Chương 3

Hai chị em đang trò chuyện vui vẻ với nhau thì bất chợt một dòng hào quang nhìn giống như những sợi chỉ đang phát sáng đan vào nhau trôi qua người hai chị em cô, tiếp theo sau đó là cả một phần không gian to lớn xung quanh hai người đột nhiên biến thành một bầu trời đầy sao với nhiều gam màu ấp ám như vàng, cam, đỏ,...

_ Hào quang đẹp quá! Cứ như sợi chỉ ánh sáng vậy! - Kohana đưa tay ra cảm nhận và tán thưởng.

_ Đúng vậy chị! Chị, chị có cảm thấy dòng hào quang này thật là ấm áp không? Nhìn nó khiến em có cảm giác như mình đang ở nhà vậy, nơi mà lúc nào em cũng nhận được những thứ tốt đẹp nhất trên đời. Nơi mà luôn em cũng có thể làm nũng mà vẫn được bố, mẹ, chị vỗ về. Nơi mà thời thời khắc khắc em được mọi người bảo bọc tránh khỏi những gì xấu đến từ bên ngoài xã hội. Nơi mà luôn luôn khiến em cảm thấy an tâm mà đắm mình vào đó, vì biết sẽ không có gì xấu xảy đến với mình - Cô âu yếm bộc bạch những suy nghĩ của mình về gia đình với chị cô trong cả hai khi đang ngắm nhìn dòng hào quang này.

_ Em thật là ngốc! - Kohana vừa xoa đầu em gái mình vừa nói - Cho dù bây giờ nơi chúng ta ở không còn là nhà nữa nhưng mà đích thân chị sẽ biến nơi đây thành một ngôi nhà đúng nghĩa cho em, nơi vẫn sẽ khiến em cảm thấy được bảo vệ, dỗ dành như lúc nhỏ. Cho dù bây giờ bố mẹ không còn nữa nhưng em vẫn còn có chị mà. Chị đã hứa với bố mẹ rằng sẽ thay bố mẹ bảo vệ em thật tốt. Cho nên, đừng sợ gì hết nhé!

_ Hức...hức... - Cô sụt sùi - Chị hứa rồi nhé, chị phải luôn bên em, đừng bỏ đi như bố mẹ.

_ Uhm, ngoan ngoan nào, chị hứa với em là chị sẽ luôn bên em trong mọi hoàn cảnh nên em đừng khóc nữa nhé! - Kohana ôm em gái vào lòng và dỗ dành như cách cô vẫn hay làm lúc nhỏ mỗi khi em gái mình bị té ngã, hoặc bị bố mẹ trách mà khóc.

Dù đây chỉ là một bộ anime không có thật ngoài đời. Nhưng sau khi gặp tai nạn, chứng kiến bản thân mình ra đi trong những giọt nước mắt của những người thân trong gia đình. Sau đó lại bị xuyên tới đây, được cho thêm một cơ hội sống thứ hai và chung sống với những nhân vật được gọi là bố, mẹ, chị gái sinh đôi này của mình này từ lúc còn là một em bé ê ê a a cho đến tận bây giờ, nếu nói cô không dành tình cảm cho gia đình này thì đó là nói dối. 

Ở nơi đây, cô có một người bố mặt lạnh nhưng mỗi một hành động được thực hiện là không lúc nào không quan tâm cô, một người mẹ dịu dàng mỗi một lời nói ra đều đong đầy tình yêu thương dành cho cô và một người chị luôn luôn bảo vệ cô trong mọi tình huống. Trải qua một cuộc sống ở gia đình này với biết bao nhiêu chuyện vui buồn xảy ra xung quanh mình, cô đã sớm xem nơi đây như nhà của mình, đã sớm xem họ là người thân nhất của cô rồi. 

Cho nên khi thấy bố mẹ hai người họ gặp tai nạn mất đi để lại hai chị em cô cô đơn, cô đã không nhịn được mà khóc rất lâu, lâu đến nỗi chị cô phải là người dứt nước mắt trước, dùng gương tươi cười mà chị hay dùng để dỗ dành, âu yếm cô mỗi khi cô khóc, ôm cô và hứa sẽ thay hai người họ bảo vệ cô. 

Mặc dù trong thân xác của một đứa con nít 8 tuổi ấy là một linh hồn của người lớn đã 25 tuổi rồi, cái tuổi đủ để có thể kìm nén những cảm xúc. Nhưng có lẽ khi xuyên qua sống dưới lốt của một em bé, cộng thêm những năm tháng chung sống được mọi người trong gia đình thứ hai này của mình yêu thương, bảo bọc và phần tình cảm mà cô đã dành cho gia đình này đã làm cho cô buông xuống cuộc sống và những người thân ở thế giới kia, chấp nhận với gia đình hiện tại của mình và cũng chính điều đó khiến cô sống thật với cảm xúc của mình, trở nên trẻ con hơn, và có những hành động mà đáng lẽ một người lớn 25 tuổi không nên có. Chính vì thế mà cô đã không thể kìm nén cảm xúc mất mác của mình mà khóc rất lâu khi bố mẹ hai người họ ra đi. Và cho đến tận bây giờ, lâu lâu đôi khi nhớ về họ, cô vẫn khóc.

Biết em gái mình mỗi khi nhớ về bố mẹ là sẽ khóc, Kohana mặc dù bề ngoài là đang cố gắng dỗ dành, vỗ về đứa em gái đang khóc của mình để khiến em ấy nín nhưng thực ra trong thâm tâm cô vẫn muốn để em gái mình khóc cho thỏa thích đi, khóc cho em ấy và cũng coi như là khóc thay cô. Làm chị, lại là người trước di ảnh bố mẹ đã hứa sẽ thay họ chăm sóc cô em gái bé bỏng, đáng yêu nên cô không cho phép mình khóc, không cho phép mình yếu đuối, vì cô nghĩ nếu mình yếu đuối thì ai sẽ thay mình mà bảo vệ người thân duy nhất còn lại của mình đây? 

Cho nên mặc dù lúc đó, trong đám tang của bố mẹ, cô cũng đã khóc, khóc lâu đến nỗi mắt cô đau và nhòa đi, lâu đến nỗi cô tưởng chừng như mình không còn nước mắt để rơi thì cô chợt nhìn thấy đứa em gái sinh đôi của mình cũng đang khóc, thậm chí còn khóc rất to nhưng lại không có lấy một ai tiến lên an ủi cô lẫn em ấy, nên cô đã là người ngưng rớt nước mắt trước,tiến về phía em gái, ôm em ấy vào lòng cố gắng nặn một nụ cười để an ủi em ấy và đồng thời cô cũng làm một quyết tâm, cô chỉ còn lại đứa em gái này thôi, cô phải thay bố mẹ bảo vệ em ấy không để em ấy có việc gì. Bởi vì em ấy là người thận cận duy nhất còn lại của cô. 

Hai chị em chìm đắm trong những kí ức đau thương nhất của họ cố gắng an ủi lẫn nhau. Đợi đến khi cả hai cùng bình tĩnh dứt nước mắt, họ ngẩng đầu nhìn nhau rồi nở một nụ cười thật tươi trên khuôn mặt vẫn còn sót lại vài giọt nước mắt. Không ai nói gì nhưng bản thân họ tự biết nụ cười họ đã nở vì người kia là một lời hứa về tương lai là sẽ luôn luôn và mãi mãi ở bên nhau. 

Lúc cả hai lấy lại tinh thần, họ phát hiện ra bầu không gian lẫn dòng hào quang ấy vẫn còn đó, vậy chắc chắn người đã đánh bản nhạc đó vẫn còn đang chơi, Kohana tò mò muốn biết là ai và loại nhạc cụ nào đã phát ra ánh hào quang tuyệt đẹp ấy nên kéo tay em gái mình cùng lần theo dòng hào quang ấy. Sau một hồi đi bộ thì dòng hào quang ấy đã dắt họ đến một đại sảnh và trên bục thềm của cánh cửa mở toang là một thanh niên đang ngồi kéo đàn. Cậu thanh niên ấy có một mái tóc màu đỏ sậm, dáng người nhìn có vẻ khá to và khỏe khoắn nhưng vẫn không mất sự uyển chuyển, nhịp nhàng mỗi khi cậu ấy kéo đàn, khoác trên người một bộ đồng phục màu xanh dương khác với đồng phục của hai chị em cô và giữa chân của thanh niên tóc đỏ ấy đang giữ một cây đàn cello.

_ Thì ra ánh hào quang ấy phát ra từ đây - Kohana tán thưởng - Tuyệt quá...

_ Vâng, giai điệu thật du dương, cậu ấy kéo đàn hay quá!

Đang chìm đắm trong những giai điệu du dương thì cả hai bỗng nhiên thấy sau lưng của cậu thanh niên ấy xuất hiện vài học sinh.  

 _ Chơi được đấy, học sinh mới -  Lấp loáng hai chị em nghe được những người đó nói.

 _ Cảm ơn, senpai - Cậu thanh niên ấy đáp lại.

_ Thì ra, cậu ấy là học sinh mới à? - Kohana lẩm bẩm.

" Vậy là chúng ta đã gặp nhau rồi, nam chính thứ 4 Hibiki Kanato. Theo mình nhớ thì trong bộ anime Magic Kyun! Renaissance thì Hibiki Kanato là một học sinh năm nhất, tài năng và môn nghệ thuật yêu thích là kéo đàn cello. So với các nam chính khác thì về mặt bối cảnh của nhân vật Kanato khá là đơn giản. Cậu chàng này vì vốn dĩ đã rất thích kéo đàn cello cho nên Kanato không có sợ về việc sẽ gây ra sai lầm khi lựa chọn một môn nghệ thuật khác hay gặp rắc rối trong việc tìm ra tài năng mà mình thật sự giỏi và yêu thích, không có một quá khứ đau thương và cũng không bị gánh nặng áp lực từ gia đình. Kanato ngay từ lúc gặp mặt Kohana đã có vẻ khá là yêu thích cô ấy, và cũng như cậu ấy đã nói là " không thể bỏ mặt Kohana được " nên đã luôn theo giúp đỡ và bảo vệ Kohana từ đầu anime đến cuối anime. Là điển hình của loại con trai chung tình mà mấy đứa con gái hay gọi là trung khuyển nha " - Cô cười xấu xa suy nghĩ.

_ Em ấy chính là " hoàng tử đơn sắc " trong lời đồn đấy - Chợt có một giọng nói phát ra từ chỗ khác di dời sự chú ý của hai chị em - Bức tranh đẹp quá.

_ Chị à, hay chị em chúng ta đi qua chỗ đó tham quan đi, người ta đang kéo đàn mà mình làm phiền thì không hay lắm - Cô nói nhỏ vào tai của Kohana rồi chỉ tay về phía phát ra giọng nói kia. Bây giờ cô phải kéo Kohana đi chỗ khác, không thể để Kohana cùng Kanato gặp nhau. Nếu không cốt truyện sẽ bị thay đổi mất và rớt ra khỏi tầm khống chế của cô mất.

_ Uhm, em nói đúng, chúng ta đi thôi - Kohana thì thầm đáp.

Nói rồi hai chị em quay mình cố gắng rời đi trong im lặng để tránh ảnh hưởng đến người thanh niên tóc đỏ đang hăng say kéo đàn cello kia.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip