Chương 4

Chị em cô cùng nhau đi về hướng phát ra giọng nói hồi nãy thì thấy đám đông đang tập trung một chỗ gần ngay một hồ nước, và thấp thoáng giữa đám đông ấy hình như có một ai đó cùng với một cái giá vẽ. Đến gần thì hai người nghe đám đông đang xì xầm bàn tán.

_ Là học sinh mới à?

_ Đúng là tuổi trẻ tài cao.

Nghiêng mình nhìn vào giữa đám đông ấy, hai chị em cô phát hiện ra đó là một thanh niên có mái tóc màu tím nhạt. Do cậu ấy đang đứng quay lưng với mọi người nên cô và Kohana không thể thấy mặt cậu ta, chỉ nhìn thấy tấm lưng cậu ấy, nhìn qua cậu thanh niên đó có vẻ hơi nhỏ và còn khá trẻ.

" Hoàng tử đơn sắc ư? " -  Kohana liếc nhìn quần áo cậu thanh niên ấy đang mặc và suy nghĩ - " Ồ, quần áo đơn sắc kìa! "

_ A! Chị nhìn kìa, không những quần áo mà bức tranh của cậu ấy cũng đơn sắc luôn ! - Cô kéo tay chị mình, chỉ về phía người thanh niên ấy và bức tranh đang được cậu ấy vẽ nói.

Bỗng nhiên một ngọn gió không biết xuất phát từ đâu thổi qua hai chị em, sau đó xung quanh chỗ hai người đang đứng cũng bất chợt chuyển thành một bầu không gian được điểm tô đầy những vì sao sáng, làm cho chị em cô cảm thấy như mình đang đứng giữa một dải ngân hà rộng bao la đầy những vì tinh tú đang lấp la lấp lánh, kèm theo đó là vô số những mảnh vỡ muôn màu muôn sắc, nhìn qua thật trông giống kính màu ghép hay được lắp ở các nhà thờ - bay về phía họ. Không gian xung quanh họ bởi vì được các mảnh vỡ đầy màu sắc ấy bao phủ trở nên thật lung linh, như một chiếc kính vạn hoa đang được người ta xoay tròn xoay tròn để tạo ra những hình ảnh đầy màu sắc.

_ Chị, tranh của người thanh niên này nhìn thì là đơn sắc nhưng hào quang của ấy phát ra thì lại có vô vàn màu sắc! - Cô nhận xét.

_ Uhm, hào quang của người này thật rực rỡ muôn màu, giống như những cái kính vạn hoa mà bố mua cho chúng ta lúc nhỏ vậy! - Kohana tiếp lời em mình - Nhưng mà chị thấy hơi lạ...

_ Sao lạ vậy chị? Có phải ý chị muốn nói hào quang của người này phát ra lại đầy màu sắc như vậy có nghĩa cậu ta có khả năng cảm thụ màu sắc rất tốt, nhưng lại không vẽ những bức tranh có màu sắc mà lại vẽ đơn sắc, đúng không chị? - Cô hỏi lại Kohana.

Kohana ngạc nhiên nhìn em mình rồi đáp :

_ Woa, em nói đúng suy nghĩ của chị rồi đó, chị cũng đã cảm thấy như vậy ấy! Tại sao cậu ta lại không vẽ tranh màu nhỉ? Nếu bức tranh này mà có màu sắc thì chắc là còn đẹp đến cỡ nào.

_ Vâng, nhưng em nghĩ tại chắc có lẽ cậu ấy thích vẽ tranh đơn sắc nên vẽ thôi.

_ Uhm, chắc vậy, nhưng mà công nhận sao em có thể đoán đúng ý chị muốn nói như vậy nhỉ? Cứ như chúng ta hiểu được ý nhau vậy!

" Đương nhiên em biết được chị đang suy nghĩ gì " - Cô thầm nghĩ - " Bởi vì đây chính là lời nói của chị khi chị gặp nam chính thứ 5 Tsukushi Monet mà. Trong bộ anime này, Monet cũng là học sinh năm nhất giống Kanato và có thể nói, Monet cũng là một trong những nam chính có suy nghĩ cùng với tính cách khá rắc rối. Cậu ta thuộc dạng người giấu mình, vốn đã ít nói lại còn hiếm khi nào chịu bộc lộ cảm xúc và suy nghĩ thật của mình với người khác. Chính vì thế có đôi khi cậu ta làm cho người khác cảm thấy rất mông lung, mơ hồ không biết cậu ta thật sự muốn gì và sẽ tạo ra cảm giác rất xa lạ, khó gần hay chính xác hơn là khó tiếp cận, khó làm bạn. 

Trong anime, rõ ràng cậu ta rất thích nhưng lại không dám vẽ tranh màu vì cậu ta sợ bản thân mình sẽ gây ra sai lầm, sẽ bị mọi người chê cười cho nên cậu ta chỉ làm gì những mình giỏi nhất - vẽ tranh đơn sắc, và gạt sở thích của mình sang một bên. Nhưng mà chuyện này có thể thông cảm được, khi một người vốn dĩ rất tài ba và được người khác ngưỡng mộ vì tài năng của mình. Nhưng chỉ cần một sai lầm nhỏ thì nó cũng đủ để khiến mình bị mọi người dìm xuống, chê cười và sẽ có những kẻ xấu lợi dụng thời cơ đó mà chà đạp, dè biểu, nói xấu mình. Xã hội ngày nay vốn là vậy, cho nên cậu ta có tính cách như vậy cũng chỉ là để tự bảo vệ bản thân thôi, giống như một con nhím phóng gai để đả thương kẻ thù khi mà nó cảm thấy bản thân gặp nguy hiểm. 

Nhưng mà đến cuối cùng chẳng phải sự dịu dàng của chị mình đã giúp cậu ta thoát khỏi thế giới của riêng cậu ta đó sao, trở nên hòa nhập hơn, cởi mở hơn, quan trọng nhất là cũng chịu làm theo sở thích của mình. "

  _ Cảm thụ hội họa tốt lắm! - Mọi người vây xung quanh người thanh niên ấy tán thưởng khi xem bức tranh.

Chính giọng nói ấy khiến cô định thần lại dứt khỏi suy nghĩ của riêng mình, và vô tình thấy được mặt của thanh niên đó.

_ Chẳng có gì đặc biệt đâu - Người thanh niên đó đáp và quay mặt sang một bên, đúng chuẩn một bộ dáng của con mèo nha, kiêu kì vô cùng. 

" Thật là kiêu ngạo nha. Vậy mà sau này thì... Thật đúng là một tsundere*nha " - Cô cười cười suy nghĩ.   

* Tsundere/ Tsun bên Nhật có nghĩa là một dạng người có tính cách trong nóng ngoài lạnh, kiểu như bề ngoài thì làm bộ không có gì nhưng nội tâm bên trong lại đang kêu gào, ào ào dậy sóng.

_ Cíu - Bỗng nhiên từ đâu trên vai cậu ta xuất hiện một con nhím cảnh.

_ Chị, là một con nhím cảnh kìa, đáng yêu quá! - Thứ lỗi cho cô nha, cô thật sự rất thích những loài động vật như chó, mèo hay hamster, bởi vì chúng rất dễ thương nha, mà hơn nữa đây lại là một chú nhím cảnh đáng yêu vô cùng.

_ Cíu? Hình như con nhím đó vừa nói cíu ấy Konami.

_ Em không có nghe thấy, nhưng mà nó kêu vậy à? Ôi, dễ thương quá đi, không chỉ hình dáng mà ngay cả tiếng kêu cũng đáng yêu nữa, thật muốn lại mà nựng nựng nó mà. Tưởng tượng bóng dáng nhỏ xíu ấy nằm gọn trong lòng bàn tay em thể hiện vẻ mặt thỏa mãn để em vuốt ve cái bụng mềm của nó. Ôi, nghĩ thôi cũng thấy đáng yêu không chịu nổi rồi chị!

_ Ài, em thật là, từ lúc nhỏ đã bị bố mẹ nói biết bao nhiêu lần rồi rằng thân thể em rất yếu, dễ mắc bệnh nên nếu tiếp xúc với chó mèo nhiều sẽ có khả năng bị chúng lây bệnh, vậy mà em vẫn chứng nào tật nấy, bị nói hoài cũng không bỏ được - Kohana nói.

_ Nhưng mà chị à, nó đâu phải chó mèo, nó chỉ là một con nhím cảnh nhỏ xíu thôi mà, làm sao có khả năng gây bệnh cho em được chứ - Cô phụng phịu đáp lại chị mình.

_ Nhưng em cũng phải cẩn thận chứ, cơ thể em rất dễ mắc bệnh. Bộ em không nhớ hồi nhỏ có một lần em bệnh rất nặng hù bố mẹ lẫn chị, và sau khi em khỏi bệnh bố mẹ đã cấm không cho em tiếp xúc với động vật nữa, em nhớ không?

_ Em nhớ chứ, lần đó chỉ là trùng hợp thôi và sau đó bố mẹ cũng biết mà, cho nên mới không cấm em hẳn, chỉ là hạn chế tiếp xúc thôi. Nhưng mà chị yên tâm, em đảm bảo với chị là sẽ không để bản thân bị mắc bệnh dễ dàng như vậy một lần nào nữa đâu - Cô nắm tay chị mình làm vẻ mặt " yên tâm hãy tin tưởng em ".

- Được rồi cô nương, chị tin em - Kohanabất đắc dĩ cười. 

Từ khi còn rất nhỏ, em cô, nên nói sao ta, có một tình yêu đặc biệt và cũng rất có duyên với những chú chó mèo. Hễ mà em chỉ cần nhác thấy bóng dáng của tụi chúng từ xa thôi thì em ấy sẽ tìm mọi cách tiến tới gần chúng để mà âu yếm, vuốt ve cho đến khi bị chính bố mẹ hay cô ẵm về thì thôi. Có một lần em ấy gần như dọa bố mẹ, cô lẫn chủ của con chó Berger sợ rớt tim khi em ấy cố gắng tiến đến gần một con chó to lớn đó trong khi nó đang gầm gừ, có biểu hiện như sắp cắn em ấy nếu em chỉ cần tiến thêm một bước nữa. Nhưng mà lạ thay, khi em ấy đến gần và chạm tay vào đầu nó thì nó bỗng dưng im bặt mà trở nên ngoan ngoãn lè cái lưỡi to màu hồng, đứng im một bộ dáng chịu đựng vẫy đuôi để mặc em ấy xoa xoa đầu với hai cái tai, thậm chí còn liếm láp mặt, phơi bụng xoay qua xoay lại làm trò lấy lòng em ấy nữa. 

Lần đó, sau khi tiếp xúc với con chó đó xong, em ấy đã ngã bệnh nặng trong một thời gian rất dài đến nỗi làm bố mẹ cô sợ em ấy sẽ không qua khỏi. Kết quả sau khi em ấy khỏi bệnh đã bị bố mẹ cô cấm tiếp xúc với chó mèo trong một khoảng thời gian dài cho đến khi hai người họ biết được chuyện em ấy ngã bệnh chỉ là trùng hợp, không có liên quan gì đến con chó đó mới chịu thu lệnh cấm, nhưng vẫn hạn chế không cho em ấy chơi với động vật quá nhiều.

_ Chị, mình đừng nói về vấn đề này nữa được không? Với lại mình đi qua chỗ khác tham quan đi, đứng hoài một chỗ em chán quá - Cô than vãn.

_ Được rồi, chị sẽ không nói về vấn đề này nữa. Chúng ta cùng đi qua chỗ khác thôi.

_ Vâng chị, mình đi lẹ đi! Kẻo không kịp mất!

_ Không kịp gì chứ...ấy từ từ, chậm lại, đợi chị với!

Không để Kohana nói hết câu cô đã kéo tay chị mình tiến về phía trước, bỏ lại phía sau thanh niên tóc tím kia cùng với đám đông.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip