Chương 20: Thăm Mộ.

Chuyến đi 3 ngày giờ đã sắp đến hồi kết, mặc dù luyến tiếc những thời khắc vui vẻ bên nhau, nhưng mọi người đều biết đã đến lúc trở về. Họ là Chú Thuật Sư, họ phải quay về công việc của mình. Haneri quyết định dành buổi chiều cuối cùng của kỳ nghỉ để viếng mộ những người quen cũ.

Em vừa bước khỏi cổng đã chạm mặt Toge, cậu lon ton chạy lại bên cạnh em với đôi mắt lấp lánh. Em cũng vui vẻ chào cậu.

- Chào cậu, Inumaki-kun! Cậu định ra ngoài hả?

Toge gật đầu và hỏi em định đi đâu bằng ngôn ngữ khó hiểu của cậu. Haneri cảm thấy may mắn vì em thích nghi khá nhanh với cách nói chuyện ấy.

- Tớ định đi đến 1 nơi, cậu muốn đi cùng tớ chứ?

Cậu gật đầu lia lịa và cũng em bước đi. Đường xá ở nơi này không có nhiều xe cộ, có chăng chỉ là vài chiếc xe nhỏ. Nhưng Toge vẫn đẩy Haneri vào bên trong và bản thân đi bên ngoài. Em khúc khích trong họng bởi hành động đầy ga lăng ấy. Cậu nghe thấy tiếng cười thì liền đỏ mặt, chôn mặt vào chiếc áo cổ cao. Quả nhiên cậu thật sự rất đáng yêu. Bản chất xấu xa của Haneri đột nhiên trỗi dậy, thúc giục em trêu chọc Toge thêm chút nữa. Nhưng em nhanh chóng phát hiện điểm cần đến đầu tiên lên quyết định buông tha cho cậu. Em kéo tay cậu chạy đến cửa hàng hoa bên đường, vui vẻ chào bà bán hoa. Bà vừa thấy em liền vô cùng vui vẻ, chào đón em vào tiệm.

- Haneri-chan! Cháu được nghỉ sao? Mau vào chơi với bác nào!

- Vâng, cháu chào bác ạ.

Em lễ phép cúi đầu chào bà ấy và bước vào tiệm, không quên kéo theo Toge. Bà hồ hởi kéo ghế mời Haneri ngồi xuống, nhưng em chỉ nhẹ nhàng từ chối và nói.

- Cháu muốn 1 bó hoa cúc, bác gói giúp cháu nhé.

Bà gật đầu, nhanh chóng lấy hoa và gói lại cẩn thận, bàn tay bà như có ma thuật, thoáng chốc đã gói được 1 bó hoa xinh xắn. Haneri ôm lấy bó hoa, nụ cười đột nhiên trùng xuống, u buồn.

- Haneri-chan à, năm nào cũng trong khoảng thời gian này cháu đều quay về nơi này. Có phải vẫn chưa buông bỏ được hay không?

Bà cúi xuống, đặt hai tay lên vai em và nở nụ cười dịu dàng, nhưng nếp nhăn trên mắt bà khiến nụ cười thêm hiền hậu.

- Cháu đừng lên ôm mãi nỗi buồn xưa cũ nữa. Chuyện hôm ấy xảy ra không phải lỗi của cháu. Bà chắc chắn nơi thiên đàng, 2 người họ luôn mong cháu mỉm cười và sống 1 cuộc đời đầy ý nghĩa. Còn về người đó... nếu người ta đã rời đi, thì mình cũng không cần nhất nhất tưởng nhớ. Hãy buông bỏ quá khứ đi nhé!

Haneri cười, sự buồn bã trong đáy mắt vơi đi không ít, em nhìn bà với đôi mắt sáng lên những tia sáng ấm áp.

- Cảm ơn bà, cháu đã hiểu. Nhưng quá khứ đó... sẽ đi cùng cháu đến hết cuộc đời này. Cháu sẽ không bao giờ quên đi họ, bởi vì tất cả trải nghiệm trong quá khứ đã góp phần làm lên cháu của ngày hôm nay. Nếu như sau này có gặp lại, cháu vẫn mong có thể nói với người đó 1 lời cảm ơn chân thành.

Em hơi siết lấy bó hoa, trả tiền cho bà và cùng Toge rời đi. Cậu tò mò hỏi về chuyện mà em vừa nói cùng bà, hình như là chuyện về quá khứ. Haneri nghịch mấy cánh hoa, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao vời vợi.

- Năm tớ 8 tuổi, cha mẹ tớ qua đời do bị nguyền rủa. Khi đó, tớ chỉ còn bà nội và cô Kiyomi là người thân. Tớ đã sống cùng bà nội ở nơi này, đã gặp rất nhiều người và đặc biệt là.... Tớ đã gây ra cái chết cho 2 người vô tội.

Giọng nói nhẹ tênh của em khiến Toge nhói lòng, cậu có thể cảm nhận Haneri đang thấy tội lỗi đến mức nào. Những năm tháng tuổi thơ của cậu cũng tràn đầy những ký ức không mấy tốt đẹp. Cậu đã từng vô tình gây hại đến những người xung quanh bằng Chú Ngôn của mình. Cậu tự hào vì năng lực của mình, nhưng cũng sợ hãi nó. Cậu sợ 1 ngày nào đó sẽ lại gây thương tổn cho bạn bè của mình. Thế lên cậu mới phải giới hạn ngôn ngữ trong những nguyên liệu cơm nắm, đó là cách cậu bảo vệ mọi người và chính mình. Toge nắm lấy bàn tay Haneri, như mong muốn truyền chút hơi ấm cho em, muốn an ủi nỗi buồn của em. Em nhìn cậu, đôi mắt tím sậm của cậu chất đầy tâm tư, nhưng vì Chú Ngôn mà cậu không thể giãi bày. Em cười, vỗ nhẹ lên đầu cậu.

- Đừng lo lắng quá, tớ đã sớm vượt qua rồi. Vả lại... chuyện đã qua lâu lắm rồi, tớ chỉ cảm thấy tiếc nuối vì năm đó quá nhu nhược, mang đến rắc rối cho người khác. Hiện tại, tớ muốn chuộc lỗi cho 2 người ấy bằng cách cứu càng nhiều người càng tốt. Tớ cũng mong có thể bảo vệ cho cậu và tất cả mọi người nữa. Cậu sẽ giúp tớ chứ, Inumaki-kun?

Toge cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên, trái tim trong lồng ngực đập loạn xa hết cả lên. Cậu vội vàng lùi lại, kéo cổ áo che kín cả mặt khiến Haneri lo lắng hỏi thăm.

- Sao vậy, cậu ốm hả? Đừng nói là say nắng nha?

Không, tớ không say nắng đâu. Tớ... hình như say tình mất rồi...

Toge lắc đầu với suy nghĩ như vậy, cậu điên rồi sao? Hay ốm thật rồi? Em thấy biểu hiện của cậu liền sán lại, đặt tay lên trán cậu.

- Ôi trời, cậu sốt rồi đó! Mau trở về nào! Tớ sẽ gọi Gojou-sensei đến!

__________________________________

Sau 1 hồi náo loạn, Haneri thành công đẩy Toge trở lại biệt thự, bản thân tiếp tục chuyến viếng thăm. Em thầm cảm thán bản thân thật độc ác, lại lỡ lòng nào nói dối 1 đứa trẻ đơn thuần như Toge. Khi trở về phải mua ít bánh ngọt mới được.

Chuyện chuyển đến đây sống cùng bà nội và gặp nhiều người là thật, nhưng việc có 2 người vì em mà chết thì không phải. Hai người đó không phải vì em mà chết, họ... là bị giết chết. Bị giết bởi chính đứa con trai mà họ tự hào.

Getou Suguru.

Ánh mắt Haneri lạnh lẽo nhìn 2 tấm bia mộ phủ đầy rêu phong, cũ kỹ và bẩn thỉu. Mỗi năm 1 lần, vào thời điểm này, em sẽ quay trở về thắp cho họ 1 nén nhang. Nhưng ngoại trừ em ra, chẳng ai sẽ làm điều tương tự cả. Cái chết của họ bị che đậy và lãng quên, những người còn nhớ về hình ảnh chàng thiếu niên bế cô bé xinh xắn như thiên thần trong tay năm ấy, hẳn cũng đã già rồi. Người bán hoa vừa rồi là số ít người vẫn còn nhớ về em và hắn.

Bà đã nhận được 1 báo cáo sai lệch về cái chết của cha mẹ Getou Suguru. Họ nói 2 người bị giết bởi 1 tên trộm đang bị truy nã, đứa con trai của họ bởi vì cái chết của cha mẹ mà biệt sứ. Thực ra chính tay Suguru đã giết cha mẹ hắn, và thậm chí là suýt giết cả Haneri. Nếu như không có sự xuất hiện của Kinomina Yanagi, em có thể đã chết dưới tay người mà em coi là anh trai, là người mà em yêu quý.

- Thật đáng nguyền rủa....

Haneri thì thầm khi lau dọn xung quanh ngôi mộ, cắm những đóa hoa cúc vào chiếc lọ cũ kĩ. Trước mắt em, cảnh tượng kinh hoàng năm ấy như hiện ra như 1 cuốn phim quay chậm.

Em thấy Getou Suguru sử dụng Chú Linh Thao Thuật tấn công cha mẹ hắn, em nghe tiếng họ gào thét tuyệt vọng, em ngửi thấy mùi máu tanh tưởi và em cảm nhận được nỗi sợ hãi ăn mòn tâm trí em.

Haneri còn nhớ như in gương mặt bình thản của Getou Suguru sau khi hắn hạ sát những người sinh thành ra mình. Hắn bước về phía em từng bước chậm rãi như thường ngày và nở 1 nụ cười mỉm đầy ôn nhu. Nhưng sự dịu dàng từ gương mặt của gã như làm Haneri bừng tỉnh khỏi nỗi sợ. Tai em ù đi khi 1 vòng tay ấm áp ôm gọn em vào lòng. Kinomina Yanagi đã đến kịp trước khi Suguru kịp nói hay làm bất kỳ điều gì với em.

Em không nghe thấy bà và hắn nói gì, nhưng em cảm nhận được bàn tay bà đang run rẩy. Em biết bà vừa dùng Chú Thuật của mình, em cũng biết bà đã đánh trượt. Vì sao khi ấy bà lại đánh trượt? Bởi vì bà vẫn chưa chấp nhận được chuyện môn đồ mà bà tự hào lại vừa giết chính cha mẹ hắn sao? Hay bởi vì bà không muốn giết người trước mặt em?

Mà, sao chẳng được.

Giây phút yếu lòng của Kinomina Yanagi đã khiến Getou Suguru trốn thoát thành công. Hắn đã trở thành 1 Nguyền Sư bị truy nã với tội danh giết hại 112 người dân của ngôi làng XXX. Haneri vô tình nghe được điều ấy khi bà nội nói chuyện điện thoại với ai đó.

Em đã mất nhiều thời gian để khẳng định được những chuyện ngày hôm ấy không phải 1 giấc mơ.

Và còn mất nhiều thời gian hơn nữa để em nhận ra rằng mình có thể đã bị giết nếu bà nội không đến kịp.

Tất cả cứ như 1 cơn ác mộng vậy. Và sự tồn tại của Getou Suguru trong cuộc đời em cũng thế.

Hắn là cơn ác mộng đeo bám em suốt cuộc đời.

__________________________________

Nếu như hỏi Okkotsu Yuuta và Inumaki Toge vì sao lại là những người đầu tiên dính bả của Haneri và sa chân lầm bước. Thì câu trả lời là bởi vì tui vẫn chưa tìm ra cách để con gái tui hốt Gojou Satoru và Nanami Kento vào dàn harem.

Yuuta thích sự tự tin của Haneri -> tình cảm xuất phát từ sự ngưỡng mộ.

Toge muốn che chở, giúp đỡ cho Haneri -> tình cảm xuất phát từ sự đồng cảm.

( tui cảm thấy tui ác vl, lừa bé Toge khiến bé trúng bả của đứa con gái vô tâm vô phổi nhà này (╥╯^╰╥)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip