Phiên ngoại( Thất Cửu): truyền thuyết tuyết kim cương
Định viết fic của cp này dịp trung thu cơ nhưng tui lại không có 1 cái ý tưởng gì vào ngày đó nên thôi tui chuyển tạm qua cái fic này ha (*/ω\*)
"Trong truyền thuyết xa xưa từng nói rằng khi hai người yêu nhau và cùng ngắm được cảnh tượng tuyết kim cương rơi thì họ sẽ không bao giờ rời xa nhau."
"Điều này có thật như vậy chăng?" Thẩm Thanh Linh hào hứng hỏi người kể chuyện.
Bên cạnh nàng là trượng phu, Mộ Cửu Ly thấy nàng như vậy cũng hơi ngại liền đứng lên ấn nàng ngồi về trên ghế tiếp tục nghe kể: " nàng ngồi yên nghe kể tiếp đi, đừng có cắt ngang lời người khác vậy chứ, việc này không hay đâu."
" ta cứ thích vậy đấy, tính ta như trẻ con vậy thôi, nếu chàng không thích thì đi luôn đi đừng đi theo ta làm gì. Hừ!"
Nàng làm lơ Mộ Cửu Ly rồi quay sang bắt tay Thẩm Cửu hỏi: " Hoành Thiên, con thì sao? Con có tin vào truyền thuyết về tuyết kim cương này hay không hả?"
Trên mặt Thẩm Cửu không hề biểu lộ thêm sắc thái gì kì lạ vẫn thản nhiên thưởng trà, y hơi ngước mắt lên nhìn Thanh Linh thấy bản mặt háo hức của nàng liền muốn trêu chọc chút cho nàng giận: " tuyết kim cương sao, hừm, nói người là đứa trẻ mãi không lớn lên thật đúng quá mà."
" nếu đã gọi là truyền thuyết thì có cái gì là sự thật chứ, những thứ đó chỉ là do trí tưởng tưởng của con người tự nghĩ ra thôi. Không hề có thật đâu mà tin làm gì."
" con, hai ng...ười."
" được...được lắm, hai cha con nhà các ngươi đều ức hiếp ta. Ta không thèm gặp hai ngươi nữa. Hứ."
" Thanh Linh, Thanh Linh nàng đợi ta với." Mộ Cửu Ly khóc không ra nước mắt vội vàng đuổi theo Thẩm Thanh Linh rời đi để lại hai người Thất Cửu ở quán trà tiếp tục nghe người thuyết thư kể chuyện.
" tiểu Cửu này, đệ có dự định đi đâu tiếp theo không hay chúng ta lại quay về Thiên cung cùng nhau phụ giúp cho công việc với tiểu Viên?"
" hmmm, nghe nói tận cùng phía bắc có một ngọn tiên sơn có tên Lãnh. Từ lâu đã nghe danh của nó nhưng ta vẫn chưa có cơ hội tới. Vậy lần này chúng ta cùng tới đó du ngoạn đi."
Hắn biết ngay mà, tiểu Cửu nhà hắn tuy ngoài miệng độc miệng nói không quan tâm đến nhưng trong thâm tâm lại để ý hơn bất cứ ai: " được, mọi chuyện đều theo ý đệ."
Tu tiên đã lâu, đối với những chuyện ốm đau bệnh tất đối với họ mà nói là điều cực kì hiếm gặp, chứ đừng nói tới hai người họ đã được phong thần từ lâu.
Ấy vậy mà Thẩm Cửu y vẫn bị lạnh tới phát sốt ngay ngày đầu tiên bước chân lên Lãnh sơn.
Nhìn người thương phát sốt tới nóng bừng cả người vẫn cố chấp muốn ở ngoài trời chờ đợi xem có tuyết kim cương hay không thì càng khiến Nhạc Thanh Nguyên thấy đau xót hơn.
Chuyện như xảy ra như vậy cũng đã tiếp diễn liên tục trong vòng một tháng có dư rồi, không phải do Nhạc Thanh Nguyên hắn không khuyên nhủ gì Thẩm Cửu mà do y không bao giờ chịu nghe theo lời hắn khuyên gì hết.
" tiểu Cửu, thôi bỏ đi. Có lẽ trên đời này thật sự không có tuyết kim cương gì đâu, dù sao đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi."
" chúng ta thử đợi thêm một ngày nữa thôi, được không? Ta cảm thấy đây rất có thể không chỉ là một truyền thuyết đâu."
" đệ..." thật cứng đầu.
Mọi chuyện nó là vậy đó, mỗi lần Nhạc Thanh Nguyên khuyên Thẩm Cửu trở về đi thôi thì y đều đáp trả như vậy. Không phải hắn không khuyên hay can ngăn mà do y quá cố chấp không chịu nghe hắn.
Với tình trạng thân thể Thẩm Cửu ngày càng có chiều huống suy yếu đi xuống, Nhạc Thanh Nguyên bắt đầu thấy luống cuống.
Hắn không muốn dùng bạo lực hay cưỡng ép Thẩm Cửu phải rời đi nhưng nếu hiện tại không dùng cách đó có lẽ sớm thôi y sẽ bệnh tới mất mạng cũng không chừng.
Lại đúng dịp Mộ Cửu Ly và Thanh Linh mới làm hoà lại, họ liên lạc với Nhạc Thanh Nguyên hỏi về tình hình hiện tại của hai người.
" nhạc mẫu, người mau giúp con với, nếu chuyện này cứ tiếp diễn như lúc này thì tiểu Cửu sẽ mất mạng mất."
Nghe thấy chuyện liên quan tới mạng sống của con trai cũng khiến Thanh Linh được một phen sợ hãi. " ây từ từ, từ từ, Thanh Nguyên con kể tóm tắt lại mọi chuyện hiện tại bên con đi để ta còn biết trường hợp mà nghĩ ra biện pháp thích hợp."
" vâng, mọi chuyện được phát sinh bắt đầu từ buổi nghe kể chuyện về truyền thuyết tuyết kim cương ở quán trà lần đó mà ra...."
Sau khi nghe tường thuật lại mọi chuyện, Thanh Linh bật cười, không ngờ nha. Đứa bé này thế mà cố chấp cứng đầu tới vậy: " thôi được rồi, ta đã biết nên giải quyết chuyện này như nào rồi, con cứ yên tâm đi."
Ngắt kết nối, hai người tức tốc khởi hành đi Lãnh sơn để giúp Nhạc Thanh Nguyên.
" /hắt xì/ ơ đây...đây là..." Thẩm Cửu bị lạnh hắt hơi một cái bỗng cảm thấy trên trời rơi xuống một bông tuyết rất lạ, nó rất khác với những bông tuyết bình thường, bông tuyết lần này nhìn bé bé, xung quanh nó còn toả ra ánh sáng giống với những viên ngọc hay viên pha lê mà y thường thấy trước đây.
À không đúng, bông tuyết đó nhìn đẹp nhưn viên kim cương mà lần trước mẫu thân đi du ngoạn ở quên hương của người đem về làm quà tặng y.
"...là truyết kim cương trong truyền thuyết kia sao?" Tuy bông tuyết vừa xuất hiện đã biến mất nhưng y vẫn kịp nhìn thấy được vẻ đẹp của nó mang đến.
" sư.../hắt xì/...sư huynh, huynh mau nhìn đi." Nhạc Thanh Nguyên nghe theo tiếng gọi chạp ra xem Thẩm Cửu gọi hắn có chuyện gì thì cũng bị bất ngờ bởi cảnh tượng trước mặt.
Một khoảng trời trước mặt hai người đang trình diễn một màn mưa tuyết lấp lánh như những mảnh vụn pha lê rơi tứ tán.
Khi hai người Mộ Cửu Ly và Thanh Linh đuổi tới cũng may mắn chứng kiến được cảnh tượng hiếm gặp này, đột nhiên trong đầu Thanh Linh loé ra một ý tưởng, nàng ngưng tụ pháp thuật viết lên cảnh tượng câu: " cung chúc quý nhân bên nhau vĩnh cửu, hỷ phúc vờn quanh."
Từ trong màn mưa tuyết kim cương đột nhiên hiện lên câu chữ như vậy, Thẩm Cửu cảm thấy đời này thật hạnh phúc, y nghiêng người tựa đầu lên vai Nhạc Thanh Nguyên cùng hắn ngắm tuyệt cảnh trước mặt.
Chuyện quá khứ dù sao cũng đã qua thì để nó qua đi, chỉ cần hiên tại và tương lai họ được bên nhau hạnh phúc là đủ!!!
Rồi xong phiên ngoại, kết HE cho cp này mọi người cảm thấy thế nào:)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip