Chương 26: Mượn Rượu Giải Sầu (2)

Gojou Satoru cười nhạt nhẽo, gắp 1 miếng thịt bỏ vào bát của Haneri. Cá nhân anh cảm thấy cái tên Nadeshiko ấy khá phù hợp với hình tượng 1 Idol mà em đã tạo lên. Một vẻ đẹp mỏng manh, ngọt ngào nhưng cũng kiên cường, kiêu hãnh. Hệt như loài hoa cẩm chướng yểu điệu mà kiên cường.

- Em có thể tìm lại bản thân năm đó, Haneri. Em vẫn trẻ và cuộc sống vẫn chưa kết thúc. Hãy cố gắng sống 1 cuộc đời để khi quay đầu nhìn lại em sẽ không cảm thấy hối tiếc bất kỳ điều gì.

Satoru nói với vẻ trầm ngâm, điều đó khiến Haneri bật cười. Đùa à, lão thầy giáo vô trách của em đã đưa ra 1 lời khuyên thật sự có ích đấy.

- Haha, em quên mất là thầy đã 26. Gojou-sensei, thầy thật sự sẽ trở thành một ông chú sớm thôi!

- Quá đáng vậy! Thầy còn rất trẻ trung năng động nhá!

- Nếu thầy không phải giáo viên của em, em sẽ gọi thầy là chú. Chú Gojou~~~

Em cười, trêu chọc anh trong khi dốc cạn chai rượu đầu tiên. Satoru rất tự giác lấy cho em 1 chai nữa, sau đó thả vào bát em 1 đống thịt nướng thơm phức.

- Đừng gắp nữa! Em không ăn hết nổi đâu!

- Shouko nói em đã không ăn gì từ khi tỉnh dậy. Em cần ăn nhiều hơn, để bình phục và để cải thiện cân nặng. Em quá nhẹ so với bạn cùng tuổi.

Anh phớt lờ lời nói của em, tiếp tục thả rau củ các loại vào bát em và cằn nhằn về chế độ ăn uống không khoa học. Haneri bĩu môi, gắp miếng thịt bỏ vào miệng để chống đối.

- Em không muốn nghe điều ấy từ người đã xách em đến 1 quán rượu đâu!

- Thịt bò ở đây là thượng hạng đấy! Ngoan ngoãn ăn đi! Em phải thấy bộ dạng lo lắng của mọi người khi em cứ cứng đầy cứng cổ như vậy! Yuuta gần như đã khóc đấy!

Satoru tỏ ra khó chịu và mắng em, nhưng tay anh vẫn rất nhanh chóng cuộn 1 miếng thịt với rau và nhét thẳng vào miệng em. Haneri bị nhồi thức ăn cũng bó tay, ngoan ngoãn ngồi mài răng bên bàn nhậu. Nhưng vừa nghe tới tên Yuuta em liền bị nghẹn. Satoru vội đưa ly rượu cho em và Haneri cũng hoảng loạn mà cầm lấy. Nhưng sau khi uống vào mới biết đó là rượu lên vội đặt xuống.

- Thầy...!?! Ai đã dạy thầy đưa 1 ly rượu cho người bị nghẹn vậy?!? Thầy muốn em vừa nghẹn vừa sặc chết à???

Em bất mãn nhìn anh tỏ ra vô tội trong khi nốc rượu chẳng khác nào uống nước. Haneri thở hắt ra, giờ đây đầu óc em đang rất tỉnh táo, đủ để em nhớ ra rằng sáng nay, Okkotsu Yuuta đã tỏ tình với em. Và em đã từ chối cậu ấy! Bằng 1 cách không thể phũ phàng hơn! Haneri ôm mặt, rên rỉ trong cổ họng khiến Satoru thắc mắc.

- Sao vậy?

- Gojou-sensei... Em... hình như... trở thành kẻ lừa tình mất rồi...

Lần này thì đến lượt anh bị sặc. Satoru nhìn em với ánh mắt khó tin và em từ từ kể lại 'sự cố' sáng nay. Sau khi kết thúc hồi tưởng, anh mắt cá chết nhìn Haneri, ngờ nghệch hỏi lại.

- Thật hả?

- Thật đó.

Em gật đầu bất lực và rồi đúng như em dự đoán, Satoru nhìn em với ánh mắt kiểu: Tôi không ngờ em lại con người như vậy!!! Haneri nốc ly rượu, cố gắng lý giải tâm tình phức tạp sáng nay và nhận ra em đã trút những muộn phiền lên người Yuuta dù cậu không hề có lỗi!

- Thật độc ác, Haneri à. Em thật sự rất độc ác đó! Ôi Yuuta-kun đáng thương tội nghiệp... Đứa trẻ ấy đã bị phũ 1 cách thậm tệ... Cậu ấy sẽ buồn đến thế nào chứ? Tất cả là lỗi của em đó, Haneri!!!

Satoru tỏ ra thương tiếc, từ đâu lôi ra 1 cái khăn tay chấm nước mắt không tồn tại. Em bĩu môi khinh bỉ vẻ mặt giả trân của anh, nhân cơ hội anh không chú ý mà dồn toàn bộ thịt vào bát anh.

- Thầy nghiêm túc 1 chút đi. Em không kể cho thầy nghe để nhận được mấy câu nói nhảm đó đâu!

- Rồi rồi, chúng ta cũng lên nghiêm túc suy xét vấn đề này. Vậy, Haneri nghĩ thế nào về Yuuta-kun?

Anh phẩy tay, bắt đầu nghiêm túc làm tư vấn tình cảm cho học trò nhỏ của mình. Haneri nghiêng đầu, cho bản thân chút thời gian để xác định tình cảm của bản thân. Em yêu mến những người bạn ở Cao Chuyên, em thích ở cùng 1 chỗ với họ, thích chia sẻ những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống cùng họ. Nhưng em không tình nguyện phơi bày bộ mặt chân thật của bản thân trước họ. Có lẽ là 1 sự e dè, lo sợ họ sẽ chán ghét, bỏ rơi em.

Chính vì luôn luôn mang theo chiếc mặt nạ dịu dàng, điềm đạm ấy lên Haneri đã luôn có 1 suy nghĩ. Rằng: "Chẳng lý nào lại có người yêu thích bộ dạng giả dối này." Thế rồi trái với những gì em nghĩ, em thật sự đã vô tình cướp đi trái tim non nớt của 1 thiếu niên. Mà thiếu niên ấy còn là 1 trong 4 Đặc Cấp của Nhật Bản nữa chứ! Cảm giác thật sự rất...

- Em thấy Yuuta rất hm... đáng yêu chăng? Cậu ấy rất tinh tế, nhạy cảm và khá tự ti, Yuuta nhận ra sự biến đổi cảm xúc dù là nhỏ nhất của mọi người. Khi biết về chuyện của Rika, em đã nghĩ có thể an ủi cậu ta, cho cậu ta 1 chút dịu dàng và truyền cho cậu chút tự tin vào bản thân. Em thừa nhận là cảm thấy vô cùng tội lỗi khi lừa dối tình cảm của cậu ấy. Nhưng em chưa từng cố ý làm thế, em thề!!!

Satoru nhìn chằm chằm vào Haneri, đôi mắt xinh đẹp của anh như nhìn thấu tâm can của em. Anh biết những người con gái như em rất dễ chiếm được cảm tình của mọi người, đặc biệt là với những chàng trai mới lớn như Yuuta.

- Hm... thầy hiểu rồi. Haneri thật sự không hiểu được sự đáng sợ của tình yêu. Đặc biệt là đối với Chú Thuật Sư chúng ta.

- Đáng sợ?

- Ừ, cực kỳ đáng sợ. Hãy lấy ví dụ của Yuuta-kun nhé. Cậu ấy và Rika-chan đã có 1 lời hứa thuở nhỏ đúng chứ? Thế rồi nhiều chuyện xảy ra và rồi tất cả trở lên vô cùng phức tạp. Rika thì trở thành 1 Nguyền Hồn mạnh khủng khiếp và Yuuta đã luôn bị ám ảnh bởi kí ức tuổi ấu thơ. Thế rồi Haneri, hãy nghĩ về việc Yuuta-kun đã bị tổn thương lần nữa bởi em! Thầy tự hỏi làm thế nào cậu ấy có thể vượt qua?

Haneri lạnh sống lưng nghĩ về Rika, sau đó lại toát mồ hôi nghĩ về vẻ mặt của Yuuta sáng nay. Em cảm thấy cuộc đời mình đang lâm vào bế tắc.

- Thật là định mệnh cuộc đời...

Em lầm bầm nhưng rồi chợt nhận ra vừa mất bình tĩnh mà phun ra ngôn ngữ thứ 2 mất tiêu. Satoru nghe thấy Haneri bắn tiếng nước ngoài liền tò mò hỏi.

- Em vừa nói gì đấy?

- Không, em hết rượu rồi.

Haneri rất giỏi đánh trống lảng, em vứt chai rượu trống rỗng sang 1 bên, tiện tay cướp luôn chai của anh vừa mở ra. Satoru bĩu môi, tiếp tục nướng thịt thả vào bát em.

- Em lên nói chuyện cẩn thận với Yuuta-kun, thầy nghĩ sẽ ổn thôi. Nhưng Haneri lên thật thà với bản thân 1 chút, em thật sự đâu có dịu dàng điềm đạm gì cho cam?

- Con mắt nào của thầy thấy em không dịu dàng? Cả thế giới này sẽ phỉ nhổ thầy vì câu nói vừa rồi đấy nhé!

Em đập bàn 1 cái rõ to, vừa định nói tiếp thì đã bị Satoru chặn họng bằng 1 miếng thịt lớn. Anh hài lòng nhìn Haneri ăn phồng 2 má phúng phính, cảm thấy trẻ con vẫn lên ăn no ngủ kĩ mới tốt.

- Thầy không khuyến khích em miễn cưỡng bản thân ở cạnh Yuuta-kun đâu. Hãy thử sống thật với chính mình 1 thời gian, nếu Yuuta-kun thật sự thích em, cho dù em trở thành bộ dạng nào cậu ấy cũng thích. Hãy để thời gian chứng minh tất cả.

Em nuốt miếng thịt ngon lành vào bụng, ngoan ngoãn há miệng để anh đút miếng tiếp theo. Satoru hạ quyết tâm vỗ béo học trò nhỏ, đề phòng em đẩy thịt trở lại bát mình lên tự đút tận miệng em luôn. Haneri vừa tu hết 6 chai rượu, đã ngấm chút men say lên cũng để anh tự tung tự tác. Và men rượu cũng khiến lá gan của em lớn lên không ít.

- Gojou-sensei nhìn vậy nhưng có vẻ hiểu phong tình quá thể. Chắc là thầy cũng... lắm nhỉ?

Em cười đểu, bỏ dở câu nói với 1 cái nhướng mày khiến Satoru sặc rượu.

- Em có ý gì?

- Thầy còn không hiểu có nghĩa gì hả? Em muốn hỏi là thầy đã có người yêu chưa đó!

Haneri bĩu môi nhìn vị Chú Thuật Sư mạnh nhất như bị giẫm phải đuôi mà giật nảy mình. Hừ, giả vờ giả vịt, với cái tướng mạo và thân hình xuất chúng như vậy, người muốn ở cạnh thầy ấy phải xếp hàng dài! Nhưng Satoru lại vì vấn đề này mà ho sặc sụa khiến Haneri nghi ngờ, chẳng lẽ...

- Thầy chưa từng yêu đương à?

Lại 1 câu hỏi chọc đúng chỗ ngứa của Satoru. Anh nguyền rủa cái sự nhạy bén không đúng lúc của Haneri, quay mặt đi để tránh ánh nhìn của em. Haneri dùng ánh mắt đầy ý vị nhìn anh: Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ được mỗi cái mặt!

- Thì ra thiên hạ đồn không sai. Mấy người đi tư vấn tình cảm cho người khác thì đảm bảo là cẩu độc thân!

- Ai nói thầy là cẩu độc thân?!?

- Em chưa nhắc đến tên thầy đâu, nhưng hình như có người đang tự nhột? Lẽ nào bị nói trúng rồi hả?

- Em...!?! Thầy không phải cẩu độc thân! Em có biết người theo đuổi thầy nhiều đến mức nào không?

- Ồ!!! Thế tức là Gojou-sensei đây tiêu chuẩn rất cao a? Em khuyên thầy thật lòng đó, bớt kén cá chọn canh 1 chút thì mới mau mau thoát ế được! Chưa kể, cái tính cách bẩn bựa của thầy thật sự có thể dọa chết khiếp con gái nhà người ta đó!!!

Thế rồi 1 trận tranh cãi nhỏ giữa 2 thầy trò xoay quanh vấn đề 'làm sao để thoát ế' xảy ra. Và cũng nhanh chóng kết thúc sau khi Haneri nốc hết chai rượu thứ 14. Em nằm xuống bàn, gối lên tay và say giấc nồng. Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn phiếm sắc hồng do men rượu. Nhưng trái ngược với em, Gojou Satoru cứ như ngàn chén không say và người vừa nốc hết chai rượu thứ 19 cũng không phải anh. Anh nâng 1 lọn tóc xám của Haneri trong lòng bàn tay. Nhớ lại mái tóc vốn dài đến eo nay chỉ còn ngang lưng. Satoru không có gu con gái cụ thể, nhưng anh từng nói anh thích 1 người con gái tóc dài. Đó là khi gần bằng tuổi Haneri hiện tại.

(Sau khi nghe anh nói thế, Ieiri Shouko đã cắt tóc ngắn:))))

Anh dùng áo khoác bọc em lại như 1 đứa trẻ và bế em quay lại phòng bệnh. Haneri mơ màng tỉnh dậy khi vẫn đang nằm trong vòng tay anh. Trong cơn say, em mơ hồ ngửi thấy mùi hoa anh đào ngọt ngào. Em rúc sâu vào hõm cổ Satoru, để mũi sát gần với miệng anh khiến anh ngạc nhiên.

- Anh đào...

Haneri lẩm bẩm khi cố nâng mí mắt nặng nề, trước mắt em là bờ môi mỏng hồng như hoa anh đào ngọt ngào. Mùi thơm quen thuộc khiến em tỉnh táo đôi chút. Em ngẩng đầu nhìn Satoru, hé môi.

- Gojou-sensei, thầy đã cuỗm cây son dưỡng của em đúng không?

- Hể?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip