nó, Đàn Phàm và Đông Hoa thì khống chế đôi cánh không cho nó cớ cơ hội vùng dậy còn Tử Huân thì dùng hết sức mình ghì chặt cái đầu khổng lồ. Bốn người tẫn hết sức lực đẩy con dị thú xuống vực, khi tưởng như nó đã kiệt sức bị áp chế thì đột nhiên từ lỗ mũi của nó nhả ra sương mù đen xì che toàn bộ tầm kiểm soát của họ. Nó thừa cơ hội họ 1 giây xuất thần mà lật người thoát khỏi sợi xích pháp lực đang níu lấy cánh và đuôi của mình. Còn lại 1 mình Tử Huân vẫn còn giữ lấy đầu của nó, nó nhanh chóng phóng người xuống vực thẳm kéo theo nàng hướng xuống nơi bóng tối ngự trị.

Ba người còn lại bị sương đen che khuất nên không hay biết chuyện này, vội vàng bay khỏi vùng bao vây. Bạch Tử Họa vừa đến nơi đã quan sát hết thảy liền lập tức đâm vào đám sương mà lao xuống vực theo sát tung tích của dị thú. Lúc này Ma Nghiêm chợt nhận ra Bạch Tử Họa đã xông vào cấm địa, chỉ kịp gọi tên chàng nhưng lại không thể ngăn chàng hành động. Ba người thổi bay đám sương, sau khi phát hiện Tử Huân biến mất liền càng lo lắng hơn, họ đứng trên miệng vực nhìn xuống chờ đợi thân ảnh của cả 2 người, tâm trạng xuống dốc không phanh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip