Ngoại truyện: Nanako.

Yuu rất yêu Nanako, cực kì yêu là đằng khác.

Từ khi bắt đầu nhận thức được mọi vật thì Nanako đối với Yuu như một cô công chúa vậy. Nghe hơi trẻ con nhưng vào cái hồi 2, 3 tuổi thì suy nghĩ này thật là ngây ngô.

Yuu nghưỡng mộ mọi việc mà Nanako làm. Vì đơn giản Nanako là người duy nhất gần gũi với Yuu vào thời điểm ấy.

Khoảng thời gian từ 0 tuổi cho đến khi vào lớp 2, khi mà chưa bị Satoru dạy hư, Yuu là một người sống rất nội tâm và ít nói. Một phần là do nhiều người né tránh cô vì đôi mắt đỏ. Nhưng cô cũng là đứa trẻ được yêu thích nhất trong nhà trẻ. Đơn giản là hồi ấy cô dễ thương và đáng yêu. Không ai có thể phủ nhận điều đấy.

Cô có rất ít bạn từ bé, có khi còn không có một người. Vậy nên Nanako, mẹ ruột của cô là người duy nhất mà cô bầu bạn.

Nói đến tuổi thơ Yuu khi còn sống với mẹ cô và mẹ cô chưa mất, cuộc sống đó khá là điên rồ vì Nanako lúc đó lần đầu làm mẹ. Nanako chẳng biết làm sao mới vừa lòng đứa trẻ bụ bẫm lúc mới sinh cả. Khi tuổi nhận thức đã đến thì bà mẹ này nhàn hơn. Chỉ là vụ chăm con còn vụ làm chú thuật sư thì cũng căng như ngày nào.

Yuu hằng ngày được Nanako kể những câu chuyện cổ tích. Từ những câu chuyện dân gian cho đến những câu chuyện không đâu bay đến, tuy giọng kể nhanh và thẳng một mạch không có nhấn nhá gì thì Yuu cũng hiểu rõ.

-Bé cưng của mẹ, cười lên đi nào! Chuyện vui thì cười còn chuyện buồn cười hay khóc, con tự lựa chọn.

Mỗi khi có chuyện vui hay buồn thì đây là câu mà chắc chắn Nanako sẽ nói ít nhất một làn với Yuu. Mẹ cô tuy luôn lạc quan như vậy nhưng chắc ít ai biết về quá khứ của mẹ. Những vị khác đến thăm nhà lúc nào cũng tỏ ra ngại ngùng vì bọn họ không hiểu ý định của Nanako. Yuu thì nghĩ khác, mẹ cô rất dễ hiểu mà.

Yuu biết khi nào mẹ buồn và lúc nào cũng cố gắng làm người cười lên. Một công chúa phải vui tươi thì mới có thể sẵn sàng làm người giỏi nhất ở đây được.

-Mẹ, mẹ ơi! Cười đi nào! Buồn cũng phải cười thì mới vui lên được!

Yuu nói câu này khi kéo hai mép miệng lên với Nanako khi cô cảm nhận được mẹ mình đang buồn. Nanako cũng chỉ mỉm cười hiền dịu rồi xoa đầu con gái mình và tiếp tục chìm vào trong dòng suy nghĩ của mình. Thi thoảng người cũng có nhiều chuyện để giải quyết.

Xuân, hạ, thu, đông cứ thế trôi qua và Yuu càng ngày càng thấy mẹ mình yếu hơn. Yuu biết là có nhiều chuyện mình không nên hỏi mẹ. Ví dụ như bố ở đâu, hay là những chuyện liên quan đến chú thuật sư gì đó. Hỏi như vậy mẹ cô sẽ lo lắng hơn. Cô không thích như vậy.

Một đứa trẻ chỉ ở độ tuổi 3, 4 tuổi đã hiểu được những sự việc như thế này thì có lẽ nó đã phải trải qua những điều đau buồn. Thường thì là thế những Yuu là ngoại lệ.

Yuu trải qua một tuổi thơ nhẹ nhàng, năng động với mẹ mình. Đồ chơi, đồ ăn hay thậm chí là khủng long tê giác ba sừng (tác giả từ chối hiểu), tất cả Nanako đều có thể đáp ứng được hết. Yuu thích thứ gì thì Nanako mua cái đó cho. Tuy cũng có vài khoảnh khắc Nanako có làm vài điều không đúng tiêu chuẩn làm mẹ như là tẩm rượu cho con hay là thả rông con giữa biển những 10 phút nhưng mà Yuu cũng chẳng mấy để tâm lắm. Cô không bao giờ giận mẹ cô, người phụ nữ mà cô cho rằng giỏi và xinh đẹp nhất thế gian này.

Có những lúc mà Yuu có rụt rè hỏi về tại sao mẹ đang yếu dần đi và còn ho nhiều nữa thì Nanako vẫn chọn phương án mỉm cười và nói sang chuyện khác.

-Mẹ không sao hết trơn á! Con cứ tận hưởng tuổi thơ đi. Hay tuần sau nghỉ học vài bữa hai mẹ con mình leo núi tắm suối nước nóng ha?

Những lúc ấy Yuu 3 tuổi cũng chỉ biết mím môi mà nghe theo. Cô chẳng biết nên làm gì ngoài nghe lời mẹ ra.

Những điều này chỉ được lặp đi lặp lại cho đến một hôm, Nanako thực sự đã đến giới hạn của mình. Cô ngồi trên chiếc ghé bành được lót đệm ấm cho mùa đông sắp tới mà nói với Yuu.

-Yun-chan (biệt danh), mẹ cũng chẳng biết là có thể đón sinh nhật với con trong bao lâu vì con biết mà, những câu chuyện cổ tích có nói về tuổi già ấy.

Nanako dừng lại, hắng giọng nói tiếp:

-Con là một cá thể đặc biệt. Mẹ biết là con có thể nhận thức được những gì mẹ đang nói với con. Nhân dịp sinh nhật hôm nay, mẹ chỉ muốn nói là...

Nanako tiếp tục dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi nói:

-Cứ làm những gì mình thích. Nó khiến con buồn hay hối hận gì cũng được. Mẹ không quan tâm bởi vì mẹ chẳng thể kiểm soát con mãi được. Ai rồi cũng sẽ muốn được tự do thôi. Mẹ cũng thế, gia đình bà ngoại con chẳng thể giữ mẹ lại. Nhớ lời mẹ dặn đấy! Những lời khuyên nào con cảm thấy có lợi thì cứ nghe theo. Vì nó có lợi mà.

Nanako xoa đầu Yuu. Trên bàn đối diện với cái ghế là một cái bánh gato nhỏ, cỡ cho 2 người ăn thôi. Xung quanh cái bánh ấy là số ít những mảnh bánh kẹo nhỏ. Tiệc sinh nhật Yuu cũng chỉ có thế này, đơn giản, chỉ có hai mẹ con.

-Con hiểu rồi. Mẹ, năm nay con không cần quả đâu. Mẹ cứ giữ tiền đi.

-Thế thì để mẹ dặn con thêm điều này. Cứ tiêu tiền thoải mái đi. Hết sang nhà thằng bé Gojou mà lấy. Nhớ thân với cậu ta là có lợi lắm đấy.

Nanako cười lớn trước sự hiểu biết này của Yuu, cô cho con gái nhỏ của mình thêm một lời khuyên nữa rồi lại trìu mến thêm một câu nữa:

-Nói thật với Yun-chan á! Mẹ muốn nhìn thấy con trưởng thành rồi vác một cậu bạn trai về ra mắt cơ. Nếu con muốn thì một cô gái cũng chẳng tồi. Cứ chọn người nào mà con thấy bản thân con hợp nhất ý. Đừng chọn bừa, khổ lắm. Đừng như mẹ. Nghe theo lý trí chứ đừng theo con tim. Nói thật là lúc gặp bố mẹ có hơi trở nên ngu hơn thật. Đúng là mắt thẩm mỹ mẹ kém thật nhưng mà cũng vui.

Nanako gật gù nhìn ra ngoài của sổ. Đèn đường Tokyou thắp sáng cả một khoảng trời. Những chiếc xe ô tô thi thoảng lại nháy còi lên vài tiếng, nghe rất vui tai. Dòng người về đêm cũng đông chẳng kém gì buổi sáng. Dù bây giờ trời có đang mưa phùn những cũng có rất nhiều khu phố bán đồ ăn mở. Những mùi hương đến từ những khu phố đó quyện vào bầu không khí khiến chúng trở lên bắt mũi hoặc là buồn nôn đối với những người nhạy cảm.

-Vậy thì con sẽ cố gắng cho mẹ vui! Con hứa đấy!

Yuu ngồi bên cạnh tuyên bố và kéo Nanako ra khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ. Nanako nhìn đứa con gái bé bỏng của mình. Một con bé cũng có thể gọi là bất hạnh khi mang dòng máu của gia tộc quái đản và bị một con nguyền hồn đeo bám với mục đích là để bảo vệ, sinh ra trong cái thế giới này cũng là bất hạnh lắm rồi.

-Haha, con buồn cười thật. Nhưng không sao. Trẻ con như vậy cũng tốt. Mà mẹ cũng dặn thêm này. Đấm thẳng vào mặt mấy đứa bắt nạt và làm phiền con nghe chưa. Hiền chứ đừng hiền quá. Nhớ đùng có khóc nhè ấy nhé. Bọn nó lại càng được đà lấn tới. Chúc may mắn, con yêu!

Đó cũng là những lời cuối cùng Nanako để lại cho Yuu. Cái chết của Nanako rất nhẹ nhàng. Đến giờ là chỉ việc đi thôi. Lời nguyền cũng chỉ có thế, chẳng đau đớn hay là vui vẻ gì. Cứ thế mà chết.

Yuu ghi nhớ rất rõ những lời của Nanako. Cô rất yêu mẹ mình. Cô không muốn mẹ chết nhưng mẹ cô bảo ai rồi cũng sẽ mất.

Trong đám tang Yuu không khóc. Mẹ cô đã dặn rồi (nhưng cô lại hiểu sai ý rồi). Nhiều người quen của mẹ cô bảo là con bé này vô cảm, không biết ơn người mang nặng đẻ đau này. Họ chẳng biết gì cả. Yuu đã nhịn, cắn chặt môi dưới lại đẻ không khóc.

Sau khi đám tang kết thúc, một cô bé tầm khoảng 4, 5 tuổi gì đó đã chuyển đến cho một cậu thanh niên mới lớn theo di chúc của Aomizu Nanako, Gojou Satoru. Cô ghét người này, nhưng cũng chỉ ghét vừa vì cô biết là người này sẽ thấy mẹ mình chăm sóc mình. Nhưng vẫn ghét.

Và cứ thế Yuu lớn lên với những gì mẹ cô chỉ bảo. Tự do sống, nghe theo những lời khuyên mà thấy có lợi (điển hình là việc Satoru cổ vũ cho đánh nhau), và lấy tiền của nhà Gojou. Cô cũng chỉ làm theo thôi. Cô yêu mẹ mình. Ai xúc phạm đều đáng chết. Nhưng Yuu cũng không giằng buộc quá đà bởi những lời khuyên ấy. Sống theo cách mà mình thoải mái nhất là được.

-Nhóc không khóc à?

Tôi ngôi mộ của Nanako, hằng năm sẽ có hai người ngồi nói chuyện với nhau.

-Ông già hỏi lắm nhỉ? Tôi không muốn khóc, được chưa? Nhiều chuyện vãi.

Yuu (14 tuổi) trả lời câu hỏi của Satoru. Cô vẫn ngồi trước ngôi mộ của mẹ mình mà ngắm. Thi thoảng có vuốt lại tóc.

-Anh không biết nhưng sửa lại cách xưng hộ đi. Mẹ nhóc chắc chắn không thích đâu.

-Ông già thì biết cái gì chứ!? Mẹ tôi, tôi hiểu nhất. Cút đi cho người ta có chút riêng tư.

Yuu cáu gắt nói. Satoru cũng nghe theo và biến mất. Anh biết là nên để cho con nhóc 14 tuồi hỗn xược này chút riêng tư với mẹ nó.

Yuu, với bộ đồng phục sơ trung giản dị, ngồi bệt xuống đất ngắm nhìn ngôi mộ. Cô nhớ lại từng kỉ niệm với mẹ mình mà bất chợt mỉm cười.

-Mẹ à, con muốn gặp mẹ lại lắm. Nhưng mà, con chấp nhận sự thật từ lúc mẹ mất rồi nên cũng chẳng đáng lo gì. Hôm nay sinh nhật mà cũng phải ăn giỗ chẳng biết vui hay buồn. Con cũng chẳng tổ chức cái sinh nhật khỉ chó này đâu. Tạm biệt và hẹn gặp lại ở những ngày gần nhất, mẹ à.

Yuu đứng dạy và quay đầu đi. Cô còn phải tiếp tục là một học sinh với cái tiếng không mấy gì tốt đẹp. Mọi người có lẽ sẽ không chấp nhận cô nhưng cô biết rằng sẽ luôn có một người ủng hộ mình.

——
Viết cái này cho vui. Chất xám cũng sắp cạn rồi :D

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip