1 - Tâm Sự

Giáo viên ở trung học Namimori có một cái nỗi khổ khó nói.

Bọn họ chỉ là những người làm công ăn lương bình thường, ngày ngày đều đứng trên bục giảng không nói thì cũng phải thét to lên cho học sinh nghe và hiểu bài. Chính phủ cho nghỉ ngày nào thì nghỉ ngày đó, cắt giảm bài học nào thì cắt giảm bài học đó, tiền lương thêm bớt chừng nào thì nhận chừng đó chứ có ai phản đối gì.

Ấy vậy mà đám học sinh ngày nay càng ngày càng ngông cuồng, chả xem ai ra gì còn dám khinh thường giáo viên. Gây náo loạn còn bày trò trêu chọc họ trước lớp, đến khi ra đường gặp ai yếu hơn mình thì bày trò gặp nạt, gặp kẻ mạnh hơn lại như con rùa rụt cổ không dám ho he.

Bọn họ ngày qua ngày, tâm tư càng chất chứa nặng nề. Cho đến khi vị giáo viên ấy xuất hiện.

Giáo viên người Pháp Rebecca Brigitte, đảm nhận môn Tiếng Anh và Triết học (GDCD), chủ nhiệm lớp 2-4.

Chỉ sau tiết học đầu tiên đã gây chấn động cả lớp 2-4. Cả buổi học vị giáo viên mới ấy chỉ tốn ít công sức đã có thể biến một lớp "xém cá biệt" trở thành lớp học ngoan của trường. Làm không ít giáo viên và học sinh lớp khác tò mò rằng rốt cuộc trong giờ học lớp 2-4 rốt cuộc đã trải qua những gì mà lại thay đổi thái độ chỉ sau 60 phút.

Tin đồn dần lan truyền ra, vang khắp cả trường học. Những lớp có tiết của cô Rebecca gần như không có học sinh nào dám bỏ tiết hay trốn tiết trừ trường hợp nghỉ bệnh, làm không ít giáo viên tới hỏi cô làm thế nào?

Rebecca chỉ trả lời từ tốn :

"Nói chuyện với trẻ con, đừng tỏ ra mình là 'người lớn' là được. Cứng đúng chỗ, mềm đúng chỗ là nghe lời ngay ấy mà."

Nói miệng nghe có vẻ đơn giản nhưng có một số giáo viên thử áp dụng nhưng quên mất mình còn cái tính cách hamlon như thầy Nezu thì lại còn bị học sinh ghét thêm.

Rebecca nghiễm nhiên trở thành giáo viên được tôn trọng và yêu thích nhất cả trường chỉ sau 2 tuần giảng dạy.

Cả Hibari Kyoya cũng kính nể cô 3 phần.

...

"Tự tử à?"

"Vâng, cô Rebecca... Cô đang hút thuốc đấy à?"

"Chứ chẳng lẽ hút cần?"

Rebecca chống tay lên lan can, trên tay phải, ngón tay trỏ và ngón giữa đang kẹp một điếu thuốc lá cháy gần nửa. Miệng còn thở ra làn khói trắng mờ ảo như tầng sương mù.

"Lí do là gì?"

Yamamoto nhìn vị giáo viên đang vừa hút thuốc vừa nhìn xuống dưới sân trường, nơi có cả một đám người đang hoảng loạn xếp cả mười mấy lớp nệm đề phòng hắn nhảy.

"Cô thấy đấy, tay phải của em gãy rồi, trận bóng chày vừa rồi cũng là em làm cho đội mình bị thua. Thứ duy nhất làm em có giá trị trên đời này mất rồi, em còn lí do để sống tiếp hay sao?"

Rebecca thờ ơ nhìn về phía Yamamoto, nói chính xác hơn là đang nhìn cánh tay được bó bột thành một cục trắng toát, nói :

"Yamamoto em biết không, lần đầu nhìn thấy em, tôi đã nghĩ em là kiểu ác nhân ngầm đấy, biết vì sao không?"

"...vì sao?"

Yamamoto bắt đầu bối rối, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ là mình bị người ta nói là ác nhân, huống gì còn là từ giáo viên. Ai cũng nói hắn lạc quan bất cần đời mà?

"Đôi mắt của em, nó trống rỗng và đầy sự bi quan. Trái ngược hẳn với nụ cười đầy lạc quan của mình nên em luôn có thói quen híp mắt lại khi muốn che giấu điều gì đó trước mặt người khác.

Người đời thường ví đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, nên những khi hạnh phúc dâng trào hoặc lúc phiền muộn khổ đau, sẽ khiến cho người đối diện dễ dàng phát hiện ra những thầm kín trong đôi mắt ấy. Nếu chúng ta nhìn đời bằng đôi mắt với toàn màu hồng thì tràn đầy hạnh phúc, bằng ngược lại thì trước mắt ta là cả một bầu trời đen tối.

Vậy thì Yamamoto Takeshi, em đã nhìn cuộc đời bằng đôi mắt như thế nào?"

Ý chí bị lay động, Yamamoto bắt đầu suy nghĩ lại về lời của vị giáo viên người Pháp này.

Hắn đã nhìn cuôc đời bằng ánh mắt như thế nào? Những sự tiêu cực này là từ những người khác tác động lên hắn hay là do hắn tự tác động lên mình? Hắn không biết bản thân mình mong muốn điều gì hay là đang biểu hiện ra cảm xúc gì cả.

"Ý chí của em đang lay động đấy, tôi đã nói rồi mà. Đôi mắt, chính là cửa sổ tâm hồn."

Lần đầu tiên bị bắt thóp, Yamamoto đưa đôi mắt đầy bi thương nhìn Rebecca, giọng run rẩy :

"Cô Rebecca, em... Em không biết nữa."

"Con người vốn hoàn toàn xấu. Con người trở nên xấu xa để có thể đạt được mong muốn của bản thân. Trong quá khứ ba người Immanuel Kant, Tuân Tử và Johanna Arendt đã nói như thế đấy. Em thật sự mong muốn điều gì, bản thân em chẳng phải biết rõ hay sao? Mọi sự tiêu cực đổ lên đầu em sở dĩ vì em đã tự mình gánh vác tất cả sự hi vọng đó, và khi sự tuyệt vọng được thay thế, em lại trở thành kẻ tội đồ.

Nếu không thích, không muốn làm thì cứ từ chối nó thôi, ngay từ đầu đó là

Sự lựa chọn của chính bản thân."

Hắn thật sự bị lay động rồi, bởi vì ngay từ đầu, đều đúng là hắn tự mình ôm lấy tất cả mà.

"Tôi hỏi em một câu cuối. Nếu như em đang có ý định tự tử nhưng lại nhìn thấy một người khác cũng đang có ý định tự tử, nhưng họ lại nhảy xuống trước mình, em sẽ làm gì?"

Đoạn nói đến đây, Rebecca nhanh như chớp trèo qua hàng rào sắt nhảy thẳng xuống dưới.

Yamamoto hốt hoảng, vươn tay ra muốn cứu lấy cô nên cũng nhảy theo.

Cả hai rơi tự do, may mắn thay được một cậu bạn khác phi thân như superman nhảy từ trên tầng thượng xuống, điệu nghệ ôm lấy cả hai đáp xuống sân trường an toàn.

Đó là Sawada Tsunayoshi.

Rebecca dường như còn không quan tâm việc mình nhảy lầu có ý nghĩa như thế nào, chỉ nhìn vào Yamamoto tiếp tục nói :

"Vậy thì Yamamoto, câu trả lời của em là?"

"Dĩ nhiên là, CỨU LẤY HỌ RỒI!"

Yamamoto hét lên thật to làm mấy người kia hết cả hồn.

Rebecca nhận được câu trả lời thì quay sang cảm ơn Tsuna, xoa đầu cả hai một cái rồi đứng dậy rời đi.

"Các thầy cô không cần lo, tôi chỉ trượt chân khỏi lan can thôi, Sawada và Yamamoto đã cứu tôi nên phiền mọi người đưa hai em ấy đến phòng y tế và đến bệnh viện nếu cần thiết. Có gì cứ gọi tôi, nhé.

Và hai em, ghế số 27 và ghế số 8, tôi mong các em sẽ tiếp tục học tiết tiếp theo của tôi.

Bonne journée, au revoir."

...

Tsunayoshi dìu Yamamoto vào phòng y tế, trên đường đi không ai nói gì cho đến khi Yamamoto mở lời trước :

"Tớ nghĩ, tớ thích cô Rebecca."

Tsuna dường như không hề bất ngờ, vẻ mặt điềm tĩnh ôn nhu nhưng ánh mắt thì ngược lại.

Chất chứa đầy sự đen tối và tính toán.

"Vậy thì, chúng ta có lẽ tình địch"

Một lời của Yamamoto đánh thẳng vào tim hai người. Tsuna nhìn Yamamoto với vẻ ôn nhu, cậu ta đứng ngược sáng làm ánh hoàng hôn nhấn chìm người cậu ta vào tối đen, riêng đôi mắt lại sáng rực lên, híp mắt cười đến sởn da gà.

"Chẳng ai lại muốn nhường đâu, nhỉ?"

"...cô Rebecca cũng thật siêu phàm, đó là lí do cổ có họ là Brigitte(*) chăng?"

Yamamoto quay trở lại bộ dạng thường ngày, một nụ cười làm người khác không rét cũng run rẩy.

----

A Li : Brigitte là họ của Rebecca, trong tiếng Pháp nghĩa là siêu phàm, ý chỉ Rebecca có thể biến một thiếu niên trong sáng lương thiện như Tsuna trở nên hắc hóa như lày.

Lần đầu viết loại tâm lí luôn ó, run tay vl (*꒦ິ꒳꒦ີ)

End
18/10/2020

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip