Chương 71: Nếu kí ức tôi đem đến cho em chỉ có đau khổ, em hãy quên đi
Quỷ Vực Hoặc lảo đảo lùi về phía sau, trên mặt của hắn dính đầy máu của Kagome.
"Không! Không được!" Ngã xuống đất, lại điên cuồng bò lên, lao nhanh về phía xa.
"A..." Rầu rĩ hừ một tiếng, con mắt từ mê loạn thất thần dần tìm về tiêu cự, nhưng trước ngực sớm đã bị người khác đâm, nghe rõ ràng tiếng máu tươi rơi lách tách xuống đất.
Đó là sinh mạng...
Sinh mạng trôi đi...
Hoá ra là cảm giác này.
So với lúc mình tự động thủ, chuyện càng thêm chân thật.
Ta thật sự không nên...
Nặng nề quỳ ngã xuống đất, khoé mắt Quỷ Vực Hoặc long lanh giọt lệ, không phải vì tính mạng của mình trôi đi, mà là vì mình chấp mê bất ngộ sát hại nhiều người.
Người phía trước vang lên tiếng cười đau xót: "Kẻ làm tổn thương Kagome đều phải chết!"
Quỷ Vực Hoặc đột nhiên phát sợ, nghi hoặc ngẩng đầu lên: "Dực Quỷ Tộc Vương Tử?... Naraku?..."
Hoá ra là như vậy.
Tất cả đều rõ ràng.
Đường viền mơ hồ, quay chung quanh nghi ngờ trong lòng.
Naraku chính là chuyển thế của Dực Quỷ Tộc Vương Tử, mà Kagome chính là chuyển thể của mẫu hậu
Cho nên từ lần gặp đầu tiên mình mới cảm thấy thân thiết và ấm áp như vậy, khiến cả đời mình cũng không muốn thả ra...
Mà Sesshomaru chính là phụ hoàng, mặc kệ ngàn vạn lần không tin, phủ nhận, cho rằng chỉ cần kiên định nhớ tới sự thật phụ hoàng đã sớm bị Dực Quỷ Tộc Vương Tử sát hại, không có người nào có thể cản trở bước tiến của mình, dáng dấp của Sesshomaru rất giống phụ hoàng
Nhưng, không nghĩ tới kết quả sẽ như thế này...
"Ta... Thật sự nên xuống địa ngục..."
"Đôi tay dính đầy máu tươi này vốn không nên giết nữa, thế nhưng... Ta muốn dùng nó... Tự tay đâm thủ phạm!" Quỷ Vực Hoặc bỗng nhiên bay người lên, một tay lọt vào Naraku từ lâu vết thương đầy rẫy.
Tất cả đều kết thúc...
Naraku! Dực Quỷ Tộc Vương Tử!
Chết đi!
Gió cay đắng cuốn mùi máu tanh nồng đậm, khí áp thấp ép tới khiến người khác không thở nổi. Từng lá cây rơi rụng hiện ra hiu quạnh, loại bi ai sâu tận xương tủy, làm cho trái tim cũng chìm vào đáy vực.
"Naraku!..." Kagome lo lắng đứng lên, nhưng sự thật làm mơ hồ tất cả trước mặt.
Naraku đứng đón gió, trên mặt là vẻ bình an chưa bao giờ có, vào thời khắc ấy lệ khí toàn thân đều tiêu tán, hắn chỉ mỉm cười nhìn Kagome, nụ cười không tà mị. Chỉ tiếc là không nhìn thấy cô, cũng không với tới cô, lại không thể canh giữ cạnh cô... Từ lúc bắt đầu, ngay cả một cơ hội hắn cũng không có... Nhưng bù lại... Chỉ cần Kagome hạnh phúc... Chỉ cần Kagome vĩnh viễn mang theo nụ cười...
Hắn rất ngốc, ngốc đến buồn cười, ngốc đến đáng thương... Yêu cô nhưng dùng sai phương thức...
Hắn đố kị, thù hận, hắn muốn độc chiếm tình yêu của cô, khiến trong thế giới của cô chỉ có hai chữ Naraku.
Kagome...
Bây giờ tôi buông tay trả lại có kịp không?
Đến cuối cùng phát hiện tình yêu của mình đáng buồn cỡ nào.
Nếu như tôi buông tay, có thể để cho em hạnh phúc, như vậy tôi luôn hi vọng em luôn luôn chưa từng được gặp tôi. Chỉ cần để tôi yên lặng canh gác em như vậy là đủ rồi...
"Naraku!..." Nước mắt dọc theo gò má nhẹ nhàng rơi xuống, Kagome nhìn chằm chằm hắn, thất thần di chuyển bước chân về phía trước, chỉ lo sau một khắc hắn sẽ vĩnh viễn biến mất.
Naraku đã không phải Dực Quỷ Tộc lúc trước, hắn có trái tim thiện lương của chính mình, ôn nhu. Hắn che giấu ở nơi tận sâu đáy lòng, nhưng sâu như vậy khắc cùng chân thành.
"Kagome... Tôi nên đi sớm..." Naraku nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu Kagome không nên tới gần, "Tôi dùng một đời bất hạnh của chính mình nguyền rủa em và Sesshomaru đời đời kiếp kiếp chia lìa... Tôi phạm vào sai lầm nghiêm trọng cỡ nào... Tôi nên sớm chịu sự trừng phạt..."
"Không! Đừng như vậy... Naraku, anh đã không phải là kẻ dùng máu làm lời nguyền..."
"Là tôi. Từ lúc bắt đầu, đố kị liền cắn nuốt trái tim của tôi. Thật sự... Có thể chết dưới tay Quỷ Vực Hoặc tôi đã thoả mãn rồi, tôi biết em nhất định không đành lòng xuống tay với tôi... Kagome... Chỉ cần em nhớ tới đã từng có tôi..."
"Tôi hứa!"
"Nếu như... Những kí ức tôi đem đến cho em chỉ có đau khổ, em hãy quên đi." Tôi chưa bao giờ hi vọng xa vời làm trong lòng em chỉ có tôi, cho dù lúc bị đố kị cắn nuốt tâm trí, cũng biết rõ, chỉ là loại tâm tình không cam lòng.
Bây giờ, thứ gì tôi cũng không cần cầu xin, chỉ hi vọng em hạnh phúc...
Ngóng nhìn thật sâu một lần cuối cùng, rốt cuộc nặng nề nhắm mắt lại, máu tanh tràn ra cùng gió ưu thương, vẫn bình tĩnh đứng thẳng như trước.
"Naraku!..." Kagome quỳ xuống đất, binh lính chết trận đầy rẫy trên chiến trường, các tướng lĩnh nước Nam Uơng, người chết còn chưa đủ nhiều sao? Tại sao lại để từng người từng người bọn họ rời đi...
Sesshomaru yên lặng kéo Kagome, làm cho cô tựa vào trong ngực mình, mặc cho nước mắt thấm ướt áo anh.
Anh hiểu rõ nỗi khổ của cô, cô đều thiện lương như vậy, thiện lương đến mức kẻ làm tổn thương người của mình đều có thể tha thứ, cô đều giả vờ kiên cường như vậy, kiên cường vì một người trong lòng chịu đựng khổ sở.
Bây giờ có Sesshomaru anh, cô có thể không cần một mình, không cần một mình chịu đựng, không cần một mình kiên cường.
Mặc kệ anh căm hận cảm giác này cỡ nào, cô gái mà anh yêu nhất lại ở trong lòng mình gào khóc vì người đàn ông khác.
Nhưng anh không thể ngăn chặn việc thích bảo vệ người khác của cô...
Trên chiến trường, thi thể và những người còn thoi thóp đều nằm trái nằm phải, chỉ có Sesshomaru đứng thẳng, ôm chặt cô gái trong lòng. Vương Tử Hắc ám bình tĩnh đứng thẳng giống như một pho tượng cách đó không xa.
Hắn buông tay, chí ít hắn cho là hắn ép mình phải buông tay.
Thứ hắn muốn chỉ là hạnh phúc của Kagome mà thôi.
Bất kể chân tình vẫn lừa mình dối người, hắn chưa từng cam tâm rời đi, cho dù là bây giờ...
Kiếm của hắn đâm thật sâu vào trong đất bùn, chống đỡ toàn bộ trọng luợng của hắn.
Hắn bỏ qua, bỏ qua việc yêu Kagome, nhưng cũng chưa từng từ bỏ quyết tâm bảo vệ Kagome, hắn muốn sừng sững ở mảnh đất này, nhìn Kagome hạnh phúc, nhìn Kagome mìm cười...
Kagome...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip