Chương 4: Mũ phân loại

NĂM 1: XIN CHÀO HOGWARTS!

Chương 4: Mũ phân loại

Cánh cửa lâu đài tức thì mở ra. Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị, khiến cho cả bọn Berna mặc dù rất nghịch ngợm nhưng vẫn phải dè chừng. Lão giữ khóa giới thiệu:

- Các học sinh năm thứ nhứt đây thưa giáo sư McGonagall.

- Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi.

Bà mở toang cửa. Sảnh trước rộng lớn đến nỗi có thể rinh nguyên căn nhà của gia đình nó và Weasley vào cũng lọt thỏm. Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to. Trần lâu đài cao vòi vọi, và trước mặt bọn trẻ là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy lên các tầng trên.

Bọn trẻ theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Berna nghe thấy rất nhiều tiếng ồn, không chỉ tiếng của bọn nhỏ năm nhứt như tụi nó, mà là ở xa xa kia cũng ồn ào không kém.

Và rồi giáo sư McGonagall lại đưa đám trẻ năm thứ nhứt vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Chúng đứng túm vào nhau, nghểnh cổ trông chờ.

Giáo sư McGonagall cất lời:

- Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi… với các bạn chung một ký túc xá.

Bà hít một hơi, nói tiếp.

- Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tạo nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà- một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa.

- Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho chỉnh tề trong khi chờ đợi làm lễ.

Berna vuốt vài cái lên mái tóc mà vừa rồi nó đã buộc. Cái đầu nó không ngoài mong đợi, gây ấn tượng nhứt trong đám nhóc đang đứng trước cánh cửa to đùng đang đóng chặt. Berna ngó sang hai thằng bạn thì thấy chúng nó đang lau mép vì đã ăn vụng trước đó trên thuyền.

- Ta sẽ trở lại khi nào các con chuẩn bị xong, và hãy giữ trật tự!- Bà giáo sư McGonagall nói.

Bà đi ra khỏi phòng. Có một vài đứa đang thắc mắc về việc phân loại nhà sẽ ra làm sao. Trông Berna lúc này lo lắng tột độ, một cuộc phân loại trước cả trường? Nó lo lắng nhìn quanh và thấy ai cũng có vẻ hãi hùng không ai dám nói năng gì, kể cả Fred và George, nhưng ít nhứt chúng nó vẫn mỉm cười được, còn Berna thì không. Nó chưa bao giờ căng thẳng tột độ như vậy, thật lòng đấy. Nó láo liên nhìn xung quanh, cố đoán ra cuộc phân loại sắp tới sẽ như thế nào. Chỉ vài giây nữa thôi, giáo sư McGonagall sẽ trở lại.

Bỗng nhiên có một chuyện khiến Berna giật mình la lên, không phải vì hoảng sợ, mà là vị ngạc nhiên và thích thú hết sức. Ngoại trừ bọn Berna, bọn trẻ con xung quanh thì kêu ré.

Tất cả đám trẻ đều há hốc mồm, khoảng hai chục con ma vừa trườn ra từ bức tường phía sau, lướt ngang qua phòng, trò chuyện với nhau, và không thèm để mắt tới bọn học sinh năm thứ nhứt.

Con ma mặt đồ bó sát mình đang nói chợt nhận ra sự hiện diện của bọn trẻ. Nó hỏi bọn học sinh rằng chúng nó đang làm gì ở đây nhưng không đứa nào dám trả lời.

Con ma thầy tu mới nhìn quanh mỉm cười:

- Học sinh mới đây. Chắc là sắp được phân loại phải không?

Vài đứa trẻ gật đầu nhưng vẫn im lặng. Thầy tu béo nói tiếp:

- Hy vọng gặp lại các em trong nhà Hufflepuff, nhà cũ của anh ấy mà...

Chợt vang lên một giọng sắc lạnh:

- Tiến tới trước, lễ phân loại sắp bắt đầu.

Giáo sư McGonagall đã quay trở lại, Những con ma vội lặng lẽ trôi tọt vào bức tường đối diện, từng con một. Giáo sư McGonagall ra lệnh:

- Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta.

Cả bọn nối đuôi ra khỏi phòng, băng ngang hành lang, xuyên qua vài cánh cửa đôi nữa rồi mới bước vào đại sảnh đường.

Một lần nữa, Fred và George cùng với Berna há hốc mồm vì ngạc nhiên.

- Oách xà lách hết sức!

Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư.

Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc.

đúng lúc giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cái ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ.

- Mình cá má mình mà thấy cái này, chắc má sẽ kéo tay áo lên và giặt nó cho đến khi nó sạch thì thôi.

Berna nhỏ giọng với đứa kế bên rồi mới quay sang nhìn, thật ngạc nhiên khi thấy đó là người nó mới quen trưa nay, Cedric Diggory.

- Khá là chắc kèo cái nón này chứa biết bao nhiêu mồ hôi của bọn năm nhứt những năm trước đó...

Nó nghe thấy tiếng Fred nói, ngay sau đó có tiếng phụ họa của George:

- Nhất là của mấy bọn đổ mồ hôi nhiều do quá lo lắng!

- Ew!

Tất cả mọi người đếu dán mắt vào cái nón đó. Nó cũng chăm chú nhìn. Trong vài giây, không gian im lặng phăng phắc. Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng toạt gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát, tiếng hát chào mừng năm học mới của cái nón làm cho Berna điếc hết cả tay, con bé vội bịt lấy cái tai mình hòng đừng nghe thấy tiếng hát đáng sợ đó nữa.

Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.

- Hoá ra là đội nón để phân nhà, làm mình lo chết đi được. Vậy mà ba mình cứ dọa suốt thôi!

Cedric thở cái phào, quay sang nói chuyện với Berna, lúc này cậu nhóc đã đỡ lo hơn.

Berna không nhìn cái nón rách ấy nữa, con bé quay sang tìm kiếm nhà Gryffindor đang ngồi đâu, và khi tìm được rồi, nó lại tìm xem anh chàng đẹp trai đã ngồi cùng toa tàu ở chỗ nào. Và rồi nó nhìn thấy Oliver đang ngó về phía con bé, nó dơ tay lên vẫy.

Oliver vẫy tay lại chào nó.

Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay:

- Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu: Emily Anocell!

- Nhà Hufflepuff!

Cái nón chưa kịp chạm vào tóc con bé đã kêu lên. Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoang hô và vỗ tay chào mừng. Emily đi đến ngồi ở dãy bàn của nhà Hufflepuff. Berna thấy con ma thầy tu béo vui vẻ vẫy tay với Emily.

- Kế tiếp, Josh Bennett!

- Nhà Ravenclaw.

- Carlos Berwyl!

- Nhà Hufflepuff.

Cô McGonagall gọi thêm hai ba người nữa rồi mới gọi đến Cedric Diggory, cái mũ được đội lên đầu Cedric và hô: Hufflepuff!

Và rồi:

Terence Higgs!

- Slytherin!

Người đầu tiên vào Slytherin.

- Lee Jordan!

Cậu nhóc da màu ngồi cùng thuyền với nhóm Berna trở thành người đầu tiên được nhận vào Gryffindor. Dãy bàn cuối bên trái bùng nổ tiếng reo hò và vỗ tay. Berna thấy Oliver vỗ tay rất nhiệt liệt.

- Carmel Lincoln!

- Gryffindor!

- Berna Prewett!

Berna mải ngó Oliver thì chợt giật mình vì nghe thấy tên nó. Nó thấy giáo sư McGonagall sau khi đọc tên nó xong thì có chút ngạc nhiên, đằng sau bà, hiệu trưởng Dumbledore hơi đứng lên một chút, có vẻ như muốn thấy đứa trẻ được gọi tên vừa rồi rõ hơn.

Berna hồi hộp đi đến chỗ cái mũ phân loại, cả trường có hơi nhao nhao lên một chút, chủ yếu là vì lần đầu thấy một cái quả đầu sặc sỡ đến vậy. Con bé còn nghe thấy tiếng lẩm bẩm từ một số người:

- Họ Prewett? Không thể nào!

- Đúng đó, không thể nào! Gia tộc Prewett đã lụi tàn từ lâu rồi mà? Sao lại ở đâu ra một hậu duệ mới chứ?

Berna chỉ nghe được một ít, nhưng nó chẳng quan tâm cho lắm, vì giờ nó đang lo rằng không biết mình có vào được nhà Gryffindor hay không.

Nó ngồi lên ghế, khi cái mũ mới động vào mái tóc của nó thì cái mũ thét lên:

- Gryffindor!!

Cả bàn Gryffindor vỗ tay ăn mừng rần rần, nhất là ba người Charlie, Percy và Oliver.

- Tốt lắm Berna!

Charlie gào lên vui mừng, còn Fred và George chưa được phân nhà thì huýt sáo rõ to.

Cái cảm giác tự hào và vui sướng đang dần lớn lên trong người, Berna cười toe toét, đặt cái nón xuống và chạy về phía nhà Gryffindor. Oliver lùi xuống, để dành cho nó một chỗ ngồi ngay bên cạnh anh. Con bé mỉm cười rõ tươi với anh và ngó lên trên chỗ cái nón tiếp.

- Adrian Pucey!

Cậu này thì được phân về nhà Slytherin.

Một số người tiếp theo, người thì vào Ravenclaw, người thì Slytherin, nhưng nhà Gryffindor thì chỉ thêm được năm người nữa, và cuối cùng thì:

- Fred Weasley!

- Gryffindor!

- George Weasley!

- Gryffindor!

- Giỏi lắm, hai đứa! Xuất sắc!

Percy– anh trai của cặp sinh đôi, gào lên đắc thắng. Giáo sư McGonagall cuộn bản danh sách lại và cất nón phân loại đi.

Lúc này Berna mới ngó mấy cái dĩa bằng vàng trống không, bây giờ mới nhận ra là mình đang đói cồn cào. Cái bánh bông lan và hộp socola mà nó ăn hết trên tàu lửa hình như đã tiêu hoá từ lâu.

Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói:

- Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!

Cụ ngồi xuống. Moi người vỗ tay hoan hô. Berna khó hiểu:

- Hiệu trưởng Dumbledore chắc là bị mát rồi!

Oliver nghe nó nói, vui vẻ bảo:

- Cụ là thiên tài! Phù thủy giỏi nhất thế giới! Nhưng mà, ừ, đúng, cụ cũng có hơi mát một tí tẹo. Uống nước bí ngô chứ Berna?

Lúc này Berna mới để ý những cái dĩa trống trước mặt nó giờ đây đã đầy ắp thức ăn. Nó chưa từng thấy nhiều đồ ăn nó ưa thích lại chất đầy trên bàn ghế đến thế: thịt cốt lết, thịt ba chỉ và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì, sốt cà chua, và… chắc để cho quái dị, có cả những con bọ the.

Berna lầm bầm:

- Bọ the này có ăn được đâu mà trường lại để ở đây nhỉ?

Berna để vào dĩa của nó mỗi thứ một chút, và tất nhiên là ngoại trừ món bọ the, rồi bắt đầu ăn. Ngon tuyệt cú mèo.

Berna chăm chú ăn, mặc kệ bọn Gryffindor năm nhứt đang có chút hoảng hốt vì chứng kiến con ma nhà mình, ngài Nicholas đang nắm vành tai trái của mình kéo lên. Cả cái đầu tuột ra khỏi cổ, ngoẹo xuống vai như thể máng vô một cái móc.

Ăn xong, cả đám được dẫn về kí túc xá của mình, sau khi nghe một bài giảng thuyết lằng nhằng từ anh chị Huynh Trưởng, Berna được xếp cho ở chung phòng ngủ với Carmel Lincoln, một cô bé da màu mắc chứng bệnh ngoài da- bệnh bạch biến, cùng với vài đứa khác.

Con bé thay đồ xong và nhanh chóng trèo lên giường, chúc ngủ ngon mấy đứa còn lại và nhắm mắt lại để ngủ, hôm nay nó đã mệt lắm rồi!

Hy vọng rằng năm học đầu tiên này của nó sẽ vô cùng thú vị, chắc là thế!

-Hết chap 4-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip