Chương 1: Hân hạnh được gặp mặt!
Mayuki Haneri bắt đầu ngày mới khi mặt trời đã cao quá đầu. Em vung chăn khỏi người và nhìn lên đồng hồ, 9 giờ 36 phút. Tuyệt, vừa tròn 8 tiếng.
- Ha-chan! Con dậy chưa vậy?
Tiếng gọi từ ngoài cánh cửa khiến em quay đầu, vội vàng đáp lại.
- Vâng, con sẽ xong ngay.
Haneri xuống giường và bắt đầu vệ sinh cá nhân. Hôm nay là 1 ngày nghỉ hiếm có với 1 diễn viên như em. Bộ phim mà em thủ vai chính vừa công chiếu trong đêm qua. Cần khoảng 1 tuần để thu nhận ý kiến từ khán giả. Từ giờ đến lúc đó, Haneri được tự do.
Em vò mái tóc xám tro dài mềm mại của mình khiến nó đã rối càng thêm rối. Nhiều lần em nghĩ về chuyện cắt tóc, nhưng có lẽ là không nên.
Haneri tốn 15 phút vật lộn với mái tóc để thay đổi nó. Khi bước ra khỏi phòng, cô đã hoàn toàn trở thành 1 thiếu nữ bình thường với mái tóc xám buộc thành đuôi ngựa, gương mặt ưa nhìn và chiếc kính cận dày cộp. Hoàn toàn không phải phong thái của 1 nữ diễn viên.
Em đi đến nhà bếp, chào hỏi bà Linda - người chăm sóc Haneri sau khi gần như toàn bộ gia đình em chết. Bà không có họ hàng gì với em nhưng kể từ sau khi bà nội em mất, bà Linda đã luôn chăm sóc em như con ruột. Và Haneri cũng yêu quý bà như 1 thành viên trong gia đình.
- Con đã ngủ rất say, công việc rất bận rộn sao?
Bà ân cần hỏi với 1 nụ cười hiền và đặt xuống trước mặt em 1 cốc sữa nóng.
- Không hẳn, chỉ là con muốn lười biếng 1 chút thôi.
Haneri cười và nhấp 1 ngụm sữa, em nhanh chóng giải quyết bữa sáng với 1 cái bánh mì sandwich. Bình thường em không có thói quen ăn trưa lên bữa sáng có thể coi như bữa chính. Nhưng hôm nay thì có lẽ Haneri sẽ đi ra ngoài và ăn 1 bữa đàng hoàng vào buổi trưa ở cửa tiệm yêu thích.
Em đề nghị bà Linda cùng mình ra ngoài nhưng bà từ chối và nói sẽ về nhà. Hôm nay đứa con trai bất hiếu của bà sẽ về.
Mong gã ta không làm bà khóc, nếu không mình sẽ giết gã.
Haneri nghĩ vậy khi nhớ về đứa con trai của bà Linda, 1 tên vô công rỗi việc suốt ngày bài bạc rượu chè. Dám cá rằng hôm nay gã mò về cũng chỉ để vay tiền bà Linda thôi.
Em đã nhiều lần đề nghị bà Linda chuyển đến ở hẳn với em, nhưng bà vẫn từ chối. Haneri không hiểu lý do. Và em cũng không rảnh để đi tìm hiểu lý do.
Trong bộ dạng ngụy trang, Haneri rời khỏi nhà và bắt đầu hòa mình vào dòng người. Bỗng, 1 người đi đường va vào em và ngã xuống đất như 1 con rối đứt dây. Em nhướng mày đưa tay đỡ lấy anh ta và kéo anh ta dậy.
- Xin lỗi, anh không sao chứ?
- À vâng, tôi mới là người xin lỗi mới phải. Xin lỗi vì đã va vào cô.
Anh thanh niên gãi đầu, ngượng ngùng cười và cúi mặt xuống xin lỗi 1 cách chân thành. Haneri cười đáp lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vai anh ta.
- Nếu anh thấy không khỏe, hãy đến gặp bác sĩ nhé.
Anh ta cúi đầu cảm ơn và bắt đầu nói về việc mất ngủ trong thời gian gần đây. Em miệng cười nhưng ánh mắt sắc lạnh găm chặt vào thứ sinh vật gớm ghiếc trên vai anh ta. Thứ đó như cảm nhận được sát ý nồng đậm của Haneri mà quay sang nhìn em với 1 con mắt đen xì không có tròng mắt. Ngay khi nó nhận ra em có thể nhìn thấy nó, sinh vật kia liền hoảng sợ.
- Đừng quá lo lắng, hãy nghỉ ngơi nhiều hơn nhé!
Em cười tươi rói và vỗ nhẹ lên vai anh ta. Nhưng thực chất động tác vỗ vai kia chỉ là ngụy trang để thuận tiện tách sinh vật kia khỏi vai người thanh niên. Anh ta cúi đầu cảm ơn và quay người rời đi.
Haneri trong tay vẫn nắm chặt sinh vật gớm ghiếc kia, từ từ bước đi. Kể từ khi còn là 1 đứa trẻ, em đã có thể nhìn thấy những sinh vật kì dị mà không ai thấy được. Cha mẹ Haneri là người bình thường, họ không có năng lực như em. Nhưng bà nội em thì có.
Bà nói với em rằng những sinh vật đó là những "Lời Nguyền", chúng được sinh ra từ dục vọng của con người.
Nhưng Haneri không ghét đám lời nguyền đó, kì lạ phải không? Em có thể nhìn thấy chúng từ khi còn nhỏ, nhưng chúng chưa từng làm hại em. Thậm chí đôi lúc, chúng còn giúp em nữa.
Nhưng lớn lên, Haneri dần dần nhận thức được sự nguy hiểm của những Lời Nguyền và bắt đầu ngó lơ chúng.
Giờ đây, với kĩ năng diễn xuất của 1 diễn viên, Haneri có thể tỏ ra thật bình tĩnh và dửng dưng đi qua Lời Nguyền nào đó trên đường. Hoặc đôi lúc, em sẽ giết chúng. Như hiện tại, Lời Nguyền nhỏ bé bị cánh tay em bóp nát như 1 quả cam.
Vứt nó xuống mặt đất và dùng chiếc mùi xoa lau đi vết bẩn vốn dĩ không tồn tại trên lòng bàn tay. Haneri không thích bẩn, không thích.
- A... lại nữa.
Em thì thầm 1 cách chán nản. Chẳng lẽ có được 1 ngày nghỉ trọn vẹn rất khó sao?
Haneri rẽ vào 1 hẻm nhỏ nằm giữa 2 tòa nhà cao tầng, nơi ánh nắng không thể chiếu tới. Ngay sau đó, 1 bóng dáng khác cũng theo đó tiến vào. Nhưng Haneri đã biến mất trước sự kinh ngạc của bóng đen.
- Này, bám theo người khác giữa ban ngày ban mặt, không sợ chết à?
Giọng nói cợt nhả vang lên từ sau lưng khiến bóng người giật nảy mình quay lại. Haneri bước đến gần người kia, cuối cùng nhìn rõ dung mạo của người đang theo dõi em.
Chàng thiếu niên tầm hơn 20 tuổi, dung mạo bình thường, vest đen công sở.
- Vậy, anh từ bên nào?
Haneri cười và nghiêng đầu, nhìn qua sẽ thật đáng yêu nhưng với người thiếu niên thì không. Anh ta dường như cảm nhận được sự nguy hiểm từ em, nhưng nhiệm vụ khiến anh ta không thể bỏ chạy.
- Ý-ý cô là gì?
- Nha, giả ngơ sao...?
Em tháo chiếc kính cất vào túi rồi từ từ bước đến trước mặt thiếu niên.
- Ý tôi là gì, anh không hiểu sao?
Đôi mắt xanh lục lạnh lẽo găm như muốn chọc thủng cơ thể người thiếu niên tội nghiệp. Anh ta run rẩy, tự cảm thấy xấu hổ vì chính bản thân mình. Rõ ràng là tự mình nhận nhiệm vụ này, thế mà cuối cùng cái gì cũng chưa có làm nổi. Đã vậy còn run sợ trước 1 cô bé.
- Cô bé, đừng dọa anh bạn của tôi thế chứ!
Giọng nói như đang đùa bỡn vang lên phía sau Haneri khiến em giật mình. Tức thì, áp lực xung quanh người thiếu niên tan biến và cậu ta ngã xuống đất với tư thế quỳ.
Haneri cân nhắc 1 chút khi nhìn thấy bộ dạng đó của anh ta. Chưa có tên sát thủ nào từng ám sát em mà nhát cáy thế này. Và với kĩ thuật năng bám đuôi nửa vời đó, chắc chắn sẽ không phải là 1 thám tử tư. Hay sẽ không có 1 tên nhà báo nào mặc nguyên cây vest đen thế này để đi theo dõi đối tượng.
Từ đó cho thấy, người này không đến từ đám người đối địch với Haneri ở hiện tại. Nhưng vài phút nữa thì không chắc.
- Người bị dọa là tôi mới đúng, đang yên đang lành, tự dưng xuất hiện mấy cái đuôi.
Em cười đáp lại câu nói của người thứ 3 bước vào con hẻm này. Từ từ tránh qua 1 bên để người thiếu niên xấu số chạy về phía người vừa đến. Haneri vuốt nhẹ mái tóc xám và suy nghĩ về xác xuất thành công của 1 trận 2vs1. Cô không nghĩ mình sẽ thua, nhưng thắng thì có lẽ chật vật. Mà em không muốn bị thương. Vậy, giải quyết trong hòa bình nào.
Haneri từ từ quay đầu lại và đối mặt với 2 người kia với 1 nụ cười thiên chân vô tà.
- Vậy, 2 người là ai và muốn gì nào?
_____________________________
Trong 1 nhà hàng gia đình nằm bên đường, 3 người ngồi ở bàn khuất tầm nhìn. Haneri nhâm nhi 1 cốc nước cam và nhàn nhã ngắm nhìn dòng người qua lại ở bên kia tấm kính thủy tinh. Hai người đã theo dõi em ngồi ở đối diện.
Người thiếu niên bị em dọa ngồi với cái cổ cúi gằm không dám đối mặt với em. Còn người đã xuất hiện sau cùng có vẻ nhận được thiện cảm từ Haneri và thành công chuyển địa điểm sang nhà hàng gia đình này. Thanh niên với mái tóc trắng chĩa thẳng lên trời trông như 1 con nhím với bộ đồ full đen và đặc biệt là dải băng đen che đi đôi mắt. Trông đặc biệt khả nghi.
Nhưng Haneri có ấn tượng khá ổn về người đó bởi chiều cao vượt bậc, tầm 1m8 hơn.
- Vậy, ta sẽ giới thiệu. Ta là Gojou Satoru, Chú Thuật Sư mạnh nhất đương thời và là giáo viên của Cao Chuyên Chú Thuật Tokyo. Hân hạnh được gặp mặt, Mayuki Haneri.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip