Đào Hoa Kiếp 2 - Kim Linh Gợi Lại Ký Ức, Lần Đầu Giao Hợp
Triệu Viễn Chu quần áo lộn xộn ngã xuống giường, mở to mắt đưa tay về phía Ly Luân.
"Ngươi mơ thấy gì?" Ly Luân nhíu mày, không tới gần.
Tay Triệu Viễn Chu dừng lại trên không trung rất lâu, lải nhải một mình lại thu tay lại, đột nhiên càng kịch liệt giãy dụa, vặn vẹo thân thể không ngừng giãy dụa, nhìn qua khó chịu đến cực điểm.
"A a... không, không muốn..." Y rên rỉ đến run rẩy vỡ vụn, tựa hồ đang hướng về một người khác trong mộng cầu xin tha thứ, khuất nhục, lại thống khổ, nhưng y không có quá nhiều phản kháng, chỉ là chân tay vặn vẹo, không có ý định thi pháp công kích.
Ly Luân dù có thờ ơ đến đâu thì khi nhìn thấy bộ dạng này của y, hắn dường như cũng đã hiểu ra được
Trong mộng Triệu Viễn Chu đang cùng người khác làm chuyện xấu xa, đang dang rộng chân về phía người khác!
"Ngươi..." Ly Luân nhe mắt muốn nứt ra, hoàn toàn không thể chấp nhận nổi, vọt tới sụp xuống bên cạnh, hai tay bắt lấy áo bào đen thêu đinh châu của Triệu Viễn Chu, túm người không có ý thức mạnh mẽ kéo lên lắc lư, "Ngươi đã làm những gì! Là ai làm ngươi... làm ngươi...Là kẻ nào?!"
Triệu Viễn Chu nhún vai kéo đầu và hai tay, mở mắt nhìn Ly Luân, ánh mắt tán loạn vô thần, giống như bị bao phủ bởi một tầng nước, miệng há ra rên rỉ khó nhịn, "Ừm a......"
Ly Luân hoàn toàn chịu không nổi bộ dạng này của y, bằng hữu ngày xưa làm sao có thể sa đọa đến như vậy, trở nên hạ tiện ghê tởm!
Triệu Viễn Chu, sao ngươi dám!
Chính mình bị phong ấn tám năm, y lại ở bên ngoài sau lưng mình ủy thân cho người khác, làm ra loại chuyện ghê tởm đến cực điểm này!
Triệu Viễn Chu ở trong tay Ly Luân vặn eo giãy dụa, nắm chặt giường dưới thân, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra, trên trán đều toát mồ hôi, hai chân không tự nhiên mở rộng, hô hấp dồn dập.
Nhìn bộ dạng này của y, Ly Luân nghiến răng, ném Triệu Viễn Chu trở lại giường.
Lửa giận hừng hực đã vọt tới đỉnh đầu, Ly Luân bây giờ đã muốn giết sạch hết những kẻ làm chuyện xấu xa với Triệu Viễn Chu, nghiền xương thành tro.
Là ai, rốt cuộc y mơ thấy ai?
Ly Luân nhìn người trên giường, một đôi bàn tay to nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, có lực đến khớp xương đều răng rắc vang lên.
Cuối cùng, hắn vẫn cúi người chạm vào Kim Linh, nhắm mắt lại rơi vào trong mộng của Triệu Viễn Chu.
...
...
...
...
...
Trong động âm u ở nơi phong ấn
Triệu Viễn Chu bị trói ở trên tảng đá lớn, hoa phục rộng rãi đều bị xé thành vải rách, khi Ly Luân nhìn về phía hạ thể của y, Triệu Viễn Chu hoảng sợ, nhưng chỉ trong thời gian rất ngắn, thế nên mới làm cho người ta cảm thấy đó là ảo giác.
"Đừng nhìn..." Triệu Viễn Chu cực lực muốn khép đầu gối lại, nhưng y càng giãy dụa, rễ cây lại càng bó chặt.
Thứ gì có thể làm cho y kinh hoảng đến nước này, Triệu Viễn Chu đang sợ cái gì?
Nếu như giờ phút này Ly Luân tỉnh táo, nhất định sẽ đào tận gốc rễ tìm hiểu rõ ràng, nhưng hắn uống quá say, căn bản không có chú ý tới giữa hai chân Triệu Viễn Chu mở ra, dưới tính khí đứng thẳng có thêm một huyệt hoa chỉ nữ tử mới có, mềm mại, nhỏ hẹp, ngây ngô.
Triệu Viễn Chu, yêu thú thượng cổ, luận chiến lực gần như vô địch, nhưng y lại có thân thể quái dị bất nam bất nữ.
Triệu Viễn Chu khó có thể dùng bộ dạng này đối mặt với Ly Luân, rồi lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhắm mắt lại quay đầu, mặc cho người uống say như sài lang đói khát nhìn chằm chằm, liếm môi đánh giá bí mật sâu kín nhất của mình.
"Đây là một khoảnh khắc tuyệt đối không thể bỏ qua." Ly Luân nhéo mặt Triệu Viễn Chu, ép buộc y đối diện với mình, "Nhìn ta, Triệu Viễn Chu, nhìn ta!"
Ly Luân âm trầm chăm chú nhìn y, không có bất kỳ âu yếm, không có màn dạo đầu nào, lưỡi dao thô to dữ tợn chiếu thẳng vào huyệt hoa nhỏ hẹp kia, trực tiếp đâm vào.
"A!......"
Triệu Viễn Chu sắc mặt tái nhợt, tiếng rên rỉ khàn khàn vỡ tan, đau đến giống như cả người bị bổ ra từ bên trong.
Nơi đó nhỏ hẹp khô khốc, lại chưa từng trải qua nhân sự, lưỡi dao thô to không quan tâm đi vào bên trong, miệng hoa và vách bên trong đều trướng đến xé rách, rất nhanh liền chảy máu.
"Đau không? Mặt trắng bệch rồi."
Giọng nói của Ly Luân ôn nhu sủng ái như thế, tay lại gắt gao bóp khuôn mặt tái nhợt của Triệu Viễn Chu, hưởng thụ thống khổ của y, thoáng cái đong đưa hông dưới, xé rách cửa vào ngây ngô giữa hai chân y, Ly Luân thậm chí còn nắm lấy tay Triệu Viễn Chu, ép y sờ hạ thể đang cắm lưỡi dao mềm mại của mình.
Triệu Viễn Chu cắn chặt răng ngăn chặn tiếng kêu đau muốn xông ra, Ly Luân đè ở trên người y không ngừng co rúm, hôn môi cắn xé toàn thân y, trên người Triệu Viễn Chu rất nhanh phủ kín dấu vết bị làm nhục.
Sự tàn bạo này không hề tiết chế, Triệu Viễn Chu đã đau đớn khó nhịn, sức cùng lực kiệt, "Ngươi vẫn chưa nháo đủ sao?"
"Không đủ, vĩnh viễn không đủ, còn sớm mà, chúng ta cứ từ từ.."
Ly Luân từ trong thân thể Triệu Viễn Chu rút lui, chân nhấc lên cưỡi đến trước ngực y, không có che chắn, hạ thể Triệu Viễn Chu hoàn toàn lộ ra.
Huyệt hoa đã bị tàn nhẫn xâm nhập qua, khép không kịp lại có máu chảy ra bên ngoài, từ màu nhạt biến thành màu đỏ tươi, xinh đẹp, chật vật, lại tục tĩu.
Ly Luân say khướt, kéo bốn sợi xích cưỡi ở trước ngực Triệu Viễn Chu, túm tóc y, mạnh mẽ cầm lấy lưỡi dao mềm mại vừa mới rút ra từ trong huyệt hoa đưa đến bên miệng Triệu Viễn Chu.
Triệu Viễn Chu lạnh lùng nhìn con ma say đang cưỡi trên người mình, "Ngươi còn muốn làm gì nữa."
"Xuỵt...... Hiện tại không phải lúc nói chuyện."
Ly Luân cười rầu rĩ, bàn tay to bóp cằm y, phía trước lưỡi dao tràn đầy âm dịch và máu phác họa cánh môi Triệu Viễn Chu, sau đó bóp miệng y, nhét vào miệng mình.
Trong miệng Triệu Viễn Chu bị chặn lại, dường như muốn hít thở mà hít thở không thông, lưỡi dao mềm mại hoàn toàn nhét đầy trong miệng, thẳng đến khi lưỡi dao mềm mại đi vào đến không còn đường để vào nữa, gân xanh uốn lượn còn có một đoạn lộ ra ngoài miệng, Ly Luân vẫn không buông tha y, khoác chân cả người cưỡi đến trên đầu Triệu Viễn Chu, hung hăng kéo tóc y, túm đầu Triệu Viễn Chu chụp xuống háng mình.
"Ưm......"
Đầu Triệu Viễn Chu bất lực lắc lư lên xuống, lưỡi dao mềm mại co rúm trong miệng y, máu dính vào huyệt hoa cũng là dịch thể, tất cả đều cho vào trong miệng y
"Thứ từ ngươi chảy ra có ngon không?" Ly Luân cưỡi trên đầu y, vừa từ trên cao nhìn xuống làm khô miệng y, vừa làm nhục y, "Thêm chút sức đi Triệu đại nhân, còn chưa ăn hết đâu, ngậm chặt một chút, Ừm...... Đúng, miệng trên Triệu đại nhân cũng thật thoải mái, vừa mềm vừa nóng giống như bên dưới ngươi."
Triệu Viễn Chu siết chặt nắm tay yên lặng thừa nhận, không có bao nhiêu phản ứng.
Vì thế Ly Luân trở nên càng thêm quá phận, túm tóc Triệu Viễn Chu đâm vào chỗ sâu nhất, chuẩn cổ họng nhất, mạnh mẽ đem đoạn cuối cùng lộ ra bên ngoài kia cũng chen vào.
"A!......"
Cổ họng Triệu Viễn Chu bị mạnh mẽ đẩy vào xâm chiếm, y thật sự khó chịu cực kỳ, cổ họng bị cự vật nhét nhanh không thể hô hấp, bị xé rách hạ thể còn đang chảy máu trướng đau, giống như hỏa thiêu.
Ly Luân người đầy mùi rượu, nói chuyện lộn xộn, không ngừng túm đầu Triệu Viễn Chu mạnh mẽ úp xuống háng mình, đoạn lưỡi dao lần lượt phá vỡ cổ họng của y
"Cảm giác khi ăn thứ này thế nào?" Ly Luân cưỡi trên đầu y trêu chọc miệng y, dùng mọi thủ đoạn làm nhục y, "Triệu Viễn Chu ngươi cũng có ngày này, ăn ngon như vậy, mùi vị không tệ chứ, so với sơn hào hải vị ngươi đã ăn thì thế nào?"
Triệu Viễn Chu miệng rộng tùy ý Ly Luân làm nhục mình, y nhắm mắt lại, vẫn không đáp lại.
"Xem ra đối với ngươi mà nói những thứ này cũng không tính là gì, không sao, còn sớm, còn một cái lỗ vô dụng."
Dứt lời, một cái rễ cây bò lên tảng đá lớn, đánh tới giữa hai chân Triệu Viễn Chu, đầu nhọn áp vào hậu huyệt nho nhỏ, tương tự như cự vật mạnh mẽ vọt vào.
"Ô ô!......"
Miệng Triệu Viễn Chu bị bịt kín, căn bản không phát ra âm thanh, cả người bị rễ cây trói chặt, giống như hiến tế nằm ở dưới thân Ly Luân, mở đùi mặc cho người ta chà đạp
Ly Luân làm quá đáng, sau khi uống say không hề cố kỵ rễ cây mãnh liệt co rút trong huyệt sau, cũng xé rách chảy máu.
Ly Luân dùng hai tay nắm tóc y, gắt gao chế trụ đầu Triệu Viễn Chu, lưỡi dao thô to ở trong cổ họng y rút lỗ, sau khi nặng nề thẳng tiến vài cái, Ly Luân trầm thấp mà đè nén gào thét, từng cỗ từng cỗ lớn bắn vào trong miệng Triệu Viễn Chu.
Triệu Viễn Chu sặc khó chịu, giãy dụa muốn nhổ cái kia ra khỏi miệng
Ly Luân thở dốc một lát rút lưỡi dao ra, nâng cằm Triệu Viễn Chu lên, không cho y phun ra mùi tanh trong miệng, lúc rút ra thì xoa đầu lưỡi dao lấy một chút trọc dịch cuối cùng bôi lên miệng Triệu Viễn Chu, môi mỏng dính dịch thể trắng đục, thủy quang đầm đìa.
"Nuốt xuống, nghe lời, ngoan ngoãn một chút, đừng làm ta tức giận."
Triệu Viễn Chu muốn ho khan cũng ho không ra, bị buộc phải chia vài ngụm mới nuốt hết bạch trọc vào trong bụng, há miệng thở dốc thô nặng, bộ dáng chật vật biết bao.
Ly Luân chơi đủ động phía trên, một cái rễ cây khác vươn tới chui vào trong miệng Triệu Viễn Chu, lưỡi dao dính đầy nước lại một lần nữa chôn vào trong huyệt hoa, tính cả cây chôn ở trong huyệt sau, ba cây cùng nhau co rút.
Lần đầu tiên giao hợp chính là ba động cùng mở, không hề có sự âu yếm nào, chỉ có hai cái lỗ nhỏ bị đẩy ra, Ly Luân một mực giẫm đạp Triệu Viễn Chu, hưởng dụng y, chà đạp y, một mực muốn cho người dưới thân từ nay về sau thống hận hắn cả đời, càng hận càng tốt, muốn giết hắn càng tốt.
...
...
...
...
...
Lưỡi dao thô to dữ tợn, hai rễ cây uốn lượn thô bạo, ba cây cự vật cùng rút cắm, mỗi một lần đều hung hăng đâm vào hai lỗ huyệt yếu ớt mềm mại nhất giữa hai chân Triệu Viễn Chu, hai chỗ trước sau hạ thể đều chảy máu, nhè nhẹ đỏ tươi theo khe hở cự thạch chảy xuống, chói mắt, mịt mờ, hỗn loạn, lại điên cuồng.
Vết thương xé rách dưới tác dụng của yêu lực khép lại lại xé rách, xé rách lại khép lại, một lần lại một lần.
Trong miệng Triệu Viễn Chu ngậm rễ cây, sắc mặt trắng bệch.
"Còn không định dùng pháp quyết sao, chẳng lẽ bị làm nhục như vậy Triệu đại nhân cảm thấy rất thoải mái?" Ly Luân rút ra khỏi miệng y, cổ họng Triệu Viễn Chu đau nhức, trên trán thấm đầy mồ hôi lạnh, ngón tay ấn chặt vào tảng đá lớn dưới thân.
Ly Luân tàn nhẫn nhìn y chằm chằm, bàn tay to bóp cằm y, bóp méo cả khuôn mặt y
"Ha ha, Triệu Viễn Chu...... Thật là một cái tên buồn cười của loài người, sao không thiêu chết ta đi? Ngươi không dám à? Ngươi cũng nhu nhược như đám người vô dụng kia. Từ hôm nay trở đi hận ta đi, ngươi tốt nhất vĩnh viễn hận ta, muốn trả thù ta cũng được, muốn giết ta cũng được, ta chờ."
Triệu Viễn Chu cùng hắn đối diện, hé ra khóe miệng xé rách nói, "Ta không hận ngươi."
Ly Luân trong nháy mắt dừng tất cả động tác.
"Ta không hận ngươi, Ly Luân."
"Tại sao......"
Ngừng lại một lát, Ly Luân uống say giống như cuồng thú bị chọc giận, cầm lấy quần áo rách nát của Triệu Viễn Chu xách y từ trên tảng đá lên, gần như bóp cổ y ép hỏi, "Tại sao không hận ta, ta đã làm những gì? Tại sao ngươi không chán ghét ta!"
Triệu Viễn Chu chỉ lẳng lặng nhìn hắn, giống như đang nhìn một người vô cùng đáng thương, chính y cả người chồng chất vết thương, chật vật đến cực điểm, nhưng người tra tấn y trước mắt dường như còn bị thương nhiều hơn cả y
Bị Triệu Viễn Chu nhìn như vậy, Ly Luân điên cuồng lại lộ ra vẻ hoảng sợ khác thường, rõ ràng hắn mới là người ra tay bạo lực, nhưng lúc này hắn lại ngơ ngác.
"A Yếm, hận ta đi." Ly Luân đè ép bạn tốt năm xưa của mình, đột nhiên suy sụp, hạ thấp giọng nói, buồn bã, gần như thấp giọng cầu xin, "Hận ta được không, không cần chỉ là chán ghét, chán ghét quá nông cạn, tốt nhất từ hôm nay trở đi vĩnh viễn thống hận ta."
"Ta không hận ngươi," Triệu Viễn Chu nhìn Ly Luân ánh mắt phức tạp khó có thể nói rõ, như thể vẫn đang an ủi người làm nhục mình đến tận bây giờ, "Bởi vì ta biết sớm muộn gì cũng có ngày này."
Nếu như không phải Ly Luân uống say tỉnh lại cái gì cũng sẽ không nhớ rõ, Triệu Viễn Chu chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không nói ra những lời này.
Ngàn vạn năm qua, bọn họ thân như huynh đệ chưa từng thắng lợi, nhưng Triệu Viễn Chu biết, với thân thể dị dạng của y, y và Ly Luân sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng điều y không thể ngờ là, ngày này lại khó chịu đựng đến thế.
Cảm xúc của Ly Luân lại càng thêm hỗn loạn, càng thêm bạo lực ngược đãi Triệu Viễn Chu, kéo cao chân y, lưỡi dao và rễ cây cùng co rút trong hai cái động, đem hai chỗ kia đều đụng đến cực hạn, mỗi lần rút đều mang theo máu tươi.
"Ly Luân, ta sẽ không rời đi, ngươi bình tĩnh một chút, không nên náo loạn...... Đau quá......"
Triệu Viễn Chu đau muốn co người lại, nhưng y bị rễ cây trói chặt, không thể động đậy, nhưng dần dần, hạ thể không còn đau nữa, thân thể dường như thích ứng với trận giao hợp thảm thiết này, huyệt hoa chậm rãi tiết ra âm dịch, theo lưỡi dao co rút chảy vào hậu huyệt.
Hai người bước vào cảnh đẹp, trên tảng đá lớn kia, bọn họ xếp chồng lên nhau, còn có một gốc cây vặn vẹo trên không trung, toàn bộ hang đá đều là tiếng vỗ đặc sệt và tiếng thở dốc hỗn độn, Triệu Viễn Chu ở dưới người hắn từng tiếng kêu.
"A...... Nhẹ một chút...... Ưm a...... A a......"
Khung cảnh này làm Hòe Quỷ Ly Luân không sợ trời không sợ đất trong đầu cũng "Ong" một tiếng, cả người giống như bị sét đánh, sợ tới mức lùi lại một bước.
"Không thể nào..... Tại sao lại có thể như vậy......"
Ly Luân rốt cuộc nhìn không nổi nữa, hóa thành hắc vụ hốt hoảng chạy ra khỏi Mộng Kính.
Hắn chạy trốn trở về thực tại.
...
...
...
...
Triệu Viễn Chu vẫn giãy dụa vặn vẹo trên giường như cũ, trong miệng phát ra từng đợt than nhẹ, Ly Luân biết y đau, hai chỗ hạ thể nhỏ như vậy bị xé rách chảy máu, làm sao có thể không đau.
Nhìn người đau khổ giãy dụa trên giường, Ly Luân hoảng hốt, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, không biết phải làm gì.
Hắn vươn tay về phía Triệu Viễn Chu, cũng không dám đi về phía trước, không dám tới gần, hắn không dám..
Cuối cùng chỉ có thể đứng tại chỗ hai tay che đầu mình, kéo áo khoác rách nát, kéo xiềng xích ngồi xổm trên mặt đất.
"Không thể nào, chuyện này là sao vậy?! Ta làm sao có thể......"
Ly Luân không ngừng gõ đầu mình, nhưng hắn không nhớ ra, thật sự không nhớ ra.
Ly Luân chỉ nhớ rõ ngày đó Triệu Viễn Chu mang rượu tới, hắn uống rất nhiều, phía sau xảy ra chuyện gì hắn đều không nhớ rõ, đợi khi hắn tỉnh rượu, đã không thấy bóng dáng Triệu Viễn Chu đâu, dấu vết gì cũng không để lại.
Hắn ở trong động quật âm u chờ, chờ Triệu Viễn Chu lần sau mang rượu tới.
Nhưng Triệu Viễn Chu từ đó về sau không tới nữa, hắn mỗi ngày đều đang đợi, đợi thật lâu thật lâu, Triệu Viễn Chu vẫn không tới.
Không biết tại sao, khoảng thời gian đó Ly Luân cảm thấy khủng hoảng trước nay chưa từng có, tựa như đã cảm nhận được gì đó.
Thừa dịp mấy ngày đó sức mạnh phong ấn có chút yếu đi, hắn không tiếc bản thể bị hao tổn, hao hết khí lực từ trong phong ấn trốn ra, đi ra chuyện thứ nhất chính là tìm Triệu Viễn Chu, sau khi phát hiện y trên đường Thiên Đô, một đường theo tới tiểu viện.
Ly Luân ngồi xổm trên mặt đất gõ đầu mình, trên giường Triệu Viễn Chu mở mắt ra, lại một lần nữa vươn tay về phía hắn, không ngừng gọi hắn.
"Ly Luân...... A ha...... Ly Luân......"
"A Yếm, A Yếm!" Ly Luân rốt cuộc chịu không nổi, lảo đảo chạy đến trên giường giữ chặt bàn tay vẫn đang giang ra của y
Ánh mắt Triệu Viễn Chu gian nan mở ra rồi khép lại, cổ họng phát ra tiếng thở dốc vỡ vụn, tay nắm chặt ống tay áo rách nát của Ly Luân.
"Đừng náo loạn... Ta sẽ không đi... Dừng lại đi... Dừng lại..."
Lúc này Ly Luân cảm giác như sắp điên rồi, hắn rất giống lừa gạt mình mộng cảnh là giả, nhưng chuỗi Kim Linh kia là pháp khí hắn cùng Triệu Viễn Chu luyện hóa, hắn rất rõ ràng, Kim Linh có thể gợi lại ký ức quá khứ, giấc mộng kia tuyệt đối không thể làm giả.
"Tại sao có thể như vậy, thân thể của ngươi làm sao có thể......"
Giờ phút này Triệu Viễn Chu hoàn toàn không có ý thức, Ly Luân ngừng thở, run rẩy vươn tay cởi bỏ thắt lưng của y, từng tầng từng tầng lột áo bào đen, cởi quần, giữ hơi thở kéo hai chân kia ra.
Giống như trong mộng, phía dưới nam căn đứng thẳng, là một cái huyệt hoa nho nhỏ, đang run rẩy mở cánh hoa ra mở rộng cửa vào.
Khóe mắt Ly Luân muốn nứt ra, nơi đó nhỏ như vậy, làm sao có thể nuốt được đồ của hắn, còn có hậu huyệt gần hơn, hai lỗ nhỏ đang trong mộng đồng thời bị mở ra đâm vào, trong hiện thực không có bất kỳ đụng chạm nào cũng thay nhau co quắp, trong huyệt hoa ướt sũng chảy ra nước, chảy qua nếp nhăn của huyệt, tích tụ ở dưới chân.
Triệu Viễn Chu ngày thường đều là như vậy sao? Chỗ mẫn cảm của nữ tử mới có sinh ra trên thân thể nam tử rõ ràng như y, dưới uy thế của đại yêu, giữa hai chân kẹp lấy huyệt hoa co quắp chảy nước?
Ly Luân phát hiện mình không hề hiểu gì về người dưới thân, Triệu Viễn Chu lớn lên rất đẹp, điểm này Ly Luân cho tới bây giờ đều biết, nhưng y đích thật là nam nhân, vô luận hành vi cử chỉ, quần áo ngôn ngữ, hay là phong cách xử sự, cho nên ngàn vạn năm qua, mặc dù bọn họ vô số lần bơi lội cùng tắm, Ly Luân cũng chưa bao giờ hoài nghi.
Giờ phút này Ly Luân sợ ngây người nhìn hạ thể Triệu Viễn Chu, rốt cuộc không thể dời tầm mắt, ánh mắt của hắn giống như con rắn nguy hiểm liếm láp thân thể quái dị này.
Kim Linh một mực vang lên, Triệu Viễn Chu gắt gao bắt lấy cánh tay Ly Luân, khó chịu không ngừng lắc đầu.
Thân thể trần trụi của y, trước ngực hai hạt nhỏ đỏ nhạt, bả vai cùng ngực bụng đường cong rõ ràng, chân mở ra, eo không ngừng vặn vẹo, huyệt hoa nước chảy dị dạng, tất cả mọi thứ của người này giờ phút này đều biến thành vô cùng hấp dẫn.
Ly Luân hoàn toàn bị mê hoặc.
...
...
...
...
...
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, Ly Luân vung tay lên, cửa sổ phòng ngủ kín kẽ đóng lại, tiếng mưa rơi bị che ở bên ngoài, bên trong trở thành không gian phong bế không người quấy rầy.
Cả người Ly Luân đặt ở trên người Triệu Viễn Chu, chăm chú nhìn mặt y, chậm rãi vươn tay vuốt ve thân thể trần trụi này, ngón tay từ mặt Triệu Viễn Chu bắt đầu tinh tế vuốt ve, trượt đến cổ, ngực, bụng lại tới hạ thể.
Ly Luân trượt xuống giữa đùi y, tay run rẩy sờ huyệt hoa diễm lệ kia, ngón tay cái cẩn thận từng li từng tí đẩy ra hai cánh hoa bao vây nhụy hoa, lộ ra âm đạo nho nhỏ, cửa vào nước chảy.
Ly Luân nhẹ nhàng sờ lên âm đạo đang sưng lên. Hắn sống ngàn vạn năm chưa từng làm qua việc này, nhưng hắn biết, hẳn là làm như vậy không sai, phải chậm một chút, nhẹ một chút, nhẹ một chút, đừng nghĩ như trong mộng.
"Ưm a......"
Ngón tay đụng tới âm đạo, mới nhẹ nhàng sờ soạng một chút, thắt lưng Triệu Viễn Chu liền bật lên, cầm lấy giường, giống như cực kỳ khó chịu, trên người nổi lên ửng hồng, giãy dụa đáng thương.
Trái tim Ly Luân không ngừng nhảy, nhảy càng ngày càng lợi hại, hắn ngăn chặn chân Triệu Viễn Chu lại gần, giống như giật mình cúi người ngửi huyệt hoa đang mở kia, có chút mùi vị nhàn nhạt, thơm quá, vì thế ngửi càng sâu một cái, há miệng liếm lên.
"A a...... " Triệu Viễn Chu nhất thời thét chói tai, thắt lưng mông cong bắn lên.
Ly Luân đè lên thắt lưng y, há to miệng đột nhiên liếm mạnh hơn, nhét toàn bộ huyệt hoa vào miệng.
"A a a a.."
Dưới sự kích thích mãnh liệt như thế, Triệu Viễn Chu tránh ánh mắt, vô thần nhìn nóc nhà, tay chậm rãi hoạt động, nắm lấy Ly Luân, đẩy đầu hắn, mười ngón cắm vào trong sợi tóc, muốn đẩy cái miệng kia ra khỏi chỗ nhạy cảm của mình.
Thấy Triệu Viễn Chu có dấu hiệu tỉnh lại từ trong mộng, Ly Luân luống cuống, nhưng ma xui quỷ khiến, hắn nhặt chuỗi chuông vàng dây đỏ kia lên, đeo vào cổ chân Triệu Viễn Chu.
Ly Luân đã không còn biết mình đang làm gì nữa, bây giờ hắn nên bỏ chuông vàng đi, đánh thức con người khỏi sự tra tấn trong mộng, nhưng hắn đã không thể khống chế được bản thân.
Trên chân mang theo chuông vàng, Triệu Viễn Chu hoàn toàn bị nhốt trong mộng, trừ phi Ly Luân rút đi pháp lực tháo chuông xuống, nếu không không có khả năng tỉnh lại giữa chừng.
Mộng cảnh sâu sắc, Triệu Viễn Chu càng thêm thống khổ giãy dụa rên rỉ
Ly Luân cũng càng thêm mê hoặc, hết sức cẩn thận liếm hạ thể của bạn tốt, há miệng mút vào nơi dị dạng không nên có kia, môi lưỡi không ngừng kích thích huyệt hoa hoàn toàn mềm xuống, Ly Luân liếm âm đạo nho nhỏ, hai ngón tay thăm dò vào miệng nhỏ co rúm lại.
Bên trong vừa mềm vừa nóng, ẩm ướt mềm mại kẹp lấy tay hắn, máu toàn thân Ly Luân đều sôi trào, lưỡi dao mềm mại đã sớm trướng đến phát đau, hận không thể xông vào cái miệng nhỏ nhắn kia ngay bây giờ.
Triệu Viễn Chu dáng người cường tráng, lớn lên tuấn mỹ anh khí, nhưng huyệt hoa dưới thân vô cùng mẫn cảm, bị liếm thành ra như vậy, bên trong huyệt hoa đã xuân triều tràn lan, ẩm ướt dính đầy tay Ly Luân.
Ngón tay ở trong cơ thể quấy động, cả người Triệu Viễn Chu bất an căng thẳng, trong hiện thực trìu mến cùng trong mộng thô bạo hoàn toàn đối lập, y không biết cái nào là thật cái nào là giả, hoặc là, hai loại cảm giác đều cùng nhau tích góp từng chút một ở trong thân thể, khoái cảm bất thình lình khiến y không biết phải làm sao
Hai tay Triệu Viễn Chu gắt gao cầm lấy đầu Ly Luân chôn ở dưới thân mình, cau mày, nhắm chặt hai mắt, giống thống khổ, lại giống hưởng thụ, theo môi lưỡi liếm động buộc chặt thân thể, hiện ra đường cong cơ bắp xinh đẹp, y há miệng, phát ra tiếng rên đứt đoạn nối tiếp, khàn khàn khó nhịn cầu xin tha thứ.
"Ưm a...... Đừng...... Dừng lại...... A...... Ly Luân......"
Triệu Viễn Chu dĩ nhiên tan rã, liên tục cầu xin tha thứ, ngay cả chân cũng đang phát run, liên tục xoay eo, giống như đang dùng hạ thể mài miệng Ly Luân.
Ly Luân giữ chặt y, không cho y chạy trốn, ngón tay cắm ở trong huyệt hoa động càng thêm kịch liệt, nhưng cũng nhẫn nại, cẩn thận khai thác thân thể Triệu Viễn Chu.
"Chịu đựng một chút, sẽ khoải mái ngay thôi."
Ly Luân không ngừng liếm huyệt hoa kia, mút mật liếm cánh hoa, thậm chí đẩy hai bên mềm mại kia ra, rút ngón tay ra chôn đầu lưỡi vào, khuấy động nước chảy bên trong, Triệu Viễn Chu giống như cá rời nước nâng hông lên, co quắp lắc eo muốn chạy trốn.
Chờ huyệt hoa có thể thoải mái dung nạp ba ngón tay, Ly Luân khiêng hai chân y khoác lên vai, cúi người chôn vào trong cổ mồ hôi ướt đẫm của Triệu Viễn Chu, thưởng thức mùi thơm trên người y
.
.
.
.
.
"A Yếm...... A Yếm......"
Ly Luân đặt một tay lên một bên đầu Triệu Viễn Chu, yêu thương vuốt ve mái tóc dài của y, dùng eo và hông tách hai chân y ra, tay kia cầm lưỡi dao mềm mại hoàn toàn cương cứng của mình ấn vào huyệt hoa kia, chậm rãi đẩy vào.
"A a... A... " Triệu Viễn Chu đột nhiên mở mắt như sắp chết, ngẩng cổ lên, cả người căng thẳng.
"Không đau...... A Yếm không đau, ta sẽ nhẹ một chút, nhẹ một chút ha." Ly Luân hôn lên cổ y, trấn an người dưới thân như dỗ trẻ con, chôn lưỡi dao vào trong cơ thể Triệu Viễn Chu, chờ huyệt hoa và hành lang dần dần thích ứng.
Triệu Viễn Chu mở to hai mắt, không hề có ý thức, giống như trong mộng mặc cho Ly Luân trêu đùa, bắt lấy áo đen rách rưới trên người hắn kéo tới kéo lui.
Chậm rãi, cơn đau trướng đầy tiêu tan, vết cắn trong hành lang không còn chặt nữa, Ly Luân thở ra một hơi chậm rãi co rúm lại, từng nụ hôn rơi vào trước ngực Triệu Viễn Chu, còn có hai đầu ti kia.
Triệu Viễn Chu làm sao chống đỡ được, ngực của y giống như đặc biệt mẫn cảm, mỗi lần Ly Luân há mồm ngậm một bên nhũ hoa, y đều run rẩy cùng co chặt huyệt hoa, gắt gao cắn lấy thứ to lớn bên trong cơ thể, khiến cho Ly Luân không thể không dừng lại bình phục thở dốc, mới có thể tiếp tục trận giao hợp này.
Dưới hai tầng kích thích hư ảo và hiện thực, Triệu Viễn Chu thật sự chịu không nổi, lưỡi dao của Ly Luân tựa như bản thể của hắn dâng trào dữ tợn, toàn bộ thân trụ đều uốn lượn gân xanh giống như rễ cây, sau khi mở đầu thư giãn một hồi, lưỡi dao mạnh mẽ co rút, hung hăng trêu đùa huyệt hoa, thao tác bốp bốp rung động.
"Nhẹ một chút... A a... Nhẹ một chút... Không muốn..." Triệu Viễn Chu liên tiếp rên rĩ, phát ra tiếng gào và cầu xin tha thứ mơ hồ không rõ, giãy dụa dưới thân Ly Luân.
"Bên trong rất nhiều nước." Ly Luân ôm y vào trong ngực, vô sự tự thông vừa thao vừa vuốt ve y, kích thích âm đạo bị sưng lên, hạt đậu đỏ nho nhỏ kia trong một vòng hấp liếm vừa rồi sung huyết, lớn hơn không ít.
"Thoải mái không? A Yếm, thế này có được không?" Ly Luân ôn thanh nhẹ giọng dỗ dành Triệu Viễn Chu, xoa âm đạo giấu trong cánh hoa, phối hợp với lưỡi dao phía dưới hung hăng rút ra.
"A ha!... Không, không muốn...... A a......"
Triệu Viễn Chu bị tấn công từ hai phía, đau đớn nắm lấy cánh tay Ly Luân, giãy động hai chân không ngừng lắc đầu, mái tóc thật dài dính trên thân thể ướt đẫm mồ hôi, trải trên giường cùng áo bào đen sang trọng, dây dưa với mái tóc dài của Ly Luân.
Áo đen rách nát như ăn mày treo trên cánh tay Ly Luân, bốn sợi xích theo động tác chống đối của hắn ào ào rung động, một mực vang lên còn có chuông đeo trên chân Triệu Viễn Chu, cùng tiếng nước sền sệt.
...
...
...
...
...
Cùng một thanh âm quanh quẩn ở trong động quật mộng cảnh, cũng vang vọng ở trong phòng ngủ hiện thực.
Hai nam nhân ở trên giường với mái tóc dài của họ quấn quanh nhau, và tất cả họ đổ mồ hôi, và mái tóc dài của họ trên làn da của họ giống như con rắn đen uốn lượn, quấn chặt vào họ, hoàn toàn kỳ lạ.
"A Yếm...... A Yếm......"
Ly Luân tách hai cánh hoa ra ngoài, cảnh tượng huyệt hoa nuốt vào lưỡi dao càng thêm rõ ràng, một khắc cũng không muốn bỏ qua, hắn nhìn chăm chú lưỡi dao mềm mại của mình lần lượt đi vào chỗ sâu nhất, cả cây hoàn toàn chôn vào trong cơ thể Triệu Viễn Chu, mở rộng sự chật hẹp bên trong, lần lượt không ngừng biến hóa góc độ đâm vào.
Ly Luân không chỉ muốn chiếm lấy thân thể Triệu Viễn Chu, hắn muốn chà đạp huyệt hoa kia từ trong ra ngoài một lần, mỗi một chỗ, mỗi một tấc, hắn muốn cho chỗ âm loạn dị dạng này nhớ kỹ răng môi của mình, nhớ kỹ hình dạng của mình.
"A Yếm, ngươi là của ta."
Thoáng cái rất gần, lưỡi dao thô dài kia gần như muốn xuyên qua cả người Triệu Viễn Chu, Ly Luân không ngừng đụng mạnh, tiếng rên rỉ của Triệu Viễn Chu càng không kiềm chế được.
"A a a!......"
Đau nhức cùng tê dại đồng thời thổi quét toàn thân, cảm giác thân thể bị hoàn toàn lấp đầy thật sự quá mức thoải mái, giao hợp trong mộng cũng qua thảm trạng máu tươi đầm đìa lúc ban đầu, Triệu Viễn Chu bám ở trên người Ly Luân, hai tay cào lưng hắn ra máu, tay chân đều muốn co rút.
Dương vật to lớn hung hăng đâm vào huyệt hoa mềm mại nhạy cảm, Triệu Viễn Chu ở dưới thân Ly Luân lắc lư eo dưới, theo bản năng truy đuổi khoái cảm, hành lang kịch liệt co rút quấn quanh lưỡi dao thịt, để cho nó tiến vào càng sâu hơn.
"A ha!... Chậm một chút...... Chậm một chút...... Không được......"
"Ồ...... Không chậm được...... A Yếm, trong này nóng quá...... Ta sắp bị kẹt luôn rồi..."
Ly Luân thì hận không thể đem cả người mình lấp đầy vào trong thân thể y, một lần lại một lần hôn thân thể Triệu Viễn Chu, vuốt ve mỗi một cơ bắp trên người y, lưỡi dao được bọc đầy nước, co giật dữ dội, ma sát mỗi một nếp nhăn trong hành lang, đẩy ra mỗi một chỗ mẫn cảm bí mật, mỗi lần co rút đều là đại khai đại hợp toàn bộ rút lui lại tiến vào, đánh ra tiếng nước mỹ lệ.
"Không muốn...... A ha, không...... Không, không được...... A a a......"
Triệu Viễn Chu giãy dụa mấy phen đột nhiên cả người căng thẳng, Ly Luân biết y sắp ra rồi, đứng thẳng dậy khiêng hai chân y lên bắt đầu chạy nước rút, mang đến khoái cảm muốn đè bẹp người ta.
Huyệt hoa trướng tràn đầy, toàn bộ bụng dưới đều tê dại, lần này Triệu Viễn Chu thật sự không được rồi, bản năng muốn thoát khỏi lưỡi dao lần lượt đâm xuyên qua, đẩy lồng ngực Ly Luân, lại bóp cánh tay hắn, nắm sau lưng hắn.
"Thật khó chịu...... Ly Luân...... A a...... Không muốn...... Không muốn......"
Ly Luân thô thanh thở dốc, vững vàng đặt cả người Triệu Viễn Chu dưới thân mình, không cho y nửa phần khả năng chạy trốn.
Âm thanh va chạm của chất lỏng càng ngày càng dày đặc, nhịp trống càng lúc càng nhanh, Triệu Viễn Chu đã bị ném mũ bỏ giáp, tiếng rên rỉ cất cao rốt cuộc không còn kìm chế được nữa, vỡ nát giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, Ly Luân liên tục chạy nước rút rất nhanh, phá vỡ hành lang co rút đến chết chặt, bốp bốp nện vào điểm nhạy cảm sâu nhất trong huyệt hoa.
"A a a a!!"
Rốt cục Triệu Viễn Chu nghênh đón cao trào, giống như bị dòng điện thổi quét toàn thân, ngón chân y cuộn tròn, cánh tay nắm trên lưng Ly Luân bại lộ gân xanh, ưỡn cao thắt lưng, cả người run rẩy, há miệng phát ra tiếng gào thét nức nở
Triệu Viễn Chu bị chơi đến bắn ra, theo lưỡi dao co rút, từng cỗ từng cỗ bạch trọc phun ra, bắn khắp nơi, thậm chí phun đến trên mặt Ly Luân.
Nhưng ngay khi y đạt cao trào bắn ra, động tác của Ly Luân lại không dừng lại, ngược lại càng thêm có lực xuyên qua, cơ hồ muốn đánh mất lý trí, Ly Luân cúi người ôm chặt Triệu Viễn Chu, khiến y không còn chỗ nào để thoát ra hay thở dốc.
Cao trào còn đang tiếp tục, thao cũng đang tiếp tục, Triệu Viễn Chu ở dưới thân Ly Luân không ngừng kêu to
"A, a, không..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip