Chương 20: Đàn Koto

Cho đến khi đôi mắt ấy khẽ mở lần nữa, địa điểm cô đang ở đã đổi thành Điệp phủ, như mọi khi.

Toàn bộ vết thương trên người đều đã được rửa sạch, băng bó một cách gọn gàng.

"Tsu - chan" - Shinobu gọi, thân hình bé nhỏ thấp thoáng phía cửa ra vào - "Em dậy rồi à?? Bây giờ còn khá sớm đấy."

Cô gật gật đầu, nhìn hình bóng của Trùng trụ tiến mỗi lúc một gần hơn.

"Shinobu - sama, em muốn hỏi"

Chỉ vài phút, toàn bộ sự việc xảy ra sau khi cô ngất đã được kể lại một cách rõ ràng.

"Vậy... anh em nhà Kamado có được Chúa công chấp thuận không ạ??" - Cô dè dặt hỏi, quay sang nhìn Tanjiro đang ngủ say ở giường kế bên. Tsunara mới chỉ gặp họ một lần, nhưng sự thân thiện của Tanjirou và tốt bụng của Nezuko rất rõ ràng. Tuy cô bé ấy đã trở thành quỷ nhưng vẫn còn giữ được ý thức, biết phân biệt phải trái đúng sai. Nếu cứ vậy mà giết đi thì có chút không cam lòng.

Chỉ đợi Shinobu gật đầu một cái, Tsunara thiếu điều nhảy cẫng lên mà ăn mừng. Hiếm khi nào cô cảm thấy sự vui vẻ dâng trào mạnh mẽ đến vậy.

Không ai, kể cả Tsunara biết rằng: Việc chấp nhận Tanjiro và Nezuko sẽ tạo ra bước ngoặt lớn cho cục diện nhiều năm chưa biến chuyển của Sát quỷ đoàn.

.

Sau nhiệm vụ, dù chỉ bị "xây xát" nhẹ ngoài da, phải mất gần 1 tuần sau cô mới luyện tập trở lại.

"Xem ra công sức rèn luyện không phải là vô ích" - Giyuu nhìn cô đang tập luyện trước mắt, cơ mặt có chút thả lỏng - "Chỉ cần nâng cao lực tay và sức bền là sẽ ổn thôi."

Tsunara gác kiếm sang một bên, nhàn nhã ngồi dưới hiên nhà. Cây đàn Koto sớm đã phủ đầy bụi trong kho, nay lại được cô đem ra vệ sinh sạch sẽ.

"Đã... bao lâu rồi nhỉ" - Giyuu liếc sang, ánh mắt có chút hoài niệm. Ngày anh còn bé, không ít lần đã được nghe mẹ chơi đàn; Giờ đây mẹ không còn nữa, người đàn cho anh nghe chỉ còn cô.

"Lâu lắm rồi em không chơi Koto" - Tsunara vô thức mỉm cười, gẩy vài nốt như đang kiểm tra lại âm thanh - "Tay cứng hết cả rồi."

Giyuu im lặng chẳng đáp, ánh mắt không rời khỏi cây đàn đang nằm yên vị trên nền nhà. Vài tháng qua đã có khá nhiều chuyện xảy ra, thời gian cũng trôi nhanh một cách kì lạ. Đến thời gian luyện kiếm cô còn không có đủ, lấy đâu ra lúc mà chơi đàn như trước đây.

Tsunara thuần thục đeo móng gảy lên tay, chậm rãi quỳ xuống, đặt Koto ngay ngắn lên đùi mình. Cô đã sớm được học đàn từ khi còn nhỏ, cho đến nay vẫn chưa quên, dù chỉ là một chữ.

Toàn bộ mọi hành động đều được Tsunara thực hiện hết sức nhẹ nhàng, bởi cô luôn coi cây đàn như kỉ vật hiếm hoi mà người mẹ, người chị quá cố để lại. Âm thanh đánh ra không chỉ là tiếng nhạc, nó còn là những kỉ niệm mà tâm khảm của cô vĩnh viễn khắc ghi...

Ánh tịch dương le lói tắt dần, nhường chỗ cho màn đêm sâu thẳm. Giữa không gian tĩnh lặng, tiếng đàn chậm rãi vang lên.

Sâu lắng, trong trẻo và ấm cúng. Đây có lẽ là một trong số ít những từ có thể dùng để miêu tả tiếng đàn.

Giyuu mệt mỏi tựa lưng vào bức tường gỗ phía sau, đôi mắt xanh thăm thẳm như màu đại dương hướng lên bầu trời bao la rộng lớn. Người ta thường nói, để không còn quan tâm tới một ai đấy, việc bỏ đi những đồ vật liên quan tới họ là cần thiết vô cùng... Quả nhiên không sai.

Những thanh âm dịu nhẹ phát ra từ cây đàn cứ thế hoà làm một với dòng suy nghĩ vẩn vơ của anh và cô; Đưa hai người về lại với miền ký ức vô tận - Nơi mà những kỉ niệm đẹp vẫn luôn còn tại nơi ấy...

Chúng ta chẳng bao giờ biết ý nghĩa hay giá trị của một khoảnh khắc, chí ít là cho tới khi chúng biến thành kỉ niệm. Và có những ký ức, kỉ niệm con người ta mãi mãi không thể quên, bởi lẽ nó quá đẹp đẽ, khiến ta luôn mong rằng có thể lại gặp được nó khi chìm vào giấc mộng.

Có lẽ đây chính là lý do mà tồn tại rất nhiều cách để ghi nhớ điều gì đó, nhưng gần như không có cách nào để ta quên đi một thứ quá tuyệt vời. Cho đến mãi sau này, cho dù cố gắng cách mấy, tài giỏi cách mấy, Giyuu và Tsunara đều không thể làm được một việc: Quên đi những khoảnh khắc đẹp bên cạnh gia đình mà bản thân từng trải qua.

.

"Tsunara này... Cũng muộn rồi, ngưng đánh đi, chúng ta cùng ăn cơm" - Cố kìm chế cho sự nuối tiếc và buồn bã không thể hiện ra bên ngoài, Giyuu chạm nhẹ vào vai cô, sau đó quay người vào nhà trước.

Anh biết, và hiểu rất rõ rằng: Thời điểm Tsunara đánh đàn Koto, dùng đến kỉ vật, ấy là lúc cô đang cảm thấy nhớ gia đình mình nhất.

Nhưng biết làm sao đây?? Khi việc sống trên cõi đời này, khắc nghiệt và tàn khốc. Chỉ có đúng một mong muốn nhỏ nhoi là được tồn tại, được sống; vậy nhưng nó như ước muốn quá đỗi xa vời bị loài quỷ phá nhiễu, đoái hoài đoái mãi mà chẳng trở thành sự thật.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, lật đật chạy đi cất đàn về chỗ cũ, sau đó bắt đầu chuẩn bị cho bữa ăn.

.

"Giyuu, anh ốm à?" - Tsunara ngẩng đầu, con ngươi linh động quét một lượt từ trên xuống dưới.

"Không" - Anh lắc đầu nguầy nguậy, chỉ là có chút trống vắng sau khi nghe cô đàn mà thôi.

"Vậy đống này là sao đây??" - Cô nói, hướng mắt về phía bát cá hồi hầm củ cải còn nguyên. Bình thường, nếu nấu món này, anh sẽ ăn rất nhanh, rất nhiều. Nhưng hôm nay thì mãi chẳng hết một bát - "Em nhớ mình đâu có bỏ nhầm muối thành đường đâu nhỉ. Hương vị khó nuốt lắm à?"

Giyuu cật lực phủ nhận, sau đấy cố gắng chuyển chủ đề sang một việc khác hoàn toàn. Dù cho có đang mệt mỏi hay buồn bã đến đâu, việc để lộ ra cho người khác biết luôn là không nên.

"Khó chịu thật đấy..." - Anh thầm nghĩ, đôi tay vô thức gắp một miếng củ cải trong cái bát trước mặt. Việc mất đi người thân, chưa bao giờ là dễ chịu.

E là đêm nay, Thuỷ trụ lại tiếp tục mất ngủ rồi.

.

"..." - Bầu trời còn một vẻ âm u, có người đã tỉnh giấc tự bao giờ.

"Vẫn luôn là như thế" - Tsunara cười tự giễu, không kìm được mà lẩm bẩm. Sau mỗi lần chơi đàn, việc cứ suy nghĩ và chìm đắm trong quá khứ khiến cô khó có thể yên giấc như mọi khi.

Ác mộng về cái ngày tồi tệ hôm ấy như ập về, bủa vây lấy toàn bộ tâm trí. Đêm qua, ác mộng lại lần nữa ghé thăm cô.

Cái ngày mà quỷ dữ xông vào nhà, tàn nhẫn cướp đi cuộc sống mà cô luôn có. Tsunara luôn ghi nhớ; Từ khoảnh khắc ấy, thế giới của cô chẳng còn là màu hồng dịu ngọt như nó đã từng...

Cái ngày mà anh và cô bị nhét vào trong tủ tối tăm, chật chội nhưng vẫn chẳng ai kêu than gì. Bởi cả hai đều biết mình đang trong tình thế "Ngàn cân treo sợi tóc".

Ngày mà dù cho đang run lên do lo lắng, chị vẫn quả quyết đóng chặt cửa tủ; anh dù tim đập thình thịch vẫn ôm chặt lấy cô và trấn an rằng "Không sao đâu".

Để rồi đến khi cánh cửa tủ lần nữa mở ra, Tsutako - người chị mà cô luôn yêu mến, nằm giữa một vũng máu. Vĩnh viễn, không bao giờ tỉnh lại.

Tất cả đều hiện lên một cách chi tiết và sinh động như thể là sự thật đang hiện hữu chứ không phải quá khứ vô hình. Và tuyệt vọng làm sao khi cô chỉ có thể giương mắt đứng nhìn, không thay đổi được điều gì hết.

Thế gian tàn khốc, tồi tệ. Điều duy nhất đau đớn đoạn trường hơn mất đi thân nhân, chính là tiếp tục mất đi họ nhiều lần nữa trong những kí ức và giấc mơ của mình.

Phía sau bóng lưng, dáng hình của một kiếm sĩ diệt quỷ, thật hiếm hoi để thấy một quá khứ vui vẻ trọn vẹn....

.

Lời nhắn của tác giả:

Hêhheh định chuyển qua tình tiết tiếp theo cơ mà nhớ ra chưa viết chương nào chi tiết về quá khứ của bé Tsunara;)) Trình viết của toaii về mấy vụ đau thương rồi hồi tưởng các thứ khum được ổn lắm nên mong mọi người bỏ qua;-;;;

*Chương này 1505 chữ (khum tính dòng này và lời nhắn tác giả) đókkk, bình luận để toai có động lực ra chương mới ii bà con:<

*hành trình sửa truyện-(14/12/23): sửa xong thì tăng lên thành 1625 chữ rồi bà con=)))*

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip