Chương 51:
Hoàn thành thật tốt nhiệm vụ đã được giao phó, cô nuôi dạy Yujirou và Yuriko bằng tất cả những gì mình có.
Ngày ngày đều là hoà mình vào tri thức, nâng cao khả năng y thuật.
Năm qua Tsunara 19.
Trong lòng vẫn luôn lưu giữ một bóng hình.
Tsunara đã tròn 20.
.
"Tsunara, con thật sự, không có ý định...?" - Urokodaki nâng cốc trà trong tay, trong lòng có chút nóng vội.
"Không thưa sensei. Con sẽ tiếp tục nuôi dạy hai đứa nhỏ và cứ vậy cho tới khi tròn 25"
"Ta nghĩ con cũng nên tìm kiếm hạnh phúc cho riêng bản thân mình rồi" - Ông tiếp lời - "Yuji và Yuri để ta lo cũng được"
Nói qua nói lại, cũng chỉ là mong muốn cô sớm tìm được một lang quân như ý mà thôi.
"Con tìm được rồi"
"Ủa ủa ủa... Tôi nhớ là theo chân cậu 6 năm ròng, cậu có làm quen thêm với ai đâu ??" - Muichirou nhìn chằm chằm, nhìn tới lúc cô khẽ rùng mình vì lạnh sống lưng.
"Người đâu?? Bao giờ dẫn về đây ra mắt??"
Thiết nghĩ nếu Giyuu còn sống cũng sẽ không gấp gáp như ông lúc này.
"Con chưa nói hết câu."
"Vậy bây giờ nói đi"
"Kính hoa thuỷ nguyệt" - Cô đáp, thản nhiên cầm cốc trà nghi ngút hơi nóng lên mà thổi nhẹ - "Cậu ấy là vì sao tinh tú sáng nhất trên bầu trời, con đơn giản chỉ là người trần mắt thịt."
"..."
"Dù cho có nhìn thấy, cũng không thể chạm vào nhau."
"..."
"Urokodaki - sensei, con biết thầy vẫn luôn rất nóng lòng vội vã vì con là đệ tử duy nhất của thầy còn sống mà chưa có gia đình. Nhưng sẽ không vì vậy mà con thay đổi quyết định này đâu ạ"
Ông chán nản xoay người. Cô cũng đã nói rõ như vậy, còn ép tiếp thì không phải phép.
"Được, vậy ta tôn trọng quyết định của con, mong con không hối hận"
.
"Obasan" - Yujirou nói, trên tay là một miếng quế nhỏ - "Sau này con cũng muốn tinh thông y thuật, trở thành bác sĩ giống người"
"Con chắc chứ? Vậy thì sẽ phải rèn luyện rất nhiều" - Cô nhe răng cười, từ dưới bàn lôi ra một chồng sách - "Hôm qua hai đứa mới học thuộc được 2 chữ thôi, nhưng vì Yuji - kun đã nói là muốn trở thành bác sĩ, vậy nên hôm nay tăng lên thành 4 chữ nhé?"
"Được ạ, không thành vấn đề"
Tsunara hài lòng nhìn cậu bé đối diện. Quả nhiên là anh trai, chững chạc hơn hẳn so với ai đó...
Vừa nghĩ, cô vừa liếc mắt sang phía Yuriko đang ngủ gật, chọc chọc nhẹ vài cái.
"Cô nương ơi, hôm qua ai vừa nói là muốn học đàn ấy nhỉ??"
"Connnn" - Vừa nghe đến đây thì Yuriko bật dậy, vẻ mặt đầy hào hứng - "Obasan nhất định phải dạy con đánh đàn Koto đấy nhé!!"
"Rồi rồi, học chữ trước đi rồi muốn đàn hát gì tính sau"
Những năm cuối cùng cứ yên bình vậy mà trôi đi, ngày ngày đều đơn điệu như thế.
.
Muichirou ngồi nơi hiên nhà, theo thói quen mà đung đưa hai chân. Trước đây khi còn sống, cậu cũng làm vậy.
Bỗng dưng từ đằng xa, Yujiro bước đến, ngồi sang phía bên cạnh. Nhẹ nhàng và im lặng tới mức làm Muichirou rùng mình.
"Anata, cho hỏi anh là ai mà sao lại vào được phủ?" - Yujirou hỏi, quay sang phía bên cạnh - "Chưa kể lần nào cũng đeo bám obasan nữa"
Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng là cậu đang một mình nói chuyện, nhưng thực chất, Yujiro thật sự có thể lờ mờ thấy Muichirou.
Chỉ là thoắt ẩn thoắt hiện, không hề rõ ràng. Đến bản thân Yujirou cũng chẳng biết đấy là ảo ảnh hay người thật nữa.
"A, nhóc thật sự có thể thấy anh sao?" - Muichirou đáp, phóng tầm mắt ra bầu trời rộng lớn ngoài kia - "Vậy mà mấy lần nhóc nhìn chằm chằm vào anh, anh cứ nghĩ là vô tình."
Yujirou lắc đầu.
"Không có ai bình thường mà lại nhìn chằm chằm vào không khí đâu. Em thấy anh đi loanh quanh sau lưng obasan nhiều lần rồi, nhưng bây giờ mới bắt chuyện"
Trong suy nghĩ non nớt lúc bấy giờ của Yujiro, cậu đơn thuần nghĩ đây là một người bạn thân của Tsunara, là người anh trai mà obasan của cậu muốn hai người làm quen, vậy nên chẳng ngần ngại gì mà nói chuyện hết.
"Tại sao lúc anh đi dưới ánh mặt trời, bóng lại không hắt xuống đất?" - Trực tiếp hỏi ra điều mình thắc mắc, cậu tung quả bóng trong tay - "Em đã từng hỏi obasan, cả Yuri - chan nữa. Cả hai người họ đều có vẻ khá hoảng sợ khi em nhắc đến điều này, obasan còn kêu em sau này đừng nói những điều đáng sợ như vậy. Nhưng thật sự, nó đáng thắc mắc lắm đấy"
Muichirou bật cười, hạ giọng đáp.
"Sợ là đúng rồi, họ không thể thấy được anh. Nhóc đặc biệt lắm ấy, tên là gì?"
"Yujirou, anh gọi là gì cũng được"
"Vậy... Yujirou - kun, em có biết rằng, em đang nói chuyện với một linh hồn không??"
Gương mặt Yujirou thoáng chút khó hiểu, đoạn tiếp lời.
"Ý anh là, anh đã chết??? Người chết rồi, sao có thể nói chuyện??"
"Cái này là chỉ mình nhóc nghe thấy thôi. Với lại, cứ gọi anh là Muichirou, không cần thêm kính ngữ."
Yujirou đã hiểu sơ sơ sự việc. Nhưng sự non nớt của một đứa trẻ 5 tuổi khiến nó chẳng chút hoảng sợ đối với linh hồn trước mặt, ngược lại còn tràn đầy hứng thú.
"Muichirou - san, anh quen biết obasan sao??"
"Phải, trước đây anh là đồng đội cô ấy"
"A, có phải anh là cái người mà tóc tảo bẹ, xong rồi còn thích củ cải hầm súp miso không" - Yujirou hào hứng đập tay vào nhau, như nhận ra điều gì.
"Phải--- Ủa mà sao nhóc biết??"
"Anh còn tặng cho obasan một miếng ngọc nữa" - Cậu tiếp tục thao thao bất tuyệt, sau đấy quay sang nhìn chằm chằm Muichirou, đôi mắt lấp lánh vài tia ngưỡng mộ - "Obasan từng kể cho bọn em về một người đồng đội cũ, nhưng không nói tên, cũng không kể hiện tại người ấy đang ở chỗ nào. Làm bọn em tò mò muốn chết"
"Giờ thì nhóc biết tên anh rồi" - Muichirou đáp.
"Obasan thường hay lấy miếng ngọc mà anh tặng ra rồi ngồi thẫn thờ như vậy cả buổi, có lúc còn lơ đãng suýt làm cháy cả phủ cơ" - Yujirou nói, không tránh khỏi thở dài.
Nghe đến đây, nụ cười tươi rói trên mặt cậu dần biến mất, thay vào đấy là nụ cười mỉm đầy hoài niệm.
"Nhóc này, có một việc anh muốn nhờ, chỉ không biết là nhóc có thể giúp được không??"
"Em sẽ giúp, nếu anh chịu thực hiện một điều kiện"
"Có điều kiện luôn hả?? Nhưng hồn ma như anh thì làm kiểu gì đây"
"Lúc nào có thể, hãy kể cho em, toàn bộ mọi thứ về hai người nhé?" - Yujirou ngỏ lời, đưa tay ra định móc ngoéo.
"Từ bắt đầu đến kết thúc sao...?" - Muichirou hỏi lại, thầm nghĩ xem có nên đồng ý.
Phần ban đầu thì không sao, chỉ là kết cục có chút bi thảm.
"Nếu nhóc dám nghe, anh nhất định sẽ kể tường tận"
"Muichirou - san muốn nhờ em việc gì đây??"
"Yujirou - kun, thay anh nhắn với Tsunara là: Tìm một ý trung nhân thật tốt, sống cuộc đời an nhiên, không được dày vò bản thân, cũng không được ghét bỏ chính mình!!"
"Được, em nhất định sẽ hoàn thành."
Tsunara lúc này từ đằng xa đi đến.
"Yujirouuuu, mau mau vào ăn cơm"
.
Yujiro không ngay lập tức chuyển lời, đợi đến ngày sinh nhật của Tsunara, cậu mới lặng lẽ bước đến, kéo cô ra góc vắng người mà nói.
"Obasan, nếu con nói cái này, người có tin con không??"
"Hửm?? Con lại lén lút làm chuyện gì có lỗi rồi sao?? Yuji - kun"
"Không có màaa. Có người muốn nhờ con chuyển lời"
"Ai vậy??" - Cô khó hiểu nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn vào cậu bé trước mặt - "Dám trêu obasan là ngày mai không được đi chơi đâu nhé"
"Là thật" - Cậu đáp, gương mặt cũng nghiêm túc vô cùng. Nhiệm vụ được giao, lời hứa đã nhận, sao có thể khước từ - "Có một người nhờ con nhắn với obasan là phải sớm tìm được ý trung nhân tốt, có cuộc đời bình yên, không dày vò bản thân, cũng không được ghét bỏ chính mình"
"Là ai??" - Tsunara cầm hai tay của Yujiro, trong lòng có chút khó hiểu xen lẫn với bất ngờ - "Ai nhờ con nhắn như vậy...?"
Yujirou im lặng một lúc, sau cùng thì nhỏ giọng nói.
"Người ấy nói là đồng đội cũ của obasan"
"Đồng đội cũ??" - Cô có chút khó hiểu. Trước nay nhiệm vụ theo nhóm Tsunara tham gia không nhiều, nếu như không nói là gây thù chuốc oán với nguyên một đám.... - "Người đồng đội ấy, là nữ sao???"
"Không, không phải đâu" - Yujirou lắc đầu nguây nguẩy - "Người ấy trông rất giống nữ, nhưng là nam. Anh ấy còn có mái tóc dài đến đây nè, đuôi tóc thì có màu xanh xanh á"
"!!?" - Tsunara mở to mắt, đôi tay buông thõng vô lực.
"Đôi mắt của anh ấy đẹp lắm luôn, có màu như xanh ngọc bích vậy" - Cậu cố hết sức miêu tả, cố khơi gợi chút ít kí ức của cô - "Anh ấy nói là đồng đội cũ của obasan. Chẳng nhẽ obasan không nhớ gì sao??"
Không, không phải là không nhớ.
Mà là ép bản thân không được phép nhớ, phải quên đi.
Đôi mắt xanh ngọc ấy, cô đã nhìn biết bao nhiêu lần?
Vô số lần.
Mái tóc ấy, cô đã chạm vào bao nhiêu lần?
Chẳng thể đếm.
Nếu kí ức là một toà thành, vậy hồi ức về cậu chính là toà thành đẹp nhất mà cô có, nhưng cũng khiến Tsunara đau lòng nhất khi bước vào.
.
Lời nhắn của tác giả:
Chắc cỡ 1 - 2 chương nữa hoàn phiên chính aa;))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip