Chap 4: King Enma - Shiba Sekai.
Đã hơn 2 tháng qua rồi, Yukino đã để Sesshoumaru luyện tập đến thân tàn ma dại chân tay rã rời như sắp gãy đến nơi. Mẹ cậu xót cậu lắm nhưng vì tương lai của tiểu Sess nên bà cũng chỉ đành mặc kệ phó thác nó cho cô, bà mong cô sẽ dạy bảo cậu trở thành một thành chủ tốt trong tương lai. Uống tách trà nóng cô nhìn cái tiết trời ảm đạm ngoài kia mà nói:
-Mùa Đông dài thật đấy. Liliana ngươi có chủ ý gì không?
Liliana đang ngồi hầu trà bên cạnh nhẹ nhàng nói:
-Thành chủ có còn nhớ truyền thuyết Vĩnh Sinh Chi Hải kia không? Thần nghĩ người đưa thiếu gia Sesshoumaru đến đó luyện tập cũng được đấy.
Yukino đang uống trà thì bị sặc khi nghe thấy chủ ý đấy của Liliana. Cô nhìn nàng và nói:
-Đó chỉ là truyền thuyết bịa ra thôi mà ngươi cũng tin sao Liliana.
Liliana cúi đầu im lặng không nói gì, Yukino ánh mắt đầy suy tư, cô thở dài chống tay nằm xuống và nói:
-Nhưng nếu đã là vương quốc nữ tôn nam ti thì tại sao SenHime lại không nhận ra mẹ ruột của mình bị thay thế bởi một tên nam nhân chứ?
Liliana hơi trầm mặc rồi nhanh chóng trả lời:
-Về chuyện này thì thần không dám phỏng đoán. Có thể vì nàng ta chỉ chú tâm vào việc luyện tập và làm cách nào để mẹ mình công nhận nên không để ý tới những gì đã thay đổi ở mẹ mình.
Cô cười nhạt rồi lắc đầu nói:
-Không phải thế đâu Liliana, nó chỉ là 1 lý do nhỏ trong việc không ai phát hiện ra nữ hoàng bị thay thế bởi một nam nhân thôi. Ngươi có biết ở tộc nhân ngư người có quyền thừa kế ngai vàng chỉ có người cá mang Giao Long thuần huyết mới được thừa kế không. Mà nữ hoàng lại là người cá mang Giao Long thuần huyết nên việc người đột nhiên mất đi sức mạnh điều khiển thủy triều là không thể.
Dừng lại uống một ngụm trà rồi mới nói tiếp:
-Dù cho bọn chúng không nghi ngờ nữ hoàng là do một tên nam nhân giả dạng thì cũng phải để ý tới mấy tên nam sủng tự dưng mất tích không dấu vết của hoàng cung chứ.
Liliana nhìn thấy Enma thì định chào nhưng anh ra hiệu là không cần chào nên Liliana hơi ấm úng:
-Cái này thì...... Thành.....Thành chủ......
Thấy Liliana đột nhiên hơi ấp úng thì định hỏi xem nàng ta muốn nói gì thì tiếng giọng trầm trầm quen thuộc vang lên:
-Cái này thì nàng nói sai câu cuối rồi đó, giả sử nếu một người hầu nào đó mà để ý tới số lượng mấy nam sủng trong cung của nàng thì thử nghĩ xem nàng có giết hắn để giết trừ hậu họa không?
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của tiểu than hồng nhà mình ở ngoài cánh cửa kia, Yukino nhìn anh không rời mắt. Enma nở nụ cười khi nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên đến ngốc của cô, anh bước vào trong phòng rồi ra lệnh cho Liliana đóng cửa và ra ngoài. Nàng cúi đầu chào hai người rồi ra ngoài và đóng cánh cửa lại để phu thê hai người một không gian riêng. Sau khi đợi Liliana ra ngoài cô mới trút bỏ tất cả bộ dạng đăm chiêu lạnh băng vừa nãy xuống chạy tới ôm lấy Enma. Hơi ngỡ ngàng với hành động này của Yukino nhưng anh cũng nhanh chóng ôm lấy cô. Yukino biết đây không phải là ảo ảnh nữa, giọng run run cô nói:
-Hai kiếp người rồi, ta sống được hơn hai kiếp người rồi. Lần nào anh cũng đi nhưng những lần đấy anh chẳng bao giờ trở lại cả. Lần nào anh cũng hứa hẹn với ta nhưng anh đều thất hứa. Sekai anh lừa ta hơn ba trăm năm rồi đó.
Ánh mắt trùng xuống, anh ôm chặt lấy cô. Anh biết bản thân mình đã tệ bạc đến mức nào khi bỏ lại cô trong Thủy Hoa Các cháy rực, đã khốn nạn và bỉ ổi ra sao khi cướp lấy cô từ tay người chồng và gia đình mới có của cô. Anh đã không từ thủ đoạn nào chỉ vì muốn cô ở bên cạnh mình trên đỉnh cao danh vọng này. Enma nâng cằm cô lên, anh trao cô nụ hôn như của ba trăm năm trước, mặt chát và có chút ngọt ngào. Nụ hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng nồng nhiệt, nằm xuống tấm nệm đã được Liliana trải sẵn; anh và cô cởi dần đồ của đối phương, trong lúc cao trào thì đột nhiên Yukino đẩy anh ra và nói:
-Về thành..... được không?
Anh hiểu cô đang nói tới chuyện gì nên cũng gật đầu. Yukino thở nhẹ một hơi nhẹ nhõm, cô không thể làm chuyện này trước mặt tiểu Sess được.
-"Tên nhóc này đúng là thích hóng hớt mà".
Sáng hôm sau.
Liliana mở cửa phòng ra nhìn hai vợ chồng còn đang bận ngắm nhau ngủ kia mà đảo mắt mặc kệ:
-"Ngày nào cũng ngốn cẩu lương sấp mặt. Haiz hai người nên nhớ ta đây làm người hầu vì đam mê thôi nhé".
Nàng ta chuẩn bị hết nước rửa mặt, đồ ăn sáng và cả quần áo cho hai người. Yukino vẫn còn đang trong tình trạng ngái ngủ còn Enma thì tỉnh như sáo, hai người họ sau khi dùng bữa sáng thì cùng nhau tới chỗ của Tiểu Sess.
Tiếng kiếm mà sát với không khí vun vút vang lên trong khắp khu rừng trúc ấy, cậu nhóc có mái tóc bạch kim, thân hình nhỏ nhắn tầm chừng 11-12 tuổi đang cầm trên tay một thanh kiếm có trọng lượng nặng hơn cả bản thân. Tiểu Sess vung lên nhưng đường kiếm đẹp mắt và chính xác, Yukino tán dương thân thủ của cậu đã tốt hơn trước rồi. Tiểu Sess biết là hai người họ tới nhưng vẫn mặc kệ mà tiếp tục luyện tập, Yukino cũng rất im lặng đứng quan sát cậu. Khung cảnh này đột nhiên khiến Yukino nhớ tới kí ức cũ đã phai nhạt theo năm tháng kia.
-Nàng sao thế Yuki?
Nhìn Enma và tiểu Sess, cô cảm thấy khuôn mặt mình hơi ươn ướt, sờ đến thì mới biết đó là nước mắt. Lau vội đi, cô nói:
-Ta không sao. Tiểu Sess hôm nay con tự tập với Enma nhé, bài học mới thì để ngày mai ta dạy con sau.
Rồi cô quay lưng bỏ đi. Enma nhìn theo bóng lưng cô đơn ấy, ánh mắt buồn rầu, nụ cười gượng khó coi, cô luôn có biểu hiện như vậy khi nhớ đến bọn chúng. Enma muốn chạy theo an ủi cô nhưng anh lại dừng lại vì anh chính là kẻ đã cướp đi tất cả của cô, anh không có xứng để làm người an ủi cô vào lúc này. Tiểu Sess thấy biểu hiện của cô hôm nay lạ hơn mọi hôm nên vứt việc luyện tập với cái tên đầu chôm chôm vàng này sang một bên và đi theo hướng mà cô đã bỏ đi khi nãy. Enma nhìn tiểu Sess, lòng anh thắt lại khi nghĩ tới tương lai sẽ mất cô nhưng hiện tại thì anh có chạy tới đó thì cũng chẳng biết phải nói sao với cô.
-Nhóc con.....
-Hửm?
-Giúp ta an ủi cô ấy.
Tiểu Sess quay mặt đi, trên môi nở nụ cười nhưng chóng tắt, cậu trả lời với âm điệu lạnh tanh:
-Ta biết rồi.
Hết Chap 4.
(Alo alo, mọi người nghe rõ, da chàng ta là da bánh mật nha)
Tên chính xác khi làm Diêm Vương: Enma.
Tên khi còn là người: Shiba Sekai.
Chap này hơi phèn mọi người ạ. Thiếu muối iốt trầm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip