Chương 14
Còn về phía Kohana, khi cô nàng ôm đống dụng cụ dùng để luyện tập cắm hoa của cô ấy đi ra khỏi kí túc xá nữ, thì trời lúc ấy cũng chỉ mới chuyển sang buổi trưa sớm mà thôi. Mặc dù là vào buổi trưa nhưng thay vì ánh nắng chói chang khiến cả bầu không khí nóng nực, oi ả thì bầu trời lúc đó lại là một màu xanh nhạt thăm thẳm, trong vắt có gió thổi dìu dịu. Đi cùng với những cơn gió mát ấy là cái nắng nhè nhẹ đủ ấm, đủ sáng nhưng không gây ra cảm giác gay gắt khó chịu, đang phủ lên những hàng cây xanh nhỏ, chậu hoa xung quanh lối đi.
Khung cảnh lúc ấy thơ mộng một cách lạ thường, khiến con người ta không nhịn mà muốn giảm tốc độ lại rồi đi một cách thật chậm rãi. Dẹp hết những suy nghĩ rối rắm, những chuyện phiền muộn của mình sang một bên rồi thả lỏng bản thân, đắm chìm vào cái không gian dễ chịu ấy để thư giãn tinh thần lẫn thể xác.
Mặc cho quang cảnh xung quanh đẹp đến thế, Kohana lại không có tâm tình để thưởng thức mà cứ một mực cắm đầu chạy, còn đầu óc của cô ấy lúc này thì đang bị rối bời bởi những lời nói của Juri :
_ Thế mà mình không biết. Có người còn tỏa sáng được cho dù họ chẳng họ hành gì. Giống như em gái của mình ấy. Mặc dù lúc ấy em ấy còn khá nhỏ, hơn nữa lúc đó em ấy cũng chỉ thử đánh một bài bằng đàn tranh thôi nhưng hào quang của em ấy lại tỏa ra một cách rực rỡ, lung linh đến thế.
_ Không những đánh đàn tranh giỏi mà em ấy cũng có một giọng hát mê người, ngoài ra em ấy còn một khả năng tuyệt vời mà hiếm có nghệ nhân nào thế giới này có. Khả năng hòa quyện âm thanh của nhiều loại nhạc cụ khác nhau thông qua nhạc cụ mà em ấy đang chơi. Mình phải làm sao mới có thể trở nên xuất sắc như em ấy đây?
_ Hoặc có lẽ đó là do số phận định đoạt năng lực của mỗi người rồi, có những người từ nhỏ đã giỏi giống như em ấy, như King,... Nhưng bên cạnh đó cũng có một số người, cho dù là con của một nghệ nhân tài ba, hơn nữa bản thân cũng chăm chỉ luyện tập tài năng nghệ thuật của mình, nhưng những người đó mãi mãi sẽ chẳng bao giờ sánh bằng với những người bẩm sinh đã tài giỏi, cũng như bản thân mình vậy.
Sau một hồi suy nghĩ lung tung, đang chạy nhanh như thể sắp trễ giờ vào trường, Kohana bỗng dưng chạy chậm dần rồi đứng lại hẳn. Khác hẳn với vẻ ủ rũ hồi nãy, vẻ mặt của cô ấy trở nên tươi tắn hơn. Cô nàng nắm chặt bàn tay lại thành một đoàn và tự nói với bản thân :
_ Không được, mình không được suy nghĩ tiêu cực như vậy, phải cố gắng lên! Phải trở thành một nghệ nhân giỏi, không, là một nghệ nhân xuất sắc để không phụ lại sự kì vọng của mẹ và em ấy. Kohana, cố lên!
Trong lòng bừng lên một sự quyết tâm cháy mạnh mẽ như một ngọn lửa, Kohana quyết định chọn khuôn viên ở ngay trước mắt mình để làm địa điểm luyện tập cắm hoa. Khi bước chân vào khuôn viên này, Kohana quay qua quay lại quan sát và chợt nhận nó cũng được xây cùng một dạng phong cách kiến trúc la mã cổ xưa giống với cái sân bóng rổ, nơi mà hai chị em cô đã từng dừng chân để tham quan và bị choáng ngợp trước những điệu múa ballet kinh diễm của một chàng trai tóc vàng cũng như hào quang mà chàng trai ấy tạo ra.
Có lẽ tất cả những khuôn viên khác ở trong trường cũng được xây theo một dạng kiến trúc giống như vậy, bao phủ xung quanh là những cây cột màu trắng và được trang trí bằng những chậu hoa nhỏ cũng màu trắng nốt. Tuy nhiên, thay vì mặt đất được đổ nhựa màu cam và có khung bóng rổ như sân bóng kia thì khuôn viên này lại được lót những viên gạch bản to, ở giữa là một cái cây xanh cao to tươi tốt, chứng tỏ có người thường xuyên chăm coi khuôn viên này, và bên cạnh đó nó còn có thêm một đài phun nước nho nhỏ xinh xắn.
Tiến về đài phun nước rồi chọn một chỗ sạch sẽ kế bên nó mà ngồi xuống, Kohana sắp xếp dụng cụ cắm hoa của cô ấy sang hai bên. Sau đó cô nàng lấy cái thao mà cô ấy đã chuẩn bị từ trước chung với đống dụng cụ, hứng đầy nước từ đài phun nước bên cạnh. Nhìn hình ảnh của cô ấy đang phản chiếu lên mặt nước trong thao, Kohana lên tiếng :
_ Được rồi, mình có thể bí mật luyện tập ở đây. Cứ phải thử cái đã. Trước giờ mình cứ nghĩ rằng chúng sẽ chẳng xuất hiện đâu. Nhưng cứ nghĩ là có thể đi, biết đâu chúng lại xuất hiện chứ.
Nhưng rồi cảm thấy kiểu suy nghĩ cho có này có vẻ không ổn lắm, Kohana làm một bộ dáng quyết tâm chiến đấu, tràn đầy tự tin nói :
_ Không, nhất định mình sẽ làm được!
Nói rồi, Kohana nghiêm túc bắt tay vào luyện tập cắm hoa. Bầu trời trên cao bắt đầu chuyển sang xế chiều, mặt trời lặn từ từ ở phía xa xa, những tia nắng dần tỏa ra một cách một yếu ớt, để lại trên trời một khoảng không màu vàng cam ấm áp. Khuôn viên vốn dĩ đã im ắng nay dưới ánh nắng nhè nhẹ của buổi xế chiều lại càng trở nên yên tĩnh hơn. Bầu không khí xung quanh kết hợp với tiếng nước chảy róc rách từ đài phun nước nhỏ ở trong khuôn viên làm cho nơi đây bỗng dưng yên bình một cách lạ thường.
Mặc cho sự thay đổi của không gian xung quanh báo hiệu về thời gian dần trôi đi, Kohana dường như không để tâm đến mấy mà cô nàng cứ chăm chú cắm từng bông lại từng bông vào bàn chông nhỏ được đặt trong thao đầy nước.
Tác phẩm đã được hoàn thành song chẳng thấy hào quang đâu, Kohana tự nhủ :
_ Chẳng xuất hiện...
Kiên trì cắm một lọ hoa khác, nhưng như cũ, sau khi cắm xong vẫn không có hào quang phát ra, Kohana để hai tay lên đầu ngửa mặt lên trời, thất vọng nói :
_ Chẳng xuất hiện gì cả!
Không muốn cúi đầu chịu thua trước số phận đã định sẵn bản thân không thể nào tạo ra được hào quang, Kohana lại tiếp tục cố gắng cắm thêm một lọ nữa và mong chờ một phép màu sẽ xảy ra, nhưng vẫn giống y hệt như 2 lần trước, không thấy hào quang xuất hiện, Kohana hoàn toàn tuyệt vọng triệt để :
_ Không được rồi. Chẳng lẽ lại quá khó với mình ư? Các bạn đã hết lòng ủng hộ, vậy mà...
Kohana nhớ về những ngày tháng khi hai chị em các cô vẫn còn đang học năm nhất ở một trường trung học phổ thông bình thường. Có một hôm vào giờ ra chơi, khi đang ngồi nói chuyện với các bạn thì bỗng nhiên có một giáo viên tiến về phía hai chị em cô và đưa cho hai người hai lá thư kèm một lời chúc mừng.
Lật bìa thư lại nhìn thì hai người phát hiện ra lá thư này được gửi từ trường Ma Pháp Nghệ Thuật Hoshinomori. Mọi người thấy vậy liền vây xung quanh, phấn khích hối thúc hai chị em cô mau mở bìa thư ngay tại lớp cho họ xem. Nghe lời, hai người tụi cô hồi hộp chậm rãi mở lá thư ra và thấy bên trong bìa thư là giấy thông báo mời nhập học từ trường. Bạn bè các cô thấy thế liền vây chung quanh chung vui :
_ Chúc mừng, Kohana, Konami.
_ Mơ ước thành hiện thực rồi nhỉ?
_ Giỏi thật, các cậu lại được theo học ở trường Hoshigei cơ đấy.
_ Kohana, cậu đã không ngừng cố gắng tập cắm hoa mà - Nói rồi cô bạn quay sang nhìn em gái cô Konami - và ngoài ra, chúng mình còn thường xuyên được thấy ánh hào quang và nghe được tiếng đàn tranh réo rắt từ tầng sân thượng của Konami nữa.
_ Đúng vậy, các cậu đã cố gắng rất nhiều.
_ Này, khi nào mà hai cậu thành thạo ma pháp nghệ thuật rồi thì biểu diễn cho bọn tớ xem nhé! Nhớ đó!
_ Cố lên, Kohana, Konami!
Kết thúc hồi tưởng quay trở về hiện tại, Kohana thở dài :
_ Konami em ấy thì rất giỏi rồi nhưng sao tự nhiên có cảm giác như mình phụ lòng họ vậy.
" ...Silent night under the moon light... "
Một giọng hát không biết từ đâu phát ra lấy đi sự chú ý của Kohana. Quay lưng lại, Kohana phát hiện ra xung quanh cô ấy bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều hào quang hoa hồng đỏ như ngọc Ruby lấp lánh dưới ánh nắng của buổi xế chiều đang bay bay trong không trung.
_ Hào quang của King-san - Kohana lẩm bẩm.
" ...My dream sings about true love to me... "
Đưa tay đón lấy một bông hoa đang bay về phía mình, Kohana nói :
_ Chúng quả thật rất đẹp.
Ngước nhìn theo hướng đi của những bông hồng đỏ, Kohana thấy có vẻ ánh hào quang này được tỏa ra từ phía một tòa nhà có hình dáng như những tòa lâu đài cách khuôn viên này không xa.
" ...In this place I'm always alone... "
Vừa bước chân tiến vào tòa nhà ấy, Kohana bỗng nhiên cảm thấy dường như tất cả những hơi thở của cô ấy đều bị cảnh đẹp động lòng người ở trước mắt lấy đi. Bởi vì tòa nhà này có rất nhiều ô cửa sổ và tất cả bọn chúng đều được xây từ loại kính ghép màu cho nên khi ánh nắng chiếu vào những ô cửa sổ này đã tạo ra một khoảng trời đầy màu sắc. Và những bông hoa hồng đỏ đang bồng bềnh khắp nơi đôi lúc lại lóe sáng lên dưới cái khoảng không muôn màu ấy càng khiến cho không gian ở trong tòa nhà này trở nên thật huyền ảo.
" ...My heart is beating leaving the pain behind... "
Không thể cưỡng lại sự tò mò cũng như lời mời gọi hấp dẫn đến từ ánh hào quang hoa hồng đỏ, Kohana tiến về phía cánh cửa có hình chim cú mèo và hình chữ S phá cách, biểu tượng của trường Hoshigei, nơi mà có vẻ như người tạo ra ánh hào quang đang ở trong đó và cũng là lối đi tiếp duy nhất ở trong tòa nhà này. Cánh cửa vừa mới được mở ra thì muôn vàn đóa hoa hồng đỏ lập tức bay ra để lại bóng hình của nam chính thứ nhất Ichijoji Teika ở giữa căn phòng.
" ...I want to be on top some day... "
Mọi thứ bỗng chốc trở nên giống y như lần đầu gặp mặt giữa bọn họ, nam chính Teika vẫn như cũ, dường như không chú ý đã có người bước vào căn phòng này mà vẫn nhắm mắt chú tâm cất cao tiếng hát. Giọng hát mê người ấy một khi chưa dứt thì những bông hồng đỏ này vẫn cứ liên tục xuất hiện và bay bay xung quanh nam chính Teika, tạo nên một khung cảnh huyền ảo, đến nỗi khiến người ta cứ tưởng chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ làm tan vỡ quang cảnh tuyệt mĩ ấy.
" ...I want to reach for the star... "
_ Đẹp quá... - Kohana không thể kiềm lòng mà thốt lên, mặc dù rất nhỏ nhưng cũng đủ để làm nam chính Teika giật mình chợt nhận ra ngoài anh ta đã có người khác tiến vào căn phòng này và điều đó cũng khiến anh ta lập tức ngưng hát mà nhìn về phía Kohana -
Rắc rắc...
Tiếng hát chấm dứt kéo theo sự vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ rồi biến mất vào không trung của của hàng loạt bông hồng đỏ đang bay ở phía trong lẫn phía ngoài căn phòng này, để lại sự trống không ở căn phòng như trước khi có ánh hào quang xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Biết bản thân lại một lần nữa lỡ phá hỏng nhã hứng của người khác, Kohana bối rối cúi đầu xin lỗi :
_ X-Xin lỗi! Hào quang đẹp quá, nên tớ lỡ...
Nhận ra người phá đám anh ta không ai khác chính là cô gái trước đó cũng đã từng làm phiền anh ta lúc anh ta đang say mê hát, nam chính Teika nhíu nhíu đôi mày, giọng điệu có chút bực bội nói :
_ Lại là cậu à? - Nói rồi anh ta quay người tính bỏ đi.
_ T-Tớ xin lỗi.
_ À... King-san cũng đang luyện tập à?
_ Không, tôi chỉ đang hát thôi - Dường như nam chính Teika vẫn chưa hết bực mình khi có người phá đám anh ta nên đôi mày của anh ta vẫn đang nhíu chặt vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip