1
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, cũng chẳng có gì đáng nói khi nơi đây là một nơi yên bình. Nơi đây là một ngôi trường sơ trung và cao trung gộp lại. Từng toà nhà trắng xám cho đến từng sân thể thao, tất cả đều bình thường.
Nhưng đó chỉ là 5 phút trước thảm hoạ.
Học sinh đang trong giờ học, sân trường cũng lặng thinh. Ở trong một góc trường, có một cô gái nhỏ mặc một chiếc áo cổ tay rộng kết hợp với một cái quần yếm, tay cầm một cái gậy chọc chọc con sâu:
"Con sâu nhỏ, nè, mày có biết 'nó' đang ở đâu không?"
Cô gái đó hỏi, miệng cười, tay vẫn liên tục lật qua lật lại con sâu. Những câu hỏi vô tri từ đó lần lượt được tung ra.
Được một lúc, cô gái đó thở dài. Cô tự dưng được một ai đó mang mái tóc trắng đưa cho một tờ giấy và bảo là làm theo chỉ dẫn để tìm thấy 'nó'. Và cô chẳng biết nó là gì cả. Bởi vì sự hiếu kì, nên hôm nay cô mới cúp học, đột nhập vào ngôi trường này.
"Haizz! Bị ông ta lừa mất rồi. Mất cả một buổi học."
Cô phồng má nói. Ngay sau câu nói đó, tiếng chuông hết tiết vang lên, đã đến giờ ăn trưa. Nhưng điều kì lạ là ngoài tiếng chuông ra, mọi thứ đều im bặt như thể đây lad một ngôi trường bỏ hoang.
Đáng lẽ phải có học sinh ùa ra ngoài mua đồ ăn, hoặc tụ tập đàn đúm với nhau. Ấy vậy mà không có một bóng người nào, ngay cả giáo viên, chỉ có mình cô gái đó đứng ở trong góc tường.
Đương nhiên là cô có nhận ra điều kì lạ này. Và cô không hiểu tại sao việc này lại xảy ra. Liếc ngang nhìn dọc, không một bóng người.
"Ngôi trường kì lạ thật."
Cô thầm nghĩ, hai tay chống hông.
Đứng góc trường một hồi, cô gái đó liền nhấp chân rời đi. Dù sao đây cũng không phải việc của cô. Nhưng ngay sau đó, cô bị một cánh tay kéo lại.
"Cái...?!"
Cô quay ngoắt về phía sau. Đây không phải con người, mà là một loài sinh vật khó định dạng. Ngay lập tức, trong đầu cô hiện ngay từ 'nó' mà người đàn ông kia nhắc tới.
Nhanh tay, cô cầm cái gậy chọc thẳng vào con mắt to giữa mặt của nó. Nó đau đớn gào lên, tay buông cô ra. Lúc này, mọi giác quan đều gào thét kêu cô bỏ chạy.
"Là 'nó' đây sao? Đáng sợ thật, nhưng đúng là một ý kiến hay để đến đây. Mình sẽ thử vờn nó xem sao!"
Cô lẩm bẩm, giọng hơi run. Tuy chân vẫn hối hả chạy, nhưng trong lòng cô là một sự phấn khích khó tả. Hồi xưa, khi nghe mẹ kể chuyện, cô luôn tự hỏi là ngoài đời quái vật sẽ sống trong hệ sinh thái như thế nào? Có thật là nó độc ác và xấu xí, hay đó chỉ là một lớp nguỵ trang?
Con quái vật đó đuổi theo sau. Hai cánh tay dài ngoằng, có thể gập thành hai khúc của nó, vươn tới chỗ cô một cách điên loạn. Có lẽ nó đã nổi điên vì cú chọc mắt đó.
Cô gái đó vẫn vui vẻ tiếp chiêu. Tuy cô không phải thiên tài gì, nhưng cô có thần kinh vận động rất tốt.
Cô bẻ hướng chạy lại chỗ con quái vật. Tay không kịp thu lại nên nó không kịp phản ứng. Nó nhắm mắt lại, sợ hãi đòn tấn công tiếp theo của cô. Nhưng mà thay vì tấn công nó, cô gái đó bỗng nhào lộn một vòng như thể đang trong rạp xiếc.
"Hì!"
Tiếp đất an toàn, cô quay lại và giơ tay hình chữ V đi kèm với một cái nháy mắt như là muốn chọc tức nó.
Và nó tức thật.
Nó chụm hai cánh tay của nó lại, tạo thành hình chữ O trước miệng và nói một thứ ngôn ngữ khó hiểu:
"¶µø†ß∂!!!"
Ngay lập tức, có một vị dịch gì đó phun ra. Tuy dòng chảy không mạnh nhưng nó nhiều. Mọi bề mặt được nó tiếp xúc vào đều tan chảy ra.
"Á!"
Cô kẽ hét lên. Cánh tay trái của cô đã vô tình hứng phải một giọt dịch của nó. Lớp áo bên ngoài bị thủng một lỗ nhỏ và cánh tay đã bị ăn mòn ở mức nhẹ. Cô đưa cánh tay lên tầm mắt để kiểm tra. Vì chân ở dưới không cẩn thận nên đã vấp phải quả bóng đá. Cô ngã đùng xuống đất.
Và nhiêu đó cũng đủ để con quái vật đó bắt được cô. Nó dùng bàn tay vẫn còn dính dịch ăn mòn mà nắm lấy cả hai chân của cô. Cả thân thể cô bị treo ngược và giờ đã hết đường lui.
Chất dịch tiếp xúc với cái quần yếm của cô bắt đầu ăn mòn từng tí một. Phần da thịt bên dưới may mắn là chỉ bị chảy máu, nhưng nếu để lâu thì mọi việc sẽ nghiêm trọng hơn.
"Này, nếu mày định giết tao thì đừng cho tao chết khoả thân nhé? Xấu hổ lắm!"
Cô nhìn con quái vật với ánh mắt cầu xin, người thì cố gập lại để cạy tay nó ra.
"Nhé? Mày vẫn còn tình nhân văn đúng không?"
Thay vì trả lời, nó nhổ một chất lỏng lạ vào người cô. Không phải dịch ăn mòn, có lẽ là nước bọt của nó.
"Mày đùa tao đúng không?"
Cô cười gượng, tay vẫn cố gắng cạy.
"Sai lầm thật sự khi tới đây."
Từ việc cảm thấy vui vì gặp được con quái vật này, cô liền chuyển qua hối hận. Kế hoạch ban đầu là vờn nó tí rồi nhảy tường chuồn đi. Nhưng cô không ngờ nó lại có cái dịch gì đó. Chết ở đây thì thật uổng.
"Nó kìa!!"
Giọng nữ giới từ đâu đó vang lên. Chất giọng mãnh mẽ khiến con quái vật giật mình. Nó quay ngoắt lại, tìm kiếm giọng nói đó.
Cánh tay còn lại bỗng bị cắt ra và rơi mạnh xuống đất. Nó rống lên, tay kia siết chặt chân cô lại. Cánh tay bị cắt kia bỗng sống lại như một sinh vật khác biệt hoàn toàn với con quái cật kia. Nó nhào vào người cô gái vừa cắt nó.
"Yuuta, cậu đi cứu cô gái đó đi, còn lại để tớ lo!"
"Tớ-tớ hiểu rồi, Maki."
Cô gái mang tên Maki ra lệnh; cô tiếp tục vật lộn với cánh tay kia. Người còn lại thì đối đầu với chính chủ cánh tay. Cậu ta trông có vẻ yếu ớt với thanh kiếm nhật trên tay.
Chàng trai mang tên Yuuta tiến đến và vung thanh kiếm về phía con quái vật. Một đòn chính diện vào mắt nhưng khá nông, chỉ tổ khiến con quái vật tức giận.
"Này cậu kia! Không chém được thì đâm vào mắt nó ý, đừng có chọc giận nó nó xoay tôi vòng vòng bây giờ."
Cô gái đang bị treo ngược hét lên. Và đúng như lời cô nói, con quái vật bắt đầu xoay cô vòng vòng. Yuuta giật mình, bị người lạ chỉ điểm cho không hề vui gì hết. Nhưng cậu vẫn làm theo và thật sự nó có tác dụng.
Con quái vật một lần nữa gào lên trong đau đớn. Mắt nhắm nghiền lại, nhưng vẫn cố mở ra để nhìn. Cô gái bị treo ngược liền nhanh tay lấy ra một lo xịt hơi cay và xịt vào mắt nó.
"Ha! Hay lắm! ...Ớ, hết hay rồi!"
Con quái vật quăng cô đi để ôm lấy con mắt. Cô bị bay lên trên khoảng không tầm vài giây ngắn ngủi, rồi dần dần rơi xuống. Khi mặt sắp tiếp đất, cô có tính nhẩm từ độ cao này nếu may mắn thì chỉ gãy vài cái xương, còn không thì chết.
May mắn thay, cô được cậu bạn kia đỡ. Hai tay cậu dang rộng và cố gắng chạy theo để đỡ lấy cô.
Nhưng vì cân nặng của cô nên cả hai đều ngã lăn xuống đất.
"Bắt hay lắm!"
Không biết có phải mỉa mai hay không, nhưng với tông giọng cao vút thì ắt hẳn đây là lời khen cô dành cho Yuuta.
"Cảm-cảm ơn!"
"Nhưng mà cậu định giải quyết con quái vật kia thế nào? Nó nổi điên lên rồi kìa."
"Hả?"
"Kia kìa."
Cô chỉ tay về phía con quái vật. Mắt nó đỏ lên và nhìn chằm chằm vào những con người đang nằm dưới đất. Nó bắt đầu chạy về phía hai người.
"Nhìn làm gì? Chạy thôi!"
Cô vừa nói vừa đứng phắt dậy. Nhưng ngay sau đó khuỵu xuống. Hai cổ chân của cô đã bị thương bởi khi nãy chất dịch ăn mòn có dính vào hai cổ chân cô.
Yuuta thấy vậy liền vòng tay cô qua vai cậu và vội vã chạy đi. Do con quái vật còn ở khá xa, cả hai đã may mắn trốn được vào trong kho chứa đồ gần đấy.
"Cậu-cậu có sao không?"
"Có. Tay trái với cả hai chân đều bị mấy cái nhầy nhầy kia làm bị thương rồi. Nhìn xem!"
Cô giơ cánh tay trái lên cho Yuuta xem. Vết thương không nghiêm trọng nhưng nó đang lan ra, như đang đốt cháy từng tế bào.
Yuuta lo lắng nhìn quanh, tìm kiếm thứ có thể băng bó. Cậu nghĩ trước hết nên cầm máu và để người có chuyên môn lo phần còn lại.
"Ư..ừm quanh đây không có vật dụng băng bó..."
Yuuta lẩm bẩm, nhưng cô gái bên cạnh cậu có thể nghe thấy rõ.
"Không cần đâu. Cứ để thế này đi; tôi nghĩ thế này chưa toang lắm đâu."
Cô nói, mắt cũng liếc nhìn xung quanh như Yuuta. Thấy vậy, Yuuta mím môi hỏi:
"Cậu không đau sao?"
"Có! Đau gần chết luôn ý."
Cô bình thản trả lời, mắt không nhìn vào Yuuta. Cô cố gắng dùng một tay chóng để đứng dậy, nhưng thất bại.
"Này Yuuta, cậu có thể đỡ tôi dậy được không?"
Cô gượng gạo hỏi, mắt giờ đã hướng về Yuuta.
"Làm-làm sao cậu biết tên tôi?"
Yuuta giật mình hỏi. Đây là lần đầu họ gặp mặt và Yuuta không nổi tiếng đến vậy.
"Lúc nãy cô gái tóc xanh kia gọi tên cậu mà, hình như tên Maki thì phải. Nhân tiện, tôi là Amane, Kyoumize Amane. Và bây giờ, cậu có thể đỡ tôi dậy được không?"
----
Vậy là chương đầu đã ra mắt rồi á. Câu chuyện sẽ đi lên từ từ nên chuẩn bị tinh bị bón cẩu lương đi các bạn đọc yêu dấu à.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip