Chương 5

Rời khỏi khuôn viên mát mẻ đầy thơ mộng, quay đầu lại nhìn vẫn có thể thấy được bóng dáng Hoàng Tử Đơn Sắc trong đám đông người hâm mộ vây xung quanh. Hai chị em cô nương theo lối rẽ vào khuôn viên hồi nãy, về lại đường đi cũ nơi có dãy phòng san sát nhau, tiến về phía trước tiếp tục cuộc hành trình. Hai người vừa đi vừa vui vẻ bàn luận với nhau về những hào quang lung linh được phát ra từ đủ loại môn nghệ thuật mà mình đã may mắn được chứng kiến từ nãy đến giờ.

Có lẽ bởi vì có lớp học mà con đường họ đang đi khá im lặng và bóng râm từ khuôn viên đầy cây xanh đối diện dãy phòng rợp mát lối đi, làm bầu không khí nơi đây dễ chịu vô cùng. Rất thích hợp cho những buổi không có gì để làm hay để học, ra đây mà nằm lên đám cỏ xanh tươi ở khuôn viên và như những con mèo lười biếng, lim dim đôi mắt, đắm mình trong cơn gió thổi nhẹ nhè mà đánh một giấc thật dài dưới những tán cây mát mẻ. 

Viền khung cửa sổ của các phòng học nơi đây được trang trí bằng kính màu ghép, nhìn qua giống như được đính đầy những viên kẹo đầy màu sắc. Ở dãy phòng mà hầu như tất cả các cánh cửa sổ đều khép kín im lìm thì khung cửa sổ duy nhất mở toang đã bắt mắt hai chị em cô. Tính tò mò trỗi dậy, chị em cô tiến về phía khung cửa sổ ấy và nhìn vào bên trong.

Bên trong cánh cửa ấy, vô số những hào quang nhìn như bong bóng xà phòng đang tỏa ra ở khắp nơi trong căn phòng, thật giống những bong bóng mà lúc nhỏ cô và Kohana vẫn thường hay thổimỗi khi gia đình cô đi dã ngoại ở địa điểm quen thuộc, nơi mà lần đầu tiên bố cô gặp mẹ cô. Mặc dù đang bay ở trong phòng, có những chỗ ánh nắng mặt trời không thể chiếu đến nhưng tất cả những hào quang ấy vẫn rất lung linh, ngập tràn vô số màu sắc.

_ Oa, thật sống động - Kohana tán thưởng. 

_ Đúng vậy chị, chúng thật đẹp! Nhìn như những cái bong bóng xà phòng mà tụi mình hay thổi lúc nhỏ chị ha - Cô lại nhớ bố mẹ. 

_ Uhm, thật hoài niệm mà! - Kohana dừng một chút rồi nói tiếp - Hồi nhỏ mỗi khi chúng ta đi dã ngoại ở trên ngọn đồi đó, em sẽ không bao giờ quên cầm theo những lọ xà phòng ấy, để rồi trước khi về em lại kéo chị cùng thay phiên nhau thổi rồi ngắm chúng lấp lánh trong ánh hoàng hôn.

_ Chị, hay bữa nào rảnh chúng ta lại đi dã ngoại đi!

_ Uhm, có thời gian rảnh chúng ta sẽ đi và thổi bong bóng xà phòng cho đến khi nào em ngán thì thôi.

_ Em nghĩ em sẽ không bao giờ ngán thổi bong bóng đâu!

_ Ồ, vậy sao?

_ Vâng - Cô mỉm cười. 

Cô đã luôn rất thích bong bóng xà phòng vì cô cho rằng trong những cái bong bóng ấy như miêu tả được hiện thực của cuộc sống ở xã hội ngày nay. Trong những cái bong bóng xà phòng muôn màu muôn vẻ ấy là những thứ tốt đẹp nhất như sự may mắn, hạnh phúc, niềm hi vọng,... được gửi đến từ thế giới. Và khi bong bóng vỡ tan cũng là lúc con người ta nhận ra rằng một thế giới không chỉ được xây dựng từ những điều tốt đẹp không, mà bên cạnh đó còn có sự góp phần của những mặt xấu, và không phải thứ tốt đẹp nào cũng miễn phí cũng như kéo dài mãi mãi. Chính vì vậy người ta mới sinh ra câu " tan vỡ như bong bóng xà phòng " như chỉ dành để miêu tả sự mong manh, dễ biến mất của những điều tốt đẹp ấy. Mặc dù là không dễ nắm bắt trong lòng bàn tay, nhưng những thứ tốt đẹp đó rất đáng để mọi người trả giá và cũng như bong bóng xà phòng, cô biết rằng nó sẽ không duy trì được bao lâu nhưng cô vẫn thích thổi ra và ngắm chúng lấp lánh dưới ánh mặt trời.  

Nãy giờ mê mẩn ngắm những hào quang ấy mà bây giờ cô mới có dịp nhìn xung quanh, căn phòng để đầy những vật dụng như cái đục, búa, kính, áo khoác,... nhưng quan trọng nhất để khiến cô nhận ra đây là nơi dùngđể điêu khắc là bởi vì có rất nhiều khối gỗ, cỡ nào cũng có, được để dựng đứng sát tường hay để nằm la liệt đầy phòng và đặc biệt là bụi gỗ bám đầy sàn, nhìn qua thật lộn xộn và bừa bộn.

Ở giữa căn phòng có 3 học sinh, trong đó có 2 người tóc nâu đang đứng bên dưới ngước lên nhìn người thanh niên tóc cam nổi bật còn lại đang ngồi trên chiếc thang cao cùng với tác phẩm của anh ta. Trong tay anh ta cũng đang cầm cái đục với cây búa gỗ, với từng búa từng búa anh ta nện vào khối gỗ khiến nó ngày càng ra hình ra dáng

_ Gì vậy nhỉ? - Kohana thắc mắc nhìn khối gỗ - Heo rừng à?

_ Nhìn cái động tác đó, em nghĩ chắc là một con sóc - Cô cười đoán.

Bỗng nhiên một mùi hương phảng phất như có như không lướt nhẹ qua mũi của hai chị em khiến hai người không hẹn mà cùng hít nhẹ cái lỗ mũi ngửi ngửi, như những chú chó con ngửi thấy mùi thức ăn.

_ Em có ngửi thấy không, hào quang này có mùi hương ngọt ngào quá, như...

_ Vanilla, đúng không chị? Mùi rất thơm và cũng rất ngọt ngào nhưng lại có cảm giác không gay mũi như mùi của những loại nước hoa, mà thay vào đó lại rất dễ chịu, giống như mùi hương của những mẻ bánh mới ra lò ấy chị, ngọt nhẹ và ấm áp.

_ Đúng rồi! Chúng ta lại lần nữa có chung ý nghĩ đó! - Kohana kinh ngạc nói.

" Em biết chứ " - Cô thầm nói -" Bởi vì đây chính là nam chính số 6 trong anime, Tatewaki Rintaro, học sinh năm 3. Thanh niên này xếp thứ 2 sau nam chính thứ 4 Kanato về mức độ đơn giản về bối cảnh sau lưng mỗi nhân vật. Mặc dù anh ta có gặp một chút rắc rối trong việc xác định tài năng nghệ thuật thật sự, nhưng cũng không đến nỗi nghiêm trọng giống như em họ Tsukushi Monet của mình. Phải nói trong anime Magic Kyun! Renaissance cô bị ấn tượng bởi cậu thanh niên này nhất. Bởi vì so với 5 nam chính còn lại, thanh niên này có tận đến 2 tài năng nghệ thuật. Cậu ta không những giỏi điêu khắc mà còn biết làm đồ ngọt, và quan trọng nhất là cả 2 tài năng này của cậu ta đều phát ra hào quang. Mặc dù hào quang phát ra đều cùng là một loại hào quang bong bóng ngọt ngào nhưng không thể không thừa nhận, cậu ta thật sự rất giỏi. Khó khăn của cậu ta khá là đơn giản. Cậu ta muốn giống như ông của mình, tạo ra những sản phẩm điêu khắc mang nụ cười mọi người xung quanh nhưng đồng thời cậu ta cũng có tài làm đồ ngọt, để giúp em họ Monet không kén ăn. Cả hai tài năng nghệ thuật của cậu ta đều là vì người khác và hướng đến người khác, nhưng có lẽ sở thích thật sự của cậu ta là làm đồ ngọt, cho nên mới có loại hào quang này. Và có lẽ hiệu trưởng cũng nhận ra được điêu khắc không phải sở thích thật sự của cậu ta thông qua hào quang cho nên đã đánh rớt cậu ta nhiều lần. Thanh niên ấy đã rất thất vọng nghĩ mình sẽ không thể nào tốt nghiệp được nhưng rồi cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của mọi người đã giúp cậu ấy nhận ra tài năng thật sự của mình, được hiệu trưởng cho qua và cậu ta cũng chuyển từ thợ điêu khắc sang thợ làm bánh ".

_ Senpai, con hổ trong oách đấy! - Giọng một trong hai người học sinh đứng bên dưới vang lên.

_ Hả? Đây là con báo đốm mà. Nhìn qua là phải biết chứ - Thanh niên ấy bắt bẻ.

_ Hả? Em chịu thôi!

_ Chịu thôi là thế nào hả? - Thanh niên ấy lại không cam lòng lên tiếng phản bác khi tác phẩm của mình bị người khác nhầm lẫn nhìn không ra.  

_ Chà, chẳng ai biết nổi đâu - Kohana làm vẻ mặt " ta đây cũng chịu " nói nhỏ - Nhưng cậu ấy đang tỏa sáng kìa. Chắc hẳn là một nghệ nhân tài ba rồi.

_ Đúng là cậu ấy đang tỏa sáng. Nhưng mà thật sự là con báo đốm à, em lại tưởng là con sóc. Đúng thật là không nhìn ra - Cô cũng thở dài cam chịu nói - " Thảo nào tài năng nghệ thuật thật sự của cậu ta là làm bánh, ít nhất mỗi cái bánh làm ra đã xác định được loại và hình dạng. Còn điêu khắc gỗ...nhìn tận mắt đúng là thật sự không dám khen ".

_ Konami, em lại thất thần gì đấy, chúng ta đi thôi - Kohana đưa tay ra chờ cô nắm cùng đi chung.

_ Vâng, em tới liền đây!

Nói rồi cô tiến đến chỗ chị mình, nắm lấy bàn tay đó và hai người tiếp tục chuyến tham quan để quan sát thêm nhiều điều mới mẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip