Chương 7: Báo ứng đến muộn nhưng không phải không có

Cả đám trẻ ăn mày bị một bọn buôn người bắt cóc mất, Thẩm đại tỷ vì trời sinh sở hữu chút sắc đẹp nên được một tú bà của lầu xanh có tiếng mua đi mất, những đứa trẻ nàng từng nhận nuôi có số thứ tự từ hai đến mười lăm thì bị đám buôn người hám lợi bán hết tất cả bọn chúng cho Thu phủ làm gia đinh.

Giữa cả một đội trẻ nhỏ, Thu gia chủ xem mặt Thẩm Viên, lão trông tướng mặt y và thấy đây là đứa bé rất có tương lai nên ông có ý đào tạo người trợ thủ đáng tin cho con trai trong tương lai. Nghĩ gì làm nấy, lão ngay lập tức liền sắp xếp cho Thẩm Viên làm thư đồng chuyên theo hầu bên cạnh Thu Tiễn La.

...

"Phế vật, cho ngươi ăn cơm uống nước nhà ta thật là phí của! Tên tiên nhân vô danh kia đã cho ngươi thứ bùa mê thuốc lú gì mà ngươi lại muốn đi theo hắn đòi học mấy thứ tu tiên vớ vẩn đó! Hơn hết, ngươi sẽ thật sự cho rằng gã lừa bịp đó chịu nhận ngươi sao?" Gã cố tình buông lời sỉ nhục Thẩm Viên, Thu Tiễn La chủ yếu muốn Thẩm Viên từ trong thâm tâm tự hình thành cảm giác chán nản hoặc tự thân sinh ra tự ti khiến y phải từ bỏ ý định cầu tiên học đạo mà ở lại Thu gia tiếp tục làm đầy tớ cho gã.

Và đòn đánh tâm lí này của Thu Tiễn La đã chọn nhầm đối tượng sử dụng. Chính là, Thẩm Viên vốn là một thanh niên hệ lười thích đọc tiểu thuyết của hiện đại, y chẳng lẽ lại sợ mấy câu thoại đe doạ vô dụng này chắc? Với lại trong tiểu thuyết không phải thường hay viết những motip nhân vật chính khi còn nhỏ sẽ bị dày vò, bắt nạt đủ trò để tạo bàn đạp tăng sức mạnh sao!?

Thanh niên hiện đại mà, đọc truyện tu tiên nhiều, tưởng tượng càng nhiều, ắt hẳn bất kì ai có đam mê thể loại tiểu thuyết này thì ắt hẳn đều muốn thử cảm giác tu tiên để được ngự kiếm phi hành trên bầu trời; cơ hội đã đang lướt qua lướt lại trước mặt, cớ sao sẽ không giữ lấy đây!

Mọi uất ức, tủi hờn, căm hận bao lâu vẫn luôn bị y tận lực đè nén xuống đáy lòng, bởi lần này toàn bộ đều bùng nổ như nước lũ phá đê: "Ta không cho phép ngươi lăng nhục xúc phạm đến tiên sư như thế!" Hiện tại dù là bất kì ai thấy Thẩm Viên cũng chỉ thấy y đang giận nhưng sự thật nội tâm y nó lại khác lắm. Khỏi cần người ngoài, đến chính y là người phát biểu ra câu nói này còn bị nhột tới rất muốn ói thì càng đừng nói gì tới người ngoài nghe được sẽ cảm thấy như nào.

Có cảm giác câu nói này giống đứa trẻ đang tuổi phản nghịch bị phụ huynh ngăn cấm một trò gì đó nhưng nó không chịu nghe mà còn càng cố chấp với trò đó hơn ấy. Tiền đề là nếu tên Thu thiếu gia kia từ trước đến giờ không bạo hành thể xác Thẩm Viên mà đối xử với y như người thân thì cái suy nghĩ lung tung kia áp dụng vào trường hợp này cũng đúng lắm ấy chứ.

Trong ngoài bất đồng nhiều lúc là một loại thú vui tao nhã~

"Ồ, tên cẩu nô tài như ngươi mới thế mà đã bắt đầu có ý nghĩ muốn làm phản chủ rồi đấy à." Thu Tiễn La dùng một lượng lực tương đối lớn để ném nghiên mực đập vào ngực Thẩm Viên.

Cmn cái tên tiểu phản diện xuất hiện chưa tới mấy dòng kia ném đồ trúng lão tử rất đau nha! chê.

Quần áo Thẩm Viên bị dính mực gần như hoàn toàn nên đã bẩn, sau đó Thu Tiễn La như chưa thấy đủ, gã còn sai đám hạ nhân vào ẩu đả y tập thể. Một khoảnh khắc nào đó, Thẩm Viên cảm thấy cơn đau đớn như bắn thẳng lên tận đại não. Xương chân của y hình như đã bị vỡ mất rồi.

Thấy Thẩm Viên bị đám hạ nhân đánh tới mức hết chịu nổi phải ngất đi rồi, Thu Tiễn La mới hạ lệnh sai người ném y nhốt vào phòng chứa củi và không cho phép ai được lại gần chăm sóc và coi đó như một sự trừng phạt cái tội y dám không nghe lời còn cãi lại.

Đêm, Thẩm đại tỷ trốn ra từ thanh lâu, thừa dịp đêm khuyu thanh vắng để đột nhập vào Thu phủ thăm Thẩm Viên. Cùng đêm đó Nhạc Thất cũng tới từ biệt Thẩm Viên.

Bởi có nguyên vẹn kí ức của kiếp trước kèm bọn họ cũng từng có một khoảng thời gian chung sống nên Thẩm đại tỷ rất hiểu rõ tính cách và cách hành xử của Nhạc Thất như nào. Thẩm đại tỷ cẩn thận dặn dò, nhấn mạnh với Nhạc Thất rằng phải luôn giữ cho tâm thật bình tĩnh, đừng nóng vội, mọi chuyện chăm sóc Thẩm Viên đã có nàng lo rồi nhưng khi nào hắn công thành danh toại rồi thì phải nhớ về Thu gia đón Thẩm Viên đi cùng với.

Nhạc Thất đi rồi, còn Thẩm đại tỷ ở lại thay Nhạc Thất quan tâm tới cái chân gãy của Thẩm Viên.

Nàng chỉ biết tiểu Viên của nàng giờ đã không còn thích cười nữa, nó dần trầm tính ít nói ít cười hơn, ngay cả khi xương chân của nó đã được Thẩm Nhất chữa lành cho rồi cũng không có mở miệng nói lời cảm ơn nàng.

Có một lần vô ý, Lạc Thương Dạ phát hiện trong điện thoại mà Thanh Linh tặng nàng có một trò chơi tên là công viên giải trí, nàng rủ thêm cả Lộc Vĩnh Hằng chơi chung nhưng không hiểu sao khi nàng ấn vào trò chơi đó thì cả Thanh Linh, Thẩm đại tỷ và Thẩm Viên cũng đều bị cuốn vào không gian trò chơi. Đó còn chưa phải điều bất ngờ nhất đâu. Nói nơi đây là công viên giải trí nhưng đâu có trò nào giống ở hiện đại mà mọi người từng biết đâu? Toàn trò mạo hiểm thôi ý!

Rõ ràng Thẩm Viên nhớ rằng bản thân đang ngủ trong phòng chứa củi của Thu gia, mở mắt ra liền giật mình phát hiện bản thân bị kéo đến cái công viên kì quái này, Thẩm Viên quả thật có sợ! Nhưng y thấy bên cạnh mình là Thẩm đại tỷ, cảm giác này đã được giảm xuống phần nào. Nàng giống như trụ cột tinh thần của y, chỉ cần có nàng ở bên thì y cảm thấy dù trời có sập cũng đã có nàng chống.

Nhưng cũng đã lỡ bị kéo đến đây rồi thì cũng nên trải nghiệm chút ít. Tại một nơi xa lạ này, không ai dám tách khỏi đoàn, tất cả cùng đi dạo khắp hết hang cùng ngõ tận của khu vui chơi này rồi nhưng đều không tìm được lối ra. Cuối cùng mọi người không hẹn mà cùng chung ý tưởng chọn chơi trò đu quay dây văng. Trò đó nhìn bình thường nhất rồi. Trò chơi có một cây cột trụ cao chừng năm mét rưỡi, bên dưới là bao la xích sắt cỡ lớn nối liền mái vòm thả lủng lẳng ghế ngồi không để nó chạm mặt đất dành cho người chơi ngồi, có rất nhiều hàng ghế xếp theo vòng tròn, mỗi hàng ghế sẽ có ba ghế đơn thẳng hàng nhau. Nhưng kì lạ là trò này làm gì có dây nào dài lắm đâu mà cái bảng giới thiệu lại ghi đây là trò chơi dây văng?

Công đoạn xếp chỗ ngồi là lúc lộn xộn và mệt nhọc nhất, Thẩm Viên từ khi xuyên đến thế giới này chỉ quen thân mỗi Thẩm đại tỷ và mấy đứa ăn mày thôi cho nên Thẩm đại tỷ đương nhiên sẽ được ngồi cạnh y rồi, nhưng còn một chỗ bên cạnh Thẩm Viên nữa sẽ không biết nên để cho ai được ngồi ở đây, cả Lộc Vĩnh Hằng và Lạc Thương Dạ ai cũng đều muốn được ngồi vào chỗ đó. Thẩm Nhất thầm trộm cười hai cái đứa fan não tàn này thật ấu trĩ, tuy nhiên Thẩm Nhất càng chú ý cái người tên Thanh Linh kia hơn; người đó đem đến cho nàng cảm giác nguy hiểm. Cuối cùng bọn họ đều bị đuổi sang ngồi ở hàng ghế mặt bên kia. Kết quả Thẩm Viên ngồi giữa, Thẩm đại tỷ và Thanh Linh ngồi hai bên trái phải của Thẩm Viên, chỗ ngồi của họ được sắp gần nhau như vậy để khỏi ai phải tranh giành và tiện cho việc Thẩm đại tỷ có thể bảo vệ được cho Thẩm Viên hơn.

Có chỗ dựa là Thẩm đại tỷ, gan Thẩm Viên cũng phình to hơn lúc mới đầu. Y nhìn mọi người đánh giá và phát hiện một điểm bất thường! Trừ Thẩm Nhất đại tỷ ra, ba người còn lại thế mà có khuôn nét giống 'y' đến 85% lận!!! Nói rõ hơn thì, họ có nét giống thân xác y đang chiếm này đến 85%. Bọn họ đều có quan hệ huyết thống hay là mối liên hệ nào sao? Vì cái gì mà trông giống nhau dữ vậy!?

Vòng quay dần dần chậm rãi nâng lên cao, chỉ là nó hình như nâng lên cao quá rồi thì phải!!!

Độ cao tính từ dưới mặt đất lên tới lòng bàn chân họ đã đạt trình độ sấp sỉ sáu mươi mét rồi đó! Rồi phía trên đầu họ phát ra tiếng của dây xích hoạt động, ghế của họ được thả xuống khỏi vòng tròn, và bắt đầu vừa quay vừa vănggggggggggg...

Với độ cao ở khoảng cách này, giác quang thứ 6 của Thẩm Viên đang kêu réo lên một hồi còi báo động nguy hiểm như một loại nhắc nhở.

Lạc Thương Dạ thích thú la lên vui sướng vì trò chơi mới, Lộc Vĩnh Hằng thì không dám mở mắt ra nhìn mà chỉ nắm chặt dây ghế, miệng lẩm nhẩm cầu trời để lần chơi này không ai bị gặp tai nạn. Riêng Thẩm Viên là trường hợp đặc biệt, y sợ độ cao tới mức mặt lúc này đã trắng bệch cả rồi, không còn dư hơi sức đâu để mà hét ra luôn ý chứ. Và rồi có một sự kiện không ngờ được đột ngột xảy ra, ghế của Thẩm Viên có bao nhiêu sợi dây nối liền giữa ghế với mái thì tất cả đều cùng lúc bị đứt, y còn chưa biết ngự kiếm nên không thể tự bay lên hoặc khiến tốc độ rơi này dừng lại được.

Thẩm đại tỷ nhận thấy tình huống đang diễn biến theo chiều nguy cấp cũng chẳng buồn giấu tài, trong tích tắc Thẩm Viên bị rơi thì cái ghế Thẩm Nhất đang ngồi cũng chả thấy dù chỉ là cái bóng của nàng, đến chốt an toàn cũng không có mở ra. Thời điểm nàng cứu được Thẩm Viên và ôm ở trên tay, y đã vì sợ hãi quá độ mà ngất đi rồi. Thẩm Nhất ôm Thẩm Viên đứng im trong không trung lườm Thanh Linh rồi đột nhiên dưới chân nàng hiện lên một lỗ hổng như một hố đen, nàng và cả Thẩm Viên cùng biến mất ngay sau đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip