Chương 41: Lựa chọn

"Còn giữ được ý thức không??"

"Không"

"/₫:@:!"#"

"Mình không nghe rõ..." - Tsunara nằm im lìm, chẳng thể cử động, âm thanh nghe được lúc có lúc không.

Trước mắt cô giờ đây là một khoảng đen kịt, le lói vài tia sáng cách đấy không xa.

Hoàn toàn dựa vào cảm tính, Tsunara cứ thế lần mò, tiến lên trong vô vọng.

"Rốt cuộc mình đang ở đâu cơ chứ??"

.

Giyuu chết trân tại chỗ, nhìn thân nhân cuối cùng thập tử nhất sinh, mạng sống treo lơ lửng nơi lưỡi hái tử thần, mà hồn anh khi ấy cũng như vắt vẻo trên cành cây cao.

"Tsunara... Sẽ nhanh thôi. Anh cũng sẽ, sớm rời khỏi nơi này."

"Vậy nên, xin hãy đợi anh nhé... Nhắn với nee - san của chúng ta, là anh sắp đến đấy rồi."

Anh nhỏ giọng, đoạn cầm kiếm lên, lao nhanh về nơi mà Muzan đang bị cầm chân. Nếu còn ở đây lâu thêm nữa, e là hắn sẽ chạy thoát mất.

Như vậy thì, mạng sống của tất cả những người đã hy sinh hôm nay sẽ trở nên vô ích mất...

Giyuu hiểu rõ hơn ai hết, thể trạng của cô vốn không tốt từ ban đầu. Máu đã đổ nhiều đến thế, vốn dĩ tiếp tục sống sót là việc bất khả thi.

Tiềm thức Tsunara truyền đến giọng nói quen thuộc.

"Không... Giyuu, không được chết" - Cô hét, nhưng tất nhiên là giọng nói chỉ vọng lại, chẳng từ ngữ nào được thốt ra - "Anh mới có 21 tuổi, chết với chóc cái gì cơ chứ????"

Tia sáng phía đằng xa, càng lúc càng chói loà hơn bao giờ hết. Tsunara theo phản xạ tự nhiên mà lấy tay che mắt, để bản thân hoàn toàn bị cuốn vào không gian kì ảo.

.

Khi đôi đồng tử xanh sẫm lần nữa hiện ra, Tsunara chợt nhận ra mình đang đứng giữa một cây cầu tự khi nào.

Dưới chân, một dòng suối đang chảy siết, tung bọt trắng xoá, va vào vách đá hai bên.

"Lại là nơi quái quỷ nào đây ch----"

"..."

Thân ảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt. Không chỉ là một mình cậu, mà còn có cả Tsutako, Shinobu, Mitsuri đang đứng bên bờ kia, đôi mắt chăm chú nhìn cô chằm chằm.

Tsunara ngó qua ngó lại, gần như toàn bộ những người mà cô biết đều đang ở quanh đây.

Trước mắt là bên bờ, một nơi thảm cỏ xanh mướt, hoa và lá rợp nở xung quanh. Nơi ấy có chị gái, có Shinobu, có cả Muichirou và Rengoku nữa...

Phía sau cô, Giyuu cũng đang đứng trước cây cầu ấy. Bên cạnh anh là Tanjiro, Inosuke, cả Kanao và Zenitsu nữa. Chỉ là khung cảnh phía sau, mây đen vần vũ, có chút u ám nặng nề...

Nhưng có lẽ do đứng quá xa, hay mắt cô vốn luôn kém như thế, Tsunara chẳng thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt từng người. Tựa như có một làn khói trắng nhè nhẹ, phảng phất bay lượn quanh đây.

Cô cẩn trọng tiến lên phía trước vài bước, toan tiếp tục đi đến chỗ Tsutako thì giọng nói quen thuộc vang lên.

"TSUNARAAAA, MAU QUAY LẠI!! ĐỪNG ĐI TỚI NƠI ĐÂY!!! BỜ BÊN ĐÂY CHÍNH LÀ ÂM GIỚI, CHỈ CẦN CẬU BƯỚC QUA, MẠNG SỐNG SẼ KHÔNG CÒN..." - Muichirou dùng toàn bộ sức lực mà hét. Kích động tới mức trông như sắp leo lên cây cầu này để đẩy cô qua bờ bên kia.

Tsunara cười nhạt. Đi đến đây rồi, ý chí sống còn có thể cản chân cô sao?

"Ít khi thấy cậu kích động vậy. Nhưng cậu xem tôi có lý do gì để sống tiếp không?" - Cô đáp, bước chân vẫn cứ thế tiến lên không ngừng nghỉ - "Tokito Muichirou."

"Chẳng phải Tomioka - san là anh trai cậu sao?? Nếu cậu rời đi rồi, anh ấy làm gì còn thân nhân nào nữa?? Chưa kể... Tsunara còn chưa tròn 14 tuổi" - Mặt đối mặt, Muichirou kiên định nhìn thẳng vào mắt cô, hai tay siết chặt đến bật máu.

Cô đang đứng ngay trước cậu, chỉ cần tiến thêm vài bước nữa thôi, mạng này hoàn toàn không còn nữa.

"..." - Tsunara vốn dĩ ngay từ ban đầu không có ý định đi sang bên này, nhưng chỉ vì muốn thấy gương mặt ấy lại một lần nữa, chỉ vì muốn nghe giọng nói ấy lần nữa mà mạnh dạn đi đến - "...Được, lần này miễn cưỡng nghe cậu."

Muichirou thở trút ra một hơi, nhìn bóng lưng Tsunara đang đi về hướng ngược lại.

Giá mà thế gian này bớt tàn nhẫn đi đôi chút, để một vài người tốt có cuộc sống không bi thương khổ cực...

"Muichirou... tệ thật đấy."

Trước đây Tsunara luôn nghĩ, nhắm mắt làm sao có thể thấy được người...

Giờ, có lẽ, cô đã hiểu.

Bởi hiện tại, là vì đã nhắm mắt buông xuôi, Tsunara mới được nhìn thấy Muichirou lần nữa.

"Trước đây cùng nhau làm nhiệm vụ, cậu từng nói rằng cứ tiếp tục đi về phía trước, nếu ngã, cậu sẽ dang tay đỡ."

"Giờ thì cậu vẫn nói với tôi là phải tiến về phía trước, sau này dù có thể nào thì cũng không được gục ngã, không được bỏ cuộc... Bởi phía sau chẳng còn ai đỡ nữa rồi."

"Muichirou là đồ thất hứa đáng ghét..."

Bước đến lần bờ bên kia, khi chỉ còn cách đấy một đoạn, Tsunara trực tiếp quay phắt người, cúi đầu thật sâu, chân thành cảm tạ.

Quả nhiên là có những khung cảnh, chỉ khi ngã xuống rồi mới được nhìn thấy.

"Chúc cậu đoạn đường sau bình an bước đi" - Muichirou khẽ cười, ánh mắt có chút tiếc nuối, đôi tay vẫy vẫy thay cho lời từ biệt - "Vì tất cả những gì chúng ta đã trải qua, nhất định con đường sau này cậu đi phải rải đầy hoa và nắng... Không nhất thiết phải song hành với tôi."

"Ara ara, Tokito lớn thật rồiii" - Shinobu quay sang bên cạnh, nhìn vào đôi mắt xanh ngọc ấy - "Nhưng mà, chẳng phải cậu sẽ hạnh phúc hơn nếu được ở bên em ấy sao?? Tokito chấp nhận rời xa Tsunara hả???"

"Thấy hoa nở là được, hà cớ gì phải bắt nó luôn thuộc về bản thân?" - Muichirou nhẹ nhàng đáp, câu trả lời thoạt nghe chẳng có chút liên quan gì.

Shinobu biết cậu đang không nói về hoa, hoàn toàn là nói về điều khác.

.

Hàn phong, nhật hạ ắt chẳng tương phùng;
Ái nhân khuất bóng, chẳng hẹn ngày sau.

Duyên phận luôn là thứ diệu kì như thế. Người đến là duyên, người đi là phận.

Tsunara không khỏi cảm thán cuộc đời này quá ư là diệu kì. Nguyên bản ban đầu là hai sợi giây sinh mệnh tách biệt, không chút liên can. Sau cùng lại giao nhau tại một điểm bất chợt nào đấy.

Tiếc là sau điểm giao đấy, kết cục vẫn định sẵn là chia lìa.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh rồi đi... Kể từ lần đầu gặp mặt, cho đến trận chiến và cả lần gặp mặt cuối cùng.

Chưa bao giờ cô cảm thấy trái đất này mênh mông rộng lớn tới vậy, bao la tới mức, một lần chia xa, một kiếp không trùng phùng.

Quá khứ, không thể thay đổi; Tương lai, không thể nắm bắt. Một kiếp nhân sinh cứ thế đến rồi đi, trải qua biết bao nhiêu chuyện.

Mọi cuộc gặp gỡ, đều sẵn sàng cho sự chia ly.

Thượng đế tàn ác, nếu có kiếp sau, nhất định phải ban cho hai người sợi tơ hồng chắc chắn hơn...

Mong manh như vậy, đứt rồi, không nối lại nổi đâu...

.

Tsunara từng được Urokodaki - sensei kể cho nghe một câu chuyện cổ.

Rằng là khi người thân thiết nào đấy của ta đã đi xa, vào ban ngày, họ sẽ hoá thành vầng mây ấm, đến ban đêm, họ sẽ hoá thành vì sao nhỏ.

Chính vì vậy, bất cứ khi nào nhớ đến họ, chỉ cần ngước mặt lên trời cao, họ vẫn luôn đợi ta ở đó...

Đêm sau trận chiến, ngày mà cô tỉnh lại, Tsunara thật sự đã thấy rất nhiều vì sao tinh tú rạng rỡ trên bầu trời, tựa như một dòng sông, vĩnh viễn không chạm đến được.

.

Lời nhắn của tác giả:

Sỏry nếu chương này xàm quá. Nhưng Tsunara chỉ thập tử nhất sinh thoai thì toai nghĩ là vẫn chưa đủ OK:)))

Nhét thêm quả gặp mặt vào vậy.

Chúc các bạn ngủ ngon:333

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip