Chương 43: Mahito.
Mahito đã được Getou cảnh báo trước về Touda Mieko. Chú Thuật Sư Đặc Cấp đến từ 1 quốc gia xa lạ, kẻ sở hữu Ngục Linh, có thể chơi ngang cơ với Nguyền Vương Sukuna. Hiển nhiên nó là 1 mối đe doạ. Nhưng nhìn nó, Mahito cảm nhận được 1 sự hứng thú kì lạ bừng lên từ sâu thẳm linh hồn.
Một loài người đột nhiên xuất hiện, phá hủy kế hoạch của hắn, khiến cho hắn trở tay không kịp. Thế nhưng Mahito chỉ cảm thấy hưng phấn hơn bao giờ hết. Niềm vui thích này là gì? Không như lúc hắn nhào nặn những linh hồn yếu ớt của đám nhân loại kia. Càng không giống cảm giác khi đối đầu với Nanami. Cảm giác kì dị này là gì? Hắn muốn biết! Hắn phải biết!!!
Mahito biến đổi cơ thể thành những lưỡi dao sắc bén lao vào Mieko. Nó chém đứt những lưỡi gai, lộn người về sau để Yuuji lao lên đấm vài cú vào mặt hắn. Nó biết bản thân và Yuuji đều là Thiên Địch của hắn. Cậu nhóc tóc hồng khá là trâu bò dù cơ thể không thiếu vết thương. Mieko thấy màu sắc của sự phẫn nộ ẩn hiện trong hào quang sáng chói xung quanh cậu. Nhưng tức giận vì cái gì? Vì Yoshino Junpei á?
- ... Đúng là rất giống...
Nó lẩm bẩm trong miệng. Khởi động Ngục Linh, dưới chân là vô số cánh tay đen xì trồi lên, tựa như sóng thần mà vồ đến chỗ Mahito.
- Ngục Linh: Tịnh Triều.
Những cánh tay tựa như sóng, vồ đền hết đợt này đến đợt khác, như muốn vùi hắn xuống dưới bóng đêm vô tận mà ra sức cắn xé. Mahito chạy khỏi tầm ảnh hưởng của những cơn sóng thì bị Nanami và Yuuji đón đầu. Mieko lướt trên ngọn sóng, vung thanh kiếm chém về phía hắn. Tưởng như nhát chém đã cắt lìa cơ thể hắn làm 2, nhưng tên xảo quyệt này lại hoá thành hình dạng 1 đứa nhỏ mà chạy biến ra 1 góc.
- Thật đáng sợ. Nếu bị cơn sóng nuốt lấy thì ta sẽ bị cắn nuốt đến không còn mẩu linh hồn nào mất. Thuật Thức đáng sợ quá đấy, cô bé đáng yêu ạ.
Hắn cười như thể kẻ vừa suýt chết không phải hắn. Mieko không quan tâm, nó nghe tiếng hắn cười nhưng chẳng nhìn thấy mặt hắn, trong mắt nó, Mahito từ đầu đến chân đều là những tia sáng đen kịt, tựa như cùng Ngục Linh 1 dạng. Lần đầu tiên nó gặp 1 kẻ có bản ngã như thế này. Dù rằng Nguyền Hồn nào thì cũng dơ bẩn, nhưng tên này chắc chắn là dơ bẩn nhất!
- Này cô bé, ừm Mieko-chan nhỉ? Cô bé nghĩ sao về bản chất của con người?
Hắn đột nhiên hỏi. Mieko không quan tâm lắm, nó tiếp tục lao lên và tấn công trong khi chém nát vài lưỡi đao lao về phía mình.
- Con người không có trái tim, thứ quyết định bản chất con người là linh hồn của họ. Cô có nghĩ thế không?
Hắn tiếp tục lảm nhảm dù đang phát liên tục chống đỡ những đòn tấn công dồn dập như vũ bão của 3 người. Mieko tặc lưỡi, cắm thanh kiếm xuống đất và nhảy lên sút vào đầu hắn 1 cái.
- Nguyền Hồn thì đừng có bàn luận về con người.
Nó nhảy về cạnh thanh kiếm, nhấc nó lên khỏi mặt đất, phần lưỡi kiếm lại lần nữa trở lên gỉ sét. Mahito cười và nhún vai, tỏ vẻ thoả hiệp.
- Tốt thôi. Vậy ta bàn luận về cô nhé, Mieko-chan. Cô... Là gì?
Nó nhìn vào lòng bàn tay, khẽ nghiêng đầu nói với đôi mắt mù mịt.
- Ta hả? Ta... Chẳng là gì cả? Hay ta là gì? Là ai?... Ta không chắc nữa. Nhưng mà... Chuyện đó chẳng quan trọng đâu.
Nó khẽ cười, Nanami ở xa vội túm cổ Yuuji lui về phía xa khi thấy biểu hiện kì lạ của nó. Mieko siết chặt lưỡi kiếm, máu từ bàn tay nó tuôn ra, bị lưỡi kiếm hấp thụ mà trở nên sắc bén. Máu nhuộm lưỡi kiếm thành màu đỏ hồng và đôi mắt đen loé lên những tia sáng đỏ mờ nhạt khiến nó trông ma mị đến lạ.
Mahito cười gằn, hắn lấy ra 1 đống người biến dị rồi ném về phía Yuuji và Nanami. Sau đó, gần như ngay lập tức, cả 2 lao vào nhau với sát ý rõ ràng. Những nhát kiếm sắc bén, nhanh nhẹn và chính xác cùng những đòn tấn công dồn dập, hỗn loạn. Nhìn đến là sợ. Hai người bên kia đối phó người biến dị, lại không nhịn được đổ mồ hôi hột nhìn trận chiến của 2 con quái vật đúng nghĩa. Trực giác mách bảo Nanami lên để Mieko tự chơi theo cách của nó thay vì chen chân vào. Và những chuyện liên quan đến đôi bạn thân Đặc Cấp kia, anh đều lựa chọn tin tưởng trực giác của mình cả. Vì có cái quái gì mà 2 cô gái nhỏ đó không thể làm đâu?
Cuộc solo diễn ra với tốc độ chóng mặt. Mieko ăn vài nhát chém lên đùi và vai nhưng tốc độ không hề chậm lại, Mahito liên tục ăn đau đến nỗi không kịp phục hồi. Lần đầu tiên từ khi sinh ra, hắn đạt đến ngưỡng cửa của 'cái chết'. Cảm giác hưng phấn trong hắn càng lớn hơn. Ngay thời khắc này, hắn làm được. Chắc chắn hắn có thể làm được!
Bành Trướng Lãnh Địa: Đại Thừa Ngục.
Những cánh tay khổng lồ vươn ra, bao bọc lấy cả Mahito và Mieko. Lãnh địa non trẻ vừa mới thức tỉnh này, là 'trong lòng bàn tay' của hắn... nhỉ?
- Ngay lúc này, ta rất biết ơn ngươi.
Hắn nói với cái nụ cười mà Mieko chẳng thể nhìn thấy. Nó liếc nhìn không gian thô sơ này, nhếch môi cười nhạt nhẽo. Thả thanh kiếm vào lại Ngục Linh, nó cân nhắc việc mở Lãnh Địa của mình. Nhưng bên ngoài còn có người, nên có lẽ không lên làm thế? Dù sao Thuật Thức của hắn không có nghĩa lý với Mieko nên dù là trong Lãnh Địa này hắn cũng chẳng động đến linh hồn nó được đâu.
Mahito bình tĩnh nhìn nó, dường như đang tận hưởng cảm giác thành tựu khi nhốt nó vào được đây. Hắn cười hỏi.
- Vừa nãy... Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi nhỉ?
- Hm? À... 'Ta là ai'? Ý ngươi là câu đó hả?
Nó xoa mái tóc đen dính máu, biểu hiện thật ghê tởm, muốn nhanh về tắm rửa sạch sẽ. Hắn nói tiếp, trong đôi mắt toàn là toan tính.
- Cô sẽ trả lời chứ? Ta rất tò mò về cô, Mieko-chan ạ.
Trên thực tế, lôi kéo 1 Chú Thuật Sư Đặc Cấp không tuân theo sự điều khiển của Cao Tầng dễ dàng hơn là lôi kéo Ryomen Sukuna. Mahito đã nuôi ý định đó mặc cho Getou cảnh cáo không biết bao nhiêu lần. Rằng Đừng chạm đến cô ta. Nhưng chịu thôi. Ngục Linh và Linh Nhãn. Hai thứ khiến hắn tò mò đều tập trung trên con người này. Làm sao hắn kiềm chế được? Bản chất của Nguyền Hồn là thế mà! Tham lam và nham hiểm.
- Ta không có hứng thú tám nhảm với ngươi. Thả ta ra. Ngươi làm bạn ta khó chịu rồi.
- Làm ơn... Đừng chạm vào linh hồn tôi!!!!!
Sakura khó chịu vô cùng với sự tác động của Lãnh Địa này. Nàng trực tiếp chống cự khiến Lãnh Địa nứt vỡ. Mahito tròn mắt ngạc nhiên.
- Làm sao có thể...??
Trong cô ta... Có 1 linh hồn khác? Khoan đã! Bản chất của Ngục Linh là giam giữ linh hồn mà! Nhưng vấn đề là linh hồn đó là gì thế? Cảm giác quen thuộc đáng nguyền rủa này...? Giống với khi hắn... chạm vào linh hồn của Ryomen Sukuna sao? Đùa à? Một linh hồn sánh ngang với linh hồn của Nguyền Vương á?
- Cô thật điên rồ!?!?
Hắn thốt lên khi Lãnh Địa vỡ nát. Khuỵ xuống đất và ho ra 1 ngụm máu. Nguy hiểm quá... Nguy hiểm quá! Nếu như thu hồi Lãnh Địa chậm 1 giây nữa, hắn đã bị thanh tẩy mất rồi! Làm thế nào mà...
Chưa kịp suy nghĩ xong thì Yuuji và Nanami lại tiếp tục lao đến giáng những đòn mạnh như trời giáng lên cơ thể Mahito. Khoảng khắc khi mà 2 người sắp giết được hắn, toàn bộ cơ thể hắn bỗng nổ tung. Nhưng phần chân thân đã nhanh chóng tẩu thoát về phía cống. Mieko lao xuống, định đuổi theo thì chợt nhớ ra gì đó, quay lại nói với 2 người.
- Lo cho bọn người kia. Còn lại để tôi.
Nó chạy xuống cống, dùng tất cả tốc lực mà đuổi theo tàn dư chú lực của Mahito, tay còn bấm điện thoại nhắn tin cho Haneri.
"Mục tiêu đào tẩu theo đường cống. Từ hướng Đông Nam từ chỗ tớ. Mau đến!"
Tin nhắn vừa gửi đi thì Mieko liền cảm nhận được sát khí mà nhảy lên tránh đi. Quả nhiên 1 giây sau, vị trí nó vừa đứng đã trở thành 1 hố lớn. Giây tiếp theo, hơn 10 tên Nguyền Sư xuất hiện, bộ dạng khát máu. Tên nào tên nấy đều mang hào quang đen kịt, nhưng ít nhất nó vẫn nhìn rõ nhân dạng của chúng.
- Touda Mieko, con mồi béo bở hôm nay, đừng hòng chạy thoát.
_________________________
Ngay sau khi nhận được tin nhắn từ Mieko, Haneri đã có mặt ở dưới cống để lần theo dấu vết của Mahito. Em sải rộng đôi cánh trắng lao đi, từng giác quan của em đang báo động, báo động về 1 mối nguy hiểm tiềm tàng ở đâu đó xung quanh chỗ này. Là Đặc Cấp mà Mieko vừa chạm trán? Không, chưa đủ. Vậy là gì? Một mối nguy hiểm chưa được xác định khiến em lo lắng.
Rồi em vung mạnh Thôn Thiên Liễm trong không khí, lại hoàn mĩ chém đứt thân thể của 1 Nguyền Hồn có khả năng tàng hình. Haneri đáp xuống đất, liếc nhìn đống Nguyền Hồn đang che chắn cho tên Đặc Cấp đã suy yếu sau trận đấu với Mieko.
- Haha, ta được tiếp đón nồng hậu ghê. Nhưng để hôm khác nhé, nay thế là đủ rồi.
Mahito rất có tâm trạng cười nói rồi mới quay người đi rời đi. Nhưng vừa bước được một bước thì đã giật mình quay lại nhìn 1 đống Nguyền Hồn tan biến chỉ sau 1 cái chạm của thiếu nữ yêu kiều. Haneri cười mỉm, nhẹ nhàng nói.
- Ngươi phải chết. Vì Mie.
- .... Lũ điên rồ?!!!!!?!
Mahito mắng 1 tiếng trước sự điên cuồng này. Lũ con gái này bị cái gì thế?????
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip